Chương 10: Một đêm bất đắt dĩ vô tình
Sau khi kí hợp đồng hợp tác, Công Tôn Dạ Uý và người của Hắc Tế có màn mời rượu. Thú thật là vừa uống quá chén mấy hôm trước nên giờ thân thể hắn chưa thể thêm men vào người được nhưng không uống là thất lễ, vẫn nên uống.
Hắn cầm ly rượu như tay, nhìn chăm chú, hơi thất thần. Người của Hắc Tế bận nói chuyện với người khác nên hắn còn thời gian thong dong.
"Công Tôn thiếu?"
Hồi thần, Công Tôn Dạ Uý cong môi cười nhạt, nhìn về phía người của Hắc Tế.
"Công Tôn Dạ Uý tôi mời, hi vọng được chiếu cố."
"Dĩ nhiên, cậu tuổi trẻ tài cao, xem như là Lão đại nhà chúng tôi được dịp hợp tác với người tài."
"Đại nhân khéo đùa, tôi vẫn còn non nớt."
Mười lời thì chín lời đều là xã giao, không biết thật giả như nào nhưng cư xử phải chuẩn mực. Chờ hắn một ngày phát triển huy hoàng thì mọi chuyện phải do hắn quyết!
...
Công Tôn Dạ Uý biết hắn không uống nổi, rượu mời không phải uống đến say nhưng mà vẫn không thích ứng được, dù sắc thái không mấy tốt nhưng vẫn cố gượng.
Chẳng hiểu làm sao, cũng chỉ có hai ly hắn đã muốn gục? Hắn yếu ớt đến vậy từ lúc nào? Bình thường thì ít nhất là hai chai, hai ly thì đủ làm khai vị à?
Cơ thể nóng như lửa đốt, tâm trí quay cuồng.
"Các vị, Công Tôn gia thất lễ, thân thể tôi hôm nay có một chút vấn đề, ngày khác đến tạ lỗi."
Quan trọng nằm ngay công đoạn hợp đồng thôi, rượu mời cũng đã uống, người ta cũng không gây khó dễ gì hắn. Xong xuôi hắn trở ra xe, thân thể mệt mỏi ngồi tựa lưng ra ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu óc có chút mơ hồ. Anh em Bạch Vận ra sau, thấy Thiếu gia nhà mình như vậy liền sốt sắng hỏi:
"Thiếu gia? Anh ổn không? Hay chúng ta đến khách sạn gần đây, tôi gọi bác sĩ cho anh."
Công Tôn Dạ Uý nghiêng đầu, khí thế lạnh lùng đã giảm đi nửa phần so với bình thường.
"Không cần, vào lái xe đi.''
"Thiếu gia, vẫn là nên gọi bác sĩ, anh trông không ổn cho lắm, gần đây anh vì chuyện công ty mà bỏ bê sức khỏe quá rồi, còn uống nhiều rượu như thế..."
Hắn ngồi thẳng dậy, nhìn về phía ghế lái của Bạch Vận, giọng nói vẫn lạnh tanh như thường:"Tôi như thế nào tôi là người sẽ biết rõ."
"Về Bạch Kim Uyển đi."
Bạch Vận liếc kính chiếu hậu trong xe, quan sát khuôn mặt hắn, kì thực là lo nhưng vẫn là không dám bất kính trái lệnh, đành ngậm ngùi đáp:" Vâng..."
Về đến Bạch Kim Uyển hắn nhốt mình trong phòng, đèn cũng chả chịu bật, nằm gác tay lên trán. Trong không gian tối tăm ấy không biết hắn nghĩ gì, soát lại bao nhiêu chuyện hắn càng khó chịu. Thời gian qua, chuyện hôn nhân hắn rốt cuộc là đang thoả thuận điều gì? Tại sao tự chuốc khổ? Hắn chỉ biết hắn chưa đủ năng lực nắm toàn đại cục, vấn đề này hắn chưa đủ tiếng nói đến quyết, đợi, đợi thêm chút nữa, một khi hắn đủ quyền trong tay rồi thì không ai được phép ép buộc hắn!
Trong cơn đê mê, đang không biệt vì sao bản thân đang hối hả với cái nóng rực của bản thân, hắn nghĩ là hắn sơ suất rồi, bọn cáo già chó má đó, hình như bỏ thuốc hắn rồi.
