Chương : 7
Đối với các đồng nghiệp cùng phòng mới của mình, ngoại trừ một người, thì những người còn lại Trịnh Diệp điều cảm thấy thập phần thoải mái.
Hai anh chàng Thẩm Dinh và Mặc Phong dù rằng đôi khi hay giở thói, trêu chọc cô vài câu... Nhưng điều không đi quá đà, biết dừng lại đúng lúc, trong công việc, năng lực của hai người họ là không thể chối cãi!
Cô gái tên Vân Thi kia, sau những ngày cô cũng phát hiện ra sự đặc biệt khác người, và tài nghệ của cô ấy. Hơn hết, cũng nhờ có cô ấy, mà phòng làm việc cũng vui nhộn hơn.
Lục Thành, anh chàng phó phòng này trong câu việc phải nói là cứng ngắc như khúc gỗ, nhưng may ra, không không quá khó khăn, khắt khe với cấp dưới cho lắm!
Người còn lại, cô ả Lệ Kiều Kiều kia, cả phòng làm việc chẳng ai ưa nổi cô ta, mà cô ta thỉnh thoảng cũng không quên liếc ngang liếc dọc, nói bóng nói gió về cô... Nhưng cô chưa bao giờ xem trọng sự tồn tại của cô ta, chỉ cần không đụng vào nghịch lân của cô là được!
- Chị Diệp... Sao chị không cho cô ta một bài học đi? Cứ để cô ta nói xấu chị mãi sao?!
Vân Thi phụng phịu, nhìn thấy Lệ Kiều Kiều cứ liếc ngang liếc dọc thần tượng của cô thì đâm ra bực bội...
Phải a... cô đã xem chị Diệp như thần tượng, là mục tiêu để cô nhấn đấu! Ấy vậy mà cái cô ả đáng ghét kia cứ thích kiếm chuyện với chị ấy! Chị ấy tại sao có thể dửng dưng thế kia được chứ? Cô là cô không chịu được rồi đấy nhé!
Trịnh Diệp nghe thấy giọng điệu không vui của Vân Thi, cô ngước mắt lên nhìn sang người phụ nữ cứ thích gây sự với cô... Cô khẽ nhếch khóe môi, hướng Vân Thi cười nhẹ với giọng điệu hời hợt:
- Miệng là của cô ta, mắt cũng là của cô ta... muốn nói, muốn nhìn là chuyện của cô ta, cần gì phải bận tâm chứ?
Cô không có hứng thú để dằn co vớ vẩn,mắc thời gian vô ích!
Vân Thi không biết suy nghĩ của Trịnh Diệp, càng không cho là đúng với lời của cô:
- Nhưng mà...
Không để cho Vân Thi nói tiếp, Trịnh cắt ngang lời cô ấy:
- Chẳng lẽ chó cắn em một cái, em lại muốn cắn lại sao?!
Hiển nhiên, Trịnh Diệp đang so sánh một con người với một con chó...
- Ừ hé...chị nói đúng! Thần tượng của em có khác...
Vân Thi có bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, hớn hở, dùng đôi mắt long lanh lung linh hướng Trịnh Diệp. Oa... như vậy mà cô lại không nghĩ ra, đôi co với hạng người như Lệ Kiều Kiều kia, chẳng phải là tự hạ thấp bản thân mình rồi hay sao?
Nhìn dáng vẻ của Vân Thi, Trịnh Diệp cảm thấy buồn cười, cô cốc nhẹ lên đầu cô ấy:
- Thôi được rồi, cô gái ngốc ạ, mau làm việc đi!
Nói xong, Trịnh Diệp cũng không để ý tới Vân Thi nữa, cô tập trung xem lại và hoàn thiện một số hồ sơ vụ án gần đây...Đây cũng là công việc khi không xuất hiện vụ án mới. Mặc dù làm thì làm, nhưng cô không hề thích thú với những việc này, cái cô yêu thích chính là trực tiếp đi điều tra... là tự tay bắt tội phạm! Một phần lý do cô phải chuyển từ thành phố A về đây là vì hiện tại ở chỗ kia quá yên bình, cô không có việc để làm, nhưng xem ra cái thủ đô này hơi yên bình thì phải?
