Chương 4: Bí ẩn
Vì thương thế của Caesar vẫn chưa bình phục cho nên thời gian mà y tỉnh dậy cũng không nhiều. Mỗi lần y tỉnh, Đọa Thiên cũng chỉ có thể cho y ăn đan dược cấp thấp để cầm hơi.
Chịu thôi. Hắn không có đồ ăn khác, cũng không biết là đồ ăn của nơi này như thế nào.
Dựa vào phản ứng của Caesar thì người nơi này dường như không ăn thứ như đan dược, thế nhưng y cũng không hỏi đó là gì. Ngoại trừ hơi nhíu mày vào ngày đầu tiên, những ngày sau y ăn rất ngoan ngoãn. Điều này khiến cho tâm đề phòng của Đọa Thiên đối với y tăng thêm một phần.
Ở thế giới của hắn, hắn đã từng tiếp xúc với rất nhiều người. Loại người luôn im lặng, đánh giá tình huống nhanh, và khó đoán giống như nam nhân trước mặt này là loại người nguy hiểm nhất.
Nghi nhân bất dụng, dụng nhân bất nghi. Thế nhưng trong trường hợp này thì Đọa Thiên chỉ đơn thuần là không còn lựa chọn nào khác.
Sau bốn ngày, Caesar cuối cùng cũng đã có thể ngồi dậy. Trong bốn ngày này, Đọa Thiên vẫn hỏi y nhiều chuyện tới độ y cũng bắt đầu nghi ngờ nhân sinh. Mặc dù trong những ngày này, Caesar đã gần như nhận định là Đọa Thiên không phải giả vờ mất trí, thế nhưng y vẫn không thể nào buông bỏ nghi ngờ của mình được.
Nói cũng không có gì bất hợp lý. Trong thời buổi khói thuốc súng đang ở khắp nơi, ngay sau khi y gặp tai nạn lại trùng hợp được người này cứu. Nhưng người cứu y lại là một Omega cái gì cũng không biết, sống ở nơi cái gì cũng không có. Nếu là như vậy, làm sao thương thế trên người y có thể lành lại được? Và trong bốn ngày ở chung với Omega này, Caesar đã luôn phải ăn những thứ thuốc viên kì lạ.
Là một người sinh ra trong một gia tộc lớn, Caesar từ nhỏ đã tiếp xúc qua rất nhiều thứ. Y biết rằng có một vài gia tộc vẫn còn giữ lại một vài bí truyền từ thời nhân loại còn sinh sống ở Địa cầu. Chỉ là qua hơn vạn năm, những thứ này cũng đã sớm đi xuống. Những gia tộc kia mặc dù vẫn còn duy trì truyền thừa, thế nhưng cũng không thể nào còn được như xưa.
Nhưng thứ mà Omega cho Caesar ăn lại khác. Đó là một loại thuốc viên giống với thứ mà y đã từng ăn một lần, nhưng hiệu quả thì hoàn toàn khác biệt. Nó không những khiến cho Caesar không có cảm giác đói, mà thậm chí còn có thể khiến mệt mỏi của y hồi phục với tốc độ cực kì nhanh. Thực ra cũng sẽ không phải là nói quá nếu như Caesar khẳng định rằng thân thể và tinh thần lực đã không tăng tiến trong vòng 2 năm của y hiện tại đang bắt đầu rục rịch.
Nhưng thiếu niên ngồi ở trước mặt y dường như không hề biết những điều này. Việc đó vừa khiến cho Caesar nghi ngờ, vừa khiến cho y không chắc chắn. Rốt cuộc người ngồi đối diện y là người như thế nào?
Caesar nhìn cổ tay của mình.
Chiếc quang não đại biểu cho thân phận của y đã mất. Không, đúng hơn là bị phá hủy. Quang não không thể nào đột nhiên rơi ra, bởi vì chỉ cần đeo lên, nó sẽ tự động vừa khít với cổ tay người đeo. Còn về chuyện bị phá hủy... Mặc dù quang não làm từ kim loại cứng thứ 3 trong vũ trụ bị phá thì nghe có hơi huyền huyễn, thế nhưng khi Đọa Thiên đưa những mảnh vỡ kia ra với vẻ mặt áy náy, Caesar lại không biết phải nói gì.
