Chương 23: Đứa nhỏ chưa thành hình đã...mất rồi
“Đã có kết quả điều tra chưa?” Công Tôn Dạ Uý ngồi tựa lưng ra ghế, liếc mắt nhìn Bạch Vận.
Bạch Vận với bộ dạng thiếu sức sống bước đến, đôi mắt thâm quầng như tám nghìn năm rồi anh chưa được ngủ.
“Thiếu gia, tôi tìm ra rồi. Cô Hoắc làm ở công ty điện ảnh của Lục Tư Nại, thái tử gia Lục thị.”
“Lục thị xưa nay đóng cọc ở Tây Ban Nha cơ mà, nay lại có thêm cả mở rộng sang Mỹ nữa à.”
Công Tôn Dạ Uý nhận sấp tài liệu Bạch Vận đưa đến, khuôn mặt vẫn lạnh tanh không cảm xúc, hắn nghe đến công ty của Lục thị còn chẳng buồn nhếch mày.
“Còn bệnh viện chuyên thụ tinh nhân tạo tôi bảo cậu tìm đã tìm cái nào tốt chưa?”
Lại nghe đến cái này, mấy hôm nay lo tìm công ty của cô Hoắc làm nên chẳng để tâm cái vụ này nữa. Là anh ta giao cho em trai Bạch Viêm tìm hộ.
Bạch Vận đến ngồi phịch xuống ghế sofa, buôn lỏng cả người không nhúc nhích nổi.
“Cái này, thiếu gia…Tôi giao lại cho A Viêm rồi.”
Công Tôn Dạ Uý nghe thì chỉ nhíu mày một cái, không nói gì thêm chỉ bảo:"Gọi Bạch Viêm đến đây, ngày hôm nay tiến hành.’’
…----------------…
“Thiếu gia!”
“Sao rồi?”
“Bệnh viện chuyên thụ tinh nhân tạo quốc tế lớn nhất Trung Quốc là Tam Bắc Đán. Anh xem thử sao?”
Bạch Viêm cầm trên tay cái máy tính bảng, gửi file tài liệu cho Công Tôn Dạ Uý. Hắn trầm ngâm xem qua, điều kiện và mức độ chuyên nghiệp dĩ nhiên không tồi.
“Sắp sếp lịch trình, hẹn trước đi. Chiều nay đi đến đó.”
- ----
Công Tôn Dạ Uý lên hành trang “đi vào kế hoạch”. Hắn cởi bộ bộ vest thường ngày đổi một outfits mới, áo thun ngắn tay, quần jin cộc, mũ lưỡi trai, giày thể thao trắng và đeo khẩu trang. Nhìn hắn nào giống CEO tập đoàn chứ, trông giống một công tử nhà giàu điển trai biết ăn diện thôi. Hắn ảm đạm đứng dựa vào chiếc xe Bentley màu xám bạc.
Không muốn để lộ bất kì điều gì về hắn là thái tử nhà Công Tôn và là tổng giám đốc E.W nên quyết định lấy một thân phận giả. Trước đây hắn có ý nghĩ táo bạo là tạo cho mình một thân phận giả để khi nào buồn chán lại lôi ra giải trí, không ngờ trường hợp này nó lại hữu dụng hơn hắn tưởng. Và thế là vai “Chàng trai 26 tuổi tên Khúc Tư Nghị vì muốn kiếm con nên đã thực hiện thụ thai nhân tạo” đã xuất hiện.
Chiếc xe băng băng chạy trên đường, hắn ngồi chống cằm ngẫm nghĩ.
Con sao? Hắn quả thật ngẫm lại mình có chút sốc nổi, chỉ vì muốn chống đối ba mẹ mình nên lại muốn có con. Có con rồi hắn sẽ chăm sóc và nuôi dưỡng nó thế nào đây? Tuy còn bâng quơ nhưng hắn chưa từng nghĩ loại bỏ ý định này. Không được thì cũng phải được, nuôi 1 đứa trẻ thôi mà hắn tự tin nghĩ mình làm được.
Đến nơi.
“Khúc thiếu gia, mời cậu đi hướng này để vào phòng kiểm tra sức khỏe tổng quát.”
Vị bác sĩ phụ trách đưa tay hướng dẫn, Công Tôn Dạ Uý hợp tác mà vào phòng kiểm tra dù cực ghét các vấn đề này.