Thật là nhàm chán!
Ngay lúc Trịnh Diệp cảm thấy nhàm chán, sắp không trụ được nữa rồi...điện thoại của cô liền reo lên.
- Alo, con nghe đây bác!
Trịnh Diệp nhìn tên người hiển thị trên màn hình, trên môi liền treo nụ cười vui vẻ, nhanh chóng nghe máy.
"Thế nào, nói sẽ liên hệ với bác sau, vậy mà tới bây giờ để bác chủ động liên lạc với con trước?
Trong điện thoại vang lên giọng đàn ông trung niên, trầm ấp, ổn trọng. Ngữ điệu giống như trách cứ, lại có phần buồn bã...
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Diệp hiện lên nụ cười ấy náy, biết sai mà nói.
- Con xin lỗi, con quên mất!
Cô thật sơ ý quá đi, lúc không cần lại quên mất...
Bên kia truyền đến tiếng thở dài:
"Thôi được rồi, bác không trách con... nhưng bây giờ phải lên phòng bác ngây"
- Nhưng con còn trong giờ làm việc!
" Con quên bác là ai sao, để bác...!"
Trịnh Diệp nhìn điện thoại tắc ngủm, ngơ ngác, lại không thiếu sự bất đắc dĩ.
Reng...reng...reng...
Lần này không phải là điện thoại của riêng ai, mà tiếng chuông là từ chiếc điện thoại bàn trên bàn làm việc của Lục Thành, anh ta không chậm chễ bắt máy:
- Alo!
"..."
- Dạ vâng, tôi biết rồi!
Để tai nghe xuống, ánh mắt Lục Thành có phần phức tạp nhìn Trịnh Diệp:
- Trịnh Diệp, cô lên phòng giám đốc một chút!
- Hả...ừ...
Khoé miệng Trịnh Diệp không ngừng co dựt, xong cũng đứng lên bước đi!
Thật là, cái ông bác này của cô chẳng thay đổi gì cả! Rõ ràng sau giờ làm việc hai người có thể gặp nhau mà?! Có cần chơi nổi như vậy không, trực tiếp ra lệnh! Một nhân viên mới mà được giám đốc sở gọi, cái này ít nhiều cũng sẽ bị chú ý cho xem!
Hu...hu... biết thế đi gặp ông bác từ sớm cho rồi!
Dù trong lòng âm thầm than vãn, nhưng trời sinh cô lại vô cùng mẫn cảm... Đối với ánh mắt đố kỵ, ghen ghét sau lưng, cô làm như không thấy!
Haizzz...cô nhớ là bản thân chưa từng gây thù với cô ta, cớ sao cứ thích đôi co với cô mãi thế? Với cái đà này...ưm, những ngày tháng ở sở của cô sau này cũng không quá nhàm chán đi!
...
Nhìn cánh cửa trước mặt, khuôn mặt Trịnh Diệp có phần ảo não... Không phải vì cô không muốn gặp bác ấy, mà là mỗi lần bác điều nhắc đến chuyện kia, ách... thật là!
Thôi thì, chuyện gì tới thì sớm muộn gì cũng tới, có trốn cũng chẳng trốn mãi được! Quyết định, Trịnh Diệp liền đưa tay lên gõ cửa...
Cốc...cốc...cốc...
- Vào đi!
Trịnh Diệp liền đẩy cửa đi vào, thấy người ngồi trên ghế nhìn chằm chằm cô, cô gãi gãi đầu:
- Chào giám đốc!
- Gọi là gì thế?
Người đàn ông trung niên nghiêm mặt, không vui trừng mắt khi nghe Trịnh Diệp gọi.
Trịnh Diệp liền cười hề hề:
- Ha...ha...bác Triệu, lâu rồi không gặp bác, bác khoẻ không?
Người đàn ông trung niên hừ hừ, ra bàn làm việc, rồi ngồi xuống ghế xô pha.
- Hừ... Còn biết đến tôi sao? Tưởng là quên mất lão già này rồi! Tới chỗ của tôi làm việc mà nhiều ngày như vậy còn không tới gặp...