Thà rằng hắn nói mình không biết quang não là cái gì. Thà rằng hắn là gián điệp, cạy quang não của y ra để khai thác thông tin. Hay là cố ý gỡ ra để y không thể gửi tín hiệu cho thuộc hạ tới cứu. Đằng này hắn lại vô tội giơ một đống mảnh vỡ ra, như thể hoàn toàn không muốn giấu việc chính hắn đã phá hỏng quang não...
Đây cũng là một lý do mà Caesar từ từ hạ thấp khả năng Đọa Thiên là một gián điệp xuống.
Sau khi nhận lại phần còn lại của quang não, Caesar đã lập tức dùng nút khẩn cấp để gửi tín hiệu cho cấp dưới của mình. Mặc dù y không biết nơi này là nơi nào và cũng không rõ là sẽ cần bao nhiêu thời gian để thuộc hạ của y có thể tới được nơi này, thế nhưng y vẫn còn việc cần phải hoàn thành càng sớm càng tốt.
- Thiên.- Caesar gọi.
Đọa Thiên đang ngồi ngốc ở trên ghế nghiêng đầu qua, khẽ mỉm cười một cái như đang đáp lại hắn.
- Có thể ra ngoài xem xét một chút được không?- Caesar hỏi. Mấy ngày qua, Caesar đã gần như chắc chắn là nơi này không phải phòng giam, và Đọa Thiên cũng hoàn toàn không có ý giam giữ y. Nếu đi ra ngoài, có thể y sẽ biết nơi này là nơi nào.
Ngoài ra, ở bên ngoài kia hẳn là có cơ giáp của y. Nếu nó vẫn còn dùng được, vậy thì hẳn là Caesar có thể tra cứu một chút chuyện xảy ra trong khoảng thời gian mà y hôn mê và hồi phục.
- Ừ.- Đọa Thiên gật đầu.
Caesar đứng dậy, cùng Đọa Thiên đi ra bên ngoài. Khi cánh cửa mở ra, Caesar khẽ nhăn mày.
Cơ giáp của y quả thực đang nằm ở ngay gần đó. Thế nhưng có một vấn đề.
Hoàn toàn không có dấu vết rơi nào cả. Mặt đất hoàn toàn bằng phẳng. Điều này là bất khả thi, nhất là trong tình huống cơ giáp của y có thể đã rơi từ trên cao xuống.
Đài cơ giáp của y nằm im lặng, không có dấu hiệu hỏng hóc nghiêm trọng, cũng không có chỗ nứt vỡ nào mới.
- Thiên, cơ giáp của tôi xuất hiện ở nơi này như thế nào?- Caesar hỏi.
- ... Một ngày ta tỉnh lại, nó liền ở đây.- Đọa Thiên lắc đầu.
- Vậy sao...- Caesar không tỏ bất kì thái độ nào với câu trả lời này.
Ánh mắt của Đọa Thiên hơi tối đi, ngay sau đó lại trở về bình thường. Hắn biết là Caesar không tin, thế nhưng ở địa phương này cũng không có bất kì thứ gì có thể xác minh lời của hắn là thật hay giả. Dù có nghi ngờ... vậy thì để cho y nghi ngờ đi. Dù sao thì hiện tại y cũng không thể gây hại tới hắn.
Caesar cũng không có ý truy hỏi thêm. Y nhìn xung quanh, trong lòng có một vài suy đoán về nơi ở hiện tại của họ, nhưng cũng chưa thể kết luận được.
Y đi vào bên trong cơ giáp, Đọa Thiên không theo sau mà chỉ đứng ở bên ngoài. Mặc dù hắn rất hứng thú, thế nhưng hiện tại không phải là lúc. Nam nhân kia hẳn là cũng nghi ngờ hắn. Hiện tại mà xông lên nghiên cứu cái vũ khí của y thì không khác nào thừa nhận là mình có mưu đồ bất chính. Tốt nhất là không nên tò mò.
Bên trong cơ giáp, Caesar dùng sinh trắc để đăng nhập vào hệ thống. Thứ mà y để ý đầu tiên không phải là một đống tin nhắn của thuộc cấp mà là ngày tháng hiển thị trên màn hình.
7/5.
Mới 1 tuần trôi qua?
Vậy thương thế của y...
