Chương 20: Lục Tư Nại hộ tống
"Oa, hôm nay cậu xinh thật tiểu Ngưng!"
Nam Cung Hàn Ly nhìn Hoắc Uyển Ngưng xinh đẹp lung linh không khỏi tắm tắt khen. Tối nay cô diện một bộ váy màu be, dài phả đầu gối, cổ áo kiểu cách, trông cái váy này vô cùng hợp, tôn lên dáng người thon thả, ưu chất của cô. Hoắc Uyển Ngưng vốn dĩ bộ dạng trầm tính, trưởng thành cũng không ngờ mình hợp phong cách mà mình thấy có chút trẻ con này.
Cô gái xinh đẹp ngút ngàn đứng tựa bên chiếc xe Mercedes Benz S-Class màu trắng sang trọng, thú thật là một khung cảnh quý phái, kiêu ngạo đến lạ lùng.
"Chúng ta đi."
Cô nhìn sang Hàn Ly đang chết mê chết mệt mình kia gọi nhỏ một tiếng.
Hàn Ly cười đểu cán, đi đến huých nhẹ vai Hoắc Uyển Ngưng. "Nhìn thoáng thì là tiểu cô nương nho nhã nhưng nhìn kĩ lại như một ca ca xinh đẹp kiêu ngạo vậy? Người đẹp trai này muốn làm người yêu tôi không?"
Hoắc Uyển Ngưng nhướng mày cười trừ, "Cậu bớt đi nhé Hàn Ly."
Cô nàng nhí nhảnh cười, ánh mắt si tình nhìn Hoắc Uyển Ngưng:"Nếu cậu không chê thì mình chơi *Girl Love cũng được, không vấn đề gì."
(*) Tình yêu nữ × nữ đó;)
---
Chiếc xe Mercedes di chuyển trên đường Tây Ngụy điểm 20 giờ đông nghịt. Dẫu gì cũng là thành phố hào hoa mà, không sầm uất nhộn nhịp thì phí quá.
Ngồi trong xe nhìn cảnh đường tắt Hàn Ly không khỏi tặc lưỡi, "Đông thế không biết, thật là..."
Hoắc Uyển Ngưng nắm chặt vô lăng xe, cười cười:"Thôi đành chịu chứ biết sao giờ."
Nhìn cái hàng dài hơn ba mươi chiếc ô tô nối đuôi nhau chờ vì tắt đường mà hai nàng bất lực, chờ mới có năm phút Hàn Ly đã mất kiên nhẫn, nói với Hoắc Uyển Ngưng:"Tiểu Ngưng, mình gọi người đến đón, chờ kiểu này trễ tiệc mất."
Hoắc Uyển Ngưng có chút không hiểu, tắt đường như vậy gọi xe đến thì đi đường nào? Đường đến nhà hàng đã đặt không còn đường nào cả chỉ có lối này đi thẳng thôi.
Hàn Ly cười đắt ý, lấy điện thoại bấm gọi cho ai đó.
"Alo!"
"Lái máy bay của anh đến đón em với tiểu Ngưng được không? Tắt đường rồi không đến nhà hàng được."
Người đàn ông bên kia hào sản, đồng ý lập tức với Hàn Ly.
Lời đề nghị lái máy bay đến của Hàn Ly làm cô giật mình, lái cả máy bay? Rồi đậu kiểu gì? Không nói đến đậu kiểu gì nhưng mà vậy có phô trương cho bàng dân thiên hạ quá không đây.
Hàng xe tắt đường đã dần dần thêm vài chiếc, có mấy người đàng ông cáu kỉnh đã không chịu được chửi thề vài tiếng. Cảm giác gò bó và ồn ã khiến Hoắc Uyển Ngưng không vui, sắc mặt sa sầm đi không ít.
Trong vòng khoảng thời gian không cần đếm hết đầu ngón tay trên một bàn tay thì trên không trung có tiếng động cơ trực thăng. Hoắc Uyển Ngưng hé ngước nhìn thông qua khe cửa hở, khuôn mặt không cảm xúc dần giãn ra.
"Có vẻ bạn cậu đến rồi Hàn Ly."
Hàn Ly gật đầu, hạ cửa kính xe ra gọi:"Tư Nại, bọn em nè!"
Người đàn ông điều khiển trực thăng nở một nụ cười tươi rói, bảo người hạ thang dây xuống cho hai cô nàng. Hàn Ly với phong cách năng động với quần jin và giày bata thắt dây có thể dễ dàng leo thang dây, có điều Hoắc Uyển Ngưng diện váy trắng và giày cao gót thì e ngại công đoạn này quá.
