Chương 28: Thành phố cổ và gặp gỡ
Mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi trắng xoá khắp mọi nơi, ở một thành phố xa lạ có một Hoắc Uyển Ngưng đang phiu diu thả hồn giữa trời rét.
Cô Mua một ly cafe nóng rồi lặng lẽ bước đi, trên mặt tuyết dày lưu lại dấu giày của của cô gái nhỏ.
Nơi này là một thành phố cổ ở Ý, một thành phố cổ lại còn xa xôi, ít ai biết đến nơi này. Hoắc Uyển Ngưng được một người đồng nghiệp người gốc Ý giới thiệu cho, ban đầu cô thực sự e ngại việc đi đến một nơi xa như vậy nhưng sau khi thấy nhưng kiến trúc nghệ thuật cổ thì cô dẹp bỏ suy nghĩ, lập tức xách vali và làm thủ tục đi ngay. Ban đầu hăng hái như vậy nhưng giờ mới thấy cực, ở đây tuyết dày lại vô cùng lạnh. Cái lạnh thấu da thấu thịt thật người ta khó lòng thích ứng nổi.
Hoắc Uyển Ngưng kỳ thật không hiểu sao cô thích những nghệ thuật cổ như vậy, trong lúc ôm cái ly cafe nóng mà bâng quơ chỉ nhớ ra là mình khi đó thực sự là bị cái đẹp ấy hút hồn.
Lục trước cô cũng đi qua mấy nước, chủ yếu là đi tìm kiếm ý tưởng cho thiết kế chứ không hề đi du lịch hay nghỉ dưỡng gì. Lần này cũng vậy, nhưng Lục Tư Nại có dặn cô rằng cũng không cần chuyên tâm đến vậy, nếu thích cái gì đó thì cứ việc chơi cho thoải mái. Con trai 2 tuổi của cô cũng bị anh cuỗm đi rồi, con đã có người trông cô cũng không lo lắng gì lắm.
Ngồi trên chiếc ghế đá lạnh tươm, thỉnh thoảng nhấp một ngụm cafe, vị đắng và nóng xộc vào cổ họng tạo nên cảm giác khoái cảm tuyệt vời. Gò má cô ửng đỏ vì rét, đôi mắt trong treo ngắm nhìn những bông tuyết rơi nhẹ nhàng xuống đất. Thân hình nhỏ bên trong mấy lớp áo ấm giữ nhiệt, trông như chim cánh cụt nhỏ đang ngồi giữa biển tuyết.
“Ồ, xin chào!?”
Đột nhiên nghe giọng của một cô gái nói với cô, Hoắc Uyển Ngưng ngước mặt lên nhìn, cô đứng dậy chào hỏi.
Người này tự xưng:“Tôi là Dã Nhiên Hoài, phiên dịch viên tiếng Ý cho cô Hoắc Uyển Ngưng.”
"Vâng, đúng là tôi.’’ Hoắc Uyển Ngưng lịch sự đáp với cô gái bằng giọng chuẩn tiếng Trung, không phải nói tiếng Anh.
Dã Nhiên Hoài là người phụ nữ trẻ tuổi vóc dáng thanh mảnh, nhanh nhẹn; ngũ quan sắc sảo trông rất cuốn hút, đặc biệt là đôi đồng tử màu xanh lam.
“Cô bên bộ phận thiết kế của tập đoàn Jonh Anny Lục?”
“Phải.”
Trước khi đến đây Lục Tư Nại có nói sẽ sắp xếp cho cô một phiên dịch viên cho cô thuận tiện hơn một chút, có lẽ là người này.
“Cô là người sếp Lục sắp xếp cho tôi?”
Dã Nhiên Hoài nghe, mỉm cười một cái đáp:“Chính xác rồi, từ giờ có chuyện gì cứ việc gọi tôi giúp đỡ nhé.”
Hoắc Uyển Ngưng có hơi lúng túng trước cái cười ngọt ngào ấy, vội trả lời:“Vâng, cảm ơn.”
“Không cần khách khí.”
Hoắc Uyển Ngưng nhìn chằm chằm vào Dã Nhiên Hoài, lần đầu tiên cô nhìn chăm chú một cô gái đến vậy. Trong thâm tâm buôn lên một câu thán thầm, thật xinh đẹp.
Dã Nhiên Hoài đẹp, vô cùng đẹp. Dù đây là lần đầu tiên gặp gỡ nhưng cô ấy cho Hoắc Uyển Ngưng một loại cảm giác thân thiện, cởi mở, rất dễ làm quen.
