Chương 11
Minh Tuấn không thể chờ đợi lâu hơn. Sau khi nghe cuộc đối thoại giữa Tiểu Ly và Dương Hiệp qua điện thoại, anh biết mình cần phải hành động. Anh không thể để Dương Hiệp ép buộc Tiểu Ly đi du học và rời xa cô mãi mãi. Trong đầu Minh Tuấn, chỉ có một ý nghĩ: tìm cách gặp Tiểu Ly và thuyết phục cô chạy trốn khỏi áp lực của anh trai.
Buổi tối, Minh Tuấn tìm cách tiếp cận nhà của Tiểu Ly mà không bị Dương Hiệp phát hiện. Anh tìm một chỗ ẩn nấp gần cửa sổ phòng Tiểu Ly, nơi anh có thể gọi cô mà không ai nhìn thấy. Anh hạ giọng, gọi nhỏ, cố gắng không gây tiếng động.
"Tiểu Ly! Là anh, Minh Tuấn. Em nghe thấy không?" Minh Tuấn gọi khẽ, giọng đầy sự khẩn cấp.
Tiểu Ly đang ngồi trong phòng, cảm thấy mệt mỏi và buồn bã sau cuộc đối thoại với Dương Hiệp. Khi nghe thấy tiếng gọi của Minh Tuấn từ bên ngoài cửa sổ, cô giật mình và lập tức tới gần. Cô nhìn ra ngoài và thấy Minh Tuấn đang đứng đó, cố gắng giữ im lặng.
"Minh Tuấn? Sao anh lại ở đây? Nếu anh Hiệp thấy thì sao?" Tiểu Ly hỏi, giọng nhỏ và đầy lo lắng.
Minh Tuấn biết mình phải cẩn thận. "Anh biết, nhưng anh không thể để em đi du học. Đó không phải là điều em muốn, đúng không? Em có thể rời khỏi đây, anh có thể giúp em chạy trốn," anh nói, giọng đầy sự quyết tâm.
Tiểu Ly cảm thấy bối rối. Cô muốn thoát khỏi áp lực của Dương Hiệp, nhưng việc chạy trốn là điều rất mạo hiểm. "Nhưng... chạy trốn ư? Em không thể. Dương Hiệp sẽ không bao giờ để em yên. Nếu bị bắt, anh ấy sẽ rất giận," cô nói, giọng đầy sự lo lắng.
Minh Tuấn cố gắng thuyết phục cô. "Tiểu Ly, anh không muốn em bị ép buộc làm điều mà em không muốn. Anh biết em sợ, nhưng anh sẽ bảo vệ em. Anh không thể để em bị gửi đi nơi nào đó mà em không muốn. Em hãy tin anh, chúng ta sẽ tìm ra cách," anh nói, cố gắng trấn an cô.
Tiểu Ly cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cô biết Minh Tuấn thực sự quan tâm đến cô, nhưng việc chạy trốn là một quyết định lớn. Cô không biết liệu mình có đủ dũng cảm để làm điều đó hay không. "Nhưng... em không biết. Nếu em chạy trốn, em sẽ đi đâu? Em sẽ làm gì?" cô hỏi, giọng đầy sự do dự.
Minh Tuấn giữ giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. "Anh đã có kế hoạch. Em có thể ở tạm tại một nơi an toàn, rồi chúng ta sẽ tìm cách giải quyết mọi thứ. Em chỉ cần tin anh. Anh sẽ không để em một mình," anh nói, giọng đầy sự khích lệ.
Tiểu Ly cảm thấy lạc lõng, nhưng cô biết mình không thể tiếp tục sống dưới áp lực của Dương Hiệp. Cô muốn tin Minh Tuấn, nhưng nỗi sợ hãi và sự bất an khiến cô do dự. Cô nhìn Minh Tuấn, cố gắng tìm thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của anh.
"Anh hứa sẽ bảo vệ em? Anh sẽ không để em một mình?" cô hỏi, giọng yếu ớt nhưng đầy hy vọng.
