Chương 21: Tình cảm khác biệt giữa hai người
Đến nhà hàng rồi Lục Tư Nại trực tiếp đáp máy bay xuống sân trước cao ốc Phùng Chi Hoa - nhà hàng Trung Hoa bậc nhất Đại Hải Ngụy Thành.
“Phô trương thật đấy.” Lời nhận xét tựa như gió lướt nhẹ qua tai, tưởng chừng chẳng ai nghe nhưng Lục Tư Nại đã đáp:“Không phô trương quá đâu quý cô, chuyện thường thôi.”
Lục Tư Nại bỏ kính bảo hộ ra, nhảy xuống từ trực thăng, hiện hữu một chàng trai cao ráo, tuấn mỹ, đôi mắt màu xanh lam ngọc vô cùng tinh túy, trên khoé miệng lúc nào cũng vươn vấn một nụ cười nhàn nhạt ngọt ngào, ôn nhu.
Anh ta mặc một bộ vest màu be, trông khá cùng tông với bộ váy Hoắc Uyển Ngưng nhà ta diện. Người đàn ông hoàn hảo với chiều cao một mét tám tám đứng trước mặt cô, nhìn cũng hơi choáng đấy nhưng anh ta đẹp trai nên tạm bỏ qua.
“Xin chính thức giới thiệu, tôi tên là Jonh Riston Tomson, tên Trung là Lục Tư Nại. Quý cô xinh đẹp đây gọi là anh Jonh hay anh Lục đều được, không cần câu nệ chi cho xa cách đâu, dù gì sau này cũng là hợp tác lâu dài mà.”
Lục Tư Nại đặt tay lên ngực, hơi khom người, ra vẻ chào hỏi theo phong cách phương Tây.
Hoắc Uyển Ngưng niềm nở, “Tôi là Hoắc Uyển Ngưng, đại diện của Hoắc thị ở Tây Ngụy. Hi vọng được chiếu cố và giúp đỡ nhiều hơn, anh Lục.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Hàn Ly nhìn một màn chào nhau từ hai người, nhịp nhịp chân:“Được chưa hai vị, vào thôi.”
Men lối hành lang vào cao ốc Phùng Chi Hoa trang trí theo phong cách hoài cổ Trung Quốc, nhìn vô cùng ấm cúng và khang trang. Hoắc Uyển Ngưng có một lần nói với Hàn Ly có chút thích thú với đồ ăn truyền thống ở nhà hàng này nên dịp sinh nhật Hàn Ly không ngần ngại buff một vé V.I.P trong vòng hai tháng cho Hoắc Uyển Ngưng.
Với Hàn Ly thì không phải chơi trội gì lắm, Hoắc Uyển Ngưng là người bạn thân đáng quý nhất của cô nên chút quà này không đáng kể lể.
Vào thang máy lên tầng 12, ba người bước ra khỏi thang máy, đi vào phòng tiệc. Khoảnh khắc Hoắc Uyển Ngưng mở cửa những người bạn đã chờ sẵn bắn pháo giấy, đồng thanh chúc mừng sinh nhật.
“Happy Birthday tiểu Ngưng!!!”
“Chúc mừng sinh nhật!”
“Sinh nhật vui vẻ tiểu Ngưng.”
Hoắc Uyển Ngưng:“cảm ơn mọi người nhiều nhé!”
“Được rồi được rồi, chủ bữa tiệc sinh nhật mau vào đi.”
Hàn Ly đẩy đẩy cô vào vị trí ghế chủ tiệc. Ở đây hầu hết là bạn bè thân thiết của cô, các đồng nghiệp ở công ty và những vị huynh đệ tỷ muội kết nghĩa với Hoắc Uyển Ngưng và Hàn Ly, Lục Tư Nại được Hàn Ly mời đến là để nhân cơ hội tốt để hai họ làm quen.
Bầu không khí không quá cầu kỳ nhưng ấm áp, vui vẻ. Hoắc Uyển Ngưng từ trước đến giờ đều là tổ chức ở Hoắc gia, cô là con gái cả nên bọn họ cũng làm rất hoành tráng. Chỉ có năm nay có chút xích mích giữa cô và ba mẹ vụ ly hôn nên cô chỉ tổ chức với bạn bè ở ngoài. Dù thế cô lại cảm thấy thoải mái hơn là tổ chức sinh nhật mình ở nhà, chủ yếu đó là tiệc rượu ba mẹ cô mời bạn bè và đối tác công việc thôi chứ còn sinh nhật của cô là phụ thôi. Bây giờ là cô vui cùng những người bạn thân thiết, đó mới thực sự là sinh nhật.