Hai người thông qua mấy câu làm quen thì cũng bắt đầu di chuyển. Hoắc Uyển Ngưng ngồi trên chiếc xe Land Rover Defender màu đen nhám của Dã Nhiên Hoài, tránh được cái lạnh lẽo kia không khỏi thở phào một hơi, hưởng thụ cái ấm nhỏ nhoi trong xe.
Xe lăng bánh, càn quét qua lớp tuyết dày đặc, in hằng lên một dấu xe địa hình thô ráp.
Dã Nhiên Hoài tự nhiên lái xe, không để ý đến Hoắc Uyển Ngưng thập phần ngại ngùng ghế sau. Lâu sau mới liếc nhìn kinh chiếu hậu trong xe, nhàn nhạt nói:“Đừng ngượng ngùng quá, chúng ta giờ là cộng sự, không cần ngại.”
Hoắc Uyển Ngưng đáp một tiếng rồi lặng lẽ nhìn ra quan cảnh bên ngoài, ngắm tuyết trắng.
Dã Nhiên Hoài lái xe quanh cua qua mấy ngã, đôi khi hai người nói đôi ba câu không mặn không nhạt. Hoắc Uyển Ngưng có hơi để ý, cô gái trông chân yếu tay mềm như Dã Nhiên Hoài đâu đấy lại xuất hiện vẻ mạnh mẽ và quật cường. Theo cô biết qua một chút từ Lục Tư Nại, loại xe địa hình này không dễ điều khiển, trên địa hình tuyết càng bị gây cản trở nhưng thấy cô ấy lái trơn tru như vậy cũng chỉ to mắt ngưỡng mộ.
Sau một hồi nói chuyện, Hoắc Uyển Ngưng mới biết Dã Nhiên Hoài lớn hơn cô 3 tuổi. Thế mà cô nhìn lại tưởng hai người đồng tuổi.
Hoắc Uyển Ngưng cũng không ngần ngại gì nữa, gọi một tiếng Dã tỷ.
Dã Nhiên Hoài cười sản khoái mấy tiếng, hào phóng thu nhận tiểu muội muội này.
…
Điểm dừng xe.
Hai cô gái từ trên chiếc xe địa hình nhảy xuống, dừng xe trước một quán ăn cổ kính rồi đi vào.
Quán ăn nhỏ này nhìn kĩ cũng không giống quán ăn cho lắm, trông nó cũ kỹ lắm rồi. Phong cách lại là kiểu dáng từ những năm thế kỷ 20 ấy. Hoắc Uyển Ngưng thấy giống một điểm dừng chân cho người ta tùy tiện tạm nghỉ thôi.
Dã Nhiên Hoài bước vào gọi ông chủ, cô nói tiếng Ý, giọng nói đặc trưng như người bản xứ. Hoắc Uyển Ngưng dĩ nhiên nghe không hiểu, chỉ biết nép sau lưng cô.
Không biết hai người họ nói gì, Hoắc Uyển Ngưng thì tự thân đắm đuối nhìn không gian quán. Dù cũ kỹ và phong cách cổ nhưng không bị lạc hậu cho lắm, theo đánh giá của cô thì kiểu cách này là nơi đây thích như vậy. Bày trí không bị tẻ nhạt. Xung quanh kệ để mấy cây nến thơm, mùi gỗ đàn hương toả ra xung quanh rất êm dịu và thư thái.
Dã Nhiên Hoài đột nhiên gọi Hoắc Uyển Ngưng làm cô giật mình, ném cho cô một cái túi nhiệt.
“Cầm một lát cho ấm tay đi, em ở ngoài lạnh lâu như vậy rồi, khớp tay cũng từ sớm tê cứng rồi đi?”
Hoắc Uyển Ngưng chụp lấy túi nhiệt, tùy tiện ngồi xuống một cái ghế gỗ.
“Cảm ơn chị.”
Dã Nhiên Hoài gật đầu, hỏi tiếp:“Em muốn uống gì không?”
“Không, khi nãy uống một ly cafe rồi.”
“Vậy được, chúng ta ngồi nghỉ ở đây một lát. Hy vọng em không chê nơi này.”
Hoắc Uyển Ngưng lăng qua lăng lại cái túi chườm nhiệt trên mu bàn tay, hướng Dã Nhiên Hoài hoan ái lắc đầu. “Sao lại chê chứ, em thấy nơi đây thú vị.”
“Vậy tốt rồi.” Đáp một tiếng với cô rồi Dã Nhiên Hoài quay qua tiếp tục nói chuyện gì đó với ông lão chủ quán.