Caesar nhăn mày, qua màn hình cơ giáp nhìn thiếu niên đang đứng ở cửa.
Giám sát của cơ giáp đã hỏng vào khoảnh khắc y rơi vào lỗ đen, không có cách nào xem được chuyện xảy ra sau đó. Caesar đành tạm thời bỏ qua, bắt đầu kiểm tra vị trí của mình, kiểm tra tin nhắn và thông báo cho thuộc cấp.
Nơi này sóng rất yếu, thông báo cho thuộc cấp không biết là bao giờ mới gửi được, thế nhưng vị trí của bọn họ thì y có thể xác định được.
Tinh cầu mai táng TX701.
Chưa cần vị trí, chỉ cần mấy chữ "tinh cầu mai táng" là đủ để Caesar hiểu được tình hình sơ bộ của thiếu niên kia rồi.
Thời đại tinh tế phát triển, dân cư đông đúc, rất ít người còn duy trì tập tục chôn cất người chết. Thế nhưng cái "rất ít" này không đồng nghĩa với "hoàn toàn không có". Những gia tộc lớn, những người có tiền, những người theo đạo,... vẫn có một số làm theo. Nhưng ở những tinh cầu nhiều người sinh sống thì không cho phép xây dựng nghĩa trang với quy mô lớn. Cho nên những người có nhu cầu thổ táng thì chỉ có thể tới những tinh cầu mai táng như thế này.
Những tinh cầu này thường không có người sống. Nếu có thì cũng chỉ có một, hoặc nhiều là ba người canh giữ. Nhưng những người canh giữ ở đây nếu không phải là tội phạm thì cũng là những người bị vứt bỏ.
Nơi này ba tháng tới nửa năm mới có người tới giao lương thực và nhu yếu phẩm một lần. Có nơi thậm chí còn chẳng có. Người bị ném ở đây chỉ có thể bị đói chết hoặc phát điên mà chết.
Nhưng thiếu niên ở trước mặt y thì hoàn toàn không giống.
Hắn không phải là tội phạm của Liên minh, cũng không giống gián điệp. Khả năng lớn nhất là hắn là một thành viên bị vứt bỏ của một gia tộc nào đó. Chỉ là... hắn hoàn toàn không có vẻ gì là đã phát điên. Là do hắn mất trí nhớ? Hay là vì nguyên nhân khác?
Đối với Caesar hiện tại, người tên Thiên này thực sự vô cùng bí ẩn. Xung quanh hắn có quá nhiều thứ không thể nào lý giải. Mặc dù những thứ mà hắn thể hiện ra hoàn toàn không có dấu hiệu dối trá, thế nhưng có rất nhiều thứ mà bản thân Caesar cũng không tin được.
Xem ra phải tìm cơ hội kiểm tra.
___________
Sau khi xác nhận rằng tin nhắn của mình đã được gửi đi, Caesar trở lại căn nhà nhỏ. Lúc này y mới có thời gian kiểm tra xung quanh. Đọa Thiên đang đứng ở bên ngoài ngắm nghía cơ giáp, cho nên y muốn tranh thủ kiểm tra nơi này.
Không kiểm tra thì thôi, kiểm tra xong lại càng khiến cho y cảm thấy khó hiểu hơn.
Nơi này ngoại trừ nhà tắm, nhà vệ sinh, bếp và giường thì cái gì cũng không có. Không giám sát, không an ninh, không có bất kì thiết bị nối mạng nào. Ngay cả chức năng bảo vệ khỏi thiên tai cơ bản nhất cũng không có.
Xem ra những nơi này quả thực là nơi lưu đày.
Chỉ là...
Ở dưới sàn có một ngăn tủ bí mật. Ở đó có quần áo bảo hộ và một lô đồ ăn còn mới, hoàn toàn chưa được động vào. Nhìn dấu vết, dường như đã lâu rồi không được mở ra.
Ngày giao...
5/9.
Đã 9 tháng.
Chưa có một hộp nào bị khui ra.
Vậy trong chín tháng đó, thiếu niên kia ăn cái gì?
Thuốc viên kia sao?
Thuốc đó từ đâu mà tới?
Cái nơi này không thể nào có nguyên liệu làm thuốc.
