Chương 4
Sau khi thăm Minh Lan tại bệnh viện, Minh Tuấn trở về tiệm hoa của mình, lòng nặng trĩu với những suy nghĩ về vụ việc của em gái. Anh cảm thấy bất lực trước sự bất công mà Minh Lan và Tiểu Ly phải đối mặt. Dù anh muốn giúp đỡ, nhưng sức mạnh của gia đình Dương Khuê là một trở ngại lớn.
Khi Minh Tuấn đang tưới hoa trong tiệm, một tiếng chuông nhỏ vang lên báo hiệu có khách đến. Anh quay lại và thấy Dương Hiệp bước vào. Minh Tuấn nhận ra ngay người đàn ông này - người vừa mới vào bệnh viện thăm Minh Lan và trò chuyện với Tiểu Ly.
"Anh là Minh Tuấn, đúng không?" Dương Hiệp mở lời, giọng điềm đạm nhưng đầy uy lực. "Tôi là Dương Hiệp, anh trai của Dương Khuê. Tôi muốn nói chuyện với anh về vụ việc của Minh Lan."
Minh Tuấn ngay lập tức cảm thấy cảnh giác. Anh biết Dương Khuê là nguyên nhân chính của những rắc rối gần đây, và Dương Hiệp là anh trai của cô ta. Dù Dương Hiệp trông lịch lãm và chuyên nghiệp, Minh Tuấn không thể không nghi ngờ ý đồ của ông ta.
"Tôi không biết chúng ta có gì để nói," Minh Tuấn trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh. "Vụ việc của Minh Lan đã rõ ràng, và em gái của anh, Dương Khuê, phải chịu trách nhiệm. Nếu anh đến đây để bảo vệ cô ta, thì anh nên nghĩ lại."
Dương Hiệp nhíu mày, nhận ra ngay sự hiểu lầm trong lời nói của Minh Tuấn. "Tôi không đến đây để bảo vệ Dương Khuê," ông nói một cách chậm rãi. "Tôi đến đây để hiểu rõ tình hình và tìm cách giải quyết. Tôi biết em gái tôi có xu hướng kiêu ngạo và lạm dụng quyền lực. Nếu cô ấy gây ra tổn hại cho Minh Lan và Tiểu Ly, tôi sẽ không bỏ qua."
Minh Tuấn hơi bất ngờ trước phản ứng của Dương Hiệp. Anh không ngờ rằng anh trai của Dương Khuê lại có thái độ khách quan như vậy. Tuy nhiên, anh vẫn cảnh giác và giữ thái độ nghiêm túc.
"Nếu anh thật sự muốn giải quyết, thì hãy đảm bảo rằng Dương Khuê không làm phiền Minh Lan và Tiểu Ly nữa," Minh Tuấn nói. "Em gái tôi đã bị tổn thương đủ rồi. Chúng tôi chỉ muốn sự công bằng."
Dương Hiệp gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Minh Tuấn. "Tôi hiểu và tôi hứa sẽ xử lý chuyện này," ông nói. "Tôi biết gia đình tôi có ảnh hưởng lớn, nhưng tôi không muốn bất kỳ ai lợi dụng điều đó để gây ra bất công. Anh yên tâm, tôi sẽ làm mọi cách để đảm bảo sự việc này không tái diễn."
Cuộc đối thoại giữa Minh Tuấn và Dương Hiệp đã giải tỏa phần nào hiểu lầm giữa hai người. Minh Tuấn cảm thấy an tâm hơn khi biết rằng Dương Hiệp đứng về phía công lý, không chỉ vì Minh Lan mà còn vì Tiểu Ly. Dương Hiệp cũng nhận ra rằng Minh Tuấn là một người anh có trách nhiệm và sẽ không để ai làm tổn hại đến em gái mình. Với sự hợp tác của họ, có lẽ mọi thứ sẽ dần ổn định trở lại.
...----------------...
