Chương 27: Tình cảm của anh: Sẽ yêu thương, che chở và bảo vệ cho mẹ con em
Hoắc Uyển Ngưng đoạn thời gian mang thai được 5 tháng.
Lúc này bụng cô đã lộ rõ, nhưng không ảnh hưởng mấy đến công việc, cô vẫn đi làm thoải mái bình thường. Dạo trước, kết thúc được bản thiết kế loại 1 của sản phẩm Lục Tư Nại yêu cầu là cô thoáng chốc muốn nghĩ xả hơi, Lục Tư Nại thấy cô bầu bì nên càng ưu ái hơn. Nhưng mà sau khi biết chuyện cô có thai với chồng cũ thì tâm tình anh hơi thất thường, chính Hoắc Uyển Ngưng cũng cảm nhận thấy điều này.
Anh trúng tiếng sét ái tình với cô, là giai đoạn đầu đơn phương tình cảm chưa mãnh liệt nhưng anh có gì đó không muốn từ bỏ.
Lục Tư Nại là người Mỹ gốc Trung sinh ra và lớn lên ở Tây Ban Nha, năm 23 tuổi đến Mỹ định cư lập nghiệp. Jonh Anny Lục là tên công ty điện ảnh - thời trang anh tự thân lập ra, lại dùng thêm chút ít mối quan hệ bằng hữu giúp đỡ, vốn là nhân tài được bồi dưỡng từ bé nên làm cho công ty cá nhân mình rực rỡ như vậy không phải chuyện quá khó.
Từ lúc có một ánh nhìn khác về cuộc đời về xã hội, không còn là một màu hồng ngọt ngào nữa mà là màu xám xịt rồi chuyển sang màu đen u tối.
Năm nay anh 27 sắp sửa sang 28 tuổi rồi, Hoắc Uyển Ngưng có lẽ là cô gái đầu tiên anh thấy đơn thuần, xinh đẹp lại ngoan cường như vậy. Anh chính là thích một cô gái như thế, bù đắp vào khoảng trời đen tối mà anh đã thấy. Đây cũng là lần đầu anh biết rung cảm với một cô gái, tình yêu trong anh đã chớm nở rộ như vậy… Anh biết cô đã có một cuộc hôn nhân nhưng anh không nề hà để tâm, nhiêu đó chẳng là vấn đề gì cả. Nhưng vấn đề phát sinh ở đây là cô đang mang thai con của chồng cũ. Anh có một dự định rất rõ ràng, thu nhập cô vào công ty mình, dần dần phát triển tài năng và sự nghiệp của cô, lâu dần tích tụ một tình yêu trong mình. Sau đó thì bày tỏ, nếu cô chấp thuận thì anh sẽ rước cô về dinh, còn nếu không chấp thuận thì anh sẽ cố gắng đến khi nào cô chấp thuận. Mà giờ đứa nhỏ trong bụng lại làm chập chờn bước đi của anh, anh cũng không rõ là nếu yêu cô anh có khoan hồng mà chấp nhận luôn con riêng của cô hay không…
Và thú thật, sau này Lục Tư Nại đã có đáp án cho nghi vấn của lòng mình.
…
Hơn một năm sau.
Lục Tư Nại ngồi trên ghế sofa, trong lòng lại ôm một đứa nhỏ hết sức đáng yêu. Mắt to mắt nhỏ nhìn nhau chằm chằm, đứa nhỏ mút một ngón tay trong miệng, nhìn anh một hồi lâu rồi chớp mắt, cười rạng rỡ.
“Ayda, bé con thật là đáng yêu.”
Một lời cảm thán đầy phấn khích của anh vang lên, Hoắc Uyển Ngưng đứng ở quầy bếp gọt trái cây nghe không khỏi vui vẻ. Sau đó dời tầm mắt, chăm chú gọt tiếp. Bên kia hai người lại đùa nghịch.
“Nào nào, Danny mau gọi Papa đi.”
Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn anh, khoé miệng vẫn cười rất tươi. “Pa…pa.”