Sau khi nâng ly chúc mừng, cắt bánh kem, tặng quà, đều xong các công đoạn của một tiệc sinh nhật cả rồi thì đến phân khúc Hàn Ly hào hứng nhất. Cô nàng lập tức kéo ùng ùng các đồng đội đi chiến ở quán bar.
Cả đám bọn họ vui chơi không biết mệt, lâu không xoã mình nên Hoắc Uyển Ngưng cũng phóng khoáng hơn so với bình thường.
Những giây phút cô vui vẻ đều phải tận hưởng cho đến cùng!
Uống rượu hơi nhiều nên mặt mũi cô đó bừng, bọn họ đang chơi boad game, quy định người thua uống một ly. Trong vòng nửa tiếng Hoắc Uyển Ngưng bị phạt uống bốn ly rồi, sao xui thế thì cô không biết. Mặt nhăn mày nhó vẫn cố uống.
Hoắc Uyển Ngưng:“Tiếp, tớ không tim hôm nay sinh nhật mình mà mình đen đủi như vậy.”
Lục Tư Nại nhìn cô nàng trông nho nhã, hiền thục uống liên tục mấy ly vẫn cố thì trong lòng cũng có chút cảm thán. Suy cho cùng anh vẫn là lo cô nàng nhỏ uống không nổi nữa, tửu lượng của cô cũng không được tốt cho lắm.
–
5 phút sau, người thua: Hoắc Uyển Ngưng
Lục Tư Nại không nhịn nổi nữa giang tay đỡ Hoắc Uyển Ngưng tựa vào vai mình để cô không choáng váng, “Được rồi, tôi uống phạt hộ cô ấy.”
Cả đám người ồ lên. Được copy ?ại ~ ?Ru??RUY? ?.Vn ~
“Anh bạn này ga lăng phết đó nha!”
“Ơ sao thế, sao lại uống hộ?”
“Ai da, con gái người ta đã mệt rồi kìa, uống đi uống đi!”
Lục Tư Nại nhận ly rượu nốc cạn trong một hơi.
Hàn Ly nhướng mày, “Được đó lão Lục, anh phát huy rất tốt.” Vừa nói cô vừa đưa ngón cái hình like cho Lục Tư Nại.
Tiếp thêm mấy ván kế tiếp người thua vẫn là Hoắc Uyển Ngưng, hình như cô không hợp chơi mấy trò này rồi. Cô gái thường ngày điềm tĩnh và ít nói đã phát cáu, cô giận dỗi, mắng yêu đám bạn mấy câu:“Được lắm, các cậu dồn cho tớ thua. Thật ác độc nha.”
“Chủ yếu là kĩ sảo và tinh vi nhìn cách chơi nha! Là cậu không có kĩ năng đó tiểu Ngưng!”
Một cậu bạn trong đám cười khoái chí nhìn Hoắc Uyển Ngưng, cơ mà cô đã say say rồi thì bảo chú ý đến mấy chi tiết này thì khó được.
Tổng lại cuối cùng thêm ba ly, Lục Tư Nại vẫn nhận uống hộ Hoắc Uyển Ngưng. Mấy ly đó so với tửu lượng của anh thì chuyện nhỏ thôi nhưng với Hoắc Uyển Ngưng thì lại là có sao nha.<code>------------------------ </code>Lúc ra về.
Đã hơn mười giờ rưỡi đêm. Tiệc tàn, người cũng tan.
Chào tạm biệt mọi người xong, Hàn Ly thì đi WC. Đứng bên xe chỉ còn Lục Tư Nại và Hoắc Uyển Ngưng, cô liếc nhìn anh, nói giọng đầy không hài lòng:“Cảm ơn vì đã uống hộ tôi, nhưng mà tại sao anh lại uống hộ vậy? Tôi vẫn còn uống được mà, là anh chê tôi kém cỏi đúng không?”
Lục Tư Nại dịu dàng xoa đầu cô gái nhỏ, “Không có chê cô kém cỏi gì cả, nhưng cô thực sự là không uống nổi mà. Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy bị đám bọn họ bắt nạt tôi thật không cam tâm à nha, chỉ là muốn ra tay trượng nghĩa ứng cứu thôi.”