Sau sự việc ở bệnh viện, Tiểu Ly và Minh Lan trở lại trường học, cố gắng duy trì tinh thần tích cực dù vẫn cảm thấy áp lực. Minh Lan đã dần hồi phục, nhưng cô phải dùng nạng để đi lại. Sự cố gắng của cô ấy đã giúp Tiểu Ly có thêm can đảm để đối mặt với những khó khăn đang đến.
Một ngày nọ, khi Tiểu Ly và Minh Lan đang đi dạo trong sân trường, họ đụng độ với Dương Khuê và nhóm bạn của cô ta. Dương Khuê vẫn giữ vẻ kiêu ngạo thường thấy, và ánh mắt của cô ta đầy vẻ coi thường khi nhìn thấy Minh Lan với đôi nạng.
"Ồ, nhìn xem ai đây," Dương Khuê nói với giọng mỉa mai. "Minh Lan, sao cậu lại đi nạng thế? Không phải là vì bất cẩn tự mình làm mình bị thương sao?"
Minh Lan cau mày, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh. "Không phải lỗi của tôi," cô trả lời. "Đó là do giá đỡ bị lỏng, và nếu không phải vì cậu ngăn cản tôi sửa chữa, thì tôi đã không bị thương."
Dương Khuê nhún vai, không chút hối hận. "Cậu có thể nói gì tùy thích, nhưng thực tế là cậu đã bị thương vì không cẩn thận. Và cậu muốn đổ lỗi cho ai? Hội trưởng hội học sinh à?"
Tiểu Ly không thể chịu đựng sự bất công này nữa. Cô tiến lên và nói với giọng kiên quyết: "Minh Lan chỉ cố gắng giúp đỡ mọi người. Cậu không có quyền đổ lỗi cho cô ấy. Chúng tôi đều biết cậu là người gây ra rắc rối."
Dương Khuê quay sang Tiểu Ly, ánh mắt lạnh lùng. "Ồ, nhìn xem ai đây. Cậu là ai mà dám nói chuyện với tôi như vậy? Một đứa con gái không có tiếng nói trong gia đình, không ai quan tâm đến cậu. Cậu nghĩ cậu có thể đứng lên đối đầu với tôi sao?"
Tiểu Ly cảm thấy bị xúc phạm, nhưng cô không để Dương Khuê lấn át. "Tôi có thể không có tiếng nói trong gia đình, nhưng tôi không sợ đối đầu với cậu," cô nói, giọng bình tĩnh nhưng đầy quyết tâm. "Nếu cậu muốn tiếp tục làm khó chúng tôi, thì hãy sẵn sàng chịu trách nhiệm cho hành động của mình."
Những người bạn của Dương Khuê bắt đầu thì thầm với nhau, có vẻ không thoải mái với tình hình này. Minh Lan nhìn Tiểu Ly với sự ngạc nhiên, không ngờ cô bạn ít nói lại có thể đối đầu với Dương Khuê một cách dũng cảm như vậy.
Dương Khuê cười khẩy, nhưng nụ cười của cô ta không còn tự tin như trước. "Thật thú vị khi cậu dám nói như vậy. Nhưng cậu nên nhớ rằng tôi là ai và gia đình tôi có sức mạnh như thế nào. Cậu chắc chắn muốn đối đầu với tôi à?"
Tiểu Ly không do dự. "Tôi không sợ cậu," cô nói. "Và tôi không để cậu làm tổn thương Minh Lan hoặc bất kỳ ai khác nữa. Nếu cậu tiếp tục, tôi sẽ không im lặng."
Dương Khuê cảm thấy bị thách thức, nhưng cô ta không muốn làm lớn chuyện ngay lúc này. "Được thôi," cô ta nói, giọng đầy vẻ đe dọa. "Nhưng hãy nhớ rằng tôi không quên những gì cậu đã nói. Cậu sẽ thấy hậu quả sớm thôi."
Sau đó, Dương Khuê quay lưng đi, nhóm bạn của cô ta theo sau. Minh Lan và Tiểu Ly nhìn nhau, biết rằng họ vừa đối mặt với một trận chiến khó khăn. Nhưng Tiểu Ly đã sẵn sàng đứng lên, không chỉ vì Minh Lan mà còn vì bản thân cô. Bây giờ, cô hiểu rằng việc đối mặt với sự bất công là điều đúng đắn, dù có khó khăn đến đâu.
