Chương 10
Dương Hiệp rất thất vọng khi biết rằng Tiểu Ly đã làm hòa với Minh Tuấn. Anh nhận ra rằng em gái mình đã bị ảnh hưởng bởi người mà anh coi là không phù hợp. Trong đầu Dương Hiệp, Minh Tuấn chỉ là một người chủ tiệm hoa nhỏ, không đủ gia thế để bảo vệ Tiểu Ly trước thế lực của gia đình Dương Khuê và Lê Hương. Để bảo vệ em gái khỏi những rắc rối, Dương Hiệp quyết định sắp xếp cho Tiểu Ly đi du học, xa khỏi Minh Tuấn và những ảnh hưởng xấu khác.
Một buổi tối, Dương Hiệp đến thăm Tiểu Ly tại nhà cô. Anh mang theo một phong bì chứa vé máy bay và các tài liệu cần thiết cho việc du học. Khi Tiểu Ly mở cửa, cô không biết rằng quyết định của anh trai mình sẽ thay đổi cuộc đời cô.
"Chào em, Tiểu Ly," Dương Hiệp nói, cố gắng giữ vẻ mặt thân thiện. "Anh có chuyện muốn nói với em. Em có chút thời gian không?"
Tiểu Ly mời anh vào, cảm thấy hơi lo lắng. "Có chuyện gì vậy, anh?" cô hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Dương Hiệp ngồi xuống và đặt phong bì lên bàn. "Tiểu Ly, anh đã sắp xếp cho em đi du học. Đó là cơ hội tốt để em tiếp xúc với thế giới mới, học hỏi nhiều điều và rời xa những rắc rối. Anh đã lo tất cả mọi thứ, và em sẽ đi trong tuần tới," anh nói, giọng đầy thuyết phục.
Tiểu Ly ngạc nhiên. "Du học? Tại sao? Em không muốn đi. Em muốn ở lại đây," cô nói, giọng đầy sự phản đối. "Em không cần phải đi xa như vậy. Em đã có mọi thứ ở đây rồi."
Dương Hiệp giữ giọng bình tĩnh. "Tiểu Ly, anh biết em muốn ở lại đây, nhưng du học là cơ hội tốt. Em sẽ có điều kiện học tập tốt hơn và tránh xa những rắc rối không đáng có. Anh chỉ muốn những điều tốt nhất cho em," anh nói, cố gắng thuyết phục cô.
Tiểu Ly lắc đầu, cảm thấy bất lực. "Em không muốn đi. Em không cần du học. Anh không thể ép em làm điều mà em không muốn," cô nói, giọng đầy sự quyết tâm.
Dương Hiệp nhìn Tiểu Ly, biết rằng cô sẽ không dễ dàng chấp nhận. "Tiểu Ly, anh làm điều này vì anh yêu em. Anh không muốn em bị tổn thương. Hãy tin anh, anh chỉ muốn tốt cho em," anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết.
Tiểu Ly cảm thấy bị ép buộc. Cô không muốn rời xa Minh Tuấn và những người bạn mới. Cô không muốn đi du học, xa gia đình và những điều quen thuộc. Nhưng Dương Hiệp đã quyết định, và cô không biết làm sao để từ chối.
"Anh không thể ép em đi. Em muốn ở lại. Em không muốn đi du học," cô nói, giọng yếu ớt nhưng đầy quyết tâm.
Dương Hiệp thở dài, biết rằng em gái đang đấu tranh chống lại quyết định của anh. "Tiểu Ly, anh đã quyết định rồi. Em cần phải đi du học. Anh không muốn tranh cãi, nhưng anh sẽ không thay đổi quyết định. Em hãy chuẩn bị và làm theo những gì anh đã sắp xếp," anh nói, rồi đứng dậy, rời đi.
Tiểu Ly cảm thấy bất lực. Cô không muốn rời xa những người mà cô yêu quý, nhưng cô biết rằng Dương Hiệp sẽ không thay đổi quyết định. Trong lòng, cô cảm thấy như mình bị tách ra khỏi những người bạn và cuộc sống mà cô đã bắt đầu yêu thích. Cô không biết phải làm sao để ngăn cản kế hoạch này, và cảm thấy nỗi buồn và sự bất lực bao trùm.
