Chương 5: Ở chung
Đọa Thiên ở bên ngoài nhìn cơ giáp một hồi. Hắn tính toán thời gian, cảm giác cũng không sai biệt lắm, lúc này mới đi vào trong. Khi hắn vào, Caesar đang ngồi trên giường, không biết là suy nghĩ chuyện gì.
Ánh mắt hắn khẽ đảo xung quanh, sau đó hắn lại như thường lệ ngồi xuống ghế. Xem ra là y cũng đã lục soát cái căn phòng nhỏ này xong rồi. Không biết là y có tìm ra thứ gì thú vị không.
Dựa vào dấu vết xung quanh, Đọa Thiên đoán là y đã tìm thấy cái ngăn ở dưới sàn nhà. Hắn biết là bên trong đó có một số đồ kỳ lạ, cũng có một cuốn nhật ký của nguyên chủ. Nhưng nhật ký thì hắn đã lấy ra. Đại khái là bởi vì hắn không biết bên trong viết cái gì. Nếu những thứ mà nguyên chủ viết không khớp với những thứ mà hắn thể hiện ra, hoặc là thời gian trong nhật ký không khớp, hay là bất kỳ thứ gì khiến cho việc hắn mất trí nhớ bại lộ, vậy thì không ổn chút nào.
Cho nên quyển nhật ký đó tuyệt đối không thể bị Caesar nhìn thấy. Ít nhất là cho tới khi hắn đọc được bên trong có viết thứ gì và chắc chắn rằng nó không làm cho hắn bại lộ.
Việc Caesar nghi ngờ hắn hiện tại hẳn là không tránh khỏi được rồi, nếu giảm được cái gì thì giảm cái đó.
Vì không có gì làm, Đọa Thiên bảo Caesar dạy cho mình viết chữ.
Khi nghe thấy câu đó, Caesar sâu kín nhìn hắn một chút rồi đồng ý. Thời đại này giấy bút đã không còn được dùng nhiều, thế nhưng ở cái nơi mà ngay cả quang não cũng không có tín hiệu này, đó là cách duy nhất để ghi chép.
Ở trong một hộc tủ, Caesar tìm được một vài cái bút kiểu cũ và một quyển sổ. Bên trong có ghi tên của tất cả những người được mai táng ở nơi này. Ghi chép gần nhất là 20/12 của năm ngoái. Chữ viết khác biệt, cực kì dễ nhìn, hẳn là nét chữ của người trước mặt y.
Ngay cả viết chữ cũng không còn nhớ... . KHÔNG Q?ẢNG CÁO, đọc ??u?ệ? ?ại ﹙ T?? m??u?ệ?.v? ﹚
Là thật hay giả?
Đối với câu hỏi thường trực này, Caesar không có câu trả lời. Y lật sang một trang trống, sau đó bắt đầu dành thời gian dạy Đọa Thiên viết chữ.
Hệ thống chữ viết của nơi này so với những gì Đọa Thiên biết thì khác xa. Thế nhưng khả năng học tập của Đọa Thiên vẫn luôn rất nhanh. Những thứ mà hắn được dạy rồi thì hắn sẽ không quên, là một học sinh rất ưu tú, cho nên Caesar cũng không cảm thấy khó khăn là bao.
Thế giới này vẫn dùng bảng chữ cái Latin. Qua mấy ngàn năm khai phá vũ trụ, dù vẫn có nhiều ngôn ngữ như thời Địa cầu, thế nhưng ngôn ngữ chung vẫn là tiếng Anh. Tất cả mọi người khi giao tiếp đều có thiết bị phiên dịch, thế nên rào cản ngôn ngữ gần như không có.
Đọa Thiên ở nơi này chẳng có việc gì làm, thế nên hắn ngồi học chữ. Đầu tiên là những thứ cơ bản, sau đó là ngữ pháp, cuối cùng lại quay về từ vựng.
