Chương 11: Kinh hỉ Chúc Tùy Sơ mang đến
Sang hôm sau Hoắc Uyển Ngưng đã rời đi trước từ sớm, sau khi giải toả thì thuốc ngấm vào người hắn tan biến hết cả, bỏ lại một nam nhân bán thân trần nằm trên giường.
"ưm..". Bạn có biế? ??ang ????ện [ ?RÙM?R ?YỆN.?n ]
Từ từ mở hờ đôi mắt, toàn cảnh đều lờ mờ, Công Tôn Dạ Uý gượng sức ngồi dậy. Hắn ấn ấn mi tâm, lại nghiêng đầu sang nhìn vị trí kế bên, ngẫm nghĩ chuyện gì đó mà người khác không biết được.
Với một người như hắn thì không có chuyện bỏ công việc, không nhanh không chậm đã ngồi ở văn phòng E.W. Cầm sấp tài liệu trên tay nhưng không tập trung nổi, mấy cái suy nghĩ của hắn cứ vu vơ đi đâu đó và đỉnh điểm là chuyện xảy ra đêm hôm qua. Muốn với lấy điện thoại liên lạc với Hoắc Uyển Ngưng nói gì đó nhưng khựng lại...à phải rồi hắn với cô sống dưới danh vợ chồng hợp pháp thôi chứ có đoái hoài gì nhau đâu, số điện thoại hay phương thức liên lạc khác tất nhiên không có.
Trọng khoảnh khắc đó hắn cười, nụ cười tự giễu một cách chua chát. Cái cong môi ấy chấp chứa bao nhiêu bi hài không ai thấy.
*cốc..cốc
"Ai?"
"Thiếu gia, là Bạch Vận đây, có người muốn gặp anh."
"Ừ, cho vào đây."
Công Tôn Dạ Uý đưa mắt nhìn, sau Bạch Vận là một người phụ nữ quen thuộc.
Chúc Tùy Sơ.
"Dạ ơi."
Chúc Tùy Sơ cười niềm nở, gọi một tiếng. Công Tôn Dạ Uý nhíu mày một cái, ghét bỏ hỏi:"Cô đến đây làm gì? Chẳng phải tôi không muốn gặp cô nữa hay sao?"
Vẻ hoan ái của cô ta bỗng nhiên vụt tắt. Hắn luôn phũ phàng như vậy, phải chịu.
"Em cất công đến tìm anh, lẽ nào không chào đón em một chút à?"
Điệu bộ mềm dẹo, bước đến gần bá vai Công Tôn Dạ Uý khiến hắn khựng người. Sắc mặt đã khó chịu càng thêm khó chịu.
Thanh âm trầm trầm đặc sắc lạnh lùng, u tối:"Bỏ tay ra khỏi người tôi."
Chúc Tùy Sơ nhúng vai, bỏ tay ra khơi người hắn. Cô ta cười nham hiểm, lấy trong túi xách ra một tệp ảnh đặt lên bàn hắn.
"Khách đến phải có chút thành ý, quà cho anh đấy Dạ của em."
Trong đáy mắt Công Tôn Dạ Uý ánh lên một tia sắc lẹm như dao găm, tay hắn mở tệp ảnh. Cả người hắn cứng đờ, như không tin vào những gì hắn nhìn vào thứ trong tay mình.
Bầu không khí trầm mặc giờ như giảm thêm chục độ, lạnh tanh đến run người, tĩnh mịch một cách khó hiểu.
Tay hắn vẫn lật tấm ảnh, hơn chục bức ảnh được chụp sắc nét, cảnh một người phụ nữ đang quan hệ thân mật với một người đàn ông lạ, và, người phụ nữ ấy là Hoắc Uyển Ngưng, vợ của hắn.
