Chương 17: Thế giới thứ nhất: Hoa hạ chớm nở - bức thư tỏ tình (17)
Nhưng âm thanh ấy vang lên rồi cũng chớt qua đi. Hồng Úy cũng đã hiểu phần nào. Cô đã bị lừa ngay từ đầu!
***!
"Kí chủ, chớt... chớt người ta" Ba Trăm kêu cứu.
Hồng Úy buông lỏng. Giờ đây cô mới phát giác có một người lạ. Ưng Bách gật đầu chào hỏi: "Mừng trở lại!"
"Ưng Bách?" Cô đoán.
Ba Trăm lên tiếng: "Kí chủ cũng biết người này sao? Người này đã giúp tôi trong việc tìm kiếm ngài đó" không thế phủ nhận một phần công lao của hắn - dù cách giúp đỡ hơi 'phong ba'.
Hồng Úy nhìn hắn chằm chằm. Chà chà! Khuôn mặt tiền này rất tuyệt! Ôi góc độ này, sống mũi, cặp chân mày rậm cả đôi môi... Chậc! Quá hoàn hảo!!!
Like!
Thấy kí chủ không trả lời và với biểu hiện mất liêm sỉ kia, Ba Trăm hiểu luôn vấn đề. Bệnh mê trai của kí chủ nhà nó lại tái phát.
Mèo ta cạn lời.
"Ừ" Hắn bỗng chìa tay về phía cô, mời "Nhảy một điệu chứ?"
Nhảy với trai đẹp sao mà không được cơ chứ! Cô chấp nhận: "Được"
Tiếng nhạc cất lên với giai điệu nhẹ nhàng, thắm thiết. Mọi người xung quanh cũng ồn ào, hoạt động như bình thường. Ba Trăm thì làm nốt công việc xử lí gốc rễ của vật phẩm biến dị. Nó mang theo Lâm Vân bất tỉnh chui vào không gian khác. Còn Hồng Úy thì hiện hình cùng Ưng Bách khiêu vũ, hòa chung không khí của bữa tiệc.
...****************...
Tiệc vui thì tiệc cũng tan. Hồng Úy chỉ mới đi trước Ưng Bách một bước, quay đầu đã không thấy người đâu.
Ơ!! Mỹ nam bốc hơi rồi?
"Chị! Chị ở đâu? Có gì thì mình đi cùng luôn" Dương Hoa Hạ cất lời.
Hồng Úy mỉm cười. Nhà cô ở trụ sở Thời không.
"Không thuận đường đâu, hai người cứ về trước đi" Cô đi lại phía sau đẩy Dương Hoa Hạ và Tân Hi Ngạo về. Tiễn thành công, Hồng Úy cũng biến mất theo không khí.
Chung cư A.
Cạch. Cửa mở ra. Dương Hoa Hạ bước vào nhà và Tân Hi Ngạo cũng vậy.
"Vào đây, nhà mình có dư phòng đó, ở lại chứ?" Hoa Hạ ngỏ ý.
"Được" Tân Hi Ngạo liền tán thành, nắm lấy tay cô. Hoa Hạ ngượng nghịu, má nóng bừng.
Cạch. Cánh cửa đóng lại.
"Hoa Hạ! Con về rồi sao?" Mẹ Dương hỏi han.
"Mấy giờ rồi hả?" Ba Dương chau mày nghiêm khác.
Đồng hồ đã là mười một giờ ba mươi phút đêm. Dương Hoa Hạ tròn mắt nhìn hai người đang ngồi trên ghế sô pha. Tay cô siết chặt lại. Khuôn mặt ngỡ ngàng, sợ hãi. Cậu cũng cảm nhận rõ sự thay đổi ấy.
"Sao thế?" Mẹ Dương hiền hòa.
Hoa Hạ không mạch lạc, khó khăn cất tiếng: "Hai người, là ai?" Nước mắt từ khóe mi đã lăn dài. Đây không phải ba mẹ của cô nhưng sao lại giống...
Cùng lúc đó, ở một không gian khác, Ba Trăm và Hồng Úy đang tra khảo "tội nhân". Lâm Vân đang bị giam bởi không gian bao chứa - một cái hộp hình khối trong suốt có thể điều chỉnh kích cỡ lớn rất lớn mà nhỏ cũng có thể rất nhỏ.
"Chị Hoa Hạ đâu rồi?" Lâm Vân bỏ ngoài tai nhưng câu hỏi trước đó của Hồng Úy liền hỏi về Dương Hoa Hạ.