"Ơ, tiểu Ngưng, mình quên mất, cậu lên được không?"
Hàn Ly nắm chặt thang dây, cúi mặt xuống, đưa tay xuống ý định kéo bạn mình.
Hai giây e ngại là đủ, Hoắc Uyển Ngưng nhanh chóng tháo giày cao gót ra cầm một bên tay, tây còn lại nắm vào thang dây leo lên trực thăng. Trời, chuyện cỏn con này sao làm đại tiểu thư Hoắc gia khó xử được.
Lục Tư Nại ngồi ghế lái, hơi nghiêng đầu nhìn Hoắc Uyển Ngưng, anh ta cười đùa một câu:"Được đó quý cô xinh đẹp, tôi còn định sẽ chớp thời cơ làm một người đàn ông ga lăng bế cô lên đấy."
Hoắc Uyển Ngưng nhàn nhạt đáp:"Cảm ơn vị thiếu gia này giúp đỡ, chuyện vặt này không làm khó được tôi đâu."
Lục Tư Nại cười ha hả thích thú một tràng rồi điều khiển chiếc trực thăng tư nhân của anh ta đi. Khoảng trời vang dội âm thanh động cơ bay của chiếc trực thăng, người bên dưới lại ngỡ ngàng không thôi. Doanh nhân sống ở Đại Hải Ngụy Thành sỡ hữu trực thăng tư nhân chỉ là chuyện thường, nó hệt như một món đồ chơi thôi nhưng vì tắt đường mà lái trực thăng để tránh thì e là hiếm có khó tìm.
Chắc đám người kẹt xe bọn họ cũng lái trực thăng để đi quá.
- -
Ngồi trên trực thăng Hoắc Uyển Ngưng cúi nhìn khung cảnh bên dưới, đèn phố, đèn đường, đèn xe, tất cả đều phủ nên một lớp màng lung linh, hào hoa cho phố Tây Ngụy. Tuy nhiên cô lại đang khao khát một thứ bình yên nhất thời chưa có được.
"Này, tôi hỏi một chút, vậy còn chiếc xe của tôi còn ở đó thì sao?"
Lục Tư Nại:"Yên tâm đi, tôi đã cho một người phụ cấp ở đó chờ xe cho cô. Lát sau thông đường sẽ lái nó đến nhà hàng cho cô."
"Ồ vậy sao, cảm ơn."
Hoắc Uyển Ngưng khẽ chợp mắt một chút, Hàn Ly thấy tâm trạng cô khổng tốt cũng hỏi,
"Tiểu Ngưng, cậu không khỏe ở đâu hả? Sao cậu trông cậu có vẻ không ổn."
Cô lắc đầu, "Không sao cả, mình hơi mệt chút thôi. Không bị làm sao cả."
"Ừ vậy cậu nghỉ ngơi đi, lát chúng ta còn đi quẩy chứ!"
Lục Tư Nại sau khi ghế sau lặng yên tiếng nói cửa hai cô nàng, cất giọng trầm trầm đặc trưng người phương Tây:"Cô nàng xinh đẹp này có vẻ trầm tính hơn em nhiều nhỉ Hàn Ly."
Hàn Ly ngồi tựa lưng ra ghế, khoanh tay, ngắm cảnh phố dưới, cô còn không thèm nhìn Lục Tư Nại mà ghét bỏ nói:"Ý anh là chê em nhiều chuyện? Tiểu Ngưng còn chưa bao giờ nói em như vậy nha."
"Ai da, nào dám chứ. Lục tiểu gia đây sao dám nói Thiên kim Nam Cung gia vậy chứ."
"Bớt, ra vẻ hèn mọn quá đi."
"Thực sự mà, nếu dám chê e là lão Đăng đập chết anh."
Hàn Ly im lặng không nói gì, thầm cười trong lòng. Nam Cung Bạch Đăng là anh ba của cô, là bạn thân của Lục Tư Nại này, nhưng anh ba cô cao cao tại thượng hơn nhiều, lại cưng chiều cô nhất trong ba anh trai nhà Nam Cung. Hình như là gần đây Lục Tư Nại chọc giận anh ba cô rồi, anh ta về Trung cũng là cầu cô nói giúp anh ta cho anh ba cô bớt giận mà về công ty tiếp tục làm, dự án làm nửa chừng mà vị nào đó bực bội nên đi du lịch Pháp cả tháng nay rồi.