Chết tiệt, bộ bây giờ loại thuốc đó phổ biến đến thế, luật pháp không cấm vận hành? Cứ sơ hở lại một phen chuốc thuốc đến lú lẫn.
Công Tôn Dạ Uý thầm chửi thề trong lòng, muốn được giải toả, có điều là ai để mà giải toả, chỉ còn cách đi tắm nước lạnh. Cơ thể nặng nề như vác mấy cục tạ làm hắn chóng mặt không nhấc chân đến phòng tắm được. Hồi hắn mười ba tuổi sốt cao đến 40° cũng không thấy nặng nề như lúc này.
Không đi nổi đến phòng tắm Công Tôn Dạ Uý chỉ đành nằm nhẫn nhịn, có gượng cho đến hôm sau.
Trong cái lúc khoái cảm dực trào, hắn chưa có ngủ thì lại nghe một giọng nói. Giọng nữ êm dịu như suối, thực sự là xoa dịu.
"Này, Công Tôn Dạ Uý? Anh ổn không?"
Hắn rất muốn nói hắn không ổn, nhưng mà cơ thể lại nặng trịch, mệt mỏi, đến mở miệng nói cũng khó khăn.
Liếc mắt nhìn, là một cô gái.
Hình bóng khá quen thuộc, vô cùng quen thuộc với hắn.
Và người này là Hoắc Uyển Ngưng, cô sao lại vô phòng hắn á? Còn chả biết, hắn trong phòng ngủ tối mịt, cửa còn hé ra không khoá, lúc về nhà đi loạng choạng đụng trúng cô. Nếu là bình thường cô chả để tâm hắn làm gì đâu, nhưng mà, sâu khi nghe quản gia nói mấy câu.
Hắn dù có bệnh có mệt cũng không phiền hà đến ai đâu, đều là tự thân xoay sở, nhiều khi hắn cũng không biết là hắn không ổn đến nhường nào, vẫn là cứng đầu không nhận trợ giúp từ ai. Anh em Bạch Vận thấy Thiếu gia không ổn đều rõ, đều muốn giúp đều muốn gọi bác sĩ cho hắn nhưng mấy lần hắn đều quát, không cho phép xen vào chuyện tư của hắn.
Đi ngang phòng Công Tôn Dạ Uý cô mới hé mắt nhìn, đèn phòng không có, chỉ mờ mờ một thân hình nam nhân đang co ro khó chịu, chẳng biết vì sao lúc đó một người thờ ơ như Hoắc Uyển Ngưng lại nảy ra một tia xót lòng. Lẽ nào là bị đồng cảm quá, hay là nhìn hắn thường xuyên mệt mỏi, tiều tụy như vậy suốt hai năm nên trong mắt sớm không nhìn nổi nữa mà quan tâm?
"Công Tôn Dạ Uý?"
Giờ tai hắn ù ù chẳng nghe rõ ra cô nói cái gì, trước mắt chỉ muốn chiếm đoạt người này, giải toả một lần. Chỉ cần thêm mười lăm phút nữa hắn nằm gượng trên giường thì e là ngất.
Con bà nó, thuốc gì mà nặng đô phát khiếp. Thú thật là giờ hắn ngoài muốn giải toả còn muốn gông cổ tên nào bỏ thuốc hắn cho anh em Bạch Vận đánh chết.
Một tay hắn kéo mạnh cô lên giường, ép cô xuống dưới thân, hai mắt hắn lờ đờ, hơi thở vô cùng gấp gáp.
"Tôi.. tôi có chút vấn đề, cô.. giúp tôi, hộc hộc."
Hoắc Uyển Ngưng không biết chuyện gì xảy ra cả định hỏi thì anh đã khoá môi cô lại, nụ hôn cuồng bạo, mạnh mẽ chiếm lấy Hoắc Uyển Ngưng.
Sau mười mấy giây hắn mới thả ra, hôn xuống xương quai xanh của cô, Hoắc Uyển Ngưng mất sinh khí mà cố gắng lấy hơi thở hỗn hển.
Đang trong đà hoảng loạn, vào hỏi thăm hắn xem có làm sao không sao tự nhiên giờ lại biến thành tình cảnh này.