Cái khoảnh khắc cứng người ấy chẳng biết là hắn có suy nghĩ gì, động tâm gì hay không, chỉ thấy Chúc Tùy Sơ đứng cạnh hắn không thấy kết quả cô ta trông đợi liền nôn nóng. Khí tức từ người hắn là đang nhuốm bạo nộ, cả Bạch Vận không biết chuyện gì cả đang đứng cách hắn hơn hai mét còn cảm thấy áp bức, bắt đầu anh thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Thiếu gia nhà mình, lo lắng về một điều gì đó không lành.
Định mở miệng gọi Thiếu gia nhưng mà chạm phải ánh mắt hận không thể giết người của Công Tôn Dạ Uý thì lập tức Bạch Vận nuốt mấy lời của mình xuống cuốn họng.
Chúc Tùy Sơ đứng cách ra sau một chút, khoé miệng méo mó, "Anh...anh thấy đó, cô ta.. Hoắc Uyển Ngưng, là cô ta đó."
Không một chút phản ứng gì, không tiếng đáp trả, kì thực là cô ta cảm thấy hụt hẫng, lẽ nào hắn không giận sao? Bình thường người chồng thấy vợ mình quan hệ ngoài luồng với kẻ khác thì phải tức đến bốc lửa rồi lao ngay đi tìm vợ mình hỏi tội chứ, Công Tôn Dạ Uý hắn sao thế này?
"Dạ, anh thấy sốc lắm đúng không? Vợ anh ấy, cô ta ngoại tình."
Từng lời nói Chúc Tùy Sơ thốt ra đều có run rẩy trong đó, chỉ cần cô ta không cẩn thận thì Công Tôn Dạ Uý bóp chết cô ta ngay lúc này là việc đơn giản. Tâm của Chúc Tùy Sơ đang không ngừng chửi rủa. Nghe lời Chúc Tùy Sơ nói rằng Thiếu phu nhân nhà mình ngoại tình thì Bạch Vận như không tin vào tai mình, ngỡ mình có vấn đề về thính giác không ấy chứ.
Sau mấy phút nhưng trọng, Công Tôn Dạ Uý nhấn mạnh rành rọt từng chữ:"Tôi đã nói là việc riêng của tôi và gia đình tôi không đến lượt cô xen vào, cô nghe không hiểu tiếng người?"
"Anh..."
Cô ta câm nín, dĩ nhiên có nghe hắn nói như vậy hôm ở quán Bar chứ nhưng cô ta nào quan tâm khi cô ta muốn chia cắt họ?
"Chúc Tùy Sơ, cô là đang chê bản thân cô sống đang quá tốt, Chúc gia đang làm ăn quá thuận lợi?"
Công Tôn Dạ Uý liếc nhìn Chúc Tùy Sơ, ánh mắt cảnh cáo rõ rệt. Chỉ là hắn nể cô ta là người cũ mà không tuyệt tình, cũng không động vào Chúc gia vì lúc trước ba của Chúc Tùy Sơ có một phen cứu ông nội hắn cho nên hắn luôn ngơ trước mấy hành động của cô ta. Mà hình như cô ta thấy hắn không động chạm đến mình nên không biệt điểm dừng cứ chọc ngoáy đến giới hạn của hắn. Đây chính là muốn chết sớm.
"Lần cuối cùng, tôi nói lại, thứ nhất việc riêng tư của tôi và gia đình tôi không đến lượt hạng như cô xen vào. Thứ hai là từ giờ đừng bén mảng đến trước mặt tôi nữa, chúng ta kết thúc từ lâu rồi, đừng tưởng tôi còn mong nhớ gì cô."
Chúc Tùy Sơ bị cự tuyệt, hắn nói cho đến muối mặt chỉ đành cắn răng. Tưởng chăng là hắn xong lời nhưng không, lời cuối luôn là quan trọng nhất.
"Cũng đừng tơ tưởng cô sẽ bước vào cửa Công Tôn gia được, tự biết khả năng đi, Chúc gia tuy đang phát triển tốt nhưng cô nghĩ xem so được thế nào với Công Tôn gia? Người tôi lấy sẽ là người tôi yêu, còn cô chỉ là quá khứ lúc tôi non dại thôi."