Trịnh Diệp tự mình ngồi xuống, trưng ra khuôn mặt vô tội, lấy lòng:
- Tại con bận quá mà, bác phải thông cảm cho con chứ! Chứ thật ra con cũng muốn tới gặp bác lắm, chỉ là không có cơ hội ấy mà?
Cô quả thật là bận à, không có nói dối đâu!
- Thôi, bác hiểu rõ mà, chỉ chọc con chút thôi!
Biểu tình trên gương mặt người đàn ông không còn nghiêm túc nữa, ông thả lỏng nét mặt, cười cười với Trịnh Diệp.
Đứa cháu gái vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu thế này, làm sao mà giận được? Mặc dù ông biết, tiểu nha đầu này vừa mới không nói lời thật lòng. Dù sao thì ông cũng xem như nhìn con bé lớn lên, nên cũng rõ không ít tính cách tinh quái của con nha đầu này!
- Bác này...
Trịnh Diệp có phần chột dạ... không dám nhìn thẳng người đàn ông trung niên.
Ai...đúng là rất khó lừa được sếp lớn mà!
Người đàn ông trung niên trước mặt Trịnh Diệp, người mà cô gọi là bác Triệu... Thật ra, ông chính là Triệu Thế Mạnh, giám đốc đương nhiệm của sở cảnh sát thủ đô nước Z.
Sở dĩ Trịnh Diệp có thể thân cận với ông ấy như vậy, là bởi vì ông ấy và ba cô khi xưa là bạn bè của nhau, không những thế còn là cấp dưới thân cận của ba cô...
Từ còn nhỏ, Trịnh Diệp đã vô cùng thân thiết với ông ấy...lúc ba mẹ cô qua đời, cũng chính ông là người đã góp phần không nhỏ để an ủi Trịnh Diệp, giúp cô có ngày hôm nay!
Điều đặc biệt hơn nữa, ông ấy còn có một đứa con trai chơi thân từ bé xíu với Trịnh Diệp... Và...
- Lâu ngày không gặp, tiểu Diệp càng lúc càng xinh đẹp, tài giỏi a ~ Về có mấy ngày đã nổi tiếng khắp sở rồi... Hèn chi thằng Minh nhà bác mê tít con là phải!
Ngay tức khắc, khuôn mặt Trịnh Diệp có phần cứng đờ... lại bắt đầu nữa sao?
- Bác à... thật ra...
- Mà này, tiểu Diệp, chuyện lần trước con gọi cho bác là sao? Là những kẻ đó trêu chọc con à?
Trịnh Diệp muốn nói gì đó, nhưng Triệu Thế Mạnh lại chuyển sang đề tài khác. Cô khá là ngạc nhiên, nuốt những lời vừa định nói lại... không ngờ lần này bác Triệu lại không dai dẳng như lúc trước? Nhưng mà... cũng may quá...
Không để suy nghĩ vẩn vơ trong đầu quá lâu, nghe tới chuyện kia, biếu cảm trên gương mặt có trở nên nghiêm túc, có phần suy tư...
- Không phải trêu chọc con, mà là một người khác!
- Vậy sao? Rồi trong chuyện đó ông nội con đã ra tay sao?
Nhìn sơ qua, vụ án đó cũng chỉ là một vụ án bình thường...
Song, bởi vì những người liên quan không đơn giản, nên nó bị nháo ra không nhỏ... Nhưng đến cuối cùng thì sao... mọi thứ lại vô duyên vô cớ yên bình, cái này đã hiển thị rất rõ là có người nhúng tay vào! Còn người đó là ai, ông nghĩ chính là vị kia ông của Trịnh Diệp...
Lại một lần nữa, Trịnh Diệp lắc đầu:
- Không phải ông ấy...còn cụ thể, chính con cũng không rõ được!
Phải, cô quả thật chẳng biết nó là như thế nào, rốt cuộc ai là người ra tay...
Hay là...
Nếu giống như cô nghĩ, vậy thì cô gái mà cô đã cứu đó, có thân phận thế nào? Và thật sự, có phải họ làm?