Hồng Úy hơi bất ngờ, đáp: "Về nhà rồi"
"KHÔNG ĐƯỢC"
"Không được, không được về nhà!! Ba mẹ là bọn chúng..." Lâm Vân gào lên rồi chực khóc.
Hồng Úy chau mày. Ba Trăm hiểu ra tính nghiêm trọng gì đó. Nó kết nối với thế giới EYTE01.
[KẾT NỐI THẤT BẠI] Cửa sổ hiện ra với màu đỏ chói.
[THẤT BẠI]
[THẤT BẠI]
"Chuyện gì vậy? Hồng Úy nhìn tới.
Ba Trăm gấp gáp xử lí: "Chắc là nó đã ngăn cản rồi kí chủ à"
Lâm Vân tinh thần suy sụp, lẩm bẩm: "Làm ơn! Cứu lấy! Cứu chị Hoa Hạ!!"
"LÀM ƠN!! CỨU CHỊ ẤY! MAU LÊN!"
"BA MẸ! LÀM ƠN!" Lâm Vân tuyệt vọng gào thét, tay cứ đập mạnh vào mảng tường vô hình.
"BA MẸ MẤT RỒI!! HỌ KHÔNG PHẢI!! KHÔNG PHẢI HỌ..."
Những lời đó đều được Hồng Úy nghe trọn. Chẳng lẽ thế giới này đã bị năng lượng Đen thao túng? Bọn chúng đã mạnh đến cỡ nào?
"Liên hệ về trụ sở đi" Hồng Úy đưa quyết định.
"Vâng" Ba Trăm nghe lệnh.
Tinh - [KHÔNG THẾ GỬI ĐI] - Cửa sổ thông báo hiện ra.
[NGUYÊN NHÂN: ĐƯỜNG TRUYỀN BỊ NGĂN CẢN]
"Kí chủ..." Ba Trăm nhìn kí chủ nhà nó, chờ lệnh tiếp theo khi tình hình đã thêm phức tạp.
"Hình như bị cô lập rồi" Mèo ta nói.
Cửa sổ cảnh báo liên tiếp hiện ra - [PHÁT HIỆN CÓ NGUỒN NĂNG LƯỢNG LẠ ĐANG XÂM NHẬP]
[KHỞI ĐỘNG TUYẾN PHÒNG NGỰ]
[TUYẾN PHÒNG NGỰ BỊ PHÁ HỦY]
[THIẾT LẬP TUYẾN PHÒNG NGỰ]
[THIẾP LẬP TUYẾN PHÒNG NGỰ X2]
Hồng Úy chau mày, kìm nén sự phẫn nộ trong đôi mắt. Mọi chuyện đã vượt tầm kiểm soát!? Bọn chúng muốn tiêu diệt cô và hệ thống.
Khoan! Không phải chỉ mình cô mà còn cả nhân vật Lâm Vân. Lẽ nào... Dựa theo suy đoán, Hồng Úy đi đến, đứng trước mặt cô gái với bộ dạng thê thảm, điện loạn ấy.
"Cô biết nguồn năng lượng Đen phải không?" Hồng Ủy hỏi.
Ả vẫn điên loạn: "LÀM ƠN!". Hai tay đập mạnh liên tục, gào thét đến khản giọng: "CỨU LẤY CHỊ HỌA HẠ!! ĐÓ KHÔNG PHẢI BA MẸ ĐÂU!!"
Hồng Úy cuồng sát. Sự cáu giận mất kiểm sát khiến màu mắt của cô hóa đỏ huyết. Khuôn mặt sắc lạnh, đáng sợ. Một tay xuyên qua bức tường vô hình túm chặt tóc của ả, gằn từng chữ: "MUỐN TAO CỨU, THÌ HÃY NÓI, CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA, HIỂU?"
"Kí chủ! KẸO CẦU VỒNG!!" Ba Trăm kêu lớn đồng thời tung cước ném cho kí chủ nhà nó. Vì kẹo này sẽ giúp cô giữ được bình tĩnh hơn. Đồ ngọt giúp tâm trạng tốt hơn mà!
Một tay đang rảnh của Hồng Úy đón lấy mà ánh mắt vẫn như một không di dịch chỉ tập trung chằm chằm vào kẻ bị cô nắm tóc. Lâm Vân chìm vào vòng xoáy sâu thẳm trong đáy mắt, dần dần bị thôi miên.
Thịch thịch. Cả người cô không tự chủ, ngã xuống. Đôi mắt nhắm nghiền lại, ngủ thiếp đi. Cây kẹo mà Mèo ta đưa biến mất. Lâm Vân thì ngồi im như phỗng. Nhưng biểu cảm hờ hững, thiếu sức sống.