Minh Tuấn gật đầu, ánh mắt đầy sự chân thành. "Anh hứa. Anh sẽ không để em một mình. Anh sẽ bảo vệ em," anh nói, giọng chắc chắn.
Tiểu Ly cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác. Cô gật đầu nhẹ, quyết định tin Minh Tuấn. Cô biết rằng chạy trốn có thể nguy hiểm, nhưng ở lại còn đáng sợ hơn. Với sự giúp đỡ của Minh Tuấn, cô sẽ tìm cách thoát khỏi áp lực và tìm kiếm cuộc sống mà cô thực sự mong muốn.
Tuy nhiên, trên đường đến nhà Tiểu Ly, anh bất ngờ gặp Dương Khuê. Cô ta đứng ở góc phố, ánh mắt ranh mãnh và nụ cười đầy ẩn ý. Khi nhìn thấy Minh Tuấn, Dương Khuê nhận ra rằng có điều gì đó đang xảy ra.
"Minh Tuấn? Anh đang đi đâu mà vội vã thế?" Dương Khuê hỏi, giọng đầy vẻ thách thức.
Minh Tuấn không có thời gian cho những trò chơi của cô ta. "Không phải việc của cô. Tránh đường," anh nói, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng đầy sự cảnh cáo.
Dương Khuê cười nhạt, biết rằng Minh Tuấn đang chạy tới gặp Tiểu Ly. Cô ta nhanh chóng rút điện thoại và gọi cho Dương Hiệp, biết rằng anh trai mình sẽ không bỏ qua chuyện này. Chuông điện thoại đổ nhiều lần nhưng Dương Hiệp không trả lời, có lẽ vì anh đang bận với công việc.
Trong khi đó, Minh Tuấn đã đến gần nhà Tiểu Ly. Anh không muốn bị Dương Khuê làm phiền, vì vậy anh chạy thật nhanh để tránh bị phát hiện. Khi Dương Khuê cuối cùng đã gọi được Dương Hiệp, cô ta nhanh chóng thông báo về Minh Tuấn.
"Dương Hiệp, anh có biết Minh Tuấn đang chạy đến nhà Tiểu Ly không? Em nghĩ anh nên kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra," Dương Khuê nói, giọng đầy sự khiêu khích.
Dương Hiệp ban đầu không quan tâm, nhưng khi nghe đến Minh Tuấn và Tiểu Ly, anh nhận ra rằng có điều gì đó không đúng. Anh vội vã chạy lên phòng của Tiểu Ly, hy vọng rằng cô vẫn ở trong phòng. Nhưng khi anh mở cửa, anh thấy cửa sổ đang mở và Tiểu Ly đang cố trèo ra ngoài.
"Tiểu Ly! Em đang làm gì vậy? Dừng lại!" Dương Hiệp hét lên, cố gắng chạy tới để ngăn cô.
Nhưng trước khi anh kịp đến, Minh Tuấn đã xuất hiện từ bên ngoài. Anh nhảy vào phòng qua cửa sổ và đấm thẳng vào mặt Dương Hiệp, khiến anh ta ngã xuống đất. "Anh không được ép buộc Tiểu Ly! Anh là anh trai mà đối xử với em gái như vậy sao?" Minh Tuấn hét lên, giọng đầy sự phẫn nộ.
Dương Hiệp ngã xuống đất, mắt mở to vì bất ngờ. Anh cảm thấy cú đấm của Minh Tuấn không chỉ là sức mạnh vật lý mà còn là sự thức tỉnh tinh thần. Anh nhận ra rằng mình đã ích kỷ, đã quá tập trung vào kiểm soát Tiểu Ly mà không nghĩ đến cảm xúc của cô.
Minh Tuấn tiến tới gần Dương Hiệp, ánh mắt đầy sự giận dữ. "Anh có biết rằng tất cả những gì xảy ra là do sự ích kỷ của anh và sự ganh tị của Dương Khuê không? Anh đã làm cho Tiểu Ly sợ hãi, làm cô ấy không dám tin vào ai. Anh có hiểu rằng em gái anh cần sự tự do và yêu thương, không phải sự kiểm soát?" Minh Tuấn nói, giọng đầy sự giáo huấn.