Không phải lắm lúc nào hắn nói nhiều lời như ngày hôm nay, khi hắn cắt đứt mối quan hệ yêu đương thời tuổi trẻ với Chúc Tùy Sơ cũng không nói nhiều như vậy. Một khắc nói lời chia tay, sau đó không chạm mặt nữa, không nói chuyện nữa.
Có thể nói hắn tuyệt tình, như lúc này cũng vậy nhưng như vậy mới đúng. Lúc khờ khạo và lúc trưởng thành là hai thái cực khác nhau, người như Chúc Tùy Sơ hắn thấy không nên yêu, chẳng ai yêu mà không nghiêm túc như cô ta cả, đặc biệt là cô ta không thiện lành gì.
Một lần lắm lời chính là hoàn toàn cắt đứt.
"Tôi không mong cô xía vào chuyện cuộc sống của tôi thêm lần nào nữa, chúng ta chấm dứt."
Đây không phải lần thứ nhất sau khi chia tay năm cấp ba cô ta đến tìm hắn, đến phiền hà hắn, mà hắn cũng chẳng nhớ đã bao nhiêu lần rồi. Mấy năm trời, cô ta kiên trì như vậy vì gì? Ngoài hắn rất cô ta còn bao nuôi thêm mấy chàng nữa, nhiêu đó rồi ham muốn hắn để làm gì?
"..."
Công Tôn Dạ Uý liếc nhìn Bạch Vận, nói:"Bạch Vận hôm nay cậu bệnh? Đến ngay tình huống này cũng không biết xử lý?"
Bạch Vận hoàn hồn, lập tức hiểu ý trong câu nói của hắn. "Chúc tiểu thư, mời về cho, Thiếu gia nhà chúng tôi còn công việc, hi vọng cô lần sau không đến phiền anh ấy nữa."
Không nói lời nào Chúc Tùy Sơ mang theo cái tâm thế bực bội, khó chịu nhất trong lòng mà ra khỏi E.W
- --------
Sau khi trở lại văn phòng của Công Tôn Dạ Uý Bạch Vận có chút không dám nhìn hắn, mệt mỏi chồng chất giờ thêm một pha kinh hỉ như này thì Thiếu gia đại tổ tông nhà anh ta không ngất là may mắn rồi.
Bạch Vận nuốt khan một nước bọt, nhỏ tiếng nói:"Thiếu gia, tôi xin lỗi, đáng lí ra ngay từ ban đầu tôi không nên để cô ta vào đây."
Công Tôn Dạ Uý đang nhắm mắt, ngửa người tựa lưng ra ghế. Nghe lời này của đàn em có chút không nỡ trách nhưng thật tâm là vẫn trách:"Còn biết không nên để cô ta vào? Nếu giờ tôi đủ sức lực e là cho cậu ăn đòn rồi đấy Bạch Vận."
Bạch Vận lập tức hoản hốt, cúi đầu:"Xin lỗi Thiếu gia, nhưng mà bây giờ anh muốn đánh tôi cũng được, cho anh thoải mái."
Công Tôn Dạ Uý thấy cảnh muốn cười nhưng vẫn nhịn, cười chắc cũng không nổi.
Tâm lạnh ngắt hắn thu dọn mấy tấm ảnh bỏ lại vào tệp, âm thầm nghiến răng một cách khó chịu tột độ, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra mình ổn thoả nói với Bạch Vận.
"Ngẩng đầu lên, định cúi bao lâu, tôi đánh cũng đánh không nổi. Chuẩn bị đi, đưa tôi đến Hào Bân, gọi Phong Dực đến, muốn uống với cậu ta vài ly."
Thấy hắn đòi uống rượu Bạch Vận càng sợ hơn, người đã mệt còn đòi uống, định lên tiếng cằn nhằn nhưng mà sợ. Hắn biết anh định lên lời gì nên sớm đã đưa ánh mắt lạnh căm nhìn, Bạch Vận chịu thua trước đòn tâm lý này nên cũng đành lái xe đưa hắn đi.
