Chương 5
Sau giờ học, khi các học sinh bắt đầu thu dọn đồ đạc để về nhà, một bạn học sinh tiến đến chỗ Tiểu Ly. Đó là một cậu trai trông khá bình thường, không có gì nổi bật, nhưng ánh mắt cậu ấy hơi lấm lét, như thể đang giấu điều gì đó.
"Tiểu Ly, giám thị gọi cậu vào phòng," cậu trai nói, giọng thấp và gần như thì thầm. "Có việc cần nói với cậu."
Tiểu Ly ngạc nhiên, không hiểu tại sao giám thị lại gọi cô vào phòng sau giờ học. Minh Lan, người đang chuẩn bị về nhà cùng Tiểu Ly, hỏi: "Có chuyện gì thế? Tớ đi cùng cậu nhé?"
Cậu trai lắc đầu nhanh chóng. "Không cần đâu, chỉ mình Tiểu Ly thôi," cậu nói. "Minh Lan, cậu về trước đi."
Minh Lan nhìn Tiểu Ly, cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng Tiểu Ly chỉ nhún vai. "Không sao, cậu cứ về trước đi. Tớ sẽ đến sau," cô nói với Minh Lan.
Minh Lan không muốn để bạn mình đi một mình, nhưng cuối cùng cô cũng đồng ý và rời khỏi trường. Tiểu Ly theo cậu trai đến phòng giám thị, nhưng khi đến đó, cô thấy căn phòng trống rỗng. Chẳng có ai ở đó cả.
"Ở đây không có ai," Tiểu Ly nói, cảm thấy bối rối.
Cậu trai nhún vai. "Ờ, có lẽ họ ra ngoài rồi. Cậu có thể chờ ở đây," cậu nói, nhưng ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Tiểu Ly. Cậu ta quay lưng và rời đi, bỏ lại Tiểu Ly một mình trong căn phòng giám thị tối tăm.
Tiểu Ly cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng trước khi cô kịp ra khỏi phòng, một nhóm người bước vào. Đó là Dương Khuê và nhóm bạn của cô ta. Ánh mắt của Dương Khuê lạnh lùng và đầy vẻ đe dọa.
"Ồ, nhìn xem ai đây," Dương Khuê nói, giọng mỉa mai. "Tiểu Ly, cậu đến đây để nhận lời khiển trách à? Hay là muốn gặp giám thị để mách lẻo về tôi?"
Tiểu Ly lùi lại một bước, cảm thấy sợ hãi. "Tôi không có ý đó," cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi chỉ được gọi đến đây. Nếu không có việc gì, tôi sẽ rời đi."
Nhưng Dương Khuê không để cô đi dễ dàng như vậy. Cô ta tiến lại gần, cùng với nhóm bạn, và bắt đầu sỉ nhục Tiểu Ly. "Cậu nghĩ cậu là ai mà dám lên tiếng chống lại tôi? Cậu chỉ là một kẻ vô dụng, một đứa con không ai muốn," cô ta nói, giọng đầy sự khinh miệt. "Cậu thật đáng thương, và không ai quan tâm đến cậu cả."
Những lời lẽ cay độc này làm Tiểu Ly cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ. Cô muốn phản bác, muốn đứng lên vì bản thân, nhưng nỗi sợ hãi và áp lực quá lớn. Dương Khuê và nhóm bạn của cô ta tiếp tục cười nhạo và chế giễu cô, khiến cô cảm thấy mình chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé, không có ai bảo vệ.
Cuối cùng, Tiểu Ly không thể chịu đựng thêm. Cô quay lưng và chạy khỏi phòng giám thị, cảm thấy những giọt nước mắt chảy xuống má. Cô chạy khỏi trường, cảm thấy như mình đang bị truy đuổi bởi những bóng ma của sự sỉ nhục và nỗi sợ hãi. Mỗi bước chân trên con đường về nhà là một bước đi trong nỗi hoang mang và cô đơn.
Những gì Dương Khuê và nhóm bạn của cô ta đã làm khiến Tiểu Ly cảm thấy mình như một kẻ thất bại. Cô không biết mình có thể đối mặt với ngày mai như thế nào, khi mà thế lực của Dương Khuê quá lớn và sự bất công quá tàn nhẫn. Mỗi bước chân về nhà là một bước đi trong bóng tối của sự sợ hãi và mất mát.
...----------------...