Hoắc Uyển Ngưng nhìn chủ quán, là một ông lão tầm ngoài 60 tuổi, râu tóc bạc phơ rồi. Khuôn mặt mập mạp, phúc hậu; đeo thêm một cặp kính lão be bé kiểu dáng đặc trưng phương Tây.
Lại một loại cảm giác lạ lùng, cảm giác thân thiện này rất giống với lúc gặp Dã Nhiên Hoài. Hoắc Uyển Ngưng chỉ đơn thuần nghĩ là người ở đây dễ gần, hiếu khách thôi, căn bản không để tâm nhiều.
Hai người trao đổi bằng tiếng Ý thì một người chỉ cơ bản nói được song ngữ như Hoắc Uyển Ngưng không cách nào hiểu nổi. Nhìn sắc mặt hai người mà đoán được sắc độ của câu chuyện thôi.
Ông lão chủ quán luôn giữ ý cười trên khuôn mặt, đôi tay thoăn thoắt lau khô mấy cái ly thủy tinh. Cô thấy hơi tẻ nhạt, ngồi nghịch túi chườm nhiệt. Chốc chốc ngước nhìn ông lão chủ quán, đột nhiên biểu tình ông thay đổi quái lạ, hai đầu mày căng thẳng nhíu chặt.
Len lén liếc nhìn Dã Nhiên Hoài chỉ thấy cô ấy vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng không điểm sơ hở nào cả.
Sau mười phút, Dã Nhiên Hoài đứng dậy, hơi gấp gáp gọi Hoắc Uyển Ngưng thời khỏi quán nhỏ.
Hoắc Uyển Ngưng không câu nệ gì, đi lên xe ngồi.
“Chị đưa em đến một triễn lãm tranh này nhé? Có lẽ em sẽ thích đó, biết đâu sẽ gợi ra ý tưởng sáng tạo sản phẩm gì đấy thì sao?”
Ngữ điệu Dã Nhiên Hoài có phần cứng nhắc.
Hoắc Uyển Ngưng ậm ừ, cũng quyết định đến đó xem thử thế nào. Chỉ là cô thấy sắc mặt của Dã Nhiên Hoài không được tự nhiên, thoải mái như khi nãy; cô càng căng thẳng và lạnh lùng hơn. Đôi mắt màu xanh lam phản phất ý sát phát và điên cuồng.
Hoắc Uyển Ngưng chỉ nuốt khan nước bọt một cái, không biết có thể làm gì hơn.
Cô Mua một ly cafe nóng rồi lặng lẽ bước đi, trên mặt tuyết dày lưu lại dấu giày của của cô gái nhỏ.
Nơi này là một thành phố cổ ở Ý, một thành phố cổ lại còn xa xôi, ít ai biết đến nơi này. Hoắc Uyển Ngưng được một người đồng nghiệp người gốc Ý giới thiệu cho, ban đầu cô thực sự e ngại việc đi đến một nơi xa như vậy nhưng sau khi thấy nhưng kiến trúc nghệ thuật cổ thì cô dẹp bỏ suy nghĩ, lập tức xách vali và làm thủ tục đi ngay. Ban đầu hăng hái như vậy nhưng giờ mới thấy cực, ở đây tuyết dày lại vô cùng lạnh. Cái lạnh thấu da thấu thịt thật người ta khó lòng thích ứng nổi.
Hoắc Uyển Ngưng kỳ thật không hiểu sao cô thích những nghệ thuật cổ như vậy, trong lúc ôm cái ly cafe nóng mà bâng quơ chỉ nhớ ra là mình khi đó thực sự là bị cái đẹp ấy hút hồn.
Lục trước cô cũng đi qua mấy nước, chủ yếu là đi tìm kiếm ý tưởng cho thiết kế chứ không hề đi du lịch hay nghỉ dưỡng gì. Lần này cũng vậy, nhưng Lục Tư Nại có dặn cô rằng cũng không cần chuyên tâm đến vậy, nếu thích cái gì đó thì cứ việc chơi cho thoải mái. Con trai 2 tuổi của cô cũng bị anh cuỗm đi rồi, con đã có người trông cô cũng không lo lắng gì lắm.
Ngồi trên chiếc ghế đá lạnh tươm, thỉnh thoảng nhấp một ngụm cafe, vị đắng và nóng xộc vào cổ họng tạo nên cảm giác khoái cảm tuyệt vời. Gò má cô ửng đỏ vì rét, đôi mắt trong treo ngắm nhìn những bông tuyết rơi nhẹ nhàng xuống đất. Thân hình nhỏ bên trong mấy lớp áo ấm giữ nhiệt, trông như chim cánh cụt nhỏ đang ngồi giữa biển tuyết.