Cô hệt như cô mèo kiêu ngạo xù lông, nắm lấy cổ tay anh đẩy ra. “Xem tôi là con nít sao.”
"Xùy…’’
“Vậy cô có chỗ nào để tôi coi là lớn rồi vậy?” Anh ta cười trêu ghẹo.
Hoắc Uyển Ngưng nắm lấy vạc áo anh ta, cúi mặt, thanh âm run run:“Tôi đã ly hôn, là một người phụ nữ đã ly hôn, vậy xem là trưởng thành rồi nhé.”
Giọng chấp chứa sự buồn bã nhỏ nhoi trong lòng.
Lục Tư Nại tỉnh ngộ, anh không biết cô gái trẻ tuổi như vậy đã kết hôn và ly hôn rồi. Bánh sinh nhật ban nãy cô thổi nến là cô mới 22 tuổi, chuyện hôn nhân như vậy khá sớm.
Anh vỗ vai cô an ủi:“Xin lỗi vì khơi dậy chuyện không vui của cô nhé.”
Cô lắc đầu:“Không sao, là tôi trả lời anh như vậy thôi chứ anh không có lỗi gì cả.”
Hoắc Uyển Ngưng bắt đầu lim dim con mắt, thấy hơi mệt, Lục Tư Nại kéo cô vào lòng anh che chắn. “Hay ta vào xe trước nhé, ở ngoài lạnh. Đợi Hàn Ly ra sau rồi tôi đưa hai người về.”
Đôi mắt cô hơi lờ mờ, gần như muốn gục, ngước mặt nhìn sau đó gọi nhỏ mấy tiếng:“Dạ Uý, Dạ Uý, đừng làm vậy với em. Anh buôn em ra, Dạ Uý…”
Nói những gì mà anh không hiểu, men say làm cô không tỉnh táo, lầm tưởng Lục Tư Nại là Công Tôn Dạ Uý đêm đó.
Hoắc Uyển Ngưng ôm mặt anh khẽ cười:“Dạ Uý, cái con người này, anh đẹp trai thật…a, hức.”
Cô say đến nấc cục, khoé mắt ẩm ướt.
"Chúng ta thật là ngặt nghèo nhỉ Dạ Uý? Lúc còn hôn nhân thì hai ta không hợp, đối chọi như lửa với nước. Ly hôn rồi tự nhiên lại nhung nhớ…’’
Lục Tư Nại im lặng, nghe cô nói hết. Anh ta cũng đoán mò Dạ Uý mà cô gọi là chồng cũ của cô. Anh ta ôm cô chặt hơn:“Cô gái nhỏ xinh đẹp, anh là Tư Nại, không phải Dạ Uý.”
“Tư Nại, là ai? Dạ Uý ở đâu?”
“Tôi không biết anh ta là ai, nhưng hiện người ôm em là Lục Tư Nại.”
Cô định đẩy anh ra nhưng cả người đều choáng đứng không vững. Lục Tư Nại lại ôm chặt hơn.
“Vào xe ngồi đi, lạnh, với cả em đứng hết nổi rồi cô gái.”
Vào xe, cô ngồi ghế sau, tựa vào cửa ô tô. Đôi mắt hờ hững mệt mỏi thấm chút buồn ngủ. Lục Tư Nại ngồi ghế lái, liếc xuống nhìn cô:“ngủ mà xinh như vậy, em là tiểu yêu đang hút hồn tôi à?”
“Xinh thật, hình như là yêu em rồi, yêu từ lần gặp đầu tiên này, tiểu tiên nữ của anh.”
Nội tâm Lục Tư Nại cho hay.
Ngồi trong xe chờ khoảng một phút sau Hàn Ly đã trở ra rồi, cô vào ngồi cạnh bên Hoắc Uyển Ngưng.
“Được rồi lái xe đi Tư Nại.”
“OK”
“Ui, tiểu Ngưng ngủ rồi sao. Chắc chơi mệt rồi.”
“Ừm, để cô ấy ngủ, đợi về nhà rồi gọi dậy cũng được.”
Hoắc Uyển Ngưng mơ mơ tỉnh tỉnh với men say, miệng thi thoảng gọi Dạ Uý. Chiếc xe lăng bánh, trong khoảnh khắc đó lướt ngang một bóng người. Bên cửa xe Hoắc Uyển Ngưng đã mờ mờ trông thấy người đó nhưng không rõ là ai, về sau cũng không nhớ là ai. Có điều, cảm giác vô cùng quen thuộc và cô đơn.