Dương Hiệp cảm thấy đau lòng khi nghe những lời đó. Anh nhìn lên, thấy Tiểu Ly đang đứng ở cửa sổ, mắt đẫm nước mắt. Anh nhận ra rằng mọi thứ mà anh đã làm chỉ khiến cô xa cách hơn. Sự kiểm soát và ích kỷ của anh chỉ làm hại em gái mình, và tất cả điều đó là do sự ganh tị và không hiểu rõ của chính anh.
Minh Tuấn quay sang Tiểu Ly, nắm lấy tay cô. "Tiểu Ly, em không cần phải sợ. Chúng ta sẽ rời khỏi đây. Em không cần phải làm điều mà em không muốn," anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
Dương Hiệp cảm thấy hối hận, biết rằng anh đã sai lầm. Anh không muốn mất em gái mình, nhưng anh cũng hiểu rằng không thể ép buộc cô. Anh đứng dậy, rồi nói với Minh Tuấn và Tiểu Ly: "Tôi xin lỗi. Tôi không biết mình đã làm hại em gái mình như thế nào. Tôi sẽ sửa sai. Hãy cho tôi cơ hội để làm lại từ đầu."
Minh Tuấn nhìn Dương Hiệp, thấy sự chân thành trong lời xin lỗi của anh ta. "Anh phải hiểu rằng Tiểu Ly cần sự tự do. Anh không thể kiểm soát cô ấy. Nếu anh thực sự quan tâm đến cô, hãy để cô ấy tự quyết định cuộc sống của mình," Minh Tuấn nói, giọng nghiêm túc.
Dương Hiệp gật đầu, biết rằng mình đã sai và cần phải thay đổi. "Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không ép buộc Tiểu Ly nữa. Tôi chỉ muốn cô ấy an toàn," anh nói, giọng đầy sự hối hận.
Minh Tuấn gật đầu, rồi quay sang Tiểu Ly. "Chúng ta đi thôi," anh nói, rồi cùng cô rời khỏi nhà Dương Hiệp, biết rằng họ đã vượt qua một chướng ngại lớn và giờ đây có thể bắt đầu một cuộc sống mới, tự do và không bị kiểm soát.
...----------------...
Nhưng có chắc là không bị kiểm soát không:>>
Buổi tối, Minh Tuấn tìm cách tiếp cận nhà của Tiểu Ly mà không bị Dương Hiệp phát hiện. Anh tìm một chỗ ẩn nấp gần cửa sổ phòng Tiểu Ly, nơi anh có thể gọi cô mà không ai nhìn thấy. Anh hạ giọng, gọi nhỏ, cố gắng không gây tiếng động.
"Tiểu Ly! Là anh, Minh Tuấn. Em nghe thấy không?" Minh Tuấn gọi khẽ, giọng đầy sự khẩn cấp.
Tiểu Ly đang ngồi trong phòng, cảm thấy mệt mỏi và buồn bã sau cuộc đối thoại với Dương Hiệp. Khi nghe thấy tiếng gọi của Minh Tuấn từ bên ngoài cửa sổ, cô giật mình và lập tức tới gần. Cô nhìn ra ngoài và thấy Minh Tuấn đang đứng đó, cố gắng giữ im lặng.
"Minh Tuấn? Sao anh lại ở đây? Nếu anh Hiệp thấy thì sao?" Tiểu Ly hỏi, giọng nhỏ và đầy lo lắng.
Minh Tuấn biết mình phải cẩn thận. "Anh biết, nhưng anh không thể để em đi du học. Đó không phải là điều em muốn, đúng không? Em có thể rời khỏi đây, anh có thể giúp em chạy trốn," anh nói, giọng đầy sự quyết tâm.
Tiểu Ly cảm thấy bối rối. Cô muốn thoát khỏi áp lực của Dương Hiệp, nhưng việc chạy trốn là điều rất mạo hiểm. "Nhưng... chạy trốn ư? Em không thể. Dương Hiệp sẽ không bao giờ để em yên. Nếu bị bắt, anh ấy sẽ rất giận," cô nói, giọng đầy sự lo lắng.