Khả năng này... cũng rất lớn!
Hai anh chàng Thẩm Dinh và Mặc Phong dù rằng đôi khi hay giở thói, trêu chọc cô vài câu... Nhưng điều không đi quá đà, biết dừng lại đúng lúc, trong công việc, năng lực của hai người họ là không thể chối cãi!
Cô gái tên Vân Thi kia, sau những ngày cô cũng phát hiện ra sự đặc biệt khác người, và tài nghệ của cô ấy. Hơn hết, cũng nhờ có cô ấy, mà phòng làm việc cũng vui nhộn hơn.
Lục Thành, anh chàng phó phòng này trong câu việc phải nói là cứng ngắc như khúc gỗ, nhưng may ra, không không quá khó khăn, khắt khe với cấp dưới cho lắm!
Người còn lại, cô ả Lệ Kiều Kiều kia, cả phòng làm việc chẳng ai ưa nổi cô ta, mà cô ta thỉnh thoảng cũng không quên liếc ngang liếc dọc, nói bóng nói gió về cô... Nhưng cô chưa bao giờ xem trọng sự tồn tại của cô ta, chỉ cần không đụng vào nghịch lân của cô là được!
- Chị Diệp... Sao chị không cho cô ta một bài học đi? Cứ để cô ta nói xấu chị mãi sao?!
Vân Thi phụng phịu, nhìn thấy Lệ Kiều Kiều cứ liếc ngang liếc dọc thần tượng của cô thì đâm ra bực bội...
Phải a... cô đã xem chị Diệp như thần tượng, là mục tiêu để cô nhấn đấu! Ấy vậy mà cái cô ả đáng ghét kia cứ thích kiếm chuyện với chị ấy! Chị ấy tại sao có thể dửng dưng thế kia được chứ? Cô là cô không chịu được rồi đấy nhé!
Trịnh Diệp nghe thấy giọng điệu không vui của Vân Thi, cô ngước mắt lên nhìn sang người phụ nữ cứ thích gây sự với cô... Cô khẽ nhếch khóe môi, hướng Vân Thi cười nhẹ với giọng điệu hời hợt:
- Miệng là của cô ta, mắt cũng là của cô ta... muốn nói, muốn nhìn là chuyện của cô ta, cần gì phải bận tâm chứ?
Cô không có hứng thú để dằn co vớ vẩn,mắc thời gian vô ích!
Vân Thi không biết suy nghĩ của Trịnh Diệp, càng không cho là đúng với lời của cô:
- Nhưng mà...
Không để cho Vân Thi nói tiếp, Trịnh cắt ngang lời cô ấy:
- Chẳng lẽ chó cắn em một cái, em lại muốn cắn lại sao?!
Hiển nhiên, Trịnh Diệp đang so sánh một con người với một con chó...
- Ừ hé...chị nói đúng! Thần tượng của em có khác...
Vân Thi có bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, hớn hở, dùng đôi mắt long lanh lung linh hướng Trịnh Diệp. Oa... như vậy mà cô lại không nghĩ ra, đôi co với hạng người như Lệ Kiều Kiều kia, chẳng phải là tự hạ thấp bản thân mình rồi hay sao?
Nhìn dáng vẻ của Vân Thi, Trịnh Diệp cảm thấy buồn cười, cô cốc nhẹ lên đầu cô ấy:
- Thôi được rồi, cô gái ngốc ạ, mau làm việc đi!
Nói xong, Trịnh Diệp cũng không để ý tới Vân Thi nữa, cô tập trung xem lại và hoàn thiện một số hồ sơ vụ án gần đây...Đây cũng là công việc khi không xuất hiện vụ án mới. Mặc dù làm thì làm, nhưng cô không hề thích thú với những việc này, cái cô yêu thích chính là trực tiếp đi điều tra... là tự tay bắt tội phạm! Một phần lý do cô phải chuyển từ thành phố A về đây là vì hiện tại ở chỗ kia quá yên bình, cô không có việc để làm, nhưng xem ra cái thủ đô này hơi yên bình thì phải?
