Chương : 8
Trịnh Diệp nghiền ngẫm lại, càng thêm khẩn định suy nghĩ của cô...
- Con sao thế?
Thấy Trịnh Diệp lâm vào trầm tư, Triệu Thế Mạnh liền lên tiếng dò xét. Nhiều lúc, chính bản thân ông, là người đã sống hơn nữa đời người, cũng không sao nhìn thấu được người con gái hơn hai mươi tuổi trước mặt...
Cô cười cười, không nói những điều đang nghĩ cho Triệu Thế Mạnh biết, nhiều khi, không nói rõ hết sẽ tốt hơn! Nhưng... không có nghĩa là cô bỏ qua, cái gì phải ra cái đó, cô nhất định sẽ làm sáng tỏ, xem ai là người thao túng ở đằng sau.
- Thôi, không muốn nói thì thôi, bác không ép! Aizzz... nhiều lúc, ta thật thấy ngưỡng mộ cha con, có một đứa con gái tài giỏi như con... Nếu cha con mà còn trên đời này, nhất định sẽ rất tự hào về con!
- Bác nói quá, con làm gì được như bác nói chứ? Hơn nữa... không phải bác có một người con vô cùng xuất sắc đó sao...
Trịnh Diệp không cho là đúng, chu môi trong vô cùng đáng yêu mà phản bác lại.
- Hừ...con đừng nhắc tới cái thằng vô dụng đó, có mỗi một việc mà làm hoài chẳng đâu vào đâu được, thật là làm bác thất vọng mà!
Triệu Thế Mạnh ra vẻ ghét bỏ, chỉ tiếc rèn sắt không thành với đứa con trai duy nhất của ông.
- Bác cứ đùa, anh Thế Minh như thế nào đâu phải con không biết, có chuyện gì có thể làm khó được anh ấy chứ?
- Thì chẳng phải nhiều năm như vậy còn không thu phục được con đó sao? Như vậy không vô dụng còn gì?!
Hừ hừ, cái thằng con ông, nhiều lúc thật muốn lôi nó ra giáo huấn một trận cho bỏ ghét! Sao có thể tệ đến như thế? Nhiều năm như vậy, mà vẫn không thể nắm giữ được một người con gái mà bản thân thích, chẳng vô dụng thì còn gì?
Trịnh Diệp lập tức im lặng, cô thực hiện phương châm" im lặng là vàng"! Mà đúng ra, là chẳng nói được gì nữa... Bác Triệu à...bác có biết con cố tình không chủ động tìm bác chính là cái lí do này hay không?
...
Sau lần Trịnh Diệp đi gặp Triệu Thế Mạnh, cô thấy rất rõ ràng người Lệ Kiều Kiều dù rằng cũng rất hay rảnh rỗi, nói bóng gió, liếc xéo cô này nọ... nhưng hình như đã ít lại, và kín đáo hơn một chút!
Không cần nghĩ, Trịnh Diệp cũng biết nguyên nhân là vì? Còn không phải ông bác sếp lớn của cô sao...
Nói gì thì nói, dù rằng cô rất không thích cái việc mà mỗi lần gặp ông đều nhắc đến chuyện kia! Song...
Có một ông bác như vậy không phải là không tốt, ít ra cô cũng có chỗ dựa tốt phải không?
Chẳng hạn như... chuyện của Lệ Kiều Kiều vậy! Hai lão gia kia, cô còn có thể giấu được, nhưng...đối với ông bác của cô, ở ngay trên" địa bàn" của ông ấy xảy ra chuyện... Ông ấy không biết được thì chẳng phải quá uổng phí chức vụ của ông sao?
Ông cũng đã đề nghị là nếu cô muốn... Mặc dù không thể vô cớ sao thải được cô ta, ông cũng có thể chuyển công tác của Lệ Kiều Kiều...sang một phòng khác, hoặc nơi khác cũng được...
Tuy nhiên, cô đã không đồng ý...cô nghĩ kĩ rồi, để cô ta lại...từ từ đùa giỡn sau!
Nhưng bác ấy cũng khá hảo tâm rồi...
...
Hoắc thị là tập đoàn quốc tế chuyên kinh doanh chính về điện tử, công nghệ thông tin, hàng không, cùng những mặt hàng xa xỉ phẩm khác...
Toạ lạc tại trung tâm kinh tế của thủ đô nước Z, người ta so sánh tòa cao ốc Hoắc thị chẳng khác gì là một con quái vật khổng lồ, khống chế những thứ xung quanh nó...