Caesar càng nghĩ càng cảm thấy điểm bí ẩn quá nhiều. Nhưng lúc này dù có nghĩ cũng không thể nào tìm ra đáp án, cho nên y lẳng lặng đóng ngăn tủ lại.
Chịu thôi. Hắn không có đồ ăn khác, cũng không biết là đồ ăn của nơi này như thế nào.
Dựa vào phản ứng của Caesar thì người nơi này dường như không ăn thứ như đan dược, thế nhưng y cũng không hỏi đó là gì. Ngoại trừ hơi nhíu mày vào ngày đầu tiên, những ngày sau y ăn rất ngoan ngoãn. Điều này khiến cho tâm đề phòng của Đọa Thiên đối với y tăng thêm một phần.
Ở thế giới của hắn, hắn đã từng tiếp xúc với rất nhiều người. Loại người luôn im lặng, đánh giá tình huống nhanh, và khó đoán giống như nam nhân trước mặt này là loại người nguy hiểm nhất.
Nghi nhân bất dụng, dụng nhân bất nghi. Thế nhưng trong trường hợp này thì Đọa Thiên chỉ đơn thuần là không còn lựa chọn nào khác.
Sau bốn ngày, Caesar cuối cùng cũng đã có thể ngồi dậy. Trong bốn ngày này, Đọa Thiên vẫn hỏi y nhiều chuyện tới độ y cũng bắt đầu nghi ngờ nhân sinh. Mặc dù trong những ngày này, Caesar đã gần như nhận định là Đọa Thiên không phải giả vờ mất trí, thế nhưng y vẫn không thể nào buông bỏ nghi ngờ của mình được.
Nói cũng không có gì bất hợp lý. Trong thời buổi khói thuốc súng đang ở khắp nơi, ngay sau khi y gặp tai nạn lại trùng hợp được người này cứu. Nhưng người cứu y lại là một Omega cái gì cũng không biết, sống ở nơi cái gì cũng không có. Nếu là như vậy, làm sao thương thế trên người y có thể lành lại được? Và trong bốn ngày ở chung với Omega này, Caesar đã luôn phải ăn những thứ thuốc viên kì lạ.
Là một người sinh ra trong một gia tộc lớn, Caesar từ nhỏ đã tiếp xúc qua rất nhiều thứ. Y biết rằng có một vài gia tộc vẫn còn giữ lại một vài bí truyền từ thời nhân loại còn sinh sống ở Địa cầu. Chỉ là qua hơn vạn năm, những thứ này cũng đã sớm đi xuống. Những gia tộc kia mặc dù vẫn còn duy trì truyền thừa, thế nhưng cũng không thể nào còn được như xưa.
Nhưng thứ mà Omega cho Caesar ăn lại khác. Đó là một loại thuốc viên giống với thứ mà y đã từng ăn một lần, nhưng hiệu quả thì hoàn toàn khác biệt. Nó không những khiến cho Caesar không có cảm giác đói, mà thậm chí còn có thể khiến mệt mỏi của y hồi phục với tốc độ cực kì nhanh. Thực ra cũng sẽ không phải là nói quá nếu như Caesar khẳng định rằng thân thể và tinh thần lực đã không tăng tiến trong vòng 2 năm của y hiện tại đang bắt đầu rục rịch.
Nhưng thiếu niên ngồi ở trước mặt y dường như không hề biết những điều này. Việc đó vừa khiến cho Caesar nghi ngờ, vừa khiến cho y không chắc chắn. Rốt cuộc người ngồi đối diện y là người như thế nào?
Caesar nhìn cổ tay của mình.
Chiếc quang não đại biểu cho thân phận của y đã mất. Không, đúng hơn là bị phá hủy. Quang não không thể nào đột nhiên rơi ra, bởi vì chỉ cần đeo lên, nó sẽ tự động vừa khít với cổ tay người đeo. Còn về chuyện bị phá hủy... Mặc dù quang não làm từ kim loại cứng thứ 3 trong vũ trụ bị phá thì nghe có hơi huyền huyễn, thế nhưng khi Đọa Thiên đưa những mảnh vỡ kia ra với vẻ mặt áy náy, Caesar lại không biết phải nói gì.
