Chương 24: Sinh linh đi và sinh linh đến
Công Tôn Dạ Uý sau cú sốc tinh thần đó cũng phải mất mấy ngày mới có thể đi làm bình thường trở lại, nhưng mà tâm trí hắn cứ vu vơ vất vưởng nơi nào đó chẳng rõ.
Bạch Viêm là vô cùng áy náy với hắn nhưng loại áy náy này rất lạ, là cảm thấy mình có lỗi nặng, lại pha chút sợ hãi và ăng năng trong biểu tình. Công Tôn Dạ Uý thì không một chút cảm xúc gì, chẳng buồn nhìn anh ta, thấy anh ta quỳ tạ lỗi cũng chẳng liếc mắt một cái huống chi là nói một câu nào. Tuy là 4 vị vệ sĩ kia thất trách lại làm việc sơ suất để con hắn ra đi ngoài ý muốn nhưng khi thấy Bạch Viêm thì hắn lại đặc biệt khó chịu trong lòng, đối với hắn Bạch Viêm là một thuộc hạ chu toàn và làm việc cẩn trọng, chưa bao giờ giao việc gì cho anh mà hắn thấy anh thất bại hay xảy ra chuyện gì nhưng giờ xem lại đột ngột xảy nên cớ sự này, đó là mạng người, mạng của con trai hắn. Công Tôn Dạ Uý lãnh đạm, chết chóc mặc kệ ảnh ta quỳ xuống nửa ngày trời trong phòng làm việc mình.
Thời gian lặng lẽ trôi, nặng nề một cách quá đáng. Đến trưa Công Tôn Dạ Uý đứng dậy rời đi, cũng không nhịn được mà nói với Bạch Viêm:
“Đứng dậy.”
Chỉ vỏn vẹn 2 từ.
Bạch Viêm ngước nhìn hắn, mím môi, “Tôi thực sự…xin lỗi thiếu gia, chuyện này là tôi gây nên tội lớn, không dám biện hộ gì với anh. Càng không dám đứng dậy.”
Khuôn mặt hắn không một cảm xúc, trông đôi đồng tử vô hồn đến lãnh khốc. Một màn sương lạnh căm phủ xung quanh hắn khiến người ta ở gần thấy rùng mình.
“Đến lời tôi nói cũng chẳng nghe theo nữa rồi?”
“Thuộc hạ không dám thưa thiếu gia.”
“Nói rõ, quỳ bao nhiêu tiếng rồi?”
“Tôi… tôi không biết, không để ý cái này nữa…”
Công Tôn Dạ Uý ngẫm nghĩ, lạnh lùng nói:“4 tiếng 27 phút.”
Bạch Viêm ngây ngẩn người, khẽ gật đầu.
“Thời gian như vậy cho là không ngắn, quỳ như thế cũng chẳng thay đổi được gì.”
Bạch Viêm nắm chặt hai tay thành quyền đặt trên đùi, run rẩy trả lời:" Nhưng… nhưng ít ra sẽ nhẹ nhõm hơn với tôi vì tôi làm nên chuyện này… tiểu thiếu gia mất cũng là tôi vô tâm vô tính sơ suất mà…"
Công Tôn Dạ Uý hơi quay mặt đi, rút bỏ một nửa phiền muộn nặng trong lòng xuống.
“Không phải do cậu.”
“Thiếu gia, anh không cần bao dung với tôi đến thế…”
Công Tôn Dạ Uý quát một tiếng:“Nhìn tôi giống một kẻ từ bi lắm sao!? Đó là con tôi, nó mất khi tôi còn chưa thấy nó chào đời thì có thể bao dung à? Cậu không phải là người hại chết nó, cho nên đừng làm ra vẻ ta đây kiểu đó, tôi ngứa mắt.”
“Tôi sai rồi thiếu gia, là tôi quá lời.” Bạch Viêm ủ rủ cúi gằm mặt, bộ dạng như là gom hết tội lỗi trên đời ấm vào người mình.
“Cậu là người chọn vệ sĩ thì dĩ nhiên sẽ có phần trách nhiệm trong việc này, làm không tốt ắt sẽ có trách có phạt thôi, đừng có mà áy náy. Còn kẻ hại chết con tôi, tôi tìm ra kẻ đó rồi thì đừng nói là gốc gác cha ông đất Trung Hoa này tôi cũng quyết cho kẻ đó xuống suối vàng với thằng bé, bầu bạn với nó.”