Hồng Úy chu du vào miền kí ức của Lâm Vân.
***!
"Kí chủ, chớt... chớt người ta" Ba Trăm kêu cứu.
Hồng Úy buông lỏng. Giờ đây cô mới phát giác có một người lạ. Ưng Bách gật đầu chào hỏi: "Mừng trở lại!"
"Ưng Bách?" Cô đoán.
Ba Trăm lên tiếng: "Kí chủ cũng biết người này sao? Người này đã giúp tôi trong việc tìm kiếm ngài đó" không thế phủ nhận một phần công lao của hắn - dù cách giúp đỡ hơi 'phong ba'.
Hồng Úy nhìn hắn chằm chằm. Chà chà! Khuôn mặt tiền này rất tuyệt! Ôi góc độ này, sống mũi, cặp chân mày rậm cả đôi môi... Chậc! Quá hoàn hảo!!!
Like!
Thấy kí chủ không trả lời và với biểu hiện mất liêm sỉ kia, Ba Trăm hiểu luôn vấn đề. Bệnh mê trai của kí chủ nhà nó lại tái phát.
Mèo ta cạn lời.
"Ừ" Hắn bỗng chìa tay về phía cô, mời "Nhảy một điệu chứ?"
Nhảy với trai đẹp sao mà không được cơ chứ! Cô chấp nhận: "Được"
Tiếng nhạc cất lên với giai điệu nhẹ nhàng, thắm thiết. Mọi người xung quanh cũng ồn ào, hoạt động như bình thường. Ba Trăm thì làm nốt công việc xử lí gốc rễ của vật phẩm biến dị. Nó mang theo Lâm Vân bất tỉnh chui vào không gian khác. Còn Hồng Úy thì hiện hình cùng Ưng Bách khiêu vũ, hòa chung không khí của bữa tiệc.
...****************...
Tiệc vui thì tiệc cũng tan. Hồng Úy chỉ mới đi trước Ưng Bách một bước, quay đầu đã không thấy người đâu.
Ơ!! Mỹ nam bốc hơi rồi?
"Chị! Chị ở đâu? Có gì thì mình đi cùng luôn" Dương Hoa Hạ cất lời.
Hồng Úy mỉm cười. Nhà cô ở trụ sở Thời không.
"Không thuận đường đâu, hai người cứ về trước đi" Cô đi lại phía sau đẩy Dương Hoa Hạ và Tân Hi Ngạo về. Tiễn thành công, Hồng Úy cũng biến mất theo không khí.
Chung cư A.
Cạch. Cửa mở ra. Dương Hoa Hạ bước vào nhà và Tân Hi Ngạo cũng vậy.
"Vào đây, nhà mình có dư phòng đó, ở lại chứ?" Hoa Hạ ngỏ ý.
"Được" Tân Hi Ngạo liền tán thành, nắm lấy tay cô. Hoa Hạ ngượng nghịu, má nóng bừng.
Cạch. Cánh cửa đóng lại.
"Hoa Hạ! Con về rồi sao?" Mẹ Dương hỏi han.
"Mấy giờ rồi hả?" Ba Dương chau mày nghiêm khác.
Đồng hồ đã là mười một giờ ba mươi phút đêm. Dương Hoa Hạ tròn mắt nhìn hai người đang ngồi trên ghế sô pha. Tay cô siết chặt lại. Khuôn mặt ngỡ ngàng, sợ hãi. Cậu cũng cảm nhận rõ sự thay đổi ấy.
"Sao thế?" Mẹ Dương hiền hòa.
Hoa Hạ không mạch lạc, khó khăn cất tiếng: "Hai người, là ai?" Nước mắt từ khóe mi đã lăn dài. Đây không phải ba mẹ của cô nhưng sao lại giống...
Cùng lúc đó, ở một không gian khác, Ba Trăm và Hồng Úy đang tra khảo "tội nhân". Lâm Vân đang bị giam bởi không gian bao chứa - một cái hộp hình khối trong suốt có thể điều chỉnh kích cỡ lớn rất lớn mà nhỏ cũng có thể rất nhỏ.
"Chị Hoa Hạ đâu rồi?" Lâm Vân bỏ ngoài tai nhưng câu hỏi trước đó của Hồng Úy liền hỏi về Dương Hoa Hạ.
Hồng Úy hơi bất ngờ, đáp: "Về nhà rồi"
"KHÔNG ĐƯỢC"
"Không được, không được về nhà!! Ba mẹ là bọn chúng..." Lâm Vân gào lên rồi chực khóc.