Tiểu Ly trở về phòng sau cuộc trò chuyện với Dương Hiệp, cảm thấy bất lực và buồn bã. Quyết định của anh trai cô khiến cô cảm thấy như bị tách khỏi mọi thứ quen thuộc. Du học có thể là một cơ hội tốt, nhưng đối với Tiểu Ly, đó là một sự chia ly với Minh Tuấn và những người bạn mới mà cô đã bắt đầu gắn bó.
Tiểu Ly ngồi trên giường, đôi mắt đẫm nước mắt. Cô không muốn rời xa Minh Tuấn, nhưng cô cũng không biết phải làm sao để thay đổi quyết định của Dương Hiệp. Cô nghĩ đến Minh Tuấn và cảm thấy cần nói chuyện với anh, để chia sẻ nỗi đau của mình.
Cô lấy điện thoại, nhìn số của Minh Tuấn một lúc rồi quyết định gọi cho anh. Cô muốn tìm sự an ủi, muốn nghe giọng nói của anh và biết rằng anh vẫn ở bên cạnh cô. Điện thoại đổ chuông vài lần trước khi Minh Tuấn bắt máy.
"Tiểu Ly? Anh đang lo lắng cho em. Em đang ở đâu?" Minh Tuấn hỏi, giọng đầy lo lắng.
Tiểu Ly cố gắng kiềm chế nước mắt. "Anh Tuấn, anh Hiệp muốn gửi em đi du học. Em không muốn đi, nhưng anh ấy đã quyết định rồi. Em không muốn rời xa anh," cô nói, giọng yếu ớt nhưng đầy sự bất lực.
Minh Tuấn cảm thấy đau lòng khi nghe điều đó. Anh biết rằng Dương Hiệp đã có kế hoạch tách Tiểu Ly khỏi mình, và điều đó khiến anh giận dữ. "Tiểu Ly, đừng lo. Anh sẽ không để họ ép em làm điều mà em không muốn. Anh sẽ nói chuyện với Dương Hiệp, em yên tâm," anh nói, cố gắng trấn an cô.
Tiểu Ly cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe lời nói của Minh Tuấn. Nhưng trước khi cô có thể nói thêm, Dương Hiệp bước vào phòng mà không gõ cửa, bắt gặp cô đang cầm điện thoại.
"Tiểu Ly, em đang nói chuyện với ai?" Dương Hiệp hỏi, giọng nghiêm khắc.
Tiểu Ly giật mình, biết rằng mình đã bị phát hiện. Cô cố gắng che giấu điện thoại, nhưng quá muộn. "Em chỉ đang nói chuyện với bạn thôi," cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
Dương Hiệp nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đầy sự nghi ngờ. "Em đang nói chuyện với Minh Tuấn, phải không? Anh đã nói với em rằng không được tiếp xúc với anh ta. Anh ta không phải là người tốt cho em," anh nói, giọng cứng rắn.
Minh Tuấn, nghe thấy giọng Dương Hiệp qua điện thoại, biết rằng có chuyện không ổn. "Tiểu Ly, anh đến ngay. Đừng lo," anh nói, rồi nhanh chóng cúp máy, chuẩn bị đến nhà Tiểu Ly.
Tiểu Ly cảm thấy bị ép buộc và sợ hãi. Dương Hiệp không muốn cô liên lạc với Minh Tuấn, và anh trai cô đang trở nên ngày càng kiểm soát. Cô không biết phải làm sao để giữ liên lạc với Minh Tuấn và tìm cách tránh bị gửi đi du học. Nỗi lo lắng và áp lực khiến cô cảm thấy bất lực, không biết phải làm gì tiếp theo.
Dương Hiệp thấy Tiểu Ly đang cầm điện thoại, ánh mắt của anh ấy nhanh chóng chuyển từ ngạc nhiên sang nghiêm khắc. Anh biết rằng em gái mình đang nói chuyện với Minh Tuấn, điều mà anh đã cố gắng ngăn chặn. Dương Hiệp không thể để Tiểu Ly bị ảnh hưởng bởi người mà anh cho là không phù hợp.
"Tiểu Ly, em đang nói chuyện với ai?" Dương Hiệp hỏi, giọng đầy quyền uy.
Tiểu Ly cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự nghiêm khắc trong giọng nói của Dương Hiệp khiến cô cảm thấy bất an. "Em chỉ đang nói chuyện với bạn thôi," cô nói, giọng thấp và cố gắng tránh ánh mắt của anh.
Dương Hiệp không tin lời của Tiểu Ly. "Em không cần nói dối. Anh biết em đang nói chuyện với Minh Tuấn. Anh đã nói với em rằng không được tiếp xúc với anh ta. Em phải hiểu rằng anh ta không tốt cho em," anh nói, giọng cứng rắn.