Lời nói nửa phần tuyệt đối là không đùa, Bạch Viêm trong khoảnh khắc ấy đã cảm nhận được tia giết người của hắn. Chưa bao giờ anh thấy hắn tức giận đến đáng sợ như thế, giờ hắn như con sói điên cuồng chỉ cần động vào nhất định sẽ xé xác con mồi ra vạn mảnh.
“Giờ thì đứng dậy đi, đừng chọc tức tôi thêm, hi vọng cậu sáng suốt Bạch Viêm. Tôi không mong sai lầm như này xảy ra lần nào nữa.”
Hạ mi mắt, giọng nói lạnh đến cực độ làm cho Bạch Viêm lần này không dám trái lời. Nhanh chóng lấy sức mà đứng dậy, quỳ hơn 4 tiếng khiến anh tê khớp gối, choáng váng một hồi mới đứng thẳng được. Lại thành tâm cúi đầu, “Thiếu gia…Bạch Viêm tôi dám thề rằng, đây là lần duy nhất, tuyệt đối ngàn vạn lần không có lần sau.”
…----------------…
Sự việc xảy ra với Công Tôn Dạ Uý dĩ nhiên Hoắc Uyển Ngưng bên Mỹ không thể hay biết cái gì. Cô vẫn ung dung làm tốt công việc, sống an an ổn ổn qua từng ngày, không có ưu phiền gì về gia đình hay hôn nhân, cứ thế là một người độc thân tự do tự tại sáng đi làm tối đi bar. Từ nửa tháng trước Hàn Ly không chịu được mà xách vali sang Washington - Mỹ với cô. Hàn Ly lại ngựa quen đường cũ lôi kéo cô đi khắp nơi, chiêm ngưỡng cảnh đẹp cuộc đời.
Hoàn thành nốt chỉ tiêu yêu cầu mỗi ngày của sếp Lục là cô lại bị hội bạn kéo đi quẩy, một tuần 7 ngày đã đi hết 4 ngày.
Uống rượu uống bia nhiều cũng không tốt gì, hôm nay cô nhất quyết đi một nhà hàng ăn mấy món ngon của phố Seattle đây.
Húp một chén súp ấm nóng kế tiếp là gặm sườn bò non sốt kem, ban đầu không có vị giác ăn uống gì giờ lại thèm ăn, ăn rất ngon miệng.
“Em thích đồ ăn ở đây sao Uyển Ngưng?” Lục Tư Nại cười cười nhìn cô.
“Ừm phải, nó khá ngon, rất vừa miệng. Chẳng hiểu sao tôi lại ưng ý nhà hàng này nữa.”
Khoé mắt anh cong lên, thể hiện sự ôn nhu, ấm áp tuyệt đối. “Vậy được, sau này chúng ta thường xuyên ăn ở đây. Anh cũng thích đồ ăn ở nhà hàng này.”
- Bởi vì là những gì em thích anh đều thích.
Hàn Ly còn ngậm mấy sợi mì bên khoé môi, láu lỉnh nhìn hai người họ, cảm giác ánh mắt Lục Tư Nại nhìn Hoắc Uyển Ngưng rất lạ nha.
Đang cười nói vui vẻ thì Hoắc Uyển Ngưng đột nhiên thấy bụng mình trằn trọc từng hồi, cuốn họng lại cảm giác mẫn cảm, muốn nôn. Cô lập tức xách theo túi xách cá nhân, xin phép rời đi vào nhà WC.
Đứng trước bồn rửa mặt cô lại cảm thấy buồn nôn hơn nữa, thấy nhợn vô cùng.
Oẹ…
Tất cả những gì cô vừa nuốt vào bụng đều theo đường miệng ra hết rồi. Cô công xuôi xả nước, giữ vệ sinh sạch sẽ, rửa tay rửa miệng xong lại đứng tựa vào tường xoa bụng, thở hồng hộc. Nghi ngờ cô ăn trúng cái gì đó lạ nên đau bụng buồn nôn thôi mà không ngờ đến một nguyên nhân sâu xa nào cả.
Sau 15 phút từ nhà WC trở ra, sắc mặt đã kém xuống khiến Lục Tư Nại và Hàn Ly trông thấy rõ, không khỏi lo lắng. Cô lại phủ nhận đi, nói mình ham ăn ham uống nên đau bụng chứ gì nhưng Lục Tư Nại lại nhìn ra hình như không phải như cô nói. Anh khẽ nhìu mày, hỏi lại:“Em thực sự không sao chứ? Cần đi bệnh viện kiểm tra không? Kẻo đau dạ dày thì sao?”
“Không sao không sao, đừng lo lắng quá.”
Bất quá nào có gì gọi là không sao như cô nói đâu. Đến bữa tối cô nhìn đồ ăn không hiểu sao lại thấy buồn nôn nữa rồi.