Vài ngày sau, Minh Lan nhận ra rằng Tiểu Ly không đến trường. Cô bắt đầu lo lắng, nhất là sau sự cố xảy ra với Dương Khuê và nhóm bạn của cô ta. Khi Minh Lan gặp nhóm Dương Khuê ở sân trường, họ chỉ cười nhếch mép và không đả động gì về Tiểu Ly. Sự khinh bỉ trong ánh mắt của Dương Khuê làm Minh Lan cảm thấy khó chịu, nhưng cô không biết làm gì hơn.
Sau giờ học, Minh Lan trở về nhà và kể cho anh trai mình, Minh Tuấn, về sự việc. "Anh Tuấn, mấy hôm nay em không thấy Tiểu Ly đâu cả. Cô ấy không đến trường, điện thoại thì không ai bắt máy. Đám Dương Khuê thì cứ cười nhạo khi em hỏi," cô nói, giọng đầy lo lắng.
Minh Tuấn cau mày. "Không ai biết nhà của Tiểu Ly sao?" anh hỏi.
Minh Lan lắc đầu. "Em không biết. Cô ấy không nói nhiều về bản thân. Anh, em nghĩ có chuyện không ổn," Minh Lan nói, đôi mắt cô tràn đầy lo lắng.
Minh Tuấn cảm thấy bất an. Anh không biết nhiều về quá khứ của Tiểu Ly, nhưng biết rằng cô ấy không có gia đình bên cạnh. "Anh sẽ đi tìm cô ấy," anh nói quyết đoán. "Không thể để cô ấy một mình trong tình trạng này.".
Minh Tuấn dành cả buổi chiều tìm kiếm thông tin về Tiểu Ly. Anh hỏi thăm bạn học và cuối cùng tìm ra một địa chỉ cũ kỹ ở phía bắc thành phố, nơi có một ngôi nhà nhỏ và dường như bị lãng quên. Khi đến đó, Minh Tuấn thấy ngôi nhà im lìm, cũ kỹ, cỏ dại mọc um tùm xung quanh.
Anh gõ cửa, nhưng không ai trả lời. "Tiểu Ly! Em có ở trong đó không?" anh gọi lớn, nhưng không có tiếng đáp lại. Anh bắt đầu lo lắng hơn, cảm thấy mình phải vào trong kiểm tra.
Anh đi vòng qua cửa sau và thấy cánh cửa mở hé. Khi bước vào, anh nhận ra không khí ẩm ướt và bụi bặm. Rồi anh nghe thấy tiếng khóc nhỏ từ góc nhà. Minh Tuấn theo tiếng khóc và thấy Tiểu Ly đang ngồi cuộn tròn trong góc, đầu gối lên gối, trông vô cùng suy sụp.
"Tiểu Ly?" Minh Tuấn gọi, bước đến gần. Tiểu Ly ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sợ hãi và nước mắt. "Anh Tuấn?" cô hỏi, giọng yếu ớt.
"Em sao rồi? Tại sao em không đến trường?" Minh Tuấn hỏi, ngồi xuống bên cạnh cô. "Em có biết mọi người đang lo lắng cho em không?"
Tiểu Ly nhìn xuống, nước mắt chảy dài trên má. "Em không thể quay lại," cô nói, giọng run rẩy. "Họ sỉ nhục em... Họ nói em là đứa vô dụng, một đứa không ai cần. Em sợ quá..."
Minh Tuấn cảm thấy một làn sóng giận dữ trào dâng trong lòng. "Đám Dương Khuê đã làm gì em? Họ nói gì với em?" anh hỏi, giọng nghiêm túc nhưng dịu dàng.
Tiểu Ly khóc nhiều hơn, nhưng cô cố gắng kể lại những lời lăng mạ, những tiếng cười nhạo, và cảm giác bị cô lập mà cô đã trải qua. Minh Tuấn nghe mà cảm thấy đau lòng. Anh không thể tưởng tượng được sự bất công mà Tiểu Ly đã phải chịu đựng.
"Em không phải một mình đâu," Minh Tuấn nói, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. "Anh sẽ không để ai làm tổn thương em nữa. Em không cần phải sợ."
Tiểu Ly nhìn Minh Tuấn, cảm thấy sự ấm áp và quyết tâm trong giọng nói của anh. Cô gật đầu, vẫn còn sợ hãi nhưng có chút hy vọng. Minh Tuấn biết rằng anh cần phải làm điều gì đó để bảo vệ cô và đảm bảo rằng những điều như thế này không xảy ra nữa. Sự cô đơn và nỗi sợ hãi của Tiểu Ly không thể tiếp tục. Anh quyết tâm sẽ ở bên cạnh cô, không để ai làm tổn thương cô nữa.