Khi đợi kết quả kiểm tra bác sĩ có nói quá mấy điều về qua trình. Hắn chỉ nghĩ thoáng chốc nhanh thôi nhưng nào có biết kiểm tra này kia mất hết 3 tiếng đồng hồ luôn đâu, đến khi hoàn tất xong việc cấy t*ng trùng vào tử cung người phụ nữ mang thai hộ thì khuôn mặt hắn đã khó chịu mà nhăn nhó rồi, thật là tốn thời gian của hắn mà. Nếu đây không phải vấn đề hệ trọng và phức tạp thì hắn trực tiếp nhận 1 đứa nhỏ làm con nuôi cho nhanh.
Khi chiếc xe di chuyển ra cổng bệnh viện thì có một ánh mắt vô tình nhìn trúng hắn. Là Chúc Tùy Sơ, cô ta đến đây để loại bỏ bào thai trong bụng mình. Cơ thể tiều tụy, hốc hác nhìn bóng lưng Công Tôn Dạ Uý. Miệng ả lẩm bẩm:“Công Tôn Dạ Uý? Anh ta đến đây để làm gì?”
Khuất bóng nên cô ta chỉ thấy hắn mà hắn không thấy cô ta. Vị trí đỗ xe cũng cách rất xa nhưng qua bóng lưng cô ta cũng nhận ra được người đàn ông cô ta muốn chiếm hữu.
Chiếc Bentley của hắn chạy ra rồi cô ta mới dừng nhìn lại, nảy ra hàng loạt suy tính, thoáng chốc lại nở nụ cười hồ ly tinh xảo quyệt.
________
Hai tháng sau khi thực hiện thụ tinh, thứ kết quả Công Tôn Dạ Uý nhận lại là người phụ nữ mang thai hộ con trai hắn đã gặp tai nạn ngoài ý muốn nên đã…qua đời rồi. Mất cả người lẫn thai nhi. Hay tin này hắn sốc đến nỗi cứng đờ người, toàn thân rơi vào chết lặng.
Hắn nổi cơn giận trong mình, rõ là phái tận 4 vệ sĩ ngầm bảo vệ nhưng giờ xem đi, cả 4 vệ sĩ này trong mắt hắn rất vô dụng, một người phụ nữ không có việc làm chỉ ngồi nhà làm nội trợ bếp núc cũng không bảo vệ an toàn nổi thì làm được cái gì nữa. Ngay tức khắc liền sa thải 4 người, mà 4 người này là do Bạch Viêm điều đi nên anh ta chịu phần trách nhiệm lớn nhất. Đối diện với sát khí chết chóc lan tỏa xung quanh của hắn Bạch Viêm có áy náy đến mức quỳ xuống tạ tội với hắn cũng không nguôi ngoai được gì.
Con trai hắn… đứa nhỏ hắn còn chưa thấy rõ hình hài, nó còn chưa được chào đời, hắn còn chưa thấy được mặt mũi nó ra sao.
Nguyên ngày hôm đó hắn như tự khép mình rồi hoá điên, đứa trẻ của hắn chết tức tưởi như vậy hỏi người cha nào chịu nổi? Dù cho là hắn không phải tạo ra đứa nhỏ này vì tình thương và khao khát có con nhưng đó là giọt máu của hắn.
Công Tôn Dạ Uý lại chuốc rượu vào người mình, đến nỗi say đến ngất đi. Cơ thể còn rơi vào tình trạng sốc rượu phải nằm giường điều trị mấy ngày. Vị bác sĩ tư nhân thân thiết với hắn nhất nhìn hắn như vậy cũng chỉ tặc lưỡi ngao ngán, người như Công Tôn Dạ Uý mà biệt quý trọng thân thể của mình à? Không có đâu!
Nằm trên giường đầu óc hắn chỉ quanh quẩn những suy nghĩ về đứa nhỏ thôi, nó cứ bủa vây hắn không thoát ra được.
“Đừng tự suy nghĩ nhiều nữa A Dạ, cơ thể cậu sau cú sốc này không phải như siêu nhân của lúc trước đâu.”