Trong lúc Đọa Thiên học, Caesar không có việc gì làm. Y cảm thấy thương thế của mình đã hồi phục khá tốt, cho nên bắt đầu luyện tập lại. Mặc dù hắn không làm gì nhiều, đại khái chính là mấy bài tập cơ bản của quân đội, thế nhưng những điều này lại khiến cho Đọa Thiên tò mò.
Ở thế giới của hắn, hắn chưa từng thấy những bài tập như vậy. Dù tính lặp lại thì hắn hiểu, bởi vì hắn cũng đã từng luyện một đường kiếm cả ngàn lần. Thế nhưng những động tác mà Caesar làm thì dù nhìn thế nào cũng không hiểu mục đích là gì.
Đọa Thiên phát huy tinh thần không hiểu thì hỏi tới tối đa. Thế là Caesar lại lần nữa ngồi xuống giải thích cho Đọa Thiên vì sao y lại chống đẩy, nhảy cóc, nâng tạ, luyện nín thở,...
Sau khi nghe xong, hai mắt Đọa Thiên sáng như hai cái đèn pha. Y không ngờ là cũng có thể làm như thế. Vì để phát triển một số nhóm cơ cụ thể mà sáng tạo ra những bài tập riêng biệt. Việc này biểu hiện là sự hiểu biết của nhân loại đã phát triển tới độ không ngờ, và họ có thể dựa vào mong muốn mà làm bản thân mạnh lên mà không cần tới linh khí hay tu vi.
Thứ này vừa khiến cho Đọa Thiên hào hứng, lại vừa làm hắn lo ngại rằng mình sẽ không bắt kịp người ở thế giới này.
Cuộc sống của một kẻ vô dụng... hắn không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.
Caesar đã quen với việc Đọa Thiên sẽ luôn hỏi y những thứ nhỏ nhất, sau đó trầm trồ. Thế nhưng dù thế nào thì y cũng không thể ngờ được rằng, Đọa Thiên sau khi suy nghĩ một hồi thì lại nói muốn luyện tập cùng với y.
Caesar mặt không cảm xúc nhìn Đọa Thiên.
- Không phải nói muốn học chữ sao?
- Ừ. Học xong thì sẽ tập. Ta có thể làm cả hai.- Đọa Thiên đáp.
Caesar không phản đối cũng không tán thành, dường như có điều suy nghĩ. Chỉ là ngày hôm sau, y vẫn chờ Đọa Thiên học xong mới bắt đầu tập. Bài tập này bắt đầu với 200 lần chống đẩy.
Đọa Thiên nhìn Caesar làm vài ngày, đại khái cũng đã hiểu được. Hắn chống người xuống, cùng làm với Caesar. Caesar đếm số trong đầu, lại âm thầm quan sát Đọa Thiên ở bên cạnh. Tần suất hắn chống đẩy không nhanh không chậm, thế nhưng cũng không nhìn ra được là hắn đang gắng gượng. Sau khi vượt qua mốc 100, Caesar lại càng chắc chắn là Omega trước mặt hắn này có thể lực vượt trội.
Dù là ở trong quân ngũ cũng có Omega, thế nhưng những Omega đó đều làm ở những lĩnh vực không liên quan nhiều lắm tới thể chất. Nguyên do của chuyện này đương nhiên là bởi thể lực của Omega trời sinh không tốt. Tất cả những thứ đó dường như đã dồn vào tinh thần lực và khả năng kiểm soát của họ.
Cũng không phải không có ngoại lệ, thế nhưng Caesar chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Chỉ là hiện tại... trước mặt y dường như có một người.
Một Omega như thế này lại bị gia tộc đày tới tinh cầu mai táng. Mà chuyện này còn xảy ra gần 1 năm trước...
- Xong rồi.- Giọng nói của Đọa Thiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Caesar.
Lúc này Caesar mới nhận ra là mình đã quên không đếm. Y ngồi dậy, nhìn Đọa Thiên ngay cả thở gấp cũng không cần, suy nghĩ một lát rồi nói.
- Tiếp theo là gập người.
- Được.- Đọa Thiên thoải mái gật đầu.