“Giỏi lắm, bé con giỏi lắm.” Đáy mắt Lục Tư Nại tràn ngập sự hạnh phúc và yêu chiều với đứa nhỏ trước mặt.
Người lớn người nhỏ đều vui, chỉ duy nhất Hoắc Uyển Ngưng khựng lại, lén liếc nhìn họ. Trong lòng có một cảm xúc khó nói. Thu hồi sự thất thần của mình, rồi bưng đĩa trái cây lên phòng khách, giang tay đón đứa nhỏ.
“Danny chơi ngoan không?”
Nhóc con Danny nghe như hiểu, bập bẹ thành tiếng:“Ngoan.”
Hai người lớn nghe từng tiếng một nhóc con nói ra đều vui sướng không thôi.
Nhóc con này là con trai của Hoắc Uyển Ngưng, tên khai sinh là Hoắc Bảo An Tín, tên gọi ở nhà là Danny, gần 9 tháng tuổi.
Đưa bình sữa cho con trai tự uống, cô lại lườm Lục Tư Nại một cái, anh ta bị lườm nhưng vẫn không phát giác ra mình vừa làm cái gì sai để bị ép cho ánh nhìn không mấy thân thiện này.
Hoắc Uyển Ngưng nhai một miếng táo, thấp giọng trách khứ:"Anh toàn dạy con trai em nói bậy thôi.’’
Hiểu ra, Lục Tư Nại cười giả lả, “Bậy gì chứ, chẳng phải là gọi papa thôi sao?”
“Đó không bậy thì là gì, gọi quen rồi sau này lớn một chút đi đâu cũng gọi anh là papa thì không phù hợp, chúng ta không có cái quan hệ đó…”
Lời cuối cô đã tránh né, giữ một chút ý tứ lại. Anh nghe vẫn hiểu, cảm xúc lại dâng trào một trận chua xót.
Đoạn thời gian lúc Hoắc Uyển Ngưng mang thai được 9 tháng, sắp sinh, anh đã đưa ra quyết định rồi. Chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi mà tình yêu của anh dành cho cô càng thêm đậm sâu, có lẽ vì lần đầu yêu chân thành nên đều dành cả tâm tư mình vào cô, yêu một cách đơn thuần, đẹp đẽ nhất. Anh ngỡ ý nói về chuyện này, đã cho cô thấy tình cảm của anh, anh nói anh yêu cô, muốn kết hôn với cô, đứa nhỏ trong bụng cũng xem là con của anh.
Lúc đó Hoắc Uyển Ngưng rất ngỡ ngàng, lặng thinh rất lâu mới bình ổn được tinh thần.
Nguyên câu của anh nói:
- “Anh yêu em rồi Uyển Ngưng, yêu từ lần đầu gặp. Yêu đến bây giờ, dự là đoạn thời gian quá ngắn, còn chưa đến 1 năm, nhưng mà anh thực sự yêu em nhiều.”
Thấy được biểu tình cô khó nói, anh lại xoa vào cái bụng tròn nơi có một thiên thần đang đến với họ.
- "Hoắc Uyển Ngưng, em không phải vội. Em suy nghĩ trước cũng được, sinh xong suy nghĩ cũng được, chấp nhận anh hay không? Em đừng lo về đứa bé, anh xem nó là con của anh, anh cam tâm tình nguyện yêu thương, bảo vệ và che chở cho nó cả đời. Và với em cũng vậy.’’
- “Lý nào lại thương? Con của em và chồng cũ kia mà?”
- ’'Thì sao chứ, thú thật là ban đầu anh có hơi nể nan vấn đề này nhưng càng ngày căng yêu em, anh mới thấy, chồng cũ của em là quá khứ, em và đứa bé là của hiện tại, chẳng liên quan gì chồng cũ em cả."
Cũng không kịp để cô suy tư nhiều bao nhiêu, anh tiếp tục nói:
- “Đứa bé sinh ra mang họ Hoắc của em, còn nếu không thì…họ Tomson, hoặc họ Lục của anh rất vinh dự.”