“Phô trương thật đấy.” Lời nhận xét tựa như gió lướt nhẹ qua tai, tưởng chừng chẳng ai nghe nhưng Lục Tư Nại đã đáp:“Không phô trương quá đâu quý cô, chuyện thường thôi.”
Lục Tư Nại bỏ kính bảo hộ ra, nhảy xuống từ trực thăng, hiện hữu một chàng trai cao ráo, tuấn mỹ, đôi mắt màu xanh lam ngọc vô cùng tinh túy, trên khoé miệng lúc nào cũng vươn vấn một nụ cười nhàn nhạt ngọt ngào, ôn nhu.
Anh ta mặc một bộ vest màu be, trông khá cùng tông với bộ váy Hoắc Uyển Ngưng nhà ta diện. Người đàn ông hoàn hảo với chiều cao một mét tám tám đứng trước mặt cô, nhìn cũng hơi choáng đấy nhưng anh ta đẹp trai nên tạm bỏ qua.
“Xin chính thức giới thiệu, tôi tên là Jonh Riston Tomson, tên Trung là Lục Tư Nại. Quý cô xinh đẹp đây gọi là anh Jonh hay anh Lục đều được, không cần câu nệ chi cho xa cách đâu, dù gì sau này cũng là hợp tác lâu dài mà.”
Lục Tư Nại đặt tay lên ngực, hơi khom người, ra vẻ chào hỏi theo phong cách phương Tây.
Hoắc Uyển Ngưng niềm nở, “Tôi là Hoắc Uyển Ngưng, đại diện của Hoắc thị ở Tây Ngụy. Hi vọng được chiếu cố và giúp đỡ nhiều hơn, anh Lục.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Hàn Ly nhìn một màn chào nhau từ hai người, nhịp nhịp chân:“Được chưa hai vị, vào thôi.”
Men lối hành lang vào cao ốc Phùng Chi Hoa trang trí theo phong cách hoài cổ Trung Quốc, nhìn vô cùng ấm cúng và khang trang. Hoắc Uyển Ngưng có một lần nói với Hàn Ly có chút thích thú với đồ ăn truyền thống ở nhà hàng này nên dịp sinh nhật Hàn Ly không ngần ngại buff một vé V.I.P trong vòng hai tháng cho Hoắc Uyển Ngưng.
Với Hàn Ly thì không phải chơi trội gì lắm, Hoắc Uyển Ngưng là người bạn thân đáng quý nhất của cô nên chút quà này không đáng kể lể.
Vào thang máy lên tầng 12, ba người bước ra khỏi thang máy, đi vào phòng tiệc. Khoảnh khắc Hoắc Uyển Ngưng mở cửa những người bạn đã chờ sẵn bắn pháo giấy, đồng thanh chúc mừng sinh nhật.
“Happy Birthday tiểu Ngưng!!!”
“Chúc mừng sinh nhật!”
“Sinh nhật vui vẻ tiểu Ngưng.”
Hoắc Uyển Ngưng:“cảm ơn mọi người nhiều nhé!”
“Được rồi được rồi, chủ bữa tiệc sinh nhật mau vào đi.”
Hàn Ly đẩy đẩy cô vào vị trí ghế chủ tiệc. Ở đây hầu hết là bạn bè thân thiết của cô, các đồng nghiệp ở công ty và những vị huynh đệ tỷ muội kết nghĩa với Hoắc Uyển Ngưng và Hàn Ly, Lục Tư Nại được Hàn Ly mời đến là để nhân cơ hội tốt để hai họ làm quen.
Bầu không khí không quá cầu kỳ nhưng ấm áp, vui vẻ. Hoắc Uyển Ngưng từ trước đến giờ đều là tổ chức ở Hoắc gia, cô là con gái cả nên bọn họ cũng làm rất hoành tráng. Chỉ có năm nay có chút xích mích giữa cô và ba mẹ vụ ly hôn nên cô chỉ tổ chức với bạn bè ở ngoài. Dù thế cô lại cảm thấy thoải mái hơn là tổ chức sinh nhật mình ở nhà, chủ yếu đó là tiệc rượu ba mẹ cô mời bạn bè và đối tác công việc thôi chứ còn sinh nhật của cô là phụ thôi. Bây giờ là cô vui cùng những người bạn thân thiết, đó mới thực sự là sinh nhật.
