Chương 18: [XÓA SỔ!] Thế giới thứ nhất: Hoa Hạ chớm nở - bức thư tỏ tình (18 - kết)
Lâm Vân bỗng bật cười lớn. Ả ta đột nhiên đứng dậy, giọng nói trở nên trầm khàn ghê rợn:,"Khà khà... Bị lừa rồi! Chào mừng đến cõi Mộng Đen!"
Bà Trăm dựng lên một cảm giác bất an tột cùng. Đúng rồi, kí chủ của nó!!
"Kí chủ, mau tỉnh!! Thoát mộng kí ức đi!!" Ba Trăm lớn tiếng gọi nhưng Hồng Úy không có chút phản ứng.
Cả cơ thể Lâm Vân phát nổ tạo thành lốc xoáy màu đen ngòm. Cứ thế lớn dần, vẫn tốc xoay của nó cứ thế mạnh hơn. Vù vù....
"Kí chủ..."
Bảng thông báo với màu đỏ lại xuất hiện.
[KHÔNG GIAN ĐANG BỊ PHÁ HỦY]
[KHÔNG GIAN ĐANG BỊ PHÁ HỦY]
[HỆ THỐNG BA TRĂM ĐANG CÓ NGUY CƠ BỊ PHÁ HỦY: 10%.... 30%... 40%...]
"Mẹ nó!" Túng quá rồi!
Ba Trăm đang mất đi hình dạng của chính mình. Xoẹt... roẹt...
"Kí chủ, cảm ơn và..."
"Tạm biệt".
Mèo ta dùng tất cả năng lượng còn lại bảo hộ linh hồn của Hồng Úy đảm bảo đủ để đưa về trụ sở Thời Không. Ngoài ra, còn cả dữ liệu về nguồn năng lượng Đen kia nữa.
[KÍCH HOẠT CẤM CHẾ]
"Tao chết mày cũng bồi táng theo!" Đinh ninh như một, Ba Trăm đã hắc hóa.
Trong vũ trụ mênh mông các không gian, có một vụ nổ màu đen phát ra. Một hệ thống đã biến mất...
...****************...
Thế giới EYTE01.
"Tới nhà rồi!" Dương Hoa Hạ nói với sự tiếc nuối.
"Mai tớ qua rủ đi học" Tân Hi Ngạo vui vẻ.
Hoa Hạ đi vào nhà, vậy tay tạm biệt: "Ừ, bai nhá!"
"Bai" Tân Hi Ngạo cũng vậy. Nhìn biển số căn nhà một hồi rồi mới rời đi, cậu mang theo tâm trạng rất đỗi hạnh phúc.
Cạch. Cánh cửa khép lại. Căn nhà một màu u tối, im ắng và lạnh lẽo.
"Con về rồi!" Tâm trạng vui vẻ vừa nãy của cô dường như chưa từng tồn tại. Hoa Hạ đi về phía kệ có đặt tấm ảnh gia đình.
"Ba mẹ... " Những giọt nước mắt rơi xuống.
"Xin lỗi, chị đã không bảo vệ được em!" Sau lời nói ấy, là dòng kí ức đau buồn cứ thế xuất hiện trong tâm trí của cô. Đó là cảnh chính bản thân mình nhìn thấy đứa em Lâm Vân ra đi ngay trước mắt. Nếu cô là người đi trước thì có phải chiếc xe kia sẽ không tông trúng em ấy rồi.
Nước mắt lã chã, lăn dài trên đôi má. Tại sao? Không phải là cô chứ!
Hoa Hạ ngồi tụt xuống sàn, nức nở. Mắt cô đã nhòe nhoẹt. Hình như cô nhìn thấy thứ gì đó... Làn khói đen đang chuyển động bay về hướng này. Vụt. Nó bay thẳng vào mặt cô rồi lan rộng ra tứ phía.
Bị tấn công bất ngờ, Dương Hoa Hạ sợ hãi, cảm thật nghẹt thở. Cô càng giãy giụa thì làn khói kia càng được đà xâm nhập. Chỉ một lát sau, cô hoàn toàn mất đi nhận thức. Làn khói kia khiến cho cô tái nhợt, xanh xao như người bị ốm.
Không khí vận động tạo ra những làn gió nhẹ lạ thường. Ưng Bách xuất hiện, ánh mắt sắc bén quan sát, đánh giá. Mày bỗng chau lại.
"Còn cố chấp không chịu tiêu triệt!"
Từ trên tay hắn biến ra chiếc quạt giấy với hoa văn mộc mạc. Hắt phất tay hai phát quạt đã tạo ra luôn sức mạnh vô hình thanh tẩy toàn bộ luồng khí đen đang bao quanh có thể Dương Hoa Hạ.
Hoa Hạ đã trở lại như ban đầu. Da dẻ trắng hồng khỏe mạnh. Hơi thở đều đặn như trước. Ưng Bách xem xét lại, nhận thấy mọi chuyện đã ổn. Hắn từ từ mờ dần rồi tan biến.
...****************...
Trời đã sáng. Kính coong... Tiếng chuông cửa.
Dương Hoa Hạ tình giấc, mơ màng nhìn xung quanh. Cô đang ngồi dưới sàn. Tiếng động vừa nãy là chuông cửa, có ai đó đến. Cố gắng gượng dậy, cô chậm chạp đi ra mở.
"Hoa Hạ, chào buổi sáng!" Tân Hi Ngạo xin chào.
"Chào..." Cô bỗng trực khóc.
"Sao thế? Hoa Hạ cậu đau ở đâu sao?" Cậu bất giác lo lắng liền hỏi han.