Và như thế, quả thật, dù không kinh doanh hết tất cả các ngành nghề, tuy nhiên... Nếu Hoắc thị muốn tháo túng nền kinh tế của nước Z, chẳng phải là chuyện khó khăn gì!
Mà mỗi khi nhắc đến Hoắc thị, sẽ chẳng có gì khác, người ta ngay tức khắc sẽ nghĩ ngay đến vị tổng tài điều hành tập đoàn... Người đàn ông độc thân hoàn kim, là chàng bạch mã hoàng tử trong mơ của các cô gái- Hoắc Vĩ Triệt!
- Xì... những người này cứ thích nói quá! Gì mà lạnh lùng, độc đoán, rồi còn đáng sợ ~... A...những người này chẳng biết gì cả, anh trai của em rõ ràng là ôn nhu, dịu dàng đến thế kia mà, có gì phải sợ chứ?
Ngay trong phòng làm việc của tổng tài, Triệu Thiên Lam buông điện thoại trên tay xuống, hai tay chống cầm chớp chớp mắt nhìn anh trai cô đang không ngừng xem hết tập hồ sơ này, đến tập hồ sơ khác.
Vừa rồi là cô vừa mới xem " tiểu sử" của anh trai mình qua những bài báo mạng... Kết quả sau cùng lại làm cô không mấy tin tưởng.
Hiển nhiên, cô bé đơn thuần ngay thơ đã vô ý quên mất, bản thân cô cũng sợ anh trai mình đến mức nào! Và những lúc bị anh trai " dịu dàng" trừng phạt như thế nào...
Hoắc Vĩ Triệt vốn đang rất tập trung làm việc, nhưng vừa nghe cô em gái nhỏ than thở liền buông tập hồ sơ đang xem dở trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Thiên Lam đang ngồi.
Con bé này, thấy anh yêu thương nó, thế là từ nhỏ đã đặc biệt bám lấy anh... Đến lúc xảy ra chuyện kia, vì sợ con bé bị tổn thương nên anh đã đưa nó sang Anh, với lí do là cho đi du học.
Đưa đi thì đưa đi, anh cũng không có thật sự bỏ rơi nó, vẫn thường xuyên sang bên kia thăm nó đấy thôi!
Nhiều năm trôi qua, anh cũng vì không muốn con bé trở về nước, không khéo nhớ lại chuyện cũ phải đau lòng, nên cố tình kéo dài thời gian ra, không cho nó về nước...tính ra thì cũng hơn sáu năm rồi nhỉ?
Nhưng cũng không thể trốn tránh mãi được, lại thêm con bé một mực đòi về, anh cũng phải đồng ý thôi!
Những tưởng rằng, qua bao lâu đó thời gian, nó sẽ không còn đeo bám anh như trước, ai dè...
Chẳng được mấy hôm!
Cũng may là con bé không phải là thứ tiểu thư ngang ngạnh không hiểu chuyện, có bám anh, nhưng cũng rất biết chọn thời điểm thích hợp... không ảnh hưởng đến công việc của anh!
Nhưng khi anh tới công ty làm việc, nó đi theo và ngồi một bên như vậy...
Đẩy ghế ra, Hoắc Vĩ Triệt rảo bước đi qua chỗ Hoắc Thiên Lam đang ngồi, ngồi xuống bên cạnh cô.
- Trong lòng em, anh thật sự là như thế sao?
...Là ôn nhu, là dịu dàng sao?
Con ngươi Hoắc Vĩ Triệt đông đầy ý cười cưng chiều, xoa đầu em gái... Nếu thật sự nó nghĩ như vậy, cũng quá mức đơn thuần đi!
Nhưng đơn thuần thì có sao? Anh cũng mong em gái anh sẽ mãi như vậy, như một tờ giấy trắng không bị nhộm đen! Dù gì, cũng có anh bảo vệ nó...
- Đúng...đúng vậy a~...
Giống như sợ anh trai không tin, Hoắc Thiên Lam ra sức gật đầu...
Hoắc Vĩ Triệt bật cười, liếc qua màng hình điện thoại em gái vẫn chưa tắt...
Quả thật, Thiên Lam nói không sai, nhưng...anh chỉ ôn nhu với nó, dịu dàng với nó! Không, đây là hiện tại... Còn đối với người ngoài, anh chưa bao giờ cần phải cho ai sắc mặt tốt cả!
- Anh hai, em muốn có chị dâu!
Ngay lúc Hoắc Vĩ Triệt đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng, đột nhiên, cô em gái nhỏ bên cạnh ngước đôi mắt to tròn, long lanh lên nhìn anh trai mình... Thốt ra một câu!