Sau khi nâng ly chúc mừng, cắt bánh kem, tặng quà, đều xong các công đoạn của một tiệc sinh nhật cả rồi thì đến phân khúc Hàn Ly hào hứng nhất. Cô nàng lập tức kéo ùng ùng các đồng đội đi chiến ở quán bar.
Cả đám bọn họ vui chơi không biết mệt, lâu không xoã mình nên Hoắc Uyển Ngưng cũng phóng khoáng hơn so với bình thường.
Những giây phút cô vui vẻ đều phải tận hưởng cho đến cùng!
Uống rượu hơi nhiều nên mặt mũi cô đó bừng, bọn họ đang chơi boad game, quy định người thua uống một ly. Trong vòng nửa tiếng Hoắc Uyển Ngưng bị phạt uống bốn ly rồi, sao xui thế thì cô không biết. Mặt nhăn mày nhó vẫn cố uống.
Hoắc Uyển Ngưng:“Tiếp, tớ không tim hôm nay sinh nhật mình mà mình đen đủi như vậy.”
Lục Tư Nại nhìn cô nàng trông nho nhã, hiền thục uống liên tục mấy ly vẫn cố thì trong lòng cũng có chút cảm thán. Suy cho cùng anh vẫn là lo cô nàng nhỏ uống không nổi nữa, tửu lượng của cô cũng không được tốt cho lắm.
–
5 phút sau, người thua: Hoắc Uyển Ngưng
Lục Tư Nại không nhịn nổi nữa giang tay đỡ Hoắc Uyển Ngưng tựa vào vai mình để cô không choáng váng, “Được rồi, tôi uống phạt hộ cô ấy.”
Cả đám người ồ lên. Được copy ?ại ~ ?Ru??RUY? ?.Vn ~
“Anh bạn này ga lăng phết đó nha!”
“Ơ sao thế, sao lại uống hộ?”
“Ai da, con gái người ta đã mệt rồi kìa, uống đi uống đi!”
Lục Tư Nại nhận ly rượu nốc cạn trong một hơi.
Hàn Ly nhướng mày, “Được đó lão Lục, anh phát huy rất tốt.” Vừa nói cô vừa đưa ngón cái hình like cho Lục Tư Nại.
Tiếp thêm mấy ván kế tiếp người thua vẫn là Hoắc Uyển Ngưng, hình như cô không hợp chơi mấy trò này rồi. Cô gái thường ngày điềm tĩnh và ít nói đã phát cáu, cô giận dỗi, mắng yêu đám bạn mấy câu:“Được lắm, các cậu dồn cho tớ thua. Thật ác độc nha.”
“Chủ yếu là kĩ sảo và tinh vi nhìn cách chơi nha! Là cậu không có kĩ năng đó tiểu Ngưng!”
Một cậu bạn trong đám cười khoái chí nhìn Hoắc Uyển Ngưng, cơ mà cô đã say say rồi thì bảo chú ý đến mấy chi tiết này thì khó được.
Tổng lại cuối cùng thêm ba ly, Lục Tư Nại vẫn nhận uống hộ Hoắc Uyển Ngưng. Mấy ly đó so với tửu lượng của anh thì chuyện nhỏ thôi nhưng với Hoắc Uyển Ngưng thì lại là có sao nha.<code>------------------------ </code>Lúc ra về.
Đã hơn mười giờ rưỡi đêm. Tiệc tàn, người cũng tan.
Chào tạm biệt mọi người xong, Hàn Ly thì đi WC. Đứng bên xe chỉ còn Lục Tư Nại và Hoắc Uyển Ngưng, cô liếc nhìn anh, nói giọng đầy không hài lòng:“Cảm ơn vì đã uống hộ tôi, nhưng mà tại sao anh lại uống hộ vậy? Tôi vẫn còn uống được mà, là anh chê tôi kém cỏi đúng không?”
Lục Tư Nại dịu dàng xoa đầu cô gái nhỏ, “Không có chê cô kém cỏi gì cả, nhưng cô thực sự là không uống nổi mà. Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy bị đám bọn họ bắt nạt tôi thật không cam tâm à nha, chỉ là muốn ra tay trượng nghĩa ứng cứu thôi.”
Cô hệt như cô mèo kiêu ngạo xù lông, nắm lấy cổ tay anh đẩy ra. “Xem tôi là con nít sao.”