Tiểu Ly cảm thấy áp lực tăng lên. Cô biết rằng Dương Hiệp không thích Minh Tuấn, nhưng cô cũng không muốn bị kiểm soát. "Anh Tuấn không làm gì sai. Anh ấy chỉ muốn giúp đỡ em. Tại sao anh lại cấm em gặp anh ấy?" cô cãi lại, giọng đầy sự phản đối.
Dương Hiệp thở dài, cố gắng kiềm chế sự giận dữ. "Tiểu Ly, anh chỉ muốn điều tốt nhất cho em. Em không hiểu được thế giới này nguy hiểm như thế nào. Anh Tuấn là người không có gia thế, không thể bảo vệ em khỏi những kẻ xấu. Em cần gia đình, và anh sẽ là người bảo vệ em," anh nói, giọng mềm hơn nhưng vẫn nghiêm túc.
Tiểu Ly cảm thấy bất lực. Cô không muốn tranh cãi với anh trai, nhưng cô cũng không muốn bị ép buộc. "Anh Tuấn không làm gì sai. Anh ấy chỉ muốn giúp em," cô nói, giọng nhỏ dần.
Dương Hiệp cảm thấy mình cần phải cứng rắn hơn. "Tiểu Ly, em cần phải hiểu rằng Minh Tuấn không phải là người tốt cho em. Anh đã sắp xếp cho em đi du học. Đó là cơ hội tốt, và em không nên từ chối. Em cần phải nghe lời," anh nói, giọng quyết đoán.
Tiểu Ly không muốn nghe thêm nữa. Cô cảm thấy áp lực và sự kiểm soát từ Dương Hiệp đang khiến cô không thể thở nổi. "Em mệt rồi. Em muốn ở một mình," cô nói, giọng yếu ớt nhưng đầy quyết tâm.
Dương Hiệp cảm thấy khó chịu nhưng không muốn ép buộc thêm. "Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Anh sẽ nói chuyện với em sau," anh nói, rồi rời khỏi phòng, để Tiểu Ly lại một mình.
Tiểu Ly ngồi trên giường, cảm thấy nặng nề và buồn bã. Cô không muốn bị ép buộc đi du học, nhưng Dương Hiệp dường như không cho cô lựa chọn. Trong lòng, cô cảm thấy bất lực và không biết phải làm sao để thoát khỏi áp lực này. Cô cần thời gian để suy nghĩ và quyết định xem mình nên làm gì tiếp theo.
Một buổi tối, Dương Hiệp đến thăm Tiểu Ly tại nhà cô. Anh mang theo một phong bì chứa vé máy bay và các tài liệu cần thiết cho việc du học. Khi Tiểu Ly mở cửa, cô không biết rằng quyết định của anh trai mình sẽ thay đổi cuộc đời cô.
"Chào em, Tiểu Ly," Dương Hiệp nói, cố gắng giữ vẻ mặt thân thiện. "Anh có chuyện muốn nói với em. Em có chút thời gian không?"
Tiểu Ly mời anh vào, cảm thấy hơi lo lắng. "Có chuyện gì vậy, anh?" cô hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Dương Hiệp ngồi xuống và đặt phong bì lên bàn. "Tiểu Ly, anh đã sắp xếp cho em đi du học. Đó là cơ hội tốt để em tiếp xúc với thế giới mới, học hỏi nhiều điều và rời xa những rắc rối. Anh đã lo tất cả mọi thứ, và em sẽ đi trong tuần tới," anh nói, giọng đầy thuyết phục.
Tiểu Ly ngạc nhiên. "Du học? Tại sao? Em không muốn đi. Em muốn ở lại đây," cô nói, giọng đầy sự phản đối. "Em không cần phải đi xa như vậy. Em đã có mọi thứ ở đây rồi."
Dương Hiệp giữ giọng bình tĩnh. "Tiểu Ly, anh biết em muốn ở lại đây, nhưng du học là cơ hội tốt. Em sẽ có điều kiện học tập tốt hơn và tránh xa những rắc rối không đáng có. Anh chỉ muốn những điều tốt nhất cho em," anh nói, cố gắng thuyết phục cô.
Tiểu Ly lắc đầu, cảm thấy bất lực. "Em không muốn đi. Em không cần du học. Anh không thể ép em làm điều mà em không muốn," cô nói, giọng đầy sự quyết tâm.