Lần này chưa kịp ăn gì đã nôn, dĩ nhiên là chỉ có nước trong bụng thôi. Hoắc Uyển Ngưng lần này thực sự mệt đến đuối mà, vào lại bàn ăn lại không thiết gì ăn nổi.
Khuôn mặt xanh xao của cô càng khiến hai người bạn lo sốt vó. Hai người lần này nhất quyết kéo cô đi bệnh viện kiểm tra, cô ngốc ngốc còn chỉ tưởng mình thật là ăn gì lạ mới đau bụng thôi, đến kiểm tra ở bệnh viện 2 tiếng mới tòi ra nguyên nhân động trời.
Cảm trên tay giấy kết quả siêu âm, cô không khỏi run rẩy, đôi đồng tử co rút, như chẳng tin vào những gì mình thấy trước mắt. Phải để bác sĩ xác nhận lại lần nữa cô mới tin.
Hoắc Uyển Ngưng…cô mà thực sự có thai rồi.
Cô sốc 1 thì Lục Tư Nại và Hàn Ly sốc 10. Hai người cùng cô chết lặng tại bệnh viện.
Sáng hôm sau, Hoắc Uyển Ngưng tỉnh dậy với đôi mắt thâm đen, tay chân bủn rủn, tâm trạng lại rối một nùi như hai mươi cuộn len đan vào nhau. Chốc chốc cô đứng dậy, xoa xoa vào bụng mình, nơi có một sinh linh bé nhỏ đang trú ngụ và phát triển.
Bất ngờ này cũng thực là lớn quá rồi đi, cô lại nhỏ giọng mắng yêu em bé:“Con đấy, đến bất ngờ quá trời, làm mẹ sảng hồn thật mà.”
Không có động tĩnh.
Em bé khám ra là cô mang thai gần 2 tháng rồi, lúc đó cô nghĩ ngay đến đêm đó. Lại tự giận mà mắng Công Tôn Dạ Uý trong lòng.
- Cái đồ đáng chết nhà anh! Làm tôi mang thai rồi này, giờ chỉ hi vọng anh cút đến trước mặt tôi ngay thôi. Chết tiệt, Công Tôn Dạ Uý!
Ở Tây Ngụy - Trung Quốc hiện giờ Công Tôn Dạ Uý chẳng biết sao lỗ tai mình ngứa quá, lý nào là điều chẳng lành gì ập đến sao?
“…”
Bạch Viêm là vô cùng áy náy với hắn nhưng loại áy náy này rất lạ, là cảm thấy mình có lỗi nặng, lại pha chút sợ hãi và ăng năng trong biểu tình. Công Tôn Dạ Uý thì không một chút cảm xúc gì, chẳng buồn nhìn anh ta, thấy anh ta quỳ tạ lỗi cũng chẳng liếc mắt một cái huống chi là nói một câu nào. Tuy là 4 vị vệ sĩ kia thất trách lại làm việc sơ suất để con hắn ra đi ngoài ý muốn nhưng khi thấy Bạch Viêm thì hắn lại đặc biệt khó chịu trong lòng, đối với hắn Bạch Viêm là một thuộc hạ chu toàn và làm việc cẩn trọng, chưa bao giờ giao việc gì cho anh mà hắn thấy anh thất bại hay xảy ra chuyện gì nhưng giờ xem lại đột ngột xảy nên cớ sự này, đó là mạng người, mạng của con trai hắn. Công Tôn Dạ Uý lãnh đạm, chết chóc mặc kệ ảnh ta quỳ xuống nửa ngày trời trong phòng làm việc mình.
Thời gian lặng lẽ trôi, nặng nề một cách quá đáng. Đến trưa Công Tôn Dạ Uý đứng dậy rời đi, cũng không nhịn được mà nói với Bạch Viêm:
“Đứng dậy.”
Chỉ vỏn vẹn 2 từ.
Bạch Viêm ngước nhìn hắn, mím môi, “Tôi thực sự…xin lỗi thiếu gia, chuyện này là tôi gây nên tội lớn, không dám biện hộ gì với anh. Càng không dám đứng dậy.”
Khuôn mặt hắn không một cảm xúc, trông đôi đồng tử vô hồn đến lãnh khốc. Một màn sương lạnh căm phủ xung quanh hắn khiến người ta ở gần thấy rùng mình.
“Đến lời tôi nói cũng chẳng nghe theo nữa rồi?”
“Thuộc hạ không dám thưa thiếu gia.”
“Nói rõ, quỳ bao nhiêu tiếng rồi?”