Minh Tuấn cố gắng thuyết phục cô. "Tiểu Ly, anh không muốn em bị ép buộc làm điều mà em không muốn. Anh biết em sợ, nhưng anh sẽ bảo vệ em. Anh không thể để em bị gửi đi nơi nào đó mà em không muốn. Em hãy tin anh, chúng ta sẽ tìm ra cách," anh nói, cố gắng trấn an cô.
Tiểu Ly cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cô biết Minh Tuấn thực sự quan tâm đến cô, nhưng việc chạy trốn là một quyết định lớn. Cô không biết liệu mình có đủ dũng cảm để làm điều đó hay không. "Nhưng... em không biết. Nếu em chạy trốn, em sẽ đi đâu? Em sẽ làm gì?" cô hỏi, giọng đầy sự do dự.
Minh Tuấn giữ giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. "Anh đã có kế hoạch. Em có thể ở tạm tại một nơi an toàn, rồi chúng ta sẽ tìm cách giải quyết mọi thứ. Em chỉ cần tin anh. Anh sẽ không để em một mình," anh nói, giọng đầy sự khích lệ.
Tiểu Ly cảm thấy lạc lõng, nhưng cô biết mình không thể tiếp tục sống dưới áp lực của Dương Hiệp. Cô muốn tin Minh Tuấn, nhưng nỗi sợ hãi và sự bất an khiến cô do dự. Cô nhìn Minh Tuấn, cố gắng tìm thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của anh.
"Anh hứa sẽ bảo vệ em? Anh sẽ không để em một mình?" cô hỏi, giọng yếu ớt nhưng đầy hy vọng.
Minh Tuấn gật đầu, ánh mắt đầy sự chân thành. "Anh hứa. Anh sẽ không để em một mình. Anh sẽ bảo vệ em," anh nói, giọng chắc chắn.
Tiểu Ly cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác. Cô gật đầu nhẹ, quyết định tin Minh Tuấn. Cô biết rằng chạy trốn có thể nguy hiểm, nhưng ở lại còn đáng sợ hơn. Với sự giúp đỡ của Minh Tuấn, cô sẽ tìm cách thoát khỏi áp lực và tìm kiếm cuộc sống mà cô thực sự mong muốn.
Tuy nhiên, trên đường đến nhà Tiểu Ly, anh bất ngờ gặp Dương Khuê. Cô ta đứng ở góc phố, ánh mắt ranh mãnh và nụ cười đầy ẩn ý. Khi nhìn thấy Minh Tuấn, Dương Khuê nhận ra rằng có điều gì đó đang xảy ra.
"Minh Tuấn? Anh đang đi đâu mà vội vã thế?" Dương Khuê hỏi, giọng đầy vẻ thách thức.
Minh Tuấn không có thời gian cho những trò chơi của cô ta. "Không phải việc của cô. Tránh đường," anh nói, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng đầy sự cảnh cáo.
Dương Khuê cười nhạt, biết rằng Minh Tuấn đang chạy tới gặp Tiểu Ly. Cô ta nhanh chóng rút điện thoại và gọi cho Dương Hiệp, biết rằng anh trai mình sẽ không bỏ qua chuyện này. Chuông điện thoại đổ nhiều lần nhưng Dương Hiệp không trả lời, có lẽ vì anh đang bận với công việc.
Trong khi đó, Minh Tuấn đã đến gần nhà Tiểu Ly. Anh không muốn bị Dương Khuê làm phiền, vì vậy anh chạy thật nhanh để tránh bị phát hiện. Khi Dương Khuê cuối cùng đã gọi được Dương Hiệp, cô ta nhanh chóng thông báo về Minh Tuấn.
"Dương Hiệp, anh có biết Minh Tuấn đang chạy đến nhà Tiểu Ly không? Em nghĩ anh nên kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra," Dương Khuê nói, giọng đầy sự khiêu khích.