Hồng Úy chau mày. Ba Trăm hiểu ra tính nghiêm trọng gì đó. Nó kết nối với thế giới EYTE01.
[KẾT NỐI THẤT BẠI] Cửa sổ hiện ra với màu đỏ chói.
[THẤT BẠI]
[THẤT BẠI]
"Chuyện gì vậy? Hồng Úy nhìn tới.
Ba Trăm gấp gáp xử lí: "Chắc là nó đã ngăn cản rồi kí chủ à"
Lâm Vân tinh thần suy sụp, lẩm bẩm: "Làm ơn! Cứu lấy! Cứu chị Hoa Hạ!!"
"LÀM ƠN!! CỨU CHỊ ẤY! MAU LÊN!"
"BA MẸ! LÀM ƠN!" Lâm Vân tuyệt vọng gào thét, tay cứ đập mạnh vào mảng tường vô hình.
"BA MẸ MẤT RỒI!! HỌ KHÔNG PHẢI!! KHÔNG PHẢI HỌ..."
Những lời đó đều được Hồng Úy nghe trọn. Chẳng lẽ thế giới này đã bị năng lượng Đen thao túng? Bọn chúng đã mạnh đến cỡ nào?
"Liên hệ về trụ sở đi" Hồng Úy đưa quyết định.
"Vâng" Ba Trăm nghe lệnh.
Tinh - [KHÔNG THẾ GỬI ĐI] - Cửa sổ thông báo hiện ra.
[NGUYÊN NHÂN: ĐƯỜNG TRUYỀN BỊ NGĂN CẢN]
"Kí chủ..." Ba Trăm nhìn kí chủ nhà nó, chờ lệnh tiếp theo khi tình hình đã thêm phức tạp.
"Hình như bị cô lập rồi" Mèo ta nói.
Cửa sổ cảnh báo liên tiếp hiện ra - [PHÁT HIỆN CÓ NGUỒN NĂNG LƯỢNG LẠ ĐANG XÂM NHẬP]
[KHỞI ĐỘNG TUYẾN PHÒNG NGỰ]
[TUYẾN PHÒNG NGỰ BỊ PHÁ HỦY]
[THIẾT LẬP TUYẾN PHÒNG NGỰ]
[THIẾP LẬP TUYẾN PHÒNG NGỰ X2]
Hồng Úy chau mày, kìm nén sự phẫn nộ trong đôi mắt. Mọi chuyện đã vượt tầm kiểm soát!? Bọn chúng muốn tiêu diệt cô và hệ thống.
Khoan! Không phải chỉ mình cô mà còn cả nhân vật Lâm Vân. Lẽ nào... Dựa theo suy đoán, Hồng Úy đi đến, đứng trước mặt cô gái với bộ dạng thê thảm, điện loạn ấy.
"Cô biết nguồn năng lượng Đen phải không?" Hồng Ủy hỏi.
Ả vẫn điên loạn: "LÀM ƠN!". Hai tay đập mạnh liên tục, gào thét đến khản giọng: "CỨU LẤY CHỊ HỌA HẠ!! ĐÓ KHÔNG PHẢI BA MẸ ĐÂU!!"
Hồng Úy cuồng sát. Sự cáu giận mất kiểm sát khiến màu mắt của cô hóa đỏ huyết. Khuôn mặt sắc lạnh, đáng sợ. Một tay xuyên qua bức tường vô hình túm chặt tóc của ả, gằn từng chữ: "MUỐN TAO CỨU, THÌ HÃY NÓI, CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA, HIỂU?"
"Kí chủ! KẸO CẦU VỒNG!!" Ba Trăm kêu lớn đồng thời tung cước ném cho kí chủ nhà nó. Vì kẹo này sẽ giúp cô giữ được bình tĩnh hơn. Đồ ngọt giúp tâm trạng tốt hơn mà!
Một tay đang rảnh của Hồng Úy đón lấy mà ánh mắt vẫn như một không di dịch chỉ tập trung chằm chằm vào kẻ bị cô nắm tóc. Lâm Vân chìm vào vòng xoáy sâu thẳm trong đáy mắt, dần dần bị thôi miên.
Thịch thịch. Cả người cô không tự chủ, ngã xuống. Đôi mắt nhắm nghiền lại, ngủ thiếp đi. Cây kẹo mà Mèo ta đưa biến mất. Lâm Vân thì ngồi im như phỗng. Nhưng biểu cảm hờ hững, thiếu sức sống.
Hồng Úy chu du vào miền kí ức của Lâm Vân.