Sự thực chứng minh, Đọa Thiên quả thực là có thể chất vượt trội. Hắn không những có thể hoàn thành tốt toàn bộ bài tập kéo dài trong 4 tiếng của Caesar mà còn không cảm thấy mệt mỏi như Caesar tưởng.
Hắn chỉ là toát mồ hôi, gương mặt hơi đỏ ửng, còn hơi thở thì chỉ mất vài phút đã có thể bình ổn lại.
Ánh mắt của Caesar nhìn Omega trước mặt sâu thêm một chút, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Từ ngày đó, bọn họ dường như có một lịch trình mới. Buổi sáng sẽ dạy chữ cho Đọa Thiên, buổi chiều thì luyện tập thể lực, buổi tối thì dạy thường thức về thế giới cho Đọa Thiên.
Caesar cảm thấy thời gian ở cùng với hắn, y đã nói nhiều gấp 10 lần cả đời này cộng lại.
Cuộc sống yên bình của hai người họ cứ trôi qua như thế trong gần một tháng.
Một buổi sáng bình thường của một tháng sau, âm thanh của động cơ vang lên trên bầu trời của tinh cầu nhỏ bé này.
Đọa Thiên và Caesar đứng ở ngoài hiên nhà, ngẩng đầu nhìn lên.
Dưới con mắt của Đọa Thiên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cái "chiến hạm". Đối với hắn, thứ này giống như một con chim sắt khổng lồ. Nó uy nghiêm, khổng lồ, và trên hết, hắn biết là ở trên người nó có những thứ vũ khí có thể thổi bay nửa cái tinh cầu mà họ đang đứng.
Sức mạnh kinh khủng như vậy, ngay cả một Độ Kiếp kì cũng chưa chắc đã làm nổi.
Xem ra... hắn quả thực phải cân nhắc chuyện đổi một cái thân thể khác.
Trong lúc Đọa Thiên đang tính toán, một phi thuyền nhỏ bay ra từ cái chiến hạm kia. Nó tiếp cận mặt đất, sau đó hạ xuống trước mặt hai người.
Từ bên trong chiến hạm, ba người nhảy ra. Đọa Thiên lập tức nâng cao cảnh giác, nhìn sang Caesar.
Ánh mắt Caesar vẫn bình tĩnh, thậm chí là so với thường ngày còn tĩnh mịch hơn.
Ba người đi tới có hai nam, một nữ. Dẫn đầu là một nam nhân với dáng dấp kém Caesar một chút. Anh ta dong dỏng cao, gương mặt nghiêm nghị, trên mặt đeo hai miếng lưu ly kì lạ được cổ định bằng một thanh kim loại gia công tinh xảo. Dựa vào đánh giá của Đọa Thiên, thể lực của nam nhân này kém Caesar một quãng xa, đại khái là chỉ vượt qua Nguyên anh kỳ một chút. Còn tinh thần lực của anh ta thì khá hơn, đâu đó tầm Phân thần kỳ. Dựa vào những gì mà hắn biết, người này hẳn là một Beta.
Hai người đi sau nam nhân kia thì khác. Bọn họ không thể nghi ngờ là Alpha. Đi bên phải là một nam nhân cao lớn, thân hình rắn chắc, gương mặt không có gì nổi bật. Người này chính là kiểu nếu ném vào đám đông, đặc điểm nhận diện có lẽ chính là quá cao to. Đi bên trái là một nữ nhân. Mặc dù cũng là Alpha, thế nhưng thể chất của một nam nhân và nữ nhân chắc chắn có khác biệt. Nhìn vẻ bề ngoài, cô dường như chỉ cao hơn nữ nhân bình thường một chút. Nhưng Đọa Thiên có thể cảm nhận được, trong ba người, cô lại là người mạnh nhất.
Ở thế giới của hắn, nữ nhân có thực lực mạnh thì không thiếu, thế nhưng người có thể sánh được với nữ nhân trước mặt này thì không vượt quá hai người.
