Chương : 1
Thebes, Ai Cập năm 1912.
Raymond MacDonald sờ vào đền thờ Karnak (*) bên bờ sông Nile lúc sắc trời hơi hừng sáng. Bị Jim Roger phía sau vỗ một cái, y lập tức trốn vào phía sau thân nhân sư hai bên, tránh né cảnh sát Ai Cập đang tuần tra đền thờ.
Khuôn mặt sớm đã sứt mẻ thê lương của nhân sư dưới bầu trời màu than chì làm Raymond sinh ra ảo giác con quái vật bảo hộ đền thờ này ngay sau đó sẽ há miệng nhào tới. Y ngừng thở, đợi cho ánh lửa cùng tiếng bước chân đi xa mới lôi Jim nhanh chóng chạy đến đền thờ Amon trong ảo giác kẻ địch truy đuổi phía sau.
Tiến vào đại sảnh đền thờ Amon đầy cột đá, tiếng bước chân nặng nề cùng bóng đen cực đại muốn che khuất bầu trời của cột đá khiến người ta không khỏi run rẩy, Raymond cùng Jim dùng ánh lửa mỏng manh của bật lửa lần lượt xem xét từng cột đá.
“ Raymond, bên này!”
Nghe Jim gọi, Raymond kích động xông qua, quả nhiên trên bệ trụ trước mặt Jim tìm thấy dấu hiệu vương triều Senakhetenre. Y kích động lấy tờ giấy trong ngực ra, bên trên viết một phần nhà khảo cổ Hawass phiên dịch từ nội dung trong giấy Papyrus về vương triều thứ mười bảy — tuy Hawass cảm thấy hoài nghi về nguồn gốc thông tin của y.
“ Phía cuối của cái bóng lúc ấn ký Pharaoh được ánh nắng đầu tiên chiếu rọi.”
Jim đọc ra trong ánh lửa, nâng cổ tay lên nhìn nhìn đồng hồ kiểu mới nhất.
“ Mau lên!”
Raymond gật đầu nhìn chân trời màu than chì, có chút lo lắng chờ đợi mặt trời dâng lên. Nếu tờ giấy Papyrus kia cùng thứ Hawass phiên dịch thật sự không sai, gần đây hẳn là có một phòng bí mật tồn tại từ vương triều thứ mười bảy. Căn cứ theo suy đoán của y, bên trong hẳn là một kho báu được tư tế giấu kín.
Kho báu, từ ngữ này chỉ thầm đọc thôi cũng đã làm huyết mạch Raymond sôi sục, trải qua chờ đợi ngắn ngủi lại dong dài, bầu trời dần sáng lên, thái dương phương đông mọc lên bắn ra hào quang nhu hòa, chiếu sáng từng cây cột đá, thật giống như trong thần thoại, chiếc thuyền của thần mặt trời đang chậm rãi đi qua nơi này. Cảnh sắc kỳ dị làm Raymond nháy mắt quên mất nôn nóng, nhịn không được kính nể trí tuệ người Ai Cập cổ ba ngàn năm trước, phải làm thế nào mới có thể khiến ánh nắng chiếu rọi chính xác từng cột đá mà không hề rơi xuống đất như thế.
“ Ray, đừng ngẩn người!”
Jim kéo Raymond tới phía sau cột đá, chạy theo hướng chỉ của cái bóng có góc độ nhỏ đến hầu như không thể chú ý thấy. Cái bóng dừng trước một tường đá sứt mẻ, hai người cẩn thận tìm kiếm chỗ bí mật trên tường, khi phát hiện một khối đá có khắc dấu hiệu Senakhetenre, tim Raymond cơ hồ nhảy đến muốn bay lên.
Quan sát kỹ viên đá, phát hiện nó hình như không phải nối liền với những khối gạch xung quanh. Raymond lấy dao nhỏ ra cạo mấy cái, cát bụi rơi xuống, lộ ra khe hở thật nhỏ, hắn càng cố khoét sâu chỗ xốp bất đồng với gạch.
Không bao lâu sau, kế bên gạch đá lộ ra một khe hở lớn cỡ hai ngón tay, Jim hưng phấn vươn tay chen vào, dùng sức nhúc nhích, khối gạch kia bị móc ra cùng với bụi bặm tựa như không thuộc về mặt tường này.
Tiếng vang nặng nề từ nơi nào đó truyền đến, mặt đất bên phải tường đá bất ngờ xuất hiện một hố đen. Hai người cuống quít chạy qua, sau khi đốt bật lửa xác định phía dưới có gió, liền vội vã nhảy xuống.
Đường hầm phủ kín tro bụi cùng mạng nhện làm Raymond che miệng lại, theo sườn dốc đi đến đáy, cuối cùng là một căn phòng đá. Lòng tràn đầy kích động xông tới, ngay sau đó lại thất vọng. Phòng đá nhỏ hẹp trong ánh lửa u ám không có kho báu hay cổ vật vô giá như Raymond tưởng tượng. Trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn sơ cùng một cái bàn bị vùi lấp dưới cát bụi năm tháng.