Thà rằng hắn nói mình không biết quang não là cái gì. Thà rằng hắn là gián điệp, cạy quang não của y ra để khai thác thông tin. Hay là cố ý gỡ ra để y không thể gửi tín hiệu cho thuộc hạ tới cứu. Đằng này hắn lại vô tội giơ một đống mảnh vỡ ra, như thể hoàn toàn không muốn giấu việc chính hắn đã phá hỏng quang não...
Đây cũng là một lý do mà Caesar từ từ hạ thấp khả năng Đọa Thiên là một gián điệp xuống.
Sau khi nhận lại phần còn lại của quang não, Caesar đã lập tức dùng nút khẩn cấp để gửi tín hiệu cho cấp dưới của mình. Mặc dù y không biết nơi này là nơi nào và cũng không rõ là sẽ cần bao nhiêu thời gian để thuộc hạ của y có thể tới được nơi này, thế nhưng y vẫn còn việc cần phải hoàn thành càng sớm càng tốt.
- Thiên.- Caesar gọi.
Đọa Thiên đang ngồi ngốc ở trên ghế nghiêng đầu qua, khẽ mỉm cười một cái như đang đáp lại hắn.
- Có thể ra ngoài xem xét một chút được không?- Caesar hỏi. Mấy ngày qua, Caesar đã gần như chắc chắn là nơi này không phải phòng giam, và Đọa Thiên cũng hoàn toàn không có ý giam giữ y. Nếu đi ra ngoài, có thể y sẽ biết nơi này là nơi nào.
Ngoài ra, ở bên ngoài kia hẳn là có cơ giáp của y. Nếu nó vẫn còn dùng được, vậy thì hẳn là Caesar có thể tra cứu một chút chuyện xảy ra trong khoảng thời gian mà y hôn mê và hồi phục.
- Ừ.- Đọa Thiên gật đầu.
Caesar đứng dậy, cùng Đọa Thiên đi ra bên ngoài. Khi cánh cửa mở ra, Caesar khẽ nhăn mày.
Cơ giáp của y quả thực đang nằm ở ngay gần đó. Thế nhưng có một vấn đề.
Hoàn toàn không có dấu vết rơi nào cả. Mặt đất hoàn toàn bằng phẳng. Điều này là bất khả thi, nhất là trong tình huống cơ giáp của y có thể đã rơi từ trên cao xuống.
Đài cơ giáp của y nằm im lặng, không có dấu hiệu hỏng hóc nghiêm trọng, cũng không có chỗ nứt vỡ nào mới.
- Thiên, cơ giáp của tôi xuất hiện ở nơi này như thế nào?- Caesar hỏi.
- ... Một ngày ta tỉnh lại, nó liền ở đây.- Đọa Thiên lắc đầu.
- Vậy sao...- Caesar không tỏ bất kì thái độ nào với câu trả lời này.
Ánh mắt của Đọa Thiên hơi tối đi, ngay sau đó lại trở về bình thường. Hắn biết là Caesar không tin, thế nhưng ở địa phương này cũng không có bất kì thứ gì có thể xác minh lời của hắn là thật hay giả. Dù có nghi ngờ... vậy thì để cho y nghi ngờ đi. Dù sao thì hiện tại y cũng không thể gây hại tới hắn.
Caesar cũng không có ý truy hỏi thêm. Y nhìn xung quanh, trong lòng có một vài suy đoán về nơi ở hiện tại của họ, nhưng cũng chưa thể kết luận được.
Y đi vào bên trong cơ giáp, Đọa Thiên không theo sau mà chỉ đứng ở bên ngoài. Mặc dù hắn rất hứng thú, thế nhưng hiện tại không phải là lúc. Nam nhân kia hẳn là cũng nghi ngờ hắn. Hiện tại mà xông lên nghiên cứu cái vũ khí của y thì không khác nào thừa nhận là mình có mưu đồ bất chính. Tốt nhất là không nên tò mò.
Bên trong cơ giáp, Caesar dùng sinh trắc để đăng nhập vào hệ thống. Thứ mà y để ý đầu tiên không phải là một đống tin nhắn của thuộc cấp mà là ngày tháng hiển thị trên màn hình.
7/5.
Mới 1 tuần trôi qua?
Vậy thương thế của y...
Caesar nhăn mày, qua màn hình cơ giáp nhìn thiếu niên đang đứng ở cửa.