Dương Hiệp ban đầu không quan tâm, nhưng khi nghe đến Minh Tuấn và Tiểu Ly, anh nhận ra rằng có điều gì đó không đúng. Anh vội vã chạy lên phòng của Tiểu Ly, hy vọng rằng cô vẫn ở trong phòng. Nhưng khi anh mở cửa, anh thấy cửa sổ đang mở và Tiểu Ly đang cố trèo ra ngoài.
"Tiểu Ly! Em đang làm gì vậy? Dừng lại!" Dương Hiệp hét lên, cố gắng chạy tới để ngăn cô.
Nhưng trước khi anh kịp đến, Minh Tuấn đã xuất hiện từ bên ngoài. Anh nhảy vào phòng qua cửa sổ và đấm thẳng vào mặt Dương Hiệp, khiến anh ta ngã xuống đất. "Anh không được ép buộc Tiểu Ly! Anh là anh trai mà đối xử với em gái như vậy sao?" Minh Tuấn hét lên, giọng đầy sự phẫn nộ.
Dương Hiệp ngã xuống đất, mắt mở to vì bất ngờ. Anh cảm thấy cú đấm của Minh Tuấn không chỉ là sức mạnh vật lý mà còn là sự thức tỉnh tinh thần. Anh nhận ra rằng mình đã ích kỷ, đã quá tập trung vào kiểm soát Tiểu Ly mà không nghĩ đến cảm xúc của cô.
Minh Tuấn tiến tới gần Dương Hiệp, ánh mắt đầy sự giận dữ. "Anh có biết rằng tất cả những gì xảy ra là do sự ích kỷ của anh và sự ganh tị của Dương Khuê không? Anh đã làm cho Tiểu Ly sợ hãi, làm cô ấy không dám tin vào ai. Anh có hiểu rằng em gái anh cần sự tự do và yêu thương, không phải sự kiểm soát?" Minh Tuấn nói, giọng đầy sự giáo huấn.
Dương Hiệp cảm thấy đau lòng khi nghe những lời đó. Anh nhìn lên, thấy Tiểu Ly đang đứng ở cửa sổ, mắt đẫm nước mắt. Anh nhận ra rằng mọi thứ mà anh đã làm chỉ khiến cô xa cách hơn. Sự kiểm soát và ích kỷ của anh chỉ làm hại em gái mình, và tất cả điều đó là do sự ganh tị và không hiểu rõ của chính anh.
Minh Tuấn quay sang Tiểu Ly, nắm lấy tay cô. "Tiểu Ly, em không cần phải sợ. Chúng ta sẽ rời khỏi đây. Em không cần phải làm điều mà em không muốn," anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
Dương Hiệp cảm thấy hối hận, biết rằng anh đã sai lầm. Anh không muốn mất em gái mình, nhưng anh cũng hiểu rằng không thể ép buộc cô. Anh đứng dậy, rồi nói với Minh Tuấn và Tiểu Ly: "Tôi xin lỗi. Tôi không biết mình đã làm hại em gái mình như thế nào. Tôi sẽ sửa sai. Hãy cho tôi cơ hội để làm lại từ đầu."
Minh Tuấn nhìn Dương Hiệp, thấy sự chân thành trong lời xin lỗi của anh ta. "Anh phải hiểu rằng Tiểu Ly cần sự tự do. Anh không thể kiểm soát cô ấy. Nếu anh thực sự quan tâm đến cô, hãy để cô ấy tự quyết định cuộc sống của mình," Minh Tuấn nói, giọng nghiêm túc.
Dương Hiệp gật đầu, biết rằng mình đã sai và cần phải thay đổi. "Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không ép buộc Tiểu Ly nữa. Tôi chỉ muốn cô ấy an toàn," anh nói, giọng đầy sự hối hận.
Minh Tuấn gật đầu, rồi quay sang Tiểu Ly. "Chúng ta đi thôi," anh nói, rồi cùng cô rời khỏi nhà Dương Hiệp, biết rằng họ đã vượt qua một chướng ngại lớn và giờ đây có thể bắt đầu một cuộc sống mới, tự do và không bị kiểm soát.
...----------------...
Nhưng có chắc là không bị kiểm soát không:>>