“Tôi… tôi không biết, không để ý cái này nữa…”
Công Tôn Dạ Uý ngẫm nghĩ, lạnh lùng nói:“4 tiếng 27 phút.”
Bạch Viêm ngây ngẩn người, khẽ gật đầu.
“Thời gian như vậy cho là không ngắn, quỳ như thế cũng chẳng thay đổi được gì.”
Bạch Viêm nắm chặt hai tay thành quyền đặt trên đùi, run rẩy trả lời:" Nhưng… nhưng ít ra sẽ nhẹ nhõm hơn với tôi vì tôi làm nên chuyện này… tiểu thiếu gia mất cũng là tôi vô tâm vô tính sơ suất mà…"
Công Tôn Dạ Uý hơi quay mặt đi, rút bỏ một nửa phiền muộn nặng trong lòng xuống.
“Không phải do cậu.”
“Thiếu gia, anh không cần bao dung với tôi đến thế…”
Công Tôn Dạ Uý quát một tiếng:“Nhìn tôi giống một kẻ từ bi lắm sao!? Đó là con tôi, nó mất khi tôi còn chưa thấy nó chào đời thì có thể bao dung à? Cậu không phải là người hại chết nó, cho nên đừng làm ra vẻ ta đây kiểu đó, tôi ngứa mắt.”
“Tôi sai rồi thiếu gia, là tôi quá lời.” Bạch Viêm ủ rủ cúi gằm mặt, bộ dạng như là gom hết tội lỗi trên đời ấm vào người mình.
“Cậu là người chọn vệ sĩ thì dĩ nhiên sẽ có phần trách nhiệm trong việc này, làm không tốt ắt sẽ có trách có phạt thôi, đừng có mà áy náy. Còn kẻ hại chết con tôi, tôi tìm ra kẻ đó rồi thì đừng nói là gốc gác cha ông đất Trung Hoa này tôi cũng quyết cho kẻ đó xuống suối vàng với thằng bé, bầu bạn với nó.”
Lời nói nửa phần tuyệt đối là không đùa, Bạch Viêm trong khoảnh khắc ấy đã cảm nhận được tia giết người của hắn. Chưa bao giờ anh thấy hắn tức giận đến đáng sợ như thế, giờ hắn như con sói điên cuồng chỉ cần động vào nhất định sẽ xé xác con mồi ra vạn mảnh.
“Giờ thì đứng dậy đi, đừng chọc tức tôi thêm, hi vọng cậu sáng suốt Bạch Viêm. Tôi không mong sai lầm như này xảy ra lần nào nữa.”
Hạ mi mắt, giọng nói lạnh đến cực độ làm cho Bạch Viêm lần này không dám trái lời. Nhanh chóng lấy sức mà đứng dậy, quỳ hơn 4 tiếng khiến anh tê khớp gối, choáng váng một hồi mới đứng thẳng được. Lại thành tâm cúi đầu, “Thiếu gia…Bạch Viêm tôi dám thề rằng, đây là lần duy nhất, tuyệt đối ngàn vạn lần không có lần sau.”
…----------------…
Sự việc xảy ra với Công Tôn Dạ Uý dĩ nhiên Hoắc Uyển Ngưng bên Mỹ không thể hay biết cái gì. Cô vẫn ung dung làm tốt công việc, sống an an ổn ổn qua từng ngày, không có ưu phiền gì về gia đình hay hôn nhân, cứ thế là một người độc thân tự do tự tại sáng đi làm tối đi bar. Từ nửa tháng trước Hàn Ly không chịu được mà xách vali sang Washington - Mỹ với cô. Hàn Ly lại ngựa quen đường cũ lôi kéo cô đi khắp nơi, chiêm ngưỡng cảnh đẹp cuộc đời.
Hoàn thành nốt chỉ tiêu yêu cầu mỗi ngày của sếp Lục là cô lại bị hội bạn kéo đi quẩy, một tuần 7 ngày đã đi hết 4 ngày.
Uống rượu uống bia nhiều cũng không tốt gì, hôm nay cô nhất quyết đi một nhà hàng ăn mấy món ngon của phố Seattle đây.
Húp một chén súp ấm nóng kế tiếp là gặm sườn bò non sốt kem, ban đầu không có vị giác ăn uống gì giờ lại thèm ăn, ăn rất ngon miệng.
“Em thích đồ ăn ở đây sao Uyển Ngưng?” Lục Tư Nại cười cười nhìn cô.
“Ừm phải, nó khá ngon, rất vừa miệng. Chẳng hiểu sao tôi lại ưng ý nhà hàng này nữa.”