…
Cô không đáp bất kì lời nào là đồng ý hay từ chối, lặng lẽ nói một câu:“Cho em suy nghĩ thật kĩ đã nhé, giờ em không khống chế được tâm tình của mình.”
Cho đến tận bây giờ, con của cô cũng đã gần 9 tháng tuổi, lúc thằng bé 1 tháng cô đã nói rằng, cô muốn chăm lo cho thằng bé và sự nghiệp nhiều hơn, về tình cảm yêu đương thì cảm giác của cô chưa có gì cả.
Lục Tư Nại cũng hiểu cho cô, chính anh đường đột đề nghị mà. Anh sẵn sàng cho cô thời gian, bao lâu cũng được, đợi Danny lớn lên, 5 tuổi hay 10 tuổi đều được. Dù cô không chấp thuận chính thức yêu đương hay kết hôn gì với anh nhưng anh vẫn giữ đúng lời hứa, yêu thương, bảo vệ và che chở cho cả 2 mẹ con rất nhiều. Thậm chí đôi lúc cô gái trẻ như Hoắc Uyển Ngưng cũng thấy thiếu tự tin vì có con ở độ tuổi khá sớm, cũng chính là anh đã ở bên cạnh làm chỗ dựa vào động viên cô; cũng là một tay anh bảo vệ khi có người dè bỉu cô là mẹ đơn thân, dù không biết cách xử lý của anh như thế nào nhưng kể từ đó chẳng ai dám nói gì về mẹ con cô nữa.
Hoắc Uyển Ngưng vô cùng cảm kích vì điều đó, cô thân thiết và xem anh như một người trong gia đình riêng của mình…Tuy nhiên, đó chỉ có thể là anh trai, còn vai trò là chồng thì cô lại nghĩ không phải, chẳng hiểu sao cô chưa thể nảy sinh tình ý với anh được.
__Ketthuchoituong__
- “Có điều nói chung là, anh đừng có chỉ Danny nói mấy vấn đề này, đợi nó lớn một chút sẽ tính sau.”
Lục Tư Nại vẫn ôn nhu cười, đất dễ dàng đồng ý.
Bầu không khí giữa ba người luôn đầm ấm như vậy, Hoắc Uyển Ngưng là muốn từ nhỏ đã phải cho Danny một mái ấm thực thụ, cho thằng bé cảm nhận được tình thương của cô, của những người yêu thương nó.
Tạm ngưng 3 giây về khoảnh khắc ấm áp, Hoắc Uyển Ngưng lành lạnh chỉ tay về phía góc phòng hỏi Lục Tư Nại:“Đây là cái gì nữa vậy?”
“Đồ chơi và bánh kẹo cho Danny!” Lục Tư Nại rất hào sản đáp.
Hoắc Uyển Ngưng nghe chỉ biết đỡ trán, tuần trước anh đi công tác từ Nhật về liền đến thăm hai mẹ con, không chỉ mua hoa mua quà cho cô còn mang theo cả núi đồ chơi cho Danny rồi. Cô vẫn chưa biết sắp xếp cái mớ đó để đâu đây, giờ lại thêm một mớ còn nhiều hơn như vậy, cái phòng để đồ của thằng bé sắp chật kín đến mức không mở cửa vào được rồi.
“Không phải em dặn anh đừng mua đến cho thằng bé nữa sao? Tuần trước anh mang đến nhiều lắm rồi.”
“Sao mà gọi là nhiều chứ, không thể để cho Danny nhà ta thiếu bất kỳ thứ gì được. Anh cũng nói với em rồi nhỉ, kể cả em hay Danny dù muốn hoặc thiếu cái gì đều phải nói cho anh, anh đều lo chu toàn cho 2 mẹ con.”
Biết là tấm lòng của anh nhưng nhiều như vậy cô cũng ngại chứ, lương từ công ty của anh trả cho cô đủ để cô tự lo được cho 2 mẹ con rồi.
“Em biết anh thương Danny nhưng nhiều như vậy nó chơi đến bao giờ mới hết, thoáng chốc nó lớn rồi có khi chẳng hứng thú mấy món đồ chơi lúc nhỏ.”