Dương Hiệp nhìn Tiểu Ly, biết rằng cô sẽ không dễ dàng chấp nhận. "Tiểu Ly, anh làm điều này vì anh yêu em. Anh không muốn em bị tổn thương. Hãy tin anh, anh chỉ muốn tốt cho em," anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết.
Tiểu Ly cảm thấy bị ép buộc. Cô không muốn rời xa Minh Tuấn và những người bạn mới. Cô không muốn đi du học, xa gia đình và những điều quen thuộc. Nhưng Dương Hiệp đã quyết định, và cô không biết làm sao để từ chối.
"Anh không thể ép em đi. Em muốn ở lại. Em không muốn đi du học," cô nói, giọng yếu ớt nhưng đầy quyết tâm.
Dương Hiệp thở dài, biết rằng em gái đang đấu tranh chống lại quyết định của anh. "Tiểu Ly, anh đã quyết định rồi. Em cần phải đi du học. Anh không muốn tranh cãi, nhưng anh sẽ không thay đổi quyết định. Em hãy chuẩn bị và làm theo những gì anh đã sắp xếp," anh nói, rồi đứng dậy, rời đi.
Tiểu Ly cảm thấy bất lực. Cô không muốn rời xa những người mà cô yêu quý, nhưng cô biết rằng Dương Hiệp sẽ không thay đổi quyết định. Trong lòng, cô cảm thấy như mình bị tách ra khỏi những người bạn và cuộc sống mà cô đã bắt đầu yêu thích. Cô không biết phải làm sao để ngăn cản kế hoạch này, và cảm thấy nỗi buồn và sự bất lực bao trùm.
Tiểu Ly trở về phòng sau cuộc trò chuyện với Dương Hiệp, cảm thấy bất lực và buồn bã. Quyết định của anh trai cô khiến cô cảm thấy như bị tách khỏi mọi thứ quen thuộc. Du học có thể là một cơ hội tốt, nhưng đối với Tiểu Ly, đó là một sự chia ly với Minh Tuấn và những người bạn mới mà cô đã bắt đầu gắn bó.
Tiểu Ly ngồi trên giường, đôi mắt đẫm nước mắt. Cô không muốn rời xa Minh Tuấn, nhưng cô cũng không biết phải làm sao để thay đổi quyết định của Dương Hiệp. Cô nghĩ đến Minh Tuấn và cảm thấy cần nói chuyện với anh, để chia sẻ nỗi đau của mình.
Cô lấy điện thoại, nhìn số của Minh Tuấn một lúc rồi quyết định gọi cho anh. Cô muốn tìm sự an ủi, muốn nghe giọng nói của anh và biết rằng anh vẫn ở bên cạnh cô. Điện thoại đổ chuông vài lần trước khi Minh Tuấn bắt máy.
"Tiểu Ly? Anh đang lo lắng cho em. Em đang ở đâu?" Minh Tuấn hỏi, giọng đầy lo lắng.
Tiểu Ly cố gắng kiềm chế nước mắt. "Anh Tuấn, anh Hiệp muốn gửi em đi du học. Em không muốn đi, nhưng anh ấy đã quyết định rồi. Em không muốn rời xa anh," cô nói, giọng yếu ớt nhưng đầy sự bất lực.
Minh Tuấn cảm thấy đau lòng khi nghe điều đó. Anh biết rằng Dương Hiệp đã có kế hoạch tách Tiểu Ly khỏi mình, và điều đó khiến anh giận dữ. "Tiểu Ly, đừng lo. Anh sẽ không để họ ép em làm điều mà em không muốn. Anh sẽ nói chuyện với Dương Hiệp, em yên tâm," anh nói, cố gắng trấn an cô.
Tiểu Ly cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe lời nói của Minh Tuấn. Nhưng trước khi cô có thể nói thêm, Dương Hiệp bước vào phòng mà không gõ cửa, bắt gặp cô đang cầm điện thoại.
"Tiểu Ly, em đang nói chuyện với ai?" Dương Hiệp hỏi, giọng nghiêm khắc.
Tiểu Ly giật mình, biết rằng mình đã bị phát hiện. Cô cố gắng che giấu điện thoại, nhưng quá muộn. "Em chỉ đang nói chuyện với bạn thôi," cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
Dương Hiệp nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đầy sự nghi ngờ. "Em đang nói chuyện với Minh Tuấn, phải không? Anh đã nói với em rằng không được tiếp xúc với anh ta. Anh ta không phải là người tốt cho em," anh nói, giọng cứng rắn.