Quả nhiên là cường giả... ngay cả thuộc hạ mà cũng lợi hại như vậy.
Xem ra hắn càng không thể buông lỏng đề phòng đối với những người này...
Ánh mắt hắn khẽ đảo xung quanh, sau đó hắn lại như thường lệ ngồi xuống ghế. Xem ra là y cũng đã lục soát cái căn phòng nhỏ này xong rồi. Không biết là y có tìm ra thứ gì thú vị không.
Dựa vào dấu vết xung quanh, Đọa Thiên đoán là y đã tìm thấy cái ngăn ở dưới sàn nhà. Hắn biết là bên trong đó có một số đồ kỳ lạ, cũng có một cuốn nhật ký của nguyên chủ. Nhưng nhật ký thì hắn đã lấy ra. Đại khái là bởi vì hắn không biết bên trong viết cái gì. Nếu những thứ mà nguyên chủ viết không khớp với những thứ mà hắn thể hiện ra, hoặc là thời gian trong nhật ký không khớp, hay là bất kỳ thứ gì khiến cho việc hắn mất trí nhớ bại lộ, vậy thì không ổn chút nào.
Cho nên quyển nhật ký đó tuyệt đối không thể bị Caesar nhìn thấy. Ít nhất là cho tới khi hắn đọc được bên trong có viết thứ gì và chắc chắn rằng nó không làm cho hắn bại lộ.
Việc Caesar nghi ngờ hắn hiện tại hẳn là không tránh khỏi được rồi, nếu giảm được cái gì thì giảm cái đó.
Vì không có gì làm, Đọa Thiên bảo Caesar dạy cho mình viết chữ.
Khi nghe thấy câu đó, Caesar sâu kín nhìn hắn một chút rồi đồng ý. Thời đại này giấy bút đã không còn được dùng nhiều, thế nhưng ở cái nơi mà ngay cả quang não cũng không có tín hiệu này, đó là cách duy nhất để ghi chép.
Ở trong một hộc tủ, Caesar tìm được một vài cái bút kiểu cũ và một quyển sổ. Bên trong có ghi tên của tất cả những người được mai táng ở nơi này. Ghi chép gần nhất là 20/12 của năm ngoái. Chữ viết khác biệt, cực kì dễ nhìn, hẳn là nét chữ của người trước mặt y.
Ngay cả viết chữ cũng không còn nhớ... . KHÔNG Q?ẢNG CÁO, đọc ??u?ệ? ?ại ﹙ T?? m??u?ệ?.v? ﹚
Là thật hay giả?
Đối với câu hỏi thường trực này, Caesar không có câu trả lời. Y lật sang một trang trống, sau đó bắt đầu dành thời gian dạy Đọa Thiên viết chữ.
Hệ thống chữ viết của nơi này so với những gì Đọa Thiên biết thì khác xa. Thế nhưng khả năng học tập của Đọa Thiên vẫn luôn rất nhanh. Những thứ mà hắn được dạy rồi thì hắn sẽ không quên, là một học sinh rất ưu tú, cho nên Caesar cũng không cảm thấy khó khăn là bao.
Thế giới này vẫn dùng bảng chữ cái Latin. Qua mấy ngàn năm khai phá vũ trụ, dù vẫn có nhiều ngôn ngữ như thời Địa cầu, thế nhưng ngôn ngữ chung vẫn là tiếng Anh. Tất cả mọi người khi giao tiếp đều có thiết bị phiên dịch, thế nên rào cản ngôn ngữ gần như không có.
Đọa Thiên ở nơi này chẳng có việc gì làm, thế nên hắn ngồi học chữ. Đầu tiên là những thứ cơ bản, sau đó là ngữ pháp, cuối cùng lại quay về từ vựng.
Trong lúc Đọa Thiên học, Caesar không có việc gì làm. Y cảm thấy thương thế của mình đã hồi phục khá tốt, cho nên bắt đầu luyện tập lại. Mặc dù hắn không làm gì nhiều, đại khái chính là mấy bài tập cơ bản của quân đội, thế nhưng những điều này lại khiến cho Đọa Thiên tò mò.