Mặc kệ sự lo lắng vô nghĩa đối với chính mình thì Lục Tư Nại đã có sẵn một sáng kiến chờ đó rồi, anh bấm gọi một cái đã có trợ lý đưa đến một cái hộp quà to nữa.
“Cái gì nữa vậy?”
“Cái này cho Danny, em sợ con lớn rồi chán thì cái này hữu dụng nhất.”
Vừa nói anh vừa mở cái hộp quà to ra, từ trong một chú cún tinh ranh nhảy ra ngoài, sủa hai ba tiếng rất lanh lợi.
“Một chú chó con dòng Golden! Nhóc tì này bầu bạn với bé cưng từ nhỏ đến lớn không còn gì thích hợp hơn.”
Danny thấy con vật nhỏ ve vẩy đuôi đòi xuống khỏi vòng tay mẹ cho bằng được, Hoắc Uyển Ngưng cũng bế bé xuống cho nó ngồi chơi với cún con.
“Chó sao? Cũng không tệ.” Hoắc Uyển Ngưng đánh giá, đồ chơi chơi cũ cũng bỏ đi, chú cho nhỏ này dễ thương, lanh lợi để nó lớn cùng Danny cũng tốt, tăng tình cảm của thằng bé với động vật. Hoắc Uyển Ngưng lại không bài xích “món quà” này, trái ngược là vô cùng yêu thích ấy chứ. Cô cực kỳ thích cún con.
"Nhóc tì này được 3 tháng rồi, qua một chút huấn luyện, đại khái là biết nghe hiệu lệnh:đứng, ngồi, nằm; bắt tay,…
Dòng Golden thông minh lại dễ bảo, em thấy sao?" Lục Tư Nại hỏi.
“Thích lắm! Mà quan trọng là Danny cũng rất thích nhóc này.”
Hoắc Uyển Ngưng cúi người, ôm cún con và Danny lên vuốt ve đầu nó.
“Được rồi, đặt tên cho nhóc tì là Buddy.”
(*)Buddy: Bạn thân
Danny và Buddy có đồng điệu về âm, mong cho 2 đứa nhỏ đáng yêu đều lớn lên thân thiết, vui vẻ.
Lúc này bụng cô đã lộ rõ, nhưng không ảnh hưởng mấy đến công việc, cô vẫn đi làm thoải mái bình thường. Dạo trước, kết thúc được bản thiết kế loại 1 của sản phẩm Lục Tư Nại yêu cầu là cô thoáng chốc muốn nghĩ xả hơi, Lục Tư Nại thấy cô bầu bì nên càng ưu ái hơn. Nhưng mà sau khi biết chuyện cô có thai với chồng cũ thì tâm tình anh hơi thất thường, chính Hoắc Uyển Ngưng cũng cảm nhận thấy điều này.
Anh trúng tiếng sét ái tình với cô, là giai đoạn đầu đơn phương tình cảm chưa mãnh liệt nhưng anh có gì đó không muốn từ bỏ.
Lục Tư Nại là người Mỹ gốc Trung sinh ra và lớn lên ở Tây Ban Nha, năm 23 tuổi đến Mỹ định cư lập nghiệp. Jonh Anny Lục là tên công ty điện ảnh - thời trang anh tự thân lập ra, lại dùng thêm chút ít mối quan hệ bằng hữu giúp đỡ, vốn là nhân tài được bồi dưỡng từ bé nên làm cho công ty cá nhân mình rực rỡ như vậy không phải chuyện quá khó.
Từ lúc có một ánh nhìn khác về cuộc đời về xã hội, không còn là một màu hồng ngọt ngào nữa mà là màu xám xịt rồi chuyển sang màu đen u tối.