“Ồ, xin chào!?”
Đột nhiên nghe giọng của một cô gái nói với cô, Hoắc Uyển Ngưng ngước mặt lên nhìn, cô đứng dậy chào hỏi.
Người này tự xưng:“Tôi là Dã Nhiên Hoài, phiên dịch viên tiếng Ý cho cô Hoắc Uyển Ngưng.”
"Vâng, đúng là tôi.’’ Hoắc Uyển Ngưng lịch sự đáp với cô gái bằng giọng chuẩn tiếng Trung, không phải nói tiếng Anh.
Dã Nhiên Hoài là người phụ nữ trẻ tuổi vóc dáng thanh mảnh, nhanh nhẹn; ngũ quan sắc sảo trông rất cuốn hút, đặc biệt là đôi đồng tử màu xanh lam.
“Cô bên bộ phận thiết kế của tập đoàn Jonh Anny Lục?”
“Phải.”
Trước khi đến đây Lục Tư Nại có nói sẽ sắp xếp cho cô một phiên dịch viên cho cô thuận tiện hơn một chút, có lẽ là người này.
“Cô là người sếp Lục sắp xếp cho tôi?”
Dã Nhiên Hoài nghe, mỉm cười một cái đáp:“Chính xác rồi, từ giờ có chuyện gì cứ việc gọi tôi giúp đỡ nhé.”
Hoắc Uyển Ngưng có hơi lúng túng trước cái cười ngọt ngào ấy, vội trả lời:“Vâng, cảm ơn.”
“Không cần khách khí.”
Hoắc Uyển Ngưng nhìn chằm chằm vào Dã Nhiên Hoài, lần đầu tiên cô nhìn chăm chú một cô gái đến vậy. Trong thâm tâm buôn lên một câu thán thầm, thật xinh đẹp.
Dã Nhiên Hoài đẹp, vô cùng đẹp. Dù đây là lần đầu tiên gặp gỡ nhưng cô ấy cho Hoắc Uyển Ngưng một loại cảm giác thân thiện, cởi mở, rất dễ làm quen.
Hai người thông qua mấy câu làm quen thì cũng bắt đầu di chuyển. Hoắc Uyển Ngưng ngồi trên chiếc xe Land Rover Defender màu đen nhám của Dã Nhiên Hoài, tránh được cái lạnh lẽo kia không khỏi thở phào một hơi, hưởng thụ cái ấm nhỏ nhoi trong xe.
Xe lăng bánh, càn quét qua lớp tuyết dày đặc, in hằng lên một dấu xe địa hình thô ráp.
Dã Nhiên Hoài tự nhiên lái xe, không để ý đến Hoắc Uyển Ngưng thập phần ngại ngùng ghế sau. Lâu sau mới liếc nhìn kinh chiếu hậu trong xe, nhàn nhạt nói:“Đừng ngượng ngùng quá, chúng ta giờ là cộng sự, không cần ngại.”
Hoắc Uyển Ngưng đáp một tiếng rồi lặng lẽ nhìn ra quan cảnh bên ngoài, ngắm tuyết trắng.
Dã Nhiên Hoài lái xe quanh cua qua mấy ngã, đôi khi hai người nói đôi ba câu không mặn không nhạt. Hoắc Uyển Ngưng có hơi để ý, cô gái trông chân yếu tay mềm như Dã Nhiên Hoài đâu đấy lại xuất hiện vẻ mạnh mẽ và quật cường. Theo cô biết qua một chút từ Lục Tư Nại, loại xe địa hình này không dễ điều khiển, trên địa hình tuyết càng bị gây cản trở nhưng thấy cô ấy lái trơn tru như vậy cũng chỉ to mắt ngưỡng mộ.
Sau một hồi nói chuyện, Hoắc Uyển Ngưng mới biết Dã Nhiên Hoài lớn hơn cô 3 tuổi. Thế mà cô nhìn lại tưởng hai người đồng tuổi.
Hoắc Uyển Ngưng cũng không ngần ngại gì nữa, gọi một tiếng Dã tỷ.
Dã Nhiên Hoài cười sản khoái mấy tiếng, hào phóng thu nhận tiểu muội muội này.
…
Điểm dừng xe.
Hai cô gái từ trên chiếc xe địa hình nhảy xuống, dừng xe trước một quán ăn cổ kính rồi đi vào.
Quán ăn nhỏ này nhìn kĩ cũng không giống quán ăn cho lắm, trông nó cũ kỹ lắm rồi. Phong cách lại là kiểu dáng từ những năm thế kỷ 20 ấy. Hoắc Uyển Ngưng thấy giống một điểm dừng chân cho người ta tùy tiện tạm nghỉ thôi.