Thật là nhàm chán!
Ngay lúc Trịnh Diệp cảm thấy nhàm chán, sắp không trụ được nữa rồi...điện thoại của cô liền reo lên.
- Alo, con nghe đây bác!
Trịnh Diệp nhìn tên người hiển thị trên màn hình, trên môi liền treo nụ cười vui vẻ, nhanh chóng nghe máy.
"Thế nào, nói sẽ liên hệ với bác sau, vậy mà tới bây giờ để bác chủ động liên lạc với con trước?
Trong điện thoại vang lên giọng đàn ông trung niên, trầm ấp, ổn trọng. Ngữ điệu giống như trách cứ, lại có phần buồn bã...
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Diệp hiện lên nụ cười ấy náy, biết sai mà nói.
- Con xin lỗi, con quên mất!
Cô thật sơ ý quá đi, lúc không cần lại quên mất...
Bên kia truyền đến tiếng thở dài:
"Thôi được rồi, bác không trách con... nhưng bây giờ phải lên phòng bác ngây"
- Nhưng con còn trong giờ làm việc!
" Con quên bác là ai sao, để bác...!"
Trịnh Diệp nhìn điện thoại tắc ngủm, ngơ ngác, lại không thiếu sự bất đắc dĩ.
Reng...reng...reng...
Lần này không phải là điện thoại của riêng ai, mà tiếng chuông là từ chiếc điện thoại bàn trên bàn làm việc của Lục Thành, anh ta không chậm chễ bắt máy:
- Alo!
"..."
- Dạ vâng, tôi biết rồi!
Để tai nghe xuống, ánh mắt Lục Thành có phần phức tạp nhìn Trịnh Diệp:
- Trịnh Diệp, cô lên phòng giám đốc một chút!
- Hả...ừ...
Khoé miệng Trịnh Diệp không ngừng co dựt, xong cũng đứng lên bước đi!
Thật là, cái ông bác này của cô chẳng thay đổi gì cả! Rõ ràng sau giờ làm việc hai người có thể gặp nhau mà?! Có cần chơi nổi như vậy không, trực tiếp ra lệnh! Một nhân viên mới mà được giám đốc sở gọi, cái này ít nhiều cũng sẽ bị chú ý cho xem!
Hu...hu... biết thế đi gặp ông bác từ sớm cho rồi!
Dù trong lòng âm thầm than vãn, nhưng trời sinh cô lại vô cùng mẫn cảm... Đối với ánh mắt đố kỵ, ghen ghét sau lưng, cô làm như không thấy!
Haizzz...cô nhớ là bản thân chưa từng gây thù với cô ta, cớ sao cứ thích đôi co với cô mãi thế? Với cái đà này...ưm, những ngày tháng ở sở của cô sau này cũng không quá nhàm chán đi!
...
Nhìn cánh cửa trước mặt, khuôn mặt Trịnh Diệp có phần ảo não... Không phải vì cô không muốn gặp bác ấy, mà là mỗi lần bác điều nhắc đến chuyện kia, ách... thật là!
Thôi thì, chuyện gì tới thì sớm muộn gì cũng tới, có trốn cũng chẳng trốn mãi được! Quyết định, Trịnh Diệp liền đưa tay lên gõ cửa...
Cốc...cốc...cốc...
- Vào đi!
Trịnh Diệp liền đẩy cửa đi vào, thấy người ngồi trên ghế nhìn chằm chằm cô, cô gãi gãi đầu:
- Chào giám đốc!
- Gọi là gì thế?
Người đàn ông trung niên nghiêm mặt, không vui trừng mắt khi nghe Trịnh Diệp gọi.
Trịnh Diệp liền cười hề hề:
- Ha...ha...bác Triệu, lâu rồi không gặp bác, bác khoẻ không?
Người đàn ông trung niên hừ hừ, ra bàn làm việc, rồi ngồi xuống ghế xô pha.
- Hừ... Còn biết đến tôi sao? Tưởng là quên mất lão già này rồi! Tới chỗ của tôi làm việc mà nhiều ngày như vậy còn không tới gặp...