Bạch Vận khổ tâm Thiếu gia có thấu?
"ưm..". Bạn có biế? ??ang ????ện [ ?RÙM?R ?YỆN.?n ]
Từ từ mở hờ đôi mắt, toàn cảnh đều lờ mờ, Công Tôn Dạ Uý gượng sức ngồi dậy. Hắn ấn ấn mi tâm, lại nghiêng đầu sang nhìn vị trí kế bên, ngẫm nghĩ chuyện gì đó mà người khác không biết được.
Với một người như hắn thì không có chuyện bỏ công việc, không nhanh không chậm đã ngồi ở văn phòng E.W. Cầm sấp tài liệu trên tay nhưng không tập trung nổi, mấy cái suy nghĩ của hắn cứ vu vơ đi đâu đó và đỉnh điểm là chuyện xảy ra đêm hôm qua. Muốn với lấy điện thoại liên lạc với Hoắc Uyển Ngưng nói gì đó nhưng khựng lại...à phải rồi hắn với cô sống dưới danh vợ chồng hợp pháp thôi chứ có đoái hoài gì nhau đâu, số điện thoại hay phương thức liên lạc khác tất nhiên không có.
Trọng khoảnh khắc đó hắn cười, nụ cười tự giễu một cách chua chát. Cái cong môi ấy chấp chứa bao nhiêu bi hài không ai thấy.
*cốc..cốc
"Ai?"
"Thiếu gia, là Bạch Vận đây, có người muốn gặp anh."
"Ừ, cho vào đây."
Công Tôn Dạ Uý đưa mắt nhìn, sau Bạch Vận là một người phụ nữ quen thuộc.
Chúc Tùy Sơ.
"Dạ ơi."
Chúc Tùy Sơ cười niềm nở, gọi một tiếng. Công Tôn Dạ Uý nhíu mày một cái, ghét bỏ hỏi:"Cô đến đây làm gì? Chẳng phải tôi không muốn gặp cô nữa hay sao?"
Vẻ hoan ái của cô ta bỗng nhiên vụt tắt. Hắn luôn phũ phàng như vậy, phải chịu.
"Em cất công đến tìm anh, lẽ nào không chào đón em một chút à?"
Điệu bộ mềm dẹo, bước đến gần bá vai Công Tôn Dạ Uý khiến hắn khựng người. Sắc mặt đã khó chịu càng thêm khó chịu.
Thanh âm trầm trầm đặc sắc lạnh lùng, u tối:"Bỏ tay ra khỏi người tôi."
Chúc Tùy Sơ nhúng vai, bỏ tay ra khơi người hắn. Cô ta cười nham hiểm, lấy trong túi xách ra một tệp ảnh đặt lên bàn hắn.
"Khách đến phải có chút thành ý, quà cho anh đấy Dạ của em."
Trong đáy mắt Công Tôn Dạ Uý ánh lên một tia sắc lẹm như dao găm, tay hắn mở tệp ảnh. Cả người hắn cứng đờ, như không tin vào những gì hắn nhìn vào thứ trong tay mình.
Bầu không khí trầm mặc giờ như giảm thêm chục độ, lạnh tanh đến run người, tĩnh mịch một cách khó hiểu.
Tay hắn vẫn lật tấm ảnh, hơn chục bức ảnh được chụp sắc nét, cảnh một người phụ nữ đang quan hệ thân mật với một người đàn ông lạ, và, người phụ nữ ấy là Hoắc Uyển Ngưng, vợ của hắn.
Cái khoảnh khắc cứng người ấy chẳng biết là hắn có suy nghĩ gì, động tâm gì hay không, chỉ thấy Chúc Tùy Sơ đứng cạnh hắn không thấy kết quả cô ta trông đợi liền nôn nóng. Khí tức từ người hắn là đang nhuốm bạo nộ, cả Bạch Vận không biết chuyện gì cả đang đứng cách hắn hơn hai mét còn cảm thấy áp bức, bắt đầu anh thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Thiếu gia nhà mình, lo lắng về một điều gì đó không lành.