Diêu Dĩ Hoà đứng tựa thành cửa, nhìn Công Tôn Dạ Uý mà nhắc nhở. Anh ta là một người bạn thân chơi chung ngày bé với hắn cho đến bây giờ, thái tử gia Diêu gia của Đông Ngụy nhưng hiện đang định cư ở Tây Ngụy và làm bác sĩ tư nhân cho bạn mình, hai người có quan hệ vô cùng thân thiết, xem nhau như người trong nhà.
Dạo gần đây hai người không liên lạc gì nhau mà khi liên lạc thì là quản gia của Công Tôn Dạ Uý gọi báo vị thiếu gia này uống rượu đến ngất rồi làm Diêu Dĩ Hoà đang ăn chơi bời lại phải xách thân đến Bạch Kim Uyển xem tình hình. Anh nhìn bạn thân mình thật là chướng mắt mà.
“Làm sao? Nhìn có ý gì?” Công Tôn Dạ Uý gằn giọng nói với anh.
Diêu Dĩ Hoà miễn cưỡng xem là có nghe, qua loa đáp:“Chướng mắt cậu được không? Phàm là người trần mắt thịt mà cứ ngỡ mình là Tề Thiên Đại Thánh.”
Hắn gác tay lên trán che đi đôi mắt ưu sầu của mình, đến cả Diêu Dĩ Hoà cũng không thèm nhìn nữa, lầm bầm trong miệng:"Đồ cẩu độc thân như cậu đến cả mùi yêu đương còn chưa nếm qua thì… thì sao hiểu được cảm giác…mất con.’’
“Mất con?” Diêu Dĩ Hoà bàng hoàng nghe hắn nói, ngữ khí gấp gáp.
“Ừ.”
“Con? Cậu có con, tôi nghe nói cậu với Hoắc Uyển Ngưng ly hôn rồi thì con gì, cô ấy mang thai mà không may sảy ư…?”
“Không phải có con với cô ấy…aizz chết tiệt, thôi đi.”
Hắn bực bội gầm lên với Diêu Dĩ Hoà, xong lại im bặt. Bầu không khí rơi vào trầm mặc âm độ.
Diêu Dĩ Hoà một mặt ngỡ ngàng rất muốn hỏi nhưng thấy tâm tình hắn tồi tệ nên cũng tinh ý không nói gì nữa, đi ra ngoài, để hắn một mình cho bình tâm lại.
Bạch Vận với bộ dạng thiếu sức sống bước đến, đôi mắt thâm quầng như tám nghìn năm rồi anh chưa được ngủ.
“Thiếu gia, tôi tìm ra rồi. Cô Hoắc làm ở công ty điện ảnh của Lục Tư Nại, thái tử gia Lục thị.”
“Lục thị xưa nay đóng cọc ở Tây Ban Nha cơ mà, nay lại có thêm cả mở rộng sang Mỹ nữa à.”
Công Tôn Dạ Uý nhận sấp tài liệu Bạch Vận đưa đến, khuôn mặt vẫn lạnh tanh không cảm xúc, hắn nghe đến công ty của Lục thị còn chẳng buồn nhếch mày.
“Còn bệnh viện chuyên thụ tinh nhân tạo tôi bảo cậu tìm đã tìm cái nào tốt chưa?”
Lại nghe đến cái này, mấy hôm nay lo tìm công ty của cô Hoắc làm nên chẳng để tâm cái vụ này nữa. Là anh ta giao cho em trai Bạch Viêm tìm hộ.
Bạch Vận đến ngồi phịch xuống ghế sofa, buôn lỏng cả người không nhúc nhích nổi.
“Cái này, thiếu gia…Tôi giao lại cho A Viêm rồi.”
Công Tôn Dạ Uý nghe thì chỉ nhíu mày một cái, không nói gì thêm chỉ bảo:"Gọi Bạch Viêm đến đây, ngày hôm nay tiến hành.’’
…----------------…
“Thiếu gia!”
“Sao rồi?”
“Bệnh viện chuyên thụ tinh nhân tạo quốc tế lớn nhất Trung Quốc là Tam Bắc Đán. Anh xem thử sao?”
Bạch Viêm cầm trên tay cái máy tính bảng, gửi file tài liệu cho Công Tôn Dạ Uý. Hắn trầm ngâm xem qua, điều kiện và mức độ chuyên nghiệp dĩ nhiên không tồi.