Minh Tuấn nhìn Tiểu Ly đang ngồi cuộn tròn trong góc, đôi mắt cô đầy nước mắt và nỗi sợ hãi. Anh cảm thấy đau lòng khi thấy cô như vậy. Minh Tuấn cúi xuống, nhẹ nhàng bế Tiểu Ly lên. Cô không phản kháng, chỉ im lặng dựa vào anh, như thể cảm thấy an toàn trong vòng tay của anh.
Minh Tuấn đưa Tiểu Ly vào phòng ngủ. Phòng của cô khá nhỏ, nhưng có một chiếc giường và vài đồ dùng cá nhân. Anh đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô rồi nói: "Em hãy nghỉ ngơi. Anh sẽ dọn dẹp ngôi nhà một chút, nó quá bừa bộn rồi."
Tiểu Ly không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Minh Tuấn quay ra và bắt đầu dọn dẹp ngôi nhà. Anh quét dọn, lau chùi, và sắp xếp lại mọi thứ. Ngôi nhà vốn dĩ bị lãng quên, bụi bặm và hỗn độn, nhưng Minh Tuấn quyết định sẽ làm cho nó trở nên sạch sẽ và ấm cúng hơn. Anh không thể để Tiểu Ly sống trong điều kiện như thế này.
Trong khi Minh Tuấn đang dọn dẹp, Dương Hiệp, anh trai của Tiểu Ly, đến. Anh ấy lo lắng vì Tiểu Ly đã mấy ngày không đến trường. Khi đến ngôi nhà của Tiểu Ly, Dương Hiệp ngạc nhiên khi thấy Minh Tuấn đang lau dọn trong nhà.
Dương Hiệp bước vào, cảm thấy khó chịu vì thấy một người lạ trong nhà em gái mình. "Anh?" Dương Hiệp hỏi, giọng nghi ngờ. "Anh đang làm gì ở đây?"
Minh Tuấn nhìn Dương Hiệp, không che giấu sự giận dữ trong ánh mắt. "Tôi là Minh Tuấn," anh nói, giọng cứng rắn. "Anh không nhớ tôi sao? Em gái anh, Tiểu Ly, đã bị sỉ nhục và làm nhục bởi đám Dương Khuê. Em ấy đã không đến trường vì quá sợ hãi. Còn anh, anh đã ở đâu trong suốt thời gian này?"
Dương Hiệp ngạc nhiên, không biết chuyện gì đã xảy ra. "Sỉ nhục? Làm nhục? Tôi không biết chuyện này. Tôi cứ tưởng Tiểu Ly bị bệnh nên mới đến thăm," anh nói, cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi không hiểu tại sao anh lại ở đây và tại sao anh lại bế Tiểu Ly vào phòng ngủ."
Minh Tuấn không chần chừ. "Tôi bế em ấy vì em ấy cần giúp đỡ. Ngôi nhà này không phù hợp cho em ấy sống. Anh là anh trai mà không biết gì về cuộc sống của em gái mình sao?" anh nói, giọng đầy sát khí.
Dương Hiệp không thích giọng điệu của Minh Tuấn. "Anh không có quyền nói tôi phải làm gì. Anh chỉ là một người nghèo không môn đăng hộ đối. Tại sao tôi phải tin những gì anh nói?" anh phản bác.
Minh Tuấn bước đến gần Dương Hiệp, đôi mắt đầy lửa giận. "Tôi không quan tâm đến môn đăng hộ đối. Tôi chỉ quan tâm đến việc Tiểu Ly đang bị tổn thương và cần được bảo vệ. Nếu anh là anh trai, thì anh nên làm điều gì đó để đảm bảo rằng cô ấy không phải trải qua điều này nữa," anh nói, giọng lạnh lùng.
Dương Hiệp cảm thấy bị xúc phạm, nhưng anh cũng nhận ra sự thật trong lời nói của Minh Tuấn. Anh nhìn vào mắt Minh Tuấn và biết rằng anh ta không đùa. "Anh muốn tôi làm gì?" Dương Hiệp hỏi, giọng vẫn còn cứng rắn.
Minh Tuấn đáp: "Đầu tiên, anh phải bảo vệ Tiểu Ly. Thứ hai, anh cần phải đảm bảo rằng đám Dương Khuê không còn cơ hội làm tổn thương cô ấy nữa. Và cuối cùng, anh cần phải xem lại cách anh quan tâm đến em gái mình. Nếu không, tôi sẽ là người bảo vệ cô ấy."