Định mở miệng gọi Thiếu gia nhưng mà chạm phải ánh mắt hận không thể giết người của Công Tôn Dạ Uý thì lập tức Bạch Vận nuốt mấy lời của mình xuống cuốn họng.
Chúc Tùy Sơ đứng cách ra sau một chút, khoé miệng méo mó, "Anh...anh thấy đó, cô ta.. Hoắc Uyển Ngưng, là cô ta đó."
Không một chút phản ứng gì, không tiếng đáp trả, kì thực là cô ta cảm thấy hụt hẫng, lẽ nào hắn không giận sao? Bình thường người chồng thấy vợ mình quan hệ ngoài luồng với kẻ khác thì phải tức đến bốc lửa rồi lao ngay đi tìm vợ mình hỏi tội chứ, Công Tôn Dạ Uý hắn sao thế này?
"Dạ, anh thấy sốc lắm đúng không? Vợ anh ấy, cô ta ngoại tình."
Từng lời nói Chúc Tùy Sơ thốt ra đều có run rẩy trong đó, chỉ cần cô ta không cẩn thận thì Công Tôn Dạ Uý bóp chết cô ta ngay lúc này là việc đơn giản. Tâm của Chúc Tùy Sơ đang không ngừng chửi rủa. Nghe lời Chúc Tùy Sơ nói rằng Thiếu phu nhân nhà mình ngoại tình thì Bạch Vận như không tin vào tai mình, ngỡ mình có vấn đề về thính giác không ấy chứ.
Sau mấy phút nhưng trọng, Công Tôn Dạ Uý nhấn mạnh rành rọt từng chữ:"Tôi đã nói là việc riêng của tôi và gia đình tôi không đến lượt cô xen vào, cô nghe không hiểu tiếng người?"
"Anh..."
Cô ta câm nín, dĩ nhiên có nghe hắn nói như vậy hôm ở quán Bar chứ nhưng cô ta nào quan tâm khi cô ta muốn chia cắt họ?
"Chúc Tùy Sơ, cô là đang chê bản thân cô sống đang quá tốt, Chúc gia đang làm ăn quá thuận lợi?"
Công Tôn Dạ Uý liếc nhìn Chúc Tùy Sơ, ánh mắt cảnh cáo rõ rệt. Chỉ là hắn nể cô ta là người cũ mà không tuyệt tình, cũng không động vào Chúc gia vì lúc trước ba của Chúc Tùy Sơ có một phen cứu ông nội hắn cho nên hắn luôn ngơ trước mấy hành động của cô ta. Mà hình như cô ta thấy hắn không động chạm đến mình nên không biệt điểm dừng cứ chọc ngoáy đến giới hạn của hắn. Đây chính là muốn chết sớm.
"Lần cuối cùng, tôi nói lại, thứ nhất việc riêng tư của tôi và gia đình tôi không đến lượt hạng như cô xen vào. Thứ hai là từ giờ đừng bén mảng đến trước mặt tôi nữa, chúng ta kết thúc từ lâu rồi, đừng tưởng tôi còn mong nhớ gì cô."
Chúc Tùy Sơ bị cự tuyệt, hắn nói cho đến muối mặt chỉ đành cắn răng. Tưởng chăng là hắn xong lời nhưng không, lời cuối luôn là quan trọng nhất.
"Cũng đừng tơ tưởng cô sẽ bước vào cửa Công Tôn gia được, tự biết khả năng đi, Chúc gia tuy đang phát triển tốt nhưng cô nghĩ xem so được thế nào với Công Tôn gia? Người tôi lấy sẽ là người tôi yêu, còn cô chỉ là quá khứ lúc tôi non dại thôi."