Dã Nhiên Hoài bước vào gọi ông chủ, cô nói tiếng Ý, giọng nói đặc trưng như người bản xứ. Hoắc Uyển Ngưng dĩ nhiên nghe không hiểu, chỉ biết nép sau lưng cô.
Không biết hai người họ nói gì, Hoắc Uyển Ngưng thì tự thân đắm đuối nhìn không gian quán. Dù cũ kỹ và phong cách cổ nhưng không bị lạc hậu cho lắm, theo đánh giá của cô thì kiểu cách này là nơi đây thích như vậy. Bày trí không bị tẻ nhạt. Xung quanh kệ để mấy cây nến thơm, mùi gỗ đàn hương toả ra xung quanh rất êm dịu và thư thái.
Dã Nhiên Hoài đột nhiên gọi Hoắc Uyển Ngưng làm cô giật mình, ném cho cô một cái túi nhiệt.
“Cầm một lát cho ấm tay đi, em ở ngoài lạnh lâu như vậy rồi, khớp tay cũng từ sớm tê cứng rồi đi?”
Hoắc Uyển Ngưng chụp lấy túi nhiệt, tùy tiện ngồi xuống một cái ghế gỗ.
“Cảm ơn chị.”
Dã Nhiên Hoài gật đầu, hỏi tiếp:“Em muốn uống gì không?”
“Không, khi nãy uống một ly cafe rồi.”
“Vậy được, chúng ta ngồi nghỉ ở đây một lát. Hy vọng em không chê nơi này.”
Hoắc Uyển Ngưng lăng qua lăng lại cái túi chườm nhiệt trên mu bàn tay, hướng Dã Nhiên Hoài hoan ái lắc đầu. “Sao lại chê chứ, em thấy nơi đây thú vị.”
“Vậy tốt rồi.” Đáp một tiếng với cô rồi Dã Nhiên Hoài quay qua tiếp tục nói chuyện gì đó với ông lão chủ quán.
Hoắc Uyển Ngưng nhìn chủ quán, là một ông lão tầm ngoài 60 tuổi, râu tóc bạc phơ rồi. Khuôn mặt mập mạp, phúc hậu; đeo thêm một cặp kính lão be bé kiểu dáng đặc trưng phương Tây.
Lại một loại cảm giác lạ lùng, cảm giác thân thiện này rất giống với lúc gặp Dã Nhiên Hoài. Hoắc Uyển Ngưng chỉ đơn thuần nghĩ là người ở đây dễ gần, hiếu khách thôi, căn bản không để tâm nhiều.
Hai người trao đổi bằng tiếng Ý thì một người chỉ cơ bản nói được song ngữ như Hoắc Uyển Ngưng không cách nào hiểu nổi. Nhìn sắc mặt hai người mà đoán được sắc độ của câu chuyện thôi.
Ông lão chủ quán luôn giữ ý cười trên khuôn mặt, đôi tay thoăn thoắt lau khô mấy cái ly thủy tinh. Cô thấy hơi tẻ nhạt, ngồi nghịch túi chườm nhiệt. Chốc chốc ngước nhìn ông lão chủ quán, đột nhiên biểu tình ông thay đổi quái lạ, hai đầu mày căng thẳng nhíu chặt.
Len lén liếc nhìn Dã Nhiên Hoài chỉ thấy cô ấy vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng không điểm sơ hở nào cả.
Sau mười phút, Dã Nhiên Hoài đứng dậy, hơi gấp gáp gọi Hoắc Uyển Ngưng thời khỏi quán nhỏ.
Hoắc Uyển Ngưng không câu nệ gì, đi lên xe ngồi.
“Chị đưa em đến một triễn lãm tranh này nhé? Có lẽ em sẽ thích đó, biết đâu sẽ gợi ra ý tưởng sáng tạo sản phẩm gì đấy thì sao?”
Ngữ điệu Dã Nhiên Hoài có phần cứng nhắc.
Hoắc Uyển Ngưng ậm ừ, cũng quyết định đến đó xem thử thế nào. Chỉ là cô thấy sắc mặt của Dã Nhiên Hoài không được tự nhiên, thoải mái như khi nãy; cô càng căng thẳng và lạnh lùng hơn. Đôi mắt màu xanh lam phản phất ý sát phát và điên cuồng.
Hoắc Uyển Ngưng chỉ nuốt khan nước bọt một cái, không biết có thể làm gì hơn.