“ Chết tiệt.”
Cảm thấy mình bị đùa giỡn, Raymond giận không chịu nổi, tiến lên phía trước, xốc khăn trải giường đã mục nát lên, một đám bọ hung nháy mắt bò ra làm y kinh hãi, sau đó càng thêm phẫn nộ, y căm hận đạp đất muốn giẫm nát lũ côn trùng đáng chết này.
“ Phòng bí mật trong đền thờ này rốt cuộc là dùng để làm gì?”
Bất đồng với Raymond, Jim vẻ mặt bình tĩnh nhìn xung quanh hỏi.
“ Quỷ tha ma bắt thây kệ nó dùng làm gì! Đau!”
Raymond không cam lòng lấy tay quét qua mặt bàn, lại đột ngột rút tay về. Dưới ánh lửa, vật thể sắc nhọn lây nhiễm máu y nổi lên hào quang màu đen. Raymond đè nén tức giận, phủi phủi bụi bặm, cầm lấy cái vật như cây kim, màu đen dài một lóng tay, thô hơn kim may đồ nhiều, phần đuôi còn điêu khắc hoa văn tinh mỹ, cẩn thận quan sát.
Ngay lúc Raymond nghi hoặc, đột ngột nghe thấy Jim hét thảm một tiếng, y cuống quít quay đầu, Jim ôm chân ngã trên sàn, bật lửa rơi xuống đất không quá một hồi liền tắt. Còn chưa kịp phát hiện phương hướng người tập kích họ, Raymond liền cảm thấy mình bị một lực mạnh đánh ngã, trên cánh tay truyền đến cảm giác nhói đau do bị cắt rách.
Raymond liều mạng vùng vẫy khỏi trói buộc của đối phương, chạy trốn trong bóng đêm. Tiếng gầm rú không giống con người mà đối phương đột ngột phát ra làm y kinh hoảng. Sờ soạng góc phòng, y nín thở cảnh giác nhìn bóng tối trước mắt, trong bóng đêm nhỏ hẹp nháy mắt chỉ có thể nghe thấy Jim thống khổ rên rỉ. Raymond theo bản năng sờ soạng trong tầm tay, tìm kiếm vật có thể phòng thân, nhưng ngoại trừ cây kim tìm thấy trên bàn ban nãy, cái gì cũng không có.
Thời gian từng giây trôi qua, con mắt trợn lên của Raymond bắt đầu phát chát, nhưng kẻ địch đánh lén họ lại không có động tĩnh. Nín thở chờ một hồi, Raymond giơ tay trái nắm chặt kim lên, run rẩy đốt bật lửa, sợ rằng trong chớp mắt đốt lên kẻ địch sẽ nhào tới y.
Bá.
Ánh mắt quen tối bị choáng một chút, Raymond theo bản năng hút không khí, nghĩ thầm nếu kẻ địch công kích y lúc này, vậy y hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng cho đến lúc trước mắt y khôi phục bình thường, cũng không nhìn thấy bóng dáng kẻ địch trong căn phòng nhỏ hẹp.
Raymond thở phào một hơi, sơ mi sớm bị mồ hôi tẩm ướt, y xê dịch thân thể đã vô lực, chuyển qua Jim muốn hôn mê bên cạnh.
Đỡ Jim cẩn thận xuyên qua đường hầm leo lên mặt đất, ánh nắng ác liệt của Ai Cập tháng sáu nháy mắt xua đi lạnh lẽo trên người bọn họ, ngay lúc hai người nhũn chân vô lực trên đất, xa xa truyền đến tiếng ồn ào.
Thật đáng chết…. Raymond thở hổn hển nhìn cảnh sát chạy về phía họ, bất đắc dĩ cười gượng, hôm nay tuyệt đối có thể trở thành ngày kỷ niệm kết thúc vận may thần thoại của y.
Đền Karnak
Cổng dẫn vào đền
Ngôi đền này chủ yếu thờ thần Amon, ngoài ra còn thờ thần gió và không khí, cùng với nữ thần Mut (vợ của Amon) và con trai là thần Mặt Trăng Cohens.
Những tháp bút của đền
Trên nền đất khoảng 40 ha công trình này được xây dựng vào thời tân đại (khoảng 1.500-1.000 năm trước Công nguyên). Karnak thật sự là công trình tuyệt mỹ của kiến trúc và điêu khắc với hàng trăm cột trụ đá cao 16 m và to đến mười người ôm mới xuể cùng bút tháp bằng đá granit nguyên khối, cao 29 m, nặng 385 tấn chưa kể dọc đường vào đền còn một hàng dài nhân sư đầu cừu bằng đá, biểu tượng của thần Amon tối cao của Ai Cập.
Những bức tượng xác ướp
Những bức tượng trong đền Karnak
Hàng tượng nhân sư đầu người dẫn vào đền
Cận cảnh tượng
Chữ tượng hình được khắc trên đá ở đền
Những cột đá sừng sững ở sảnh lớn
Hồ nước cầu nguyện