Giám sát của cơ giáp đã hỏng vào khoảnh khắc y rơi vào lỗ đen, không có cách nào xem được chuyện xảy ra sau đó. Caesar đành tạm thời bỏ qua, bắt đầu kiểm tra vị trí của mình, kiểm tra tin nhắn và thông báo cho thuộc cấp.
Nơi này sóng rất yếu, thông báo cho thuộc cấp không biết là bao giờ mới gửi được, thế nhưng vị trí của bọn họ thì y có thể xác định được.
Tinh cầu mai táng TX701.
Chưa cần vị trí, chỉ cần mấy chữ "tinh cầu mai táng" là đủ để Caesar hiểu được tình hình sơ bộ của thiếu niên kia rồi.
Thời đại tinh tế phát triển, dân cư đông đúc, rất ít người còn duy trì tập tục chôn cất người chết. Thế nhưng cái "rất ít" này không đồng nghĩa với "hoàn toàn không có". Những gia tộc lớn, những người có tiền, những người theo đạo,... vẫn có một số làm theo. Nhưng ở những tinh cầu nhiều người sinh sống thì không cho phép xây dựng nghĩa trang với quy mô lớn. Cho nên những người có nhu cầu thổ táng thì chỉ có thể tới những tinh cầu mai táng như thế này.
Những tinh cầu này thường không có người sống. Nếu có thì cũng chỉ có một, hoặc nhiều là ba người canh giữ. Nhưng những người canh giữ ở đây nếu không phải là tội phạm thì cũng là những người bị vứt bỏ.
Nơi này ba tháng tới nửa năm mới có người tới giao lương thực và nhu yếu phẩm một lần. Có nơi thậm chí còn chẳng có. Người bị ném ở đây chỉ có thể bị đói chết hoặc phát điên mà chết.
Nhưng thiếu niên ở trước mặt y thì hoàn toàn không giống.
Hắn không phải là tội phạm của Liên minh, cũng không giống gián điệp. Khả năng lớn nhất là hắn là một thành viên bị vứt bỏ của một gia tộc nào đó. Chỉ là... hắn hoàn toàn không có vẻ gì là đã phát điên. Là do hắn mất trí nhớ? Hay là vì nguyên nhân khác?
Đối với Caesar hiện tại, người tên Thiên này thực sự vô cùng bí ẩn. Xung quanh hắn có quá nhiều thứ không thể nào lý giải. Mặc dù những thứ mà hắn thể hiện ra hoàn toàn không có dấu hiệu dối trá, thế nhưng có rất nhiều thứ mà bản thân Caesar cũng không tin được.
Xem ra phải tìm cơ hội kiểm tra.
___________
Sau khi xác nhận rằng tin nhắn của mình đã được gửi đi, Caesar trở lại căn nhà nhỏ. Lúc này y mới có thời gian kiểm tra xung quanh. Đọa Thiên đang đứng ở bên ngoài ngắm nghía cơ giáp, cho nên y muốn tranh thủ kiểm tra nơi này.
Không kiểm tra thì thôi, kiểm tra xong lại càng khiến cho y cảm thấy khó hiểu hơn.
Nơi này ngoại trừ nhà tắm, nhà vệ sinh, bếp và giường thì cái gì cũng không có. Không giám sát, không an ninh, không có bất kì thiết bị nối mạng nào. Ngay cả chức năng bảo vệ khỏi thiên tai cơ bản nhất cũng không có.
Xem ra những nơi này quả thực là nơi lưu đày.
Chỉ là...
Ở dưới sàn có một ngăn tủ bí mật. Ở đó có quần áo bảo hộ và một lô đồ ăn còn mới, hoàn toàn chưa được động vào. Nhìn dấu vết, dường như đã lâu rồi không được mở ra.
Ngày giao...
5/9.
Đã 9 tháng.
Chưa có một hộp nào bị khui ra.
Vậy trong chín tháng đó, thiếu niên kia ăn cái gì?
Thuốc viên kia sao?
Thuốc đó từ đâu mà tới?
Cái nơi này không thể nào có nguyên liệu làm thuốc.
Caesar càng nghĩ càng cảm thấy điểm bí ẩn quá nhiều. Nhưng lúc này dù có nghĩ cũng không thể nào tìm ra đáp án, cho nên y lẳng lặng đóng ngăn tủ lại.