Minh Tuấn, nghe thấy giọng Dương Hiệp qua điện thoại, biết rằng có chuyện không ổn. "Tiểu Ly, anh đến ngay. Đừng lo," anh nói, rồi nhanh chóng cúp máy, chuẩn bị đến nhà Tiểu Ly.
Tiểu Ly cảm thấy bị ép buộc và sợ hãi. Dương Hiệp không muốn cô liên lạc với Minh Tuấn, và anh trai cô đang trở nên ngày càng kiểm soát. Cô không biết phải làm sao để giữ liên lạc với Minh Tuấn và tìm cách tránh bị gửi đi du học. Nỗi lo lắng và áp lực khiến cô cảm thấy bất lực, không biết phải làm gì tiếp theo.
Dương Hiệp thấy Tiểu Ly đang cầm điện thoại, ánh mắt của anh ấy nhanh chóng chuyển từ ngạc nhiên sang nghiêm khắc. Anh biết rằng em gái mình đang nói chuyện với Minh Tuấn, điều mà anh đã cố gắng ngăn chặn. Dương Hiệp không thể để Tiểu Ly bị ảnh hưởng bởi người mà anh cho là không phù hợp.
"Tiểu Ly, em đang nói chuyện với ai?" Dương Hiệp hỏi, giọng đầy quyền uy.
Tiểu Ly cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự nghiêm khắc trong giọng nói của Dương Hiệp khiến cô cảm thấy bất an. "Em chỉ đang nói chuyện với bạn thôi," cô nói, giọng thấp và cố gắng tránh ánh mắt của anh.
Dương Hiệp không tin lời của Tiểu Ly. "Em không cần nói dối. Anh biết em đang nói chuyện với Minh Tuấn. Anh đã nói với em rằng không được tiếp xúc với anh ta. Em phải hiểu rằng anh ta không tốt cho em," anh nói, giọng cứng rắn.
Tiểu Ly cảm thấy áp lực tăng lên. Cô biết rằng Dương Hiệp không thích Minh Tuấn, nhưng cô cũng không muốn bị kiểm soát. "Anh Tuấn không làm gì sai. Anh ấy chỉ muốn giúp đỡ em. Tại sao anh lại cấm em gặp anh ấy?" cô cãi lại, giọng đầy sự phản đối.
Dương Hiệp thở dài, cố gắng kiềm chế sự giận dữ. "Tiểu Ly, anh chỉ muốn điều tốt nhất cho em. Em không hiểu được thế giới này nguy hiểm như thế nào. Anh Tuấn là người không có gia thế, không thể bảo vệ em khỏi những kẻ xấu. Em cần gia đình, và anh sẽ là người bảo vệ em," anh nói, giọng mềm hơn nhưng vẫn nghiêm túc.
Tiểu Ly cảm thấy bất lực. Cô không muốn tranh cãi với anh trai, nhưng cô cũng không muốn bị ép buộc. "Anh Tuấn không làm gì sai. Anh ấy chỉ muốn giúp em," cô nói, giọng nhỏ dần.
Dương Hiệp cảm thấy mình cần phải cứng rắn hơn. "Tiểu Ly, em cần phải hiểu rằng Minh Tuấn không phải là người tốt cho em. Anh đã sắp xếp cho em đi du học. Đó là cơ hội tốt, và em không nên từ chối. Em cần phải nghe lời," anh nói, giọng quyết đoán.
Tiểu Ly không muốn nghe thêm nữa. Cô cảm thấy áp lực và sự kiểm soát từ Dương Hiệp đang khiến cô không thể thở nổi. "Em mệt rồi. Em muốn ở một mình," cô nói, giọng yếu ớt nhưng đầy quyết tâm.
Dương Hiệp cảm thấy khó chịu nhưng không muốn ép buộc thêm. "Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Anh sẽ nói chuyện với em sau," anh nói, rồi rời khỏi phòng, để Tiểu Ly lại một mình.
Tiểu Ly ngồi trên giường, cảm thấy nặng nề và buồn bã. Cô không muốn bị ép buộc đi du học, nhưng Dương Hiệp dường như không cho cô lựa chọn. Trong lòng, cô cảm thấy bất lực và không biết phải làm sao để thoát khỏi áp lực này. Cô cần thời gian để suy nghĩ và quyết định xem mình nên làm gì tiếp theo.