Cô khóc, hai tay ôm lấy cậu tựa như ôm lấy nguồn hi vọng sống cuối cùng vậy. Cậu cũng đáp lại như vậy, nhẹ nhàng an ủi.
"Không sao đâu, có tớ đây rồi!"
Kết.
...****************...
Bà Trăm dựng lên một cảm giác bất an tột cùng. Đúng rồi, kí chủ của nó!!
"Kí chủ, mau tỉnh!! Thoát mộng kí ức đi!!" Ba Trăm lớn tiếng gọi nhưng Hồng Úy không có chút phản ứng.
Cả cơ thể Lâm Vân phát nổ tạo thành lốc xoáy màu đen ngòm. Cứ thế lớn dần, vẫn tốc xoay của nó cứ thế mạnh hơn. Vù vù....
"Kí chủ..."
Bảng thông báo với màu đỏ lại xuất hiện.
[KHÔNG GIAN ĐANG BỊ PHÁ HỦY]
[KHÔNG GIAN ĐANG BỊ PHÁ HỦY]
[HỆ THỐNG BA TRĂM ĐANG CÓ NGUY CƠ BỊ PHÁ HỦY: 10%.... 30%... 40%...]
"Mẹ nó!" Túng quá rồi!
Ba Trăm đang mất đi hình dạng của chính mình. Xoẹt... roẹt...
"Kí chủ, cảm ơn và..."
"Tạm biệt".
Mèo ta dùng tất cả năng lượng còn lại bảo hộ linh hồn của Hồng Úy đảm bảo đủ để đưa về trụ sở Thời Không. Ngoài ra, còn cả dữ liệu về nguồn năng lượng Đen kia nữa.
[KÍCH HOẠT CẤM CHẾ]
"Tao chết mày cũng bồi táng theo!" Đinh ninh như một, Ba Trăm đã hắc hóa.
Trong vũ trụ mênh mông các không gian, có một vụ nổ màu đen phát ra. Một hệ thống đã biến mất...
...****************...
Thế giới EYTE01.
"Tới nhà rồi!" Dương Hoa Hạ nói với sự tiếc nuối.
"Mai tớ qua rủ đi học" Tân Hi Ngạo vui vẻ.
Hoa Hạ đi vào nhà, vậy tay tạm biệt: "Ừ, bai nhá!"
"Bai" Tân Hi Ngạo cũng vậy. Nhìn biển số căn nhà một hồi rồi mới rời đi, cậu mang theo tâm trạng rất đỗi hạnh phúc.
Cạch. Cánh cửa khép lại. Căn nhà một màu u tối, im ắng và lạnh lẽo.
"Con về rồi!" Tâm trạng vui vẻ vừa nãy của cô dường như chưa từng tồn tại. Hoa Hạ đi về phía kệ có đặt tấm ảnh gia đình.
"Ba mẹ... " Những giọt nước mắt rơi xuống.
"Xin lỗi, chị đã không bảo vệ được em!" Sau lời nói ấy, là dòng kí ức đau buồn cứ thế xuất hiện trong tâm trí của cô. Đó là cảnh chính bản thân mình nhìn thấy đứa em Lâm Vân ra đi ngay trước mắt. Nếu cô là người đi trước thì có phải chiếc xe kia sẽ không tông trúng em ấy rồi.
Nước mắt lã chã, lăn dài trên đôi má. Tại sao? Không phải là cô chứ!
Hoa Hạ ngồi tụt xuống sàn, nức nở. Mắt cô đã nhòe nhoẹt. Hình như cô nhìn thấy thứ gì đó... Làn khói đen đang chuyển động bay về hướng này. Vụt. Nó bay thẳng vào mặt cô rồi lan rộng ra tứ phía.
Bị tấn công bất ngờ, Dương Hoa Hạ sợ hãi, cảm thật nghẹt thở. Cô càng giãy giụa thì làn khói kia càng được đà xâm nhập. Chỉ một lát sau, cô hoàn toàn mất đi nhận thức. Làn khói kia khiến cho cô tái nhợt, xanh xao như người bị ốm.
Không khí vận động tạo ra những làn gió nhẹ lạ thường. Ưng Bách xuất hiện, ánh mắt sắc bén quan sát, đánh giá. Mày bỗng chau lại.
"Còn cố chấp không chịu tiêu triệt!"
Từ trên tay hắn biến ra chiếc quạt giấy với hoa văn mộc mạc. Hắt phất tay hai phát quạt đã tạo ra luôn sức mạnh vô hình thanh tẩy toàn bộ luồng khí đen đang bao quanh có thể Dương Hoa Hạ.
Hoa Hạ đã trở lại như ban đầu. Da dẻ trắng hồng khỏe mạnh. Hơi thở đều đặn như trước. Ưng Bách xem xét lại, nhận thấy mọi chuyện đã ổn. Hắn từ từ mờ dần rồi tan biến.
...****************...
Trời đã sáng. Kính coong... Tiếng chuông cửa.
Dương Hoa Hạ tình giấc, mơ màng nhìn xung quanh. Cô đang ngồi dưới sàn. Tiếng động vừa nãy là chuông cửa, có ai đó đến. Cố gắng gượng dậy, cô chậm chạp đi ra mở.
"Hoa Hạ, chào buổi sáng!" Tân Hi Ngạo xin chào.
"Chào..." Cô bỗng trực khóc.
"Sao thế? Hoa Hạ cậu đau ở đâu sao?" Cậu bất giác lo lắng liền hỏi han.
Cô khóc, hai tay ôm lấy cậu tựa như ôm lấy nguồn hi vọng sống cuối cùng vậy. Cậu cũng đáp lại như vậy, nhẹ nhàng an ủi.
"Không sao đâu, có tớ đây rồi!"
Kết.
...****************...