Khoé mắt anh cong lên, thể hiện sự ôn nhu, ấm áp tuyệt đối. “Vậy được, sau này chúng ta thường xuyên ăn ở đây. Anh cũng thích đồ ăn ở nhà hàng này.”
- Bởi vì là những gì em thích anh đều thích.
Hàn Ly còn ngậm mấy sợi mì bên khoé môi, láu lỉnh nhìn hai người họ, cảm giác ánh mắt Lục Tư Nại nhìn Hoắc Uyển Ngưng rất lạ nha.
Đang cười nói vui vẻ thì Hoắc Uyển Ngưng đột nhiên thấy bụng mình trằn trọc từng hồi, cuốn họng lại cảm giác mẫn cảm, muốn nôn. Cô lập tức xách theo túi xách cá nhân, xin phép rời đi vào nhà WC.
Đứng trước bồn rửa mặt cô lại cảm thấy buồn nôn hơn nữa, thấy nhợn vô cùng.
Oẹ…
Tất cả những gì cô vừa nuốt vào bụng đều theo đường miệng ra hết rồi. Cô công xuôi xả nước, giữ vệ sinh sạch sẽ, rửa tay rửa miệng xong lại đứng tựa vào tường xoa bụng, thở hồng hộc. Nghi ngờ cô ăn trúng cái gì đó lạ nên đau bụng buồn nôn thôi mà không ngờ đến một nguyên nhân sâu xa nào cả.
Sau 15 phút từ nhà WC trở ra, sắc mặt đã kém xuống khiến Lục Tư Nại và Hàn Ly trông thấy rõ, không khỏi lo lắng. Cô lại phủ nhận đi, nói mình ham ăn ham uống nên đau bụng chứ gì nhưng Lục Tư Nại lại nhìn ra hình như không phải như cô nói. Anh khẽ nhìu mày, hỏi lại:“Em thực sự không sao chứ? Cần đi bệnh viện kiểm tra không? Kẻo đau dạ dày thì sao?”
“Không sao không sao, đừng lo lắng quá.”
Bất quá nào có gì gọi là không sao như cô nói đâu. Đến bữa tối cô nhìn đồ ăn không hiểu sao lại thấy buồn nôn nữa rồi.
Lần này chưa kịp ăn gì đã nôn, dĩ nhiên là chỉ có nước trong bụng thôi. Hoắc Uyển Ngưng lần này thực sự mệt đến đuối mà, vào lại bàn ăn lại không thiết gì ăn nổi.
Khuôn mặt xanh xao của cô càng khiến hai người bạn lo sốt vó. Hai người lần này nhất quyết kéo cô đi bệnh viện kiểm tra, cô ngốc ngốc còn chỉ tưởng mình thật là ăn gì lạ mới đau bụng thôi, đến kiểm tra ở bệnh viện 2 tiếng mới tòi ra nguyên nhân động trời.
Cảm trên tay giấy kết quả siêu âm, cô không khỏi run rẩy, đôi đồng tử co rút, như chẳng tin vào những gì mình thấy trước mắt. Phải để bác sĩ xác nhận lại lần nữa cô mới tin.
Hoắc Uyển Ngưng…cô mà thực sự có thai rồi.
Cô sốc 1 thì Lục Tư Nại và Hàn Ly sốc 10. Hai người cùng cô chết lặng tại bệnh viện.
Sáng hôm sau, Hoắc Uyển Ngưng tỉnh dậy với đôi mắt thâm đen, tay chân bủn rủn, tâm trạng lại rối một nùi như hai mươi cuộn len đan vào nhau. Chốc chốc cô đứng dậy, xoa xoa vào bụng mình, nơi có một sinh linh bé nhỏ đang trú ngụ và phát triển.
Bất ngờ này cũng thực là lớn quá rồi đi, cô lại nhỏ giọng mắng yêu em bé:“Con đấy, đến bất ngờ quá trời, làm mẹ sảng hồn thật mà.”
Không có động tĩnh.
Em bé khám ra là cô mang thai gần 2 tháng rồi, lúc đó cô nghĩ ngay đến đêm đó. Lại tự giận mà mắng Công Tôn Dạ Uý trong lòng.
- Cái đồ đáng chết nhà anh! Làm tôi mang thai rồi này, giờ chỉ hi vọng anh cút đến trước mặt tôi ngay thôi. Chết tiệt, Công Tôn Dạ Uý!
Ở Tây Ngụy - Trung Quốc hiện giờ Công Tôn Dạ Uý chẳng biết sao lỗ tai mình ngứa quá, lý nào là điều chẳng lành gì ập đến sao?
“…”