Nam Cung Hàn Ly nhìn Hoắc Uyển Ngưng xinh đẹp lung linh không khỏi tắm tắt khen. Tối nay cô diện một bộ váy màu be, dài phả đầu gối, cổ áo kiểu cách, trông cái váy này vô cùng hợp, tôn lên dáng người thon thả, ưu chất của cô. Hoắc Uyển Ngưng vốn dĩ bộ dạng trầm tính, trưởng thành cũng không ngờ mình hợp phong cách mà mình thấy có chút trẻ con này.
Cô gái xinh đẹp ngút ngàn đứng tựa bên chiếc xe Mercedes Benz S-Class màu trắng sang trọng, thú thật là một khung cảnh quý phái, kiêu ngạo đến lạ lùng.
"Chúng ta đi."
Cô nhìn sang Hàn Ly đang chết mê chết mệt mình kia gọi nhỏ một tiếng.
Hàn Ly cười đểu cán, đi đến huých nhẹ vai Hoắc Uyển Ngưng. "Nhìn thoáng thì là tiểu cô nương nho nhã nhưng nhìn kĩ lại như một ca ca xinh đẹp kiêu ngạo vậy? Người đẹp trai này muốn làm người yêu tôi không?"
Hoắc Uyển Ngưng nhướng mày cười trừ, "Cậu bớt đi nhé Hàn Ly."
Cô nàng nhí nhảnh cười, ánh mắt si tình nhìn Hoắc Uyển Ngưng:"Nếu cậu không chê thì mình chơi *Girl Love cũng được, không vấn đề gì."
(*) Tình yêu nữ × nữ đó;)
---
Chiếc xe Mercedes di chuyển trên đường Tây Ngụy điểm 20 giờ đông nghịt. Dẫu gì cũng là thành phố hào hoa mà, không sầm uất nhộn nhịp thì phí quá.
Ngồi trong xe nhìn cảnh đường tắt Hàn Ly không khỏi tặc lưỡi, "Đông thế không biết, thật là..."
Hoắc Uyển Ngưng nắm chặt vô lăng xe, cười cười:"Thôi đành chịu chứ biết sao giờ."
Nhìn cái hàng dài hơn ba mươi chiếc ô tô nối đuôi nhau chờ vì tắt đường mà hai nàng bất lực, chờ mới có năm phút Hàn Ly đã mất kiên nhẫn, nói với Hoắc Uyển Ngưng:"Tiểu Ngưng, mình gọi người đến đón, chờ kiểu này trễ tiệc mất."
Hoắc Uyển Ngưng có chút không hiểu, tắt đường như vậy gọi xe đến thì đi đường nào? Đường đến nhà hàng đã đặt không còn đường nào cả chỉ có lối này đi thẳng thôi.
Hàn Ly cười đắt ý, lấy điện thoại bấm gọi cho ai đó.
"Alo!"
"Lái máy bay của anh đến đón em với tiểu Ngưng được không? Tắt đường rồi không đến nhà hàng được."
Người đàn ông bên kia hào sản, đồng ý lập tức với Hàn Ly.
Lời đề nghị lái máy bay đến của Hàn Ly làm cô giật mình, lái cả máy bay? Rồi đậu kiểu gì? Không nói đến đậu kiểu gì nhưng mà vậy có phô trương cho bàng dân thiên hạ quá không đây.
Hàng xe tắt đường đã dần dần thêm vài chiếc, có mấy người đàng ông cáu kỉnh đã không chịu được chửi thề vài tiếng. Cảm giác gò bó và ồn ã khiến Hoắc Uyển Ngưng không vui, sắc mặt sa sầm đi không ít.
Trong vòng khoảng thời gian không cần đếm hết đầu ngón tay trên một bàn tay thì trên không trung có tiếng động cơ trực thăng. Hoắc Uyển Ngưng hé ngước nhìn thông qua khe cửa hở, khuôn mặt không cảm xúc dần giãn ra.
"Có vẻ bạn cậu đến rồi Hàn Ly."
Hàn Ly gật đầu, hạ cửa kính xe ra gọi:"Tư Nại, bọn em nè!"
Người đàn ông điều khiển trực thăng nở một nụ cười tươi rói, bảo người hạ thang dây xuống cho hai cô nàng. Hàn Ly với phong cách năng động với quần jin và giày bata thắt dây có thể dễ dàng leo thang dây, có điều Hoắc Uyển Ngưng diện váy trắng và giày cao gót thì e ngại công đoạn này quá.