Ở thế giới của hắn, hắn chưa từng thấy những bài tập như vậy. Dù tính lặp lại thì hắn hiểu, bởi vì hắn cũng đã từng luyện một đường kiếm cả ngàn lần. Thế nhưng những động tác mà Caesar làm thì dù nhìn thế nào cũng không hiểu mục đích là gì.
Đọa Thiên phát huy tinh thần không hiểu thì hỏi tới tối đa. Thế là Caesar lại lần nữa ngồi xuống giải thích cho Đọa Thiên vì sao y lại chống đẩy, nhảy cóc, nâng tạ, luyện nín thở,...
Sau khi nghe xong, hai mắt Đọa Thiên sáng như hai cái đèn pha. Y không ngờ là cũng có thể làm như thế. Vì để phát triển một số nhóm cơ cụ thể mà sáng tạo ra những bài tập riêng biệt. Việc này biểu hiện là sự hiểu biết của nhân loại đã phát triển tới độ không ngờ, và họ có thể dựa vào mong muốn mà làm bản thân mạnh lên mà không cần tới linh khí hay tu vi.
Thứ này vừa khiến cho Đọa Thiên hào hứng, lại vừa làm hắn lo ngại rằng mình sẽ không bắt kịp người ở thế giới này.
Cuộc sống của một kẻ vô dụng... hắn không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.
Caesar đã quen với việc Đọa Thiên sẽ luôn hỏi y những thứ nhỏ nhất, sau đó trầm trồ. Thế nhưng dù thế nào thì y cũng không thể ngờ được rằng, Đọa Thiên sau khi suy nghĩ một hồi thì lại nói muốn luyện tập cùng với y.
Caesar mặt không cảm xúc nhìn Đọa Thiên.
- Không phải nói muốn học chữ sao?
- Ừ. Học xong thì sẽ tập. Ta có thể làm cả hai.- Đọa Thiên đáp.
Caesar không phản đối cũng không tán thành, dường như có điều suy nghĩ. Chỉ là ngày hôm sau, y vẫn chờ Đọa Thiên học xong mới bắt đầu tập. Bài tập này bắt đầu với 200 lần chống đẩy.
Đọa Thiên nhìn Caesar làm vài ngày, đại khái cũng đã hiểu được. Hắn chống người xuống, cùng làm với Caesar. Caesar đếm số trong đầu, lại âm thầm quan sát Đọa Thiên ở bên cạnh. Tần suất hắn chống đẩy không nhanh không chậm, thế nhưng cũng không nhìn ra được là hắn đang gắng gượng. Sau khi vượt qua mốc 100, Caesar lại càng chắc chắn là Omega trước mặt hắn này có thể lực vượt trội.
Dù là ở trong quân ngũ cũng có Omega, thế nhưng những Omega đó đều làm ở những lĩnh vực không liên quan nhiều lắm tới thể chất. Nguyên do của chuyện này đương nhiên là bởi thể lực của Omega trời sinh không tốt. Tất cả những thứ đó dường như đã dồn vào tinh thần lực và khả năng kiểm soát của họ.
Cũng không phải không có ngoại lệ, thế nhưng Caesar chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Chỉ là hiện tại... trước mặt y dường như có một người.
Một Omega như thế này lại bị gia tộc đày tới tinh cầu mai táng. Mà chuyện này còn xảy ra gần 1 năm trước...
- Xong rồi.- Giọng nói của Đọa Thiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Caesar.
Lúc này Caesar mới nhận ra là mình đã quên không đếm. Y ngồi dậy, nhìn Đọa Thiên ngay cả thở gấp cũng không cần, suy nghĩ một lát rồi nói.
- Tiếp theo là gập người.
- Được.- Đọa Thiên thoải mái gật đầu.
Sự thực chứng minh, Đọa Thiên quả thực là có thể chất vượt trội. Hắn không những có thể hoàn thành tốt toàn bộ bài tập kéo dài trong 4 tiếng của Caesar mà còn không cảm thấy mệt mỏi như Caesar tưởng.