Năm nay anh 27 sắp sửa sang 28 tuổi rồi, Hoắc Uyển Ngưng có lẽ là cô gái đầu tiên anh thấy đơn thuần, xinh đẹp lại ngoan cường như vậy. Anh chính là thích một cô gái như thế, bù đắp vào khoảng trời đen tối mà anh đã thấy. Đây cũng là lần đầu anh biết rung cảm với một cô gái, tình yêu trong anh đã chớm nở rộ như vậy… Anh biết cô đã có một cuộc hôn nhân nhưng anh không nề hà để tâm, nhiêu đó chẳng là vấn đề gì cả. Nhưng vấn đề phát sinh ở đây là cô đang mang thai con của chồng cũ. Anh có một dự định rất rõ ràng, thu nhập cô vào công ty mình, dần dần phát triển tài năng và sự nghiệp của cô, lâu dần tích tụ một tình yêu trong mình. Sau đó thì bày tỏ, nếu cô chấp thuận thì anh sẽ rước cô về dinh, còn nếu không chấp thuận thì anh sẽ cố gắng đến khi nào cô chấp thuận. Mà giờ đứa nhỏ trong bụng lại làm chập chờn bước đi của anh, anh cũng không rõ là nếu yêu cô anh có khoan hồng mà chấp nhận luôn con riêng của cô hay không…
Và thú thật, sau này Lục Tư Nại đã có đáp án cho nghi vấn của lòng mình.
…
Hơn một năm sau.
Lục Tư Nại ngồi trên ghế sofa, trong lòng lại ôm một đứa nhỏ hết sức đáng yêu. Mắt to mắt nhỏ nhìn nhau chằm chằm, đứa nhỏ mút một ngón tay trong miệng, nhìn anh một hồi lâu rồi chớp mắt, cười rạng rỡ.
“Ayda, bé con thật là đáng yêu.”
Một lời cảm thán đầy phấn khích của anh vang lên, Hoắc Uyển Ngưng đứng ở quầy bếp gọt trái cây nghe không khỏi vui vẻ. Sau đó dời tầm mắt, chăm chú gọt tiếp. Bên kia hai người lại đùa nghịch.
“Nào nào, Danny mau gọi Papa đi.”
Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn anh, khoé miệng vẫn cười rất tươi. “Pa…pa.”
“Giỏi lắm, bé con giỏi lắm.” Đáy mắt Lục Tư Nại tràn ngập sự hạnh phúc và yêu chiều với đứa nhỏ trước mặt.
Người lớn người nhỏ đều vui, chỉ duy nhất Hoắc Uyển Ngưng khựng lại, lén liếc nhìn họ. Trong lòng có một cảm xúc khó nói. Thu hồi sự thất thần của mình, rồi bưng đĩa trái cây lên phòng khách, giang tay đón đứa nhỏ.
“Danny chơi ngoan không?”
Nhóc con Danny nghe như hiểu, bập bẹ thành tiếng:“Ngoan.”
Hai người lớn nghe từng tiếng một nhóc con nói ra đều vui sướng không thôi.
Nhóc con này là con trai của Hoắc Uyển Ngưng, tên khai sinh là Hoắc Bảo An Tín, tên gọi ở nhà là Danny, gần 9 tháng tuổi.
Đưa bình sữa cho con trai tự uống, cô lại lườm Lục Tư Nại một cái, anh ta bị lườm nhưng vẫn không phát giác ra mình vừa làm cái gì sai để bị ép cho ánh nhìn không mấy thân thiện này.
Hoắc Uyển Ngưng nhai một miếng táo, thấp giọng trách khứ:"Anh toàn dạy con trai em nói bậy thôi.’’
Hiểu ra, Lục Tư Nại cười giả lả, “Bậy gì chứ, chẳng phải là gọi papa thôi sao?”
“Đó không bậy thì là gì, gọi quen rồi sau này lớn một chút đi đâu cũng gọi anh là papa thì không phù hợp, chúng ta không có cái quan hệ đó…”
Lời cuối cô đã tránh né, giữ một chút ý tứ lại. Anh nghe vẫn hiểu, cảm xúc lại dâng trào một trận chua xót.
Đoạn thời gian lúc Hoắc Uyển Ngưng mang thai được 9 tháng, sắp sinh, anh đã đưa ra quyết định rồi. Chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi mà tình yêu của anh dành cho cô càng thêm đậm sâu, có lẽ vì lần đầu yêu chân thành nên đều dành cả tâm tư mình vào cô, yêu một cách đơn thuần, đẹp đẽ nhất. Anh ngỡ ý nói về chuyện này, đã cho cô thấy tình cảm của anh, anh nói anh yêu cô, muốn kết hôn với cô, đứa nhỏ trong bụng cũng xem là con của anh.