"Anh, Công Tôn Dạ Uý, anh làm sao thế, bỏ tôi ra!"
Hắn hạ thấp đầu, vùi mặt vào cổ cô, nói khẽ:"yên một chút, có cách âm nhưng cô vào không khoá kín cửa mất rồi."
"Anh...!?"
"Công Tôn Dạ Uý, anh bị sao vậy?"
"Khốn kiếp, tôi bị bỏ thuốc rồi."
"Sao cơ!? Nhưng mà bỏ tôi ra đã."
"Tôi...e là không thể, giúp tôi."
"Anh đùa gì thế, nhanh bỏ tôi ra."
Hoắc Uyển Ngưng đã mất kiên nhẫn nhưng căn bản là không đẩy nổi một người đàn ông như Công Tôn Dạ Uý, hắn bị chuốc thuốc nên nặng nề hơn bình thường, đẩy không nổi rồi.
Nói bỏ thì làm sao bỏ, cũng không biết vì sao bình thường hắn rất ngứa mắt với cô, không thèm nhìn lấy một cái đột nhiên hôm nay vì trúng thuốc mà nhất quyết không thả cô đi, còn có cảm giác quyến luyến lạ thường.
Hoắc Uyển Ngưng bị cưỡng chế, giãy dụa trở nên vô dụng, cô quyết định nằm im, im như con mồi bị chiếm đoạt. Thấy cô không còn phản kháng, hắn có chút hài lòng. Cô lực bất tòng tâm mặc hắn muốn làm gì thì làm, cầu hắn chóng kết thúc.
"Cô hôm nay chịu ủy khuất...sau này..sau này tôi bù đắp."
"Ừ."
Trong giây phút ấy cô nghĩ hắn nói xuông vì trong cảm giác khoái lạc thôi, không suy nghĩ nhiều, Hoắc Uyển Ngưng một bộ dạng vô hồn nằm dưới thân Công Tôn Dạ Uý.Cũng không biết bao lâu, Hoắc Uyển Ngưng nhắm nghiền đôi mắt. Hai người trải qua một đêm vô tình đến không ai tin được, tình thế lạ lùng mang theo cảm giác lạ lùng. Không phải mặn nồng mà như là dạo chơi thướt tha qua một khắc cuồng nhiệt.
Hắn cầm ly rượu như tay, nhìn chăm chú, hơi thất thần. Người của Hắc Tế bận nói chuyện với người khác nên hắn còn thời gian thong dong.
"Công Tôn thiếu?"
Hồi thần, Công Tôn Dạ Uý cong môi cười nhạt, nhìn về phía người của Hắc Tế.
"Công Tôn Dạ Uý tôi mời, hi vọng được chiếu cố."
"Dĩ nhiên, cậu tuổi trẻ tài cao, xem như là Lão đại nhà chúng tôi được dịp hợp tác với người tài."
"Đại nhân khéo đùa, tôi vẫn còn non nớt."
Mười lời thì chín lời đều là xã giao, không biết thật giả như nào nhưng cư xử phải chuẩn mực. Chờ hắn một ngày phát triển huy hoàng thì mọi chuyện phải do hắn quyết!
...
Công Tôn Dạ Uý biết hắn không uống nổi, rượu mời không phải uống đến say nhưng mà vẫn không thích ứng được, dù sắc thái không mấy tốt nhưng vẫn cố gượng.
Chẳng hiểu làm sao, cũng chỉ có hai ly hắn đã muốn gục? Hắn yếu ớt đến vậy từ lúc nào? Bình thường thì ít nhất là hai chai, hai ly thì đủ làm khai vị à?
Cơ thể nóng như lửa đốt, tâm trí quay cuồng.
"Các vị, Công Tôn gia thất lễ, thân thể tôi hôm nay có một chút vấn đề, ngày khác đến tạ lỗi."
Quan trọng nằm ngay công đoạn hợp đồng thôi, rượu mời cũng đã uống, người ta cũng không gây khó dễ gì hắn. Xong xuôi hắn trở ra xe, thân thể mệt mỏi ngồi tựa lưng ra ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu óc có chút mơ hồ. Anh em Bạch Vận ra sau, thấy Thiếu gia nhà mình như vậy liền sốt sắng hỏi:
"Thiếu gia? Anh ổn không? Hay chúng ta đến khách sạn gần đây, tôi gọi bác sĩ cho anh."