Hắn chỉ là toát mồ hôi, gương mặt hơi đỏ ửng, còn hơi thở thì chỉ mất vài phút đã có thể bình ổn lại.
Ánh mắt của Caesar nhìn Omega trước mặt sâu thêm một chút, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Từ ngày đó, bọn họ dường như có một lịch trình mới. Buổi sáng sẽ dạy chữ cho Đọa Thiên, buổi chiều thì luyện tập thể lực, buổi tối thì dạy thường thức về thế giới cho Đọa Thiên.
Caesar cảm thấy thời gian ở cùng với hắn, y đã nói nhiều gấp 10 lần cả đời này cộng lại.
Cuộc sống yên bình của hai người họ cứ trôi qua như thế trong gần một tháng.
Một buổi sáng bình thường của một tháng sau, âm thanh của động cơ vang lên trên bầu trời của tinh cầu nhỏ bé này.
Đọa Thiên và Caesar đứng ở ngoài hiên nhà, ngẩng đầu nhìn lên.
Dưới con mắt của Đọa Thiên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cái "chiến hạm". Đối với hắn, thứ này giống như một con chim sắt khổng lồ. Nó uy nghiêm, khổng lồ, và trên hết, hắn biết là ở trên người nó có những thứ vũ khí có thể thổi bay nửa cái tinh cầu mà họ đang đứng.
Sức mạnh kinh khủng như vậy, ngay cả một Độ Kiếp kì cũng chưa chắc đã làm nổi.
Xem ra... hắn quả thực phải cân nhắc chuyện đổi một cái thân thể khác.
Trong lúc Đọa Thiên đang tính toán, một phi thuyền nhỏ bay ra từ cái chiến hạm kia. Nó tiếp cận mặt đất, sau đó hạ xuống trước mặt hai người.
Từ bên trong chiến hạm, ba người nhảy ra. Đọa Thiên lập tức nâng cao cảnh giác, nhìn sang Caesar.
Ánh mắt Caesar vẫn bình tĩnh, thậm chí là so với thường ngày còn tĩnh mịch hơn.
Ba người đi tới có hai nam, một nữ. Dẫn đầu là một nam nhân với dáng dấp kém Caesar một chút. Anh ta dong dỏng cao, gương mặt nghiêm nghị, trên mặt đeo hai miếng lưu ly kì lạ được cổ định bằng một thanh kim loại gia công tinh xảo. Dựa vào đánh giá của Đọa Thiên, thể lực của nam nhân này kém Caesar một quãng xa, đại khái là chỉ vượt qua Nguyên anh kỳ một chút. Còn tinh thần lực của anh ta thì khá hơn, đâu đó tầm Phân thần kỳ. Dựa vào những gì mà hắn biết, người này hẳn là một Beta.
Hai người đi sau nam nhân kia thì khác. Bọn họ không thể nghi ngờ là Alpha. Đi bên phải là một nam nhân cao lớn, thân hình rắn chắc, gương mặt không có gì nổi bật. Người này chính là kiểu nếu ném vào đám đông, đặc điểm nhận diện có lẽ chính là quá cao to. Đi bên trái là một nữ nhân. Mặc dù cũng là Alpha, thế nhưng thể chất của một nam nhân và nữ nhân chắc chắn có khác biệt. Nhìn vẻ bề ngoài, cô dường như chỉ cao hơn nữ nhân bình thường một chút. Nhưng Đọa Thiên có thể cảm nhận được, trong ba người, cô lại là người mạnh nhất.
Ở thế giới của hắn, nữ nhân có thực lực mạnh thì không thiếu, thế nhưng người có thể sánh được với nữ nhân trước mặt này thì không vượt quá hai người.
Quả nhiên là cường giả... ngay cả thuộc hạ mà cũng lợi hại như vậy.
Xem ra hắn càng không thể buông lỏng đề phòng đối với những người này...