- Con sao thế?
Thấy Trịnh Diệp lâm vào trầm tư, Triệu Thế Mạnh liền lên tiếng dò xét. Nhiều lúc, chính bản thân ông, là người đã sống hơn nữa đời người, cũng không sao nhìn thấu được người con gái hơn hai mươi tuổi trước mặt...
Cô cười cười, không nói những điều đang nghĩ cho Triệu Thế Mạnh biết, nhiều khi, không nói rõ hết sẽ tốt hơn! Nhưng... không có nghĩa là cô bỏ qua, cái gì phải ra cái đó, cô nhất định sẽ làm sáng tỏ, xem ai là người thao túng ở đằng sau.
- Thôi, không muốn nói thì thôi, bác không ép! Aizzz... nhiều lúc, ta thật thấy ngưỡng mộ cha con, có một đứa con gái tài giỏi như con... Nếu cha con mà còn trên đời này, nhất định sẽ rất tự hào về con!
- Bác nói quá, con làm gì được như bác nói chứ? Hơn nữa... không phải bác có một người con vô cùng xuất sắc đó sao...
Trịnh Diệp không cho là đúng, chu môi trong vô cùng đáng yêu mà phản bác lại.
- Hừ...con đừng nhắc tới cái thằng vô dụng đó, có mỗi một việc mà làm hoài chẳng đâu vào đâu được, thật là làm bác thất vọng mà!
Triệu Thế Mạnh ra vẻ ghét bỏ, chỉ tiếc rèn sắt không thành với đứa con trai duy nhất của ông.
- Bác cứ đùa, anh Thế Minh như thế nào đâu phải con không biết, có chuyện gì có thể làm khó được anh ấy chứ?
- Thì chẳng phải nhiều năm như vậy còn không thu phục được con đó sao? Như vậy không vô dụng còn gì?!
Hừ hừ, cái thằng con ông, nhiều lúc thật muốn lôi nó ra giáo huấn một trận cho bỏ ghét! Sao có thể tệ đến như thế? Nhiều năm như vậy, mà vẫn không thể nắm giữ được một người con gái mà bản thân thích, chẳng vô dụng thì còn gì?
Trịnh Diệp lập tức im lặng, cô thực hiện phương châm" im lặng là vàng"! Mà đúng ra, là chẳng nói được gì nữa... Bác Triệu à...bác có biết con cố tình không chủ động tìm bác chính là cái lí do này hay không?
...
Sau lần Trịnh Diệp đi gặp Triệu Thế Mạnh, cô thấy rất rõ ràng người Lệ Kiều Kiều dù rằng cũng rất hay rảnh rỗi, nói bóng gió, liếc xéo cô này nọ... nhưng hình như đã ít lại, và kín đáo hơn một chút!
Không cần nghĩ, Trịnh Diệp cũng biết nguyên nhân là vì? Còn không phải ông bác sếp lớn của cô sao...
Nói gì thì nói, dù rằng cô rất không thích cái việc mà mỗi lần gặp ông đều nhắc đến chuyện kia! Song...
Có một ông bác như vậy không phải là không tốt, ít ra cô cũng có chỗ dựa tốt phải không?
Chẳng hạn như... chuyện của Lệ Kiều Kiều vậy! Hai lão gia kia, cô còn có thể giấu được, nhưng...đối với ông bác của cô, ở ngay trên" địa bàn" của ông ấy xảy ra chuyện... Ông ấy không biết được thì chẳng phải quá uổng phí chức vụ của ông sao?
Ông cũng đã đề nghị là nếu cô muốn... Mặc dù không thể vô cớ sao thải được cô ta, ông cũng có thể chuyển công tác của Lệ Kiều Kiều...sang một phòng khác, hoặc nơi khác cũng được...
Tuy nhiên, cô đã không đồng ý...cô nghĩ kĩ rồi, để cô ta lại...từ từ đùa giỡn sau!
Nhưng bác ấy cũng khá hảo tâm rồi...
...
Hoắc thị là tập đoàn quốc tế chuyên kinh doanh chính về điện tử, công nghệ thông tin, hàng không, cùng những mặt hàng xa xỉ phẩm khác...
Toạ lạc tại trung tâm kinh tế của thủ đô nước Z, người ta so sánh tòa cao ốc Hoắc thị chẳng khác gì là một con quái vật khổng lồ, khống chế những thứ xung quanh nó...