Trịnh Diệp tự mình ngồi xuống, trưng ra khuôn mặt vô tội, lấy lòng:
- Tại con bận quá mà, bác phải thông cảm cho con chứ! Chứ thật ra con cũng muốn tới gặp bác lắm, chỉ là không có cơ hội ấy mà?
Cô quả thật là bận à, không có nói dối đâu!
- Thôi, bác hiểu rõ mà, chỉ chọc con chút thôi!
Biểu tình trên gương mặt người đàn ông không còn nghiêm túc nữa, ông thả lỏng nét mặt, cười cười với Trịnh Diệp.
Đứa cháu gái vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu thế này, làm sao mà giận được? Mặc dù ông biết, tiểu nha đầu này vừa mới không nói lời thật lòng. Dù sao thì ông cũng xem như nhìn con bé lớn lên, nên cũng rõ không ít tính cách tinh quái của con nha đầu này!
- Bác này...
Trịnh Diệp có phần chột dạ... không dám nhìn thẳng người đàn ông trung niên.
Ai...đúng là rất khó lừa được sếp lớn mà!
Người đàn ông trung niên trước mặt Trịnh Diệp, người mà cô gọi là bác Triệu... Thật ra, ông chính là Triệu Thế Mạnh, giám đốc đương nhiệm của sở cảnh sát thủ đô nước Z.
Sở dĩ Trịnh Diệp có thể thân cận với ông ấy như vậy, là bởi vì ông ấy và ba cô khi xưa là bạn bè của nhau, không những thế còn là cấp dưới thân cận của ba cô...
Từ còn nhỏ, Trịnh Diệp đã vô cùng thân thiết với ông ấy...lúc ba mẹ cô qua đời, cũng chính ông là người đã góp phần không nhỏ để an ủi Trịnh Diệp, giúp cô có ngày hôm nay!
Điều đặc biệt hơn nữa, ông ấy còn có một đứa con trai chơi thân từ bé xíu với Trịnh Diệp... Và...
- Lâu ngày không gặp, tiểu Diệp càng lúc càng xinh đẹp, tài giỏi a ~ Về có mấy ngày đã nổi tiếng khắp sở rồi... Hèn chi thằng Minh nhà bác mê tít con là phải!
Ngay tức khắc, khuôn mặt Trịnh Diệp có phần cứng đờ... lại bắt đầu nữa sao?
- Bác à... thật ra...
- Mà này, tiểu Diệp, chuyện lần trước con gọi cho bác là sao? Là những kẻ đó trêu chọc con à?
Trịnh Diệp muốn nói gì đó, nhưng Triệu Thế Mạnh lại chuyển sang đề tài khác. Cô khá là ngạc nhiên, nuốt những lời vừa định nói lại... không ngờ lần này bác Triệu lại không dai dẳng như lúc trước? Nhưng mà... cũng may quá...
Không để suy nghĩ vẩn vơ trong đầu quá lâu, nghe tới chuyện kia, biếu cảm trên gương mặt có trở nên nghiêm túc, có phần suy tư...
- Không phải trêu chọc con, mà là một người khác!
- Vậy sao? Rồi trong chuyện đó ông nội con đã ra tay sao?
Nhìn sơ qua, vụ án đó cũng chỉ là một vụ án bình thường...
Song, bởi vì những người liên quan không đơn giản, nên nó bị nháo ra không nhỏ... Nhưng đến cuối cùng thì sao... mọi thứ lại vô duyên vô cớ yên bình, cái này đã hiển thị rất rõ là có người nhúng tay vào! Còn người đó là ai, ông nghĩ chính là vị kia ông của Trịnh Diệp...
Lại một lần nữa, Trịnh Diệp lắc đầu:
- Không phải ông ấy...còn cụ thể, chính con cũng không rõ được!
Phải, cô quả thật chẳng biết nó là như thế nào, rốt cuộc ai là người ra tay...
Hay là...
Nếu giống như cô nghĩ, vậy thì cô gái mà cô đã cứu đó, có thân phận thế nào? Và thật sự, có phải họ làm?
Khả năng này... cũng rất lớn!