Công Tôn Dạ Uý nghiêng đầu, khí thế lạnh lùng đã giảm đi nửa phần so với bình thường.
"Không cần, vào lái xe đi.''
"Thiếu gia, vẫn là nên gọi bác sĩ, anh trông không ổn cho lắm, gần đây anh vì chuyện công ty mà bỏ bê sức khỏe quá rồi, còn uống nhiều rượu như thế..."
Hắn ngồi thẳng dậy, nhìn về phía ghế lái của Bạch Vận, giọng nói vẫn lạnh tanh như thường:"Tôi như thế nào tôi là người sẽ biết rõ."
"Về Bạch Kim Uyển đi."
Bạch Vận liếc kính chiếu hậu trong xe, quan sát khuôn mặt hắn, kì thực là lo nhưng vẫn là không dám bất kính trái lệnh, đành ngậm ngùi đáp:" Vâng..."
Về đến Bạch Kim Uyển hắn nhốt mình trong phòng, đèn cũng chả chịu bật, nằm gác tay lên trán. Trong không gian tối tăm ấy không biết hắn nghĩ gì, soát lại bao nhiêu chuyện hắn càng khó chịu. Thời gian qua, chuyện hôn nhân hắn rốt cuộc là đang thoả thuận điều gì? Tại sao tự chuốc khổ? Hắn chỉ biết hắn chưa đủ năng lực nắm toàn đại cục, vấn đề này hắn chưa đủ tiếng nói đến quyết, đợi, đợi thêm chút nữa, một khi hắn đủ quyền trong tay rồi thì không ai được phép ép buộc hắn!
Trong cơn đê mê, đang không biệt vì sao bản thân đang hối hả với cái nóng rực của bản thân, hắn nghĩ là hắn sơ suất rồi, bọn cáo già chó má đó, hình như bỏ thuốc hắn rồi.
Chết tiệt, bộ bây giờ loại thuốc đó phổ biến đến thế, luật pháp không cấm vận hành? Cứ sơ hở lại một phen chuốc thuốc đến lú lẫn.
Công Tôn Dạ Uý thầm chửi thề trong lòng, muốn được giải toả, có điều là ai để mà giải toả, chỉ còn cách đi tắm nước lạnh. Cơ thể nặng nề như vác mấy cục tạ làm hắn chóng mặt không nhấc chân đến phòng tắm được. Hồi hắn mười ba tuổi sốt cao đến 40° cũng không thấy nặng nề như lúc này.
Không đi nổi đến phòng tắm Công Tôn Dạ Uý chỉ đành nằm nhẫn nhịn, có gượng cho đến hôm sau.
Trong cái lúc khoái cảm dực trào, hắn chưa có ngủ thì lại nghe một giọng nói. Giọng nữ êm dịu như suối, thực sự là xoa dịu.
"Này, Công Tôn Dạ Uý? Anh ổn không?"
Hắn rất muốn nói hắn không ổn, nhưng mà cơ thể lại nặng trịch, mệt mỏi, đến mở miệng nói cũng khó khăn.
Liếc mắt nhìn, là một cô gái.
Hình bóng khá quen thuộc, vô cùng quen thuộc với hắn.
Và người này là Hoắc Uyển Ngưng, cô sao lại vô phòng hắn á? Còn chả biết, hắn trong phòng ngủ tối mịt, cửa còn hé ra không khoá, lúc về nhà đi loạng choạng đụng trúng cô. Nếu là bình thường cô chả để tâm hắn làm gì đâu, nhưng mà, sâu khi nghe quản gia nói mấy câu.
Hắn dù có bệnh có mệt cũng không phiền hà đến ai đâu, đều là tự thân xoay sở, nhiều khi hắn cũng không biết là hắn không ổn đến nhường nào, vẫn là cứng đầu không nhận trợ giúp từ ai. Anh em Bạch Vận thấy Thiếu gia không ổn đều rõ, đều muốn giúp đều muốn gọi bác sĩ cho hắn nhưng mấy lần hắn đều quát, không cho phép xen vào chuyện tư của hắn.