Và như thế, quả thật, dù không kinh doanh hết tất cả các ngành nghề, tuy nhiên... Nếu Hoắc thị muốn tháo túng nền kinh tế của nước Z, chẳng phải là chuyện khó khăn gì!
Mà mỗi khi nhắc đến Hoắc thị, sẽ chẳng có gì khác, người ta ngay tức khắc sẽ nghĩ ngay đến vị tổng tài điều hành tập đoàn... Người đàn ông độc thân hoàn kim, là chàng bạch mã hoàng tử trong mơ của các cô gái- Hoắc Vĩ Triệt!
- Xì... những người này cứ thích nói quá! Gì mà lạnh lùng, độc đoán, rồi còn đáng sợ ~... A...những người này chẳng biết gì cả, anh trai của em rõ ràng là ôn nhu, dịu dàng đến thế kia mà, có gì phải sợ chứ?
Ngay trong phòng làm việc của tổng tài, Triệu Thiên Lam buông điện thoại trên tay xuống, hai tay chống cầm chớp chớp mắt nhìn anh trai cô đang không ngừng xem hết tập hồ sơ này, đến tập hồ sơ khác.
Vừa rồi là cô vừa mới xem " tiểu sử" của anh trai mình qua những bài báo mạng... Kết quả sau cùng lại làm cô không mấy tin tưởng.
Hiển nhiên, cô bé đơn thuần ngay thơ đã vô ý quên mất, bản thân cô cũng sợ anh trai mình đến mức nào! Và những lúc bị anh trai " dịu dàng" trừng phạt như thế nào...
Hoắc Vĩ Triệt vốn đang rất tập trung làm việc, nhưng vừa nghe cô em gái nhỏ than thở liền buông tập hồ sơ đang xem dở trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Thiên Lam đang ngồi.
Con bé này, thấy anh yêu thương nó, thế là từ nhỏ đã đặc biệt bám lấy anh... Đến lúc xảy ra chuyện kia, vì sợ con bé bị tổn thương nên anh đã đưa nó sang Anh, với lí do là cho đi du học.
Đưa đi thì đưa đi, anh cũng không có thật sự bỏ rơi nó, vẫn thường xuyên sang bên kia thăm nó đấy thôi!
Nhiều năm trôi qua, anh cũng vì không muốn con bé trở về nước, không khéo nhớ lại chuyện cũ phải đau lòng, nên cố tình kéo dài thời gian ra, không cho nó về nước...tính ra thì cũng hơn sáu năm rồi nhỉ?
Nhưng cũng không thể trốn tránh mãi được, lại thêm con bé một mực đòi về, anh cũng phải đồng ý thôi!
Những tưởng rằng, qua bao lâu đó thời gian, nó sẽ không còn đeo bám anh như trước, ai dè...
Chẳng được mấy hôm!
Cũng may là con bé không phải là thứ tiểu thư ngang ngạnh không hiểu chuyện, có bám anh, nhưng cũng rất biết chọn thời điểm thích hợp... không ảnh hưởng đến công việc của anh!
Nhưng khi anh tới công ty làm việc, nó đi theo và ngồi một bên như vậy...
Đẩy ghế ra, Hoắc Vĩ Triệt rảo bước đi qua chỗ Hoắc Thiên Lam đang ngồi, ngồi xuống bên cạnh cô.
- Trong lòng em, anh thật sự là như thế sao?
...Là ôn nhu, là dịu dàng sao?
Con ngươi Hoắc Vĩ Triệt đông đầy ý cười cưng chiều, xoa đầu em gái... Nếu thật sự nó nghĩ như vậy, cũng quá mức đơn thuần đi!
Nhưng đơn thuần thì có sao? Anh cũng mong em gái anh sẽ mãi như vậy, như một tờ giấy trắng không bị nhộm đen! Dù gì, cũng có anh bảo vệ nó...
- Đúng...đúng vậy a~...
Giống như sợ anh trai không tin, Hoắc Thiên Lam ra sức gật đầu...
Hoắc Vĩ Triệt bật cười, liếc qua màng hình điện thoại em gái vẫn chưa tắt...
Quả thật, Thiên Lam nói không sai, nhưng...anh chỉ ôn nhu với nó, dịu dàng với nó! Không, đây là hiện tại... Còn đối với người ngoài, anh chưa bao giờ cần phải cho ai sắc mặt tốt cả!
- Anh hai, em muốn có chị dâu!
Ngay lúc Hoắc Vĩ Triệt đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng, đột nhiên, cô em gái nhỏ bên cạnh ngước đôi mắt to tròn, long lanh lên nhìn anh trai mình... Thốt ra một câu!