“Sắp sếp lịch trình, hẹn trước đi. Chiều nay đi đến đó.”
- ----
Công Tôn Dạ Uý lên hành trang “đi vào kế hoạch”. Hắn cởi bộ bộ vest thường ngày đổi một outfits mới, áo thun ngắn tay, quần jin cộc, mũ lưỡi trai, giày thể thao trắng và đeo khẩu trang. Nhìn hắn nào giống CEO tập đoàn chứ, trông giống một công tử nhà giàu điển trai biết ăn diện thôi. Hắn ảm đạm đứng dựa vào chiếc xe Bentley màu xám bạc.
Không muốn để lộ bất kì điều gì về hắn là thái tử nhà Công Tôn và là tổng giám đốc E.W nên quyết định lấy một thân phận giả. Trước đây hắn có ý nghĩ táo bạo là tạo cho mình một thân phận giả để khi nào buồn chán lại lôi ra giải trí, không ngờ trường hợp này nó lại hữu dụng hơn hắn tưởng. Và thế là vai “Chàng trai 26 tuổi tên Khúc Tư Nghị vì muốn kiếm con nên đã thực hiện thụ thai nhân tạo” đã xuất hiện.
Chiếc xe băng băng chạy trên đường, hắn ngồi chống cằm ngẫm nghĩ.
Con sao? Hắn quả thật ngẫm lại mình có chút sốc nổi, chỉ vì muốn chống đối ba mẹ mình nên lại muốn có con. Có con rồi hắn sẽ chăm sóc và nuôi dưỡng nó thế nào đây? Tuy còn bâng quơ nhưng hắn chưa từng nghĩ loại bỏ ý định này. Không được thì cũng phải được, nuôi 1 đứa trẻ thôi mà hắn tự tin nghĩ mình làm được.
Đến nơi.
“Khúc thiếu gia, mời cậu đi hướng này để vào phòng kiểm tra sức khỏe tổng quát.”
Vị bác sĩ phụ trách đưa tay hướng dẫn, Công Tôn Dạ Uý hợp tác mà vào phòng kiểm tra dù cực ghét các vấn đề này.
Khi đợi kết quả kiểm tra bác sĩ có nói quá mấy điều về qua trình. Hắn chỉ nghĩ thoáng chốc nhanh thôi nhưng nào có biết kiểm tra này kia mất hết 3 tiếng đồng hồ luôn đâu, đến khi hoàn tất xong việc cấy t*ng trùng vào tử cung người phụ nữ mang thai hộ thì khuôn mặt hắn đã khó chịu mà nhăn nhó rồi, thật là tốn thời gian của hắn mà. Nếu đây không phải vấn đề hệ trọng và phức tạp thì hắn trực tiếp nhận 1 đứa nhỏ làm con nuôi cho nhanh.
Khi chiếc xe di chuyển ra cổng bệnh viện thì có một ánh mắt vô tình nhìn trúng hắn. Là Chúc Tùy Sơ, cô ta đến đây để loại bỏ bào thai trong bụng mình. Cơ thể tiều tụy, hốc hác nhìn bóng lưng Công Tôn Dạ Uý. Miệng ả lẩm bẩm:“Công Tôn Dạ Uý? Anh ta đến đây để làm gì?”
Khuất bóng nên cô ta chỉ thấy hắn mà hắn không thấy cô ta. Vị trí đỗ xe cũng cách rất xa nhưng qua bóng lưng cô ta cũng nhận ra được người đàn ông cô ta muốn chiếm hữu.
Chiếc Bentley của hắn chạy ra rồi cô ta mới dừng nhìn lại, nảy ra hàng loạt suy tính, thoáng chốc lại nở nụ cười hồ ly tinh xảo quyệt.
________
Hai tháng sau khi thực hiện thụ tinh, thứ kết quả Công Tôn Dạ Uý nhận lại là người phụ nữ mang thai hộ con trai hắn đã gặp tai nạn ngoài ý muốn nên đã…qua đời rồi. Mất cả người lẫn thai nhi. Hay tin này hắn sốc đến nỗi cứng đờ người, toàn thân rơi vào chết lặng.