Lúc đó Hoắc Uyển Ngưng rất ngỡ ngàng, lặng thinh rất lâu mới bình ổn được tinh thần.
Nguyên câu của anh nói:
- “Anh yêu em rồi Uyển Ngưng, yêu từ lần đầu gặp. Yêu đến bây giờ, dự là đoạn thời gian quá ngắn, còn chưa đến 1 năm, nhưng mà anh thực sự yêu em nhiều.”
Thấy được biểu tình cô khó nói, anh lại xoa vào cái bụng tròn nơi có một thiên thần đang đến với họ.
- "Hoắc Uyển Ngưng, em không phải vội. Em suy nghĩ trước cũng được, sinh xong suy nghĩ cũng được, chấp nhận anh hay không? Em đừng lo về đứa bé, anh xem nó là con của anh, anh cam tâm tình nguyện yêu thương, bảo vệ và che chở cho nó cả đời. Và với em cũng vậy.’’
- “Lý nào lại thương? Con của em và chồng cũ kia mà?”
- ’'Thì sao chứ, thú thật là ban đầu anh có hơi nể nan vấn đề này nhưng càng ngày căng yêu em, anh mới thấy, chồng cũ của em là quá khứ, em và đứa bé là của hiện tại, chẳng liên quan gì chồng cũ em cả."
Cũng không kịp để cô suy tư nhiều bao nhiêu, anh tiếp tục nói:
- “Đứa bé sinh ra mang họ Hoắc của em, còn nếu không thì…họ Tomson, hoặc họ Lục của anh rất vinh dự.”
…
Cô không đáp bất kì lời nào là đồng ý hay từ chối, lặng lẽ nói một câu:“Cho em suy nghĩ thật kĩ đã nhé, giờ em không khống chế được tâm tình của mình.”
Cho đến tận bây giờ, con của cô cũng đã gần 9 tháng tuổi, lúc thằng bé 1 tháng cô đã nói rằng, cô muốn chăm lo cho thằng bé và sự nghiệp nhiều hơn, về tình cảm yêu đương thì cảm giác của cô chưa có gì cả.
Lục Tư Nại cũng hiểu cho cô, chính anh đường đột đề nghị mà. Anh sẵn sàng cho cô thời gian, bao lâu cũng được, đợi Danny lớn lên, 5 tuổi hay 10 tuổi đều được. Dù cô không chấp thuận chính thức yêu đương hay kết hôn gì với anh nhưng anh vẫn giữ đúng lời hứa, yêu thương, bảo vệ và che chở cho cả 2 mẹ con rất nhiều. Thậm chí đôi lúc cô gái trẻ như Hoắc Uyển Ngưng cũng thấy thiếu tự tin vì có con ở độ tuổi khá sớm, cũng chính là anh đã ở bên cạnh làm chỗ dựa vào động viên cô; cũng là một tay anh bảo vệ khi có người dè bỉu cô là mẹ đơn thân, dù không biết cách xử lý của anh như thế nào nhưng kể từ đó chẳng ai dám nói gì về mẹ con cô nữa.
Hoắc Uyển Ngưng vô cùng cảm kích vì điều đó, cô thân thiết và xem anh như một người trong gia đình riêng của mình…Tuy nhiên, đó chỉ có thể là anh trai, còn vai trò là chồng thì cô lại nghĩ không phải, chẳng hiểu sao cô chưa thể nảy sinh tình ý với anh được.
__Ketthuchoituong__
- “Có điều nói chung là, anh đừng có chỉ Danny nói mấy vấn đề này, đợi nó lớn một chút sẽ tính sau.”
Lục Tư Nại vẫn ôn nhu cười, đất dễ dàng đồng ý.