Đi ngang phòng Công Tôn Dạ Uý cô mới hé mắt nhìn, đèn phòng không có, chỉ mờ mờ một thân hình nam nhân đang co ro khó chịu, chẳng biết vì sao lúc đó một người thờ ơ như Hoắc Uyển Ngưng lại nảy ra một tia xót lòng. Lẽ nào là bị đồng cảm quá, hay là nhìn hắn thường xuyên mệt mỏi, tiều tụy như vậy suốt hai năm nên trong mắt sớm không nhìn nổi nữa mà quan tâm?
"Công Tôn Dạ Uý?"
Giờ tai hắn ù ù chẳng nghe rõ ra cô nói cái gì, trước mắt chỉ muốn chiếm đoạt người này, giải toả một lần. Chỉ cần thêm mười lăm phút nữa hắn nằm gượng trên giường thì e là ngất.
Con bà nó, thuốc gì mà nặng đô phát khiếp. Thú thật là giờ hắn ngoài muốn giải toả còn muốn gông cổ tên nào bỏ thuốc hắn cho anh em Bạch Vận đánh chết.
Một tay hắn kéo mạnh cô lên giường, ép cô xuống dưới thân, hai mắt hắn lờ đờ, hơi thở vô cùng gấp gáp.
"Tôi.. tôi có chút vấn đề, cô.. giúp tôi, hộc hộc."
Hoắc Uyển Ngưng không biết chuyện gì xảy ra cả định hỏi thì anh đã khoá môi cô lại, nụ hôn cuồng bạo, mạnh mẽ chiếm lấy Hoắc Uyển Ngưng.
Sau mười mấy giây hắn mới thả ra, hôn xuống xương quai xanh của cô, Hoắc Uyển Ngưng mất sinh khí mà cố gắng lấy hơi thở hỗn hển.
Đang trong đà hoảng loạn, vào hỏi thăm hắn xem có làm sao không sao tự nhiên giờ lại biến thành tình cảnh này.
"Anh, Công Tôn Dạ Uý, anh làm sao thế, bỏ tôi ra!"
Hắn hạ thấp đầu, vùi mặt vào cổ cô, nói khẽ:"yên một chút, có cách âm nhưng cô vào không khoá kín cửa mất rồi."
"Anh...!?"
"Công Tôn Dạ Uý, anh bị sao vậy?"
"Khốn kiếp, tôi bị bỏ thuốc rồi."
"Sao cơ!? Nhưng mà bỏ tôi ra đã."
"Tôi...e là không thể, giúp tôi."
"Anh đùa gì thế, nhanh bỏ tôi ra."
Hoắc Uyển Ngưng đã mất kiên nhẫn nhưng căn bản là không đẩy nổi một người đàn ông như Công Tôn Dạ Uý, hắn bị chuốc thuốc nên nặng nề hơn bình thường, đẩy không nổi rồi.
Nói bỏ thì làm sao bỏ, cũng không biết vì sao bình thường hắn rất ngứa mắt với cô, không thèm nhìn lấy một cái đột nhiên hôm nay vì trúng thuốc mà nhất quyết không thả cô đi, còn có cảm giác quyến luyến lạ thường.
Hoắc Uyển Ngưng bị cưỡng chế, giãy dụa trở nên vô dụng, cô quyết định nằm im, im như con mồi bị chiếm đoạt. Thấy cô không còn phản kháng, hắn có chút hài lòng. Cô lực bất tòng tâm mặc hắn muốn làm gì thì làm, cầu hắn chóng kết thúc.
"Cô hôm nay chịu ủy khuất...sau này..sau này tôi bù đắp."
"Ừ."
Trong giây phút ấy cô nghĩ hắn nói xuông vì trong cảm giác khoái lạc thôi, không suy nghĩ nhiều, Hoắc Uyển Ngưng một bộ dạng vô hồn nằm dưới thân Công Tôn Dạ Uý.Cũng không biết bao lâu, Hoắc Uyển Ngưng nhắm nghiền đôi mắt. Hai người trải qua một đêm vô tình đến không ai tin được, tình thế lạ lùng mang theo cảm giác lạ lùng. Không phải mặn nồng mà như là dạo chơi thướt tha qua một khắc cuồng nhiệt.