Hắn nổi cơn giận trong mình, rõ là phái tận 4 vệ sĩ ngầm bảo vệ nhưng giờ xem đi, cả 4 vệ sĩ này trong mắt hắn rất vô dụng, một người phụ nữ không có việc làm chỉ ngồi nhà làm nội trợ bếp núc cũng không bảo vệ an toàn nổi thì làm được cái gì nữa. Ngay tức khắc liền sa thải 4 người, mà 4 người này là do Bạch Viêm điều đi nên anh ta chịu phần trách nhiệm lớn nhất. Đối diện với sát khí chết chóc lan tỏa xung quanh của hắn Bạch Viêm có áy náy đến mức quỳ xuống tạ tội với hắn cũng không nguôi ngoai được gì.
Con trai hắn… đứa nhỏ hắn còn chưa thấy rõ hình hài, nó còn chưa được chào đời, hắn còn chưa thấy được mặt mũi nó ra sao.
Nguyên ngày hôm đó hắn như tự khép mình rồi hoá điên, đứa trẻ của hắn chết tức tưởi như vậy hỏi người cha nào chịu nổi? Dù cho là hắn không phải tạo ra đứa nhỏ này vì tình thương và khao khát có con nhưng đó là giọt máu của hắn.
Công Tôn Dạ Uý lại chuốc rượu vào người mình, đến nỗi say đến ngất đi. Cơ thể còn rơi vào tình trạng sốc rượu phải nằm giường điều trị mấy ngày. Vị bác sĩ tư nhân thân thiết với hắn nhất nhìn hắn như vậy cũng chỉ tặc lưỡi ngao ngán, người như Công Tôn Dạ Uý mà biệt quý trọng thân thể của mình à? Không có đâu!
Nằm trên giường đầu óc hắn chỉ quanh quẩn những suy nghĩ về đứa nhỏ thôi, nó cứ bủa vây hắn không thoát ra được.
“Đừng tự suy nghĩ nhiều nữa A Dạ, cơ thể cậu sau cú sốc này không phải như siêu nhân của lúc trước đâu.”
Diêu Dĩ Hoà đứng tựa thành cửa, nhìn Công Tôn Dạ Uý mà nhắc nhở. Anh ta là một người bạn thân chơi chung ngày bé với hắn cho đến bây giờ, thái tử gia Diêu gia của Đông Ngụy nhưng hiện đang định cư ở Tây Ngụy và làm bác sĩ tư nhân cho bạn mình, hai người có quan hệ vô cùng thân thiết, xem nhau như người trong nhà.
Dạo gần đây hai người không liên lạc gì nhau mà khi liên lạc thì là quản gia của Công Tôn Dạ Uý gọi báo vị thiếu gia này uống rượu đến ngất rồi làm Diêu Dĩ Hoà đang ăn chơi bời lại phải xách thân đến Bạch Kim Uyển xem tình hình. Anh nhìn bạn thân mình thật là chướng mắt mà.
“Làm sao? Nhìn có ý gì?” Công Tôn Dạ Uý gằn giọng nói với anh.
Diêu Dĩ Hoà miễn cưỡng xem là có nghe, qua loa đáp:“Chướng mắt cậu được không? Phàm là người trần mắt thịt mà cứ ngỡ mình là Tề Thiên Đại Thánh.”
Hắn gác tay lên trán che đi đôi mắt ưu sầu của mình, đến cả Diêu Dĩ Hoà cũng không thèm nhìn nữa, lầm bầm trong miệng:"Đồ cẩu độc thân như cậu đến cả mùi yêu đương còn chưa nếm qua thì… thì sao hiểu được cảm giác…mất con.’’
“Mất con?” Diêu Dĩ Hoà bàng hoàng nghe hắn nói, ngữ khí gấp gáp.
“Ừ.”
“Con? Cậu có con, tôi nghe nói cậu với Hoắc Uyển Ngưng ly hôn rồi thì con gì, cô ấy mang thai mà không may sảy ư…?”
“Không phải có con với cô ấy…aizz chết tiệt, thôi đi.”
Hắn bực bội gầm lên với Diêu Dĩ Hoà, xong lại im bặt. Bầu không khí rơi vào trầm mặc âm độ.
Diêu Dĩ Hoà một mặt ngỡ ngàng rất muốn hỏi nhưng thấy tâm tình hắn tồi tệ nên cũng tinh ý không nói gì nữa, đi ra ngoài, để hắn một mình cho bình tâm lại.