Bầu không khí giữa ba người luôn đầm ấm như vậy, Hoắc Uyển Ngưng là muốn từ nhỏ đã phải cho Danny một mái ấm thực thụ, cho thằng bé cảm nhận được tình thương của cô, của những người yêu thương nó.
Tạm ngưng 3 giây về khoảnh khắc ấm áp, Hoắc Uyển Ngưng lành lạnh chỉ tay về phía góc phòng hỏi Lục Tư Nại:“Đây là cái gì nữa vậy?”
“Đồ chơi và bánh kẹo cho Danny!” Lục Tư Nại rất hào sản đáp.
Hoắc Uyển Ngưng nghe chỉ biết đỡ trán, tuần trước anh đi công tác từ Nhật về liền đến thăm hai mẹ con, không chỉ mua hoa mua quà cho cô còn mang theo cả núi đồ chơi cho Danny rồi. Cô vẫn chưa biết sắp xếp cái mớ đó để đâu đây, giờ lại thêm một mớ còn nhiều hơn như vậy, cái phòng để đồ của thằng bé sắp chật kín đến mức không mở cửa vào được rồi.
“Không phải em dặn anh đừng mua đến cho thằng bé nữa sao? Tuần trước anh mang đến nhiều lắm rồi.”
“Sao mà gọi là nhiều chứ, không thể để cho Danny nhà ta thiếu bất kỳ thứ gì được. Anh cũng nói với em rồi nhỉ, kể cả em hay Danny dù muốn hoặc thiếu cái gì đều phải nói cho anh, anh đều lo chu toàn cho 2 mẹ con.”
Biết là tấm lòng của anh nhưng nhiều như vậy cô cũng ngại chứ, lương từ công ty của anh trả cho cô đủ để cô tự lo được cho 2 mẹ con rồi.
“Em biết anh thương Danny nhưng nhiều như vậy nó chơi đến bao giờ mới hết, thoáng chốc nó lớn rồi có khi chẳng hứng thú mấy món đồ chơi lúc nhỏ.”
Mặc kệ sự lo lắng vô nghĩa đối với chính mình thì Lục Tư Nại đã có sẵn một sáng kiến chờ đó rồi, anh bấm gọi một cái đã có trợ lý đưa đến một cái hộp quà to nữa.
“Cái gì nữa vậy?”
“Cái này cho Danny, em sợ con lớn rồi chán thì cái này hữu dụng nhất.”
Vừa nói anh vừa mở cái hộp quà to ra, từ trong một chú cún tinh ranh nhảy ra ngoài, sủa hai ba tiếng rất lanh lợi.
“Một chú chó con dòng Golden! Nhóc tì này bầu bạn với bé cưng từ nhỏ đến lớn không còn gì thích hợp hơn.”
Danny thấy con vật nhỏ ve vẩy đuôi đòi xuống khỏi vòng tay mẹ cho bằng được, Hoắc Uyển Ngưng cũng bế bé xuống cho nó ngồi chơi với cún con.
“Chó sao? Cũng không tệ.” Hoắc Uyển Ngưng đánh giá, đồ chơi chơi cũ cũng bỏ đi, chú cho nhỏ này dễ thương, lanh lợi để nó lớn cùng Danny cũng tốt, tăng tình cảm của thằng bé với động vật. Hoắc Uyển Ngưng lại không bài xích “món quà” này, trái ngược là vô cùng yêu thích ấy chứ. Cô cực kỳ thích cún con.
"Nhóc tì này được 3 tháng rồi, qua một chút huấn luyện, đại khái là biết nghe hiệu lệnh:đứng, ngồi, nằm; bắt tay,…
Dòng Golden thông minh lại dễ bảo, em thấy sao?" Lục Tư Nại hỏi.
“Thích lắm! Mà quan trọng là Danny cũng rất thích nhóc này.”
Hoắc Uyển Ngưng cúi người, ôm cún con và Danny lên vuốt ve đầu nó.
“Được rồi, đặt tên cho nhóc tì là Buddy.”
(*)Buddy: Bạn thân
Danny và Buddy có đồng điệu về âm, mong cho 2 đứa nhỏ đáng yêu đều lớn lên thân thiết, vui vẻ.