Không phải lắm lúc nào hắn nói nhiều lời như ngày hôm nay, khi hắn cắt đứt mối quan hệ yêu đương thời tuổi trẻ với Chúc Tùy Sơ cũng không nói nhiều như vậy. Một khắc nói lời chia tay, sau đó không chạm mặt nữa, không nói chuyện nữa.
Có thể nói hắn tuyệt tình, như lúc này cũng vậy nhưng như vậy mới đúng. Lúc khờ khạo và lúc trưởng thành là hai thái cực khác nhau, người như Chúc Tùy Sơ hắn thấy không nên yêu, chẳng ai yêu mà không nghiêm túc như cô ta cả, đặc biệt là cô ta không thiện lành gì.
Một lần lắm lời chính là hoàn toàn cắt đứt.
"Tôi không mong cô xía vào chuyện cuộc sống của tôi thêm lần nào nữa, chúng ta chấm dứt."
Đây không phải lần thứ nhất sau khi chia tay năm cấp ba cô ta đến tìm hắn, đến phiền hà hắn, mà hắn cũng chẳng nhớ đã bao nhiêu lần rồi. Mấy năm trời, cô ta kiên trì như vậy vì gì? Ngoài hắn rất cô ta còn bao nuôi thêm mấy chàng nữa, nhiêu đó rồi ham muốn hắn để làm gì?
"..."
Công Tôn Dạ Uý liếc nhìn Bạch Vận, nói:"Bạch Vận hôm nay cậu bệnh? Đến ngay tình huống này cũng không biết xử lý?"
Bạch Vận hoàn hồn, lập tức hiểu ý trong câu nói của hắn. "Chúc tiểu thư, mời về cho, Thiếu gia nhà chúng tôi còn công việc, hi vọng cô lần sau không đến phiền anh ấy nữa."
Không nói lời nào Chúc Tùy Sơ mang theo cái tâm thế bực bội, khó chịu nhất trong lòng mà ra khỏi E.W
- --------
Sau khi trở lại văn phòng của Công Tôn Dạ Uý Bạch Vận có chút không dám nhìn hắn, mệt mỏi chồng chất giờ thêm một pha kinh hỉ như này thì Thiếu gia đại tổ tông nhà anh ta không ngất là may mắn rồi.
Bạch Vận nuốt khan một nước bọt, nhỏ tiếng nói:"Thiếu gia, tôi xin lỗi, đáng lí ra ngay từ ban đầu tôi không nên để cô ta vào đây."
Công Tôn Dạ Uý đang nhắm mắt, ngửa người tựa lưng ra ghế. Nghe lời này của đàn em có chút không nỡ trách nhưng thật tâm là vẫn trách:"Còn biết không nên để cô ta vào? Nếu giờ tôi đủ sức lực e là cho cậu ăn đòn rồi đấy Bạch Vận."
Bạch Vận lập tức hoản hốt, cúi đầu:"Xin lỗi Thiếu gia, nhưng mà bây giờ anh muốn đánh tôi cũng được, cho anh thoải mái."
Công Tôn Dạ Uý thấy cảnh muốn cười nhưng vẫn nhịn, cười chắc cũng không nổi.
Tâm lạnh ngắt hắn thu dọn mấy tấm ảnh bỏ lại vào tệp, âm thầm nghiến răng một cách khó chịu tột độ, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra mình ổn thoả nói với Bạch Vận.
"Ngẩng đầu lên, định cúi bao lâu, tôi đánh cũng đánh không nổi. Chuẩn bị đi, đưa tôi đến Hào Bân, gọi Phong Dực đến, muốn uống với cậu ta vài ly."
Thấy hắn đòi uống rượu Bạch Vận càng sợ hơn, người đã mệt còn đòi uống, định lên tiếng cằn nhằn nhưng mà sợ. Hắn biết anh định lên lời gì nên sớm đã đưa ánh mắt lạnh căm nhìn, Bạch Vận chịu thua trước đòn tâm lý này nên cũng đành lái xe đưa hắn đi.
Bạch Vận khổ tâm Thiếu gia có thấu?