Khi Minh Tuấn đang tưới hoa trong tiệm, một tiếng chuông nhỏ vang lên báo hiệu có khách đến. Anh quay lại và thấy Dương Hiệp bước vào. Minh Tuấn nhận ra ngay người đàn ông này - người vừa mới vào bệnh viện thăm Minh Lan và trò chuyện với Tiểu Ly.
"Anh là Minh Tuấn, đúng không?" Dương Hiệp mở lời, giọng điềm đạm nhưng đầy uy lực. "Tôi là Dương Hiệp, anh trai của Dương Khuê. Tôi muốn nói chuyện với anh về vụ việc của Minh Lan."
Minh Tuấn ngay lập tức cảm thấy cảnh giác. Anh biết Dương Khuê là nguyên nhân chính của những rắc rối gần đây, và Dương Hiệp là anh trai của cô ta. Dù Dương Hiệp trông lịch lãm và chuyên nghiệp, Minh Tuấn không thể không nghi ngờ ý đồ của ông ta.
"Tôi không biết chúng ta có gì để nói," Minh Tuấn trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh. "Vụ việc của Minh Lan đã rõ ràng, và em gái của anh, Dương Khuê, phải chịu trách nhiệm. Nếu anh đến đây để bảo vệ cô ta, thì anh nên nghĩ lại."
Dương Hiệp nhíu mày, nhận ra ngay sự hiểu lầm trong lời nói của Minh Tuấn. "Tôi không đến đây để bảo vệ Dương Khuê," ông nói một cách chậm rãi. "Tôi đến đây để hiểu rõ tình hình và tìm cách giải quyết. Tôi biết em gái tôi có xu hướng kiêu ngạo và lạm dụng quyền lực. Nếu cô ấy gây ra tổn hại cho Minh Lan và Tiểu Ly, tôi sẽ không bỏ qua."
Minh Tuấn hơi bất ngờ trước phản ứng của Dương Hiệp. Anh không ngờ rằng anh trai của Dương Khuê lại có thái độ khách quan như vậy. Tuy nhiên, anh vẫn cảnh giác và giữ thái độ nghiêm túc.
"Nếu anh thật sự muốn giải quyết, thì hãy đảm bảo rằng Dương Khuê không làm phiền Minh Lan và Tiểu Ly nữa," Minh Tuấn nói. "Em gái tôi đã bị tổn thương đủ rồi. Chúng tôi chỉ muốn sự công bằng."
Dương Hiệp gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Minh Tuấn. "Tôi hiểu và tôi hứa sẽ xử lý chuyện này," ông nói. "Tôi biết gia đình tôi có ảnh hưởng lớn, nhưng tôi không muốn bất kỳ ai lợi dụng điều đó để gây ra bất công. Anh yên tâm, tôi sẽ làm mọi cách để đảm bảo sự việc này không tái diễn."
Cuộc đối thoại giữa Minh Tuấn và Dương Hiệp đã giải tỏa phần nào hiểu lầm giữa hai người. Minh Tuấn cảm thấy an tâm hơn khi biết rằng Dương Hiệp đứng về phía công lý, không chỉ vì Minh Lan mà còn vì Tiểu Ly. Dương Hiệp cũng nhận ra rằng Minh Tuấn là một người anh có trách nhiệm và sẽ không để ai làm tổn hại đến em gái mình. Với sự hợp tác của họ, có lẽ mọi thứ sẽ dần ổn định trở lại.
...----------------...
Sau sự việc ở bệnh viện, Tiểu Ly và Minh Lan trở lại trường học, cố gắng duy trì tinh thần tích cực dù vẫn cảm thấy áp lực. Minh Lan đã dần hồi phục, nhưng cô phải dùng nạng để đi lại. Sự cố gắng của cô ấy đã giúp Tiểu Ly có thêm can đảm để đối mặt với những khó khăn đang đến.