"Ơ, tiểu Ngưng, mình quên mất, cậu lên được không?"
Hàn Ly nắm chặt thang dây, cúi mặt xuống, đưa tay xuống ý định kéo bạn mình.
Hai giây e ngại là đủ, Hoắc Uyển Ngưng nhanh chóng tháo giày cao gót ra cầm một bên tay, tây còn lại nắm vào thang dây leo lên trực thăng. Trời, chuyện cỏn con này sao làm đại tiểu thư Hoắc gia khó xử được.
Lục Tư Nại ngồi ghế lái, hơi nghiêng đầu nhìn Hoắc Uyển Ngưng, anh ta cười đùa một câu:"Được đó quý cô xinh đẹp, tôi còn định sẽ chớp thời cơ làm một người đàn ông ga lăng bế cô lên đấy."
Hoắc Uyển Ngưng nhàn nhạt đáp:"Cảm ơn vị thiếu gia này giúp đỡ, chuyện vặt này không làm khó được tôi đâu."
Lục Tư Nại cười ha hả thích thú một tràng rồi điều khiển chiếc trực thăng tư nhân của anh ta đi. Khoảng trời vang dội âm thanh động cơ bay của chiếc trực thăng, người bên dưới lại ngỡ ngàng không thôi. Doanh nhân sống ở Đại Hải Ngụy Thành sỡ hữu trực thăng tư nhân chỉ là chuyện thường, nó hệt như một món đồ chơi thôi nhưng vì tắt đường mà lái trực thăng để tránh thì e là hiếm có khó tìm.
Chắc đám người kẹt xe bọn họ cũng lái trực thăng để đi quá.
- -
Ngồi trên trực thăng Hoắc Uyển Ngưng cúi nhìn khung cảnh bên dưới, đèn phố, đèn đường, đèn xe, tất cả đều phủ nên một lớp màng lung linh, hào hoa cho phố Tây Ngụy. Tuy nhiên cô lại đang khao khát một thứ bình yên nhất thời chưa có được.
"Này, tôi hỏi một chút, vậy còn chiếc xe của tôi còn ở đó thì sao?"
Lục Tư Nại:"Yên tâm đi, tôi đã cho một người phụ cấp ở đó chờ xe cho cô. Lát sau thông đường sẽ lái nó đến nhà hàng cho cô."
"Ồ vậy sao, cảm ơn."
Hoắc Uyển Ngưng khẽ chợp mắt một chút, Hàn Ly thấy tâm trạng cô khổng tốt cũng hỏi,
"Tiểu Ngưng, cậu không khỏe ở đâu hả? Sao cậu trông cậu có vẻ không ổn."
Cô lắc đầu, "Không sao cả, mình hơi mệt chút thôi. Không bị làm sao cả."
"Ừ vậy cậu nghỉ ngơi đi, lát chúng ta còn đi quẩy chứ!"
Lục Tư Nại sau khi ghế sau lặng yên tiếng nói cửa hai cô nàng, cất giọng trầm trầm đặc trưng người phương Tây:"Cô nàng xinh đẹp này có vẻ trầm tính hơn em nhiều nhỉ Hàn Ly."
Hàn Ly ngồi tựa lưng ra ghế, khoanh tay, ngắm cảnh phố dưới, cô còn không thèm nhìn Lục Tư Nại mà ghét bỏ nói:"Ý anh là chê em nhiều chuyện? Tiểu Ngưng còn chưa bao giờ nói em như vậy nha."
"Ai da, nào dám chứ. Lục tiểu gia đây sao dám nói Thiên kim Nam Cung gia vậy chứ."
"Bớt, ra vẻ hèn mọn quá đi."
"Thực sự mà, nếu dám chê e là lão Đăng đập chết anh."
Hàn Ly im lặng không nói gì, thầm cười trong lòng. Nam Cung Bạch Đăng là anh ba của cô, là bạn thân của Lục Tư Nại này, nhưng anh ba cô cao cao tại thượng hơn nhiều, lại cưng chiều cô nhất trong ba anh trai nhà Nam Cung. Hình như là gần đây Lục Tư Nại chọc giận anh ba cô rồi, anh ta về Trung cũng là cầu cô nói giúp anh ta cho anh ba cô bớt giận mà về công ty tiếp tục làm, dự án làm nửa chừng mà vị nào đó bực bội nên đi du lịch Pháp cả tháng nay rồi.