"Xùy…’’
“Vậy cô có chỗ nào để tôi coi là lớn rồi vậy?” Anh ta cười trêu ghẹo.
Hoắc Uyển Ngưng nắm lấy vạc áo anh ta, cúi mặt, thanh âm run run:“Tôi đã ly hôn, là một người phụ nữ đã ly hôn, vậy xem là trưởng thành rồi nhé.”
Giọng chấp chứa sự buồn bã nhỏ nhoi trong lòng.
Lục Tư Nại tỉnh ngộ, anh không biết cô gái trẻ tuổi như vậy đã kết hôn và ly hôn rồi. Bánh sinh nhật ban nãy cô thổi nến là cô mới 22 tuổi, chuyện hôn nhân như vậy khá sớm.
Anh vỗ vai cô an ủi:“Xin lỗi vì khơi dậy chuyện không vui của cô nhé.”
Cô lắc đầu:“Không sao, là tôi trả lời anh như vậy thôi chứ anh không có lỗi gì cả.”
Hoắc Uyển Ngưng bắt đầu lim dim con mắt, thấy hơi mệt, Lục Tư Nại kéo cô vào lòng anh che chắn. “Hay ta vào xe trước nhé, ở ngoài lạnh. Đợi Hàn Ly ra sau rồi tôi đưa hai người về.”
Đôi mắt cô hơi lờ mờ, gần như muốn gục, ngước mặt nhìn sau đó gọi nhỏ mấy tiếng:“Dạ Uý, Dạ Uý, đừng làm vậy với em. Anh buôn em ra, Dạ Uý…”
Nói những gì mà anh không hiểu, men say làm cô không tỉnh táo, lầm tưởng Lục Tư Nại là Công Tôn Dạ Uý đêm đó.
Hoắc Uyển Ngưng ôm mặt anh khẽ cười:“Dạ Uý, cái con người này, anh đẹp trai thật…a, hức.”
Cô say đến nấc cục, khoé mắt ẩm ướt.
"Chúng ta thật là ngặt nghèo nhỉ Dạ Uý? Lúc còn hôn nhân thì hai ta không hợp, đối chọi như lửa với nước. Ly hôn rồi tự nhiên lại nhung nhớ…’’
Lục Tư Nại im lặng, nghe cô nói hết. Anh ta cũng đoán mò Dạ Uý mà cô gọi là chồng cũ của cô. Anh ta ôm cô chặt hơn:“Cô gái nhỏ xinh đẹp, anh là Tư Nại, không phải Dạ Uý.”
“Tư Nại, là ai? Dạ Uý ở đâu?”
“Tôi không biết anh ta là ai, nhưng hiện người ôm em là Lục Tư Nại.”
Cô định đẩy anh ra nhưng cả người đều choáng đứng không vững. Lục Tư Nại lại ôm chặt hơn.
“Vào xe ngồi đi, lạnh, với cả em đứng hết nổi rồi cô gái.”
Vào xe, cô ngồi ghế sau, tựa vào cửa ô tô. Đôi mắt hờ hững mệt mỏi thấm chút buồn ngủ. Lục Tư Nại ngồi ghế lái, liếc xuống nhìn cô:“ngủ mà xinh như vậy, em là tiểu yêu đang hút hồn tôi à?”
“Xinh thật, hình như là yêu em rồi, yêu từ lần gặp đầu tiên này, tiểu tiên nữ của anh.”
Nội tâm Lục Tư Nại cho hay.
Ngồi trong xe chờ khoảng một phút sau Hàn Ly đã trở ra rồi, cô vào ngồi cạnh bên Hoắc Uyển Ngưng.
“Được rồi lái xe đi Tư Nại.”
“OK”
“Ui, tiểu Ngưng ngủ rồi sao. Chắc chơi mệt rồi.”
“Ừm, để cô ấy ngủ, đợi về nhà rồi gọi dậy cũng được.”
Hoắc Uyển Ngưng mơ mơ tỉnh tỉnh với men say, miệng thi thoảng gọi Dạ Uý. Chiếc xe lăng bánh, trong khoảnh khắc đó lướt ngang một bóng người. Bên cửa xe Hoắc Uyển Ngưng đã mờ mờ trông thấy người đó nhưng không rõ là ai, về sau cũng không nhớ là ai. Có điều, cảm giác vô cùng quen thuộc và cô đơn.