Một ngày nọ, khi Tiểu Ly và Minh Lan đang đi dạo trong sân trường, họ đụng độ với Dương Khuê và nhóm bạn của cô ta. Dương Khuê vẫn giữ vẻ kiêu ngạo thường thấy, và ánh mắt của cô ta đầy vẻ coi thường khi nhìn thấy Minh Lan với đôi nạng.
"Ồ, nhìn xem ai đây," Dương Khuê nói với giọng mỉa mai. "Minh Lan, sao cậu lại đi nạng thế? Không phải là vì bất cẩn tự mình làm mình bị thương sao?"
Minh Lan cau mày, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh. "Không phải lỗi của tôi," cô trả lời. "Đó là do giá đỡ bị lỏng, và nếu không phải vì cậu ngăn cản tôi sửa chữa, thì tôi đã không bị thương."
Dương Khuê nhún vai, không chút hối hận. "Cậu có thể nói gì tùy thích, nhưng thực tế là cậu đã bị thương vì không cẩn thận. Và cậu muốn đổ lỗi cho ai? Hội trưởng hội học sinh à?"
Tiểu Ly không thể chịu đựng sự bất công này nữa. Cô tiến lên và nói với giọng kiên quyết: "Minh Lan chỉ cố gắng giúp đỡ mọi người. Cậu không có quyền đổ lỗi cho cô ấy. Chúng tôi đều biết cậu là người gây ra rắc rối."
Dương Khuê quay sang Tiểu Ly, ánh mắt lạnh lùng. "Ồ, nhìn xem ai đây. Cậu là ai mà dám nói chuyện với tôi như vậy? Một đứa con gái không có tiếng nói trong gia đình, không ai quan tâm đến cậu. Cậu nghĩ cậu có thể đứng lên đối đầu với tôi sao?"
Tiểu Ly cảm thấy bị xúc phạm, nhưng cô không để Dương Khuê lấn át. "Tôi có thể không có tiếng nói trong gia đình, nhưng tôi không sợ đối đầu với cậu," cô nói, giọng bình tĩnh nhưng đầy quyết tâm. "Nếu cậu muốn tiếp tục làm khó chúng tôi, thì hãy sẵn sàng chịu trách nhiệm cho hành động của mình."
Những người bạn của Dương Khuê bắt đầu thì thầm với nhau, có vẻ không thoải mái với tình hình này. Minh Lan nhìn Tiểu Ly với sự ngạc nhiên, không ngờ cô bạn ít nói lại có thể đối đầu với Dương Khuê một cách dũng cảm như vậy.
Dương Khuê cười khẩy, nhưng nụ cười của cô ta không còn tự tin như trước. "Thật thú vị khi cậu dám nói như vậy. Nhưng cậu nên nhớ rằng tôi là ai và gia đình tôi có sức mạnh như thế nào. Cậu chắc chắn muốn đối đầu với tôi à?"
Tiểu Ly không do dự. "Tôi không sợ cậu," cô nói. "Và tôi không để cậu làm tổn thương Minh Lan hoặc bất kỳ ai khác nữa. Nếu cậu tiếp tục, tôi sẽ không im lặng."
Dương Khuê cảm thấy bị thách thức, nhưng cô ta không muốn làm lớn chuyện ngay lúc này. "Được thôi," cô ta nói, giọng đầy vẻ đe dọa. "Nhưng hãy nhớ rằng tôi không quên những gì cậu đã nói. Cậu sẽ thấy hậu quả sớm thôi."
Sau đó, Dương Khuê quay lưng đi, nhóm bạn của cô ta theo sau. Minh Lan và Tiểu Ly nhìn nhau, biết rằng họ vừa đối mặt với một trận chiến khó khăn. Nhưng Tiểu Ly đã sẵn sàng đứng lên, không chỉ vì Minh Lan mà còn vì bản thân cô. Bây giờ, cô hiểu rằng việc đối mặt với sự bất công là điều đúng đắn, dù có khó khăn đến đâu.