Dương Hiệp cảm thấy bị thách thức, nhưng anh cũng biết rằng Minh Tuấn nói đúng. Anh không thể để Tiểu Ly bị tổn thương thêm. Anh gật đầu, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. "Được rồi, tôi sẽ làm những gì tôi cần làm. Nhưng anh cũng nên cẩn thận. Tôi không thích ai đe dọa tôi hay gia đình tôi," anh nói.
Minh Tuấn không lùi bước. "Tôi không đe dọa ai. Tôi chỉ muốn Tiểu Ly được an toàn," anh nói, giọng cương quyết. Anh biết rằng đây chỉ là bước đầu, và còn nhiều việc cần làm để đảm bảo rằng Tiểu Ly không phải đối mặt với sự bất công nữa.
Tiểu Ly bước ra từ phòng ngủ, mắt còn đọng một chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt của cô chứa đựng sự lo lắng. Cô đã nghe thấy cuộc đối thoại căng thẳng giữa Minh Tuấn và Dương Hiệp, và tiếng nói lớn của họ khiến cô không thể ngồi yên. Dù còn yếu, cô quyết định can thiệp để ngăn chặn tình hình trở nên tồi tệ hơn.
"Các anh đang làm gì vậy?" Tiểu Ly hỏi, giọng nhỏ nhẹ nhưng đủ để thu hút sự chú ý của cả hai người. Cô nhìn vào Minh Tuấn và Dương Hiệp, thấy rõ vẻ căng thẳng trên khuôn mặt họ. "Tại sao các anh lại cãi nhau?"
Minh Tuấn quay sang Tiểu Ly, giọng của anh dịu lại. "Tiểu Ly, em không sao chứ? Anh chỉ đang cố gắng làm rõ mọi việc với Dương Hiệp," anh nói, cố gắng giữ bình tĩnh để không làm cô lo lắng thêm.
Dương Hiệp cũng nhìn em gái mình, rồi quay sang Minh Tuấn. "Anh là ai mà dám nói chuyện với tôi như vậy? Tôi là anh trai của Tiểu Ly, và tôi có trách nhiệm bảo vệ cô ấy," anh nói, cố gắng giữ giọng điệu mềm mỏng hơn nhưng vẫn đầy vẻ cảnh giác.
Tiểu Ly nhìn hai người đàn ông, nhận ra sự căng thẳng đang tăng lên. Cô cảm thấy mình cần phải can thiệp để ngăn chặn sự đối đầu này. "Anh Tuấn, Dương Hiệp, làm ơn, em không muốn các anh cãi nhau vì em," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Em ổn. Em chỉ cần một chút thời gian để hồi phục."
Minh Tuấn thở dài, rồi nhìn Tiểu Ly với vẻ quan tâm. "Anh chỉ muốn bảo vệ em, Tiểu Ly. Anh không thể chịu được khi thấy em bị tổn thương," anh nói.
Dương Hiệp cũng thở ra, nhìn vào đôi mắt của Tiểu Ly, rồi quay sang Minh Tuấn. "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm với em gái mình," anh nói, giọng bớt cứng rắn hơn. "Anh không cần phải làm quá lên."
Tiểu Ly cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cả hai người dịu xuống. "Được rồi, em biết các anh đều quan tâm đến em," cô nói, cố gắng mỉm cười để giảm bớt căng thẳng. "Nhưng chúng ta không cần phải to tiếng. Em chỉ muốn yên tĩnh và an toàn, thế thôi."
Minh Tuấn gật đầu, rồi quay sang Dương Hiệp. "Được rồi, tôi sẽ tôn trọng lời em ấy," anh nói. "Nhưng tôi vẫn sẽ theo dõi để đảm bảo rằng không ai làm hại cô ấy nữa. Anh cũng nên nhớ điều đó."
Dương Hiệp gật đầu, biết rằng cuộc đối thoại này chưa kết thúc, nhưng ít nhất mọi thứ đã lắng xuống. "Tôi sẽ chăm sóc Tiểu Ly," anh nói. "Anh hãy về đi. Tôi sẽ lo mọi thứ."
Tiểu Ly cảm thấy tình hình đã được giải quyết, ít nhất là tạm thời. Cô cảm ơn Minh Tuấn vì đã lo lắng cho cô, nhưng cũng hiểu rằng Dương Hiệp là người có trách nhiệm với cô. Cô chỉ hy vọng rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn và không ai phải cãi nhau vì mình nữa.
...----------------...
Bonus cho các độc giả một chap siu siu dàiii Cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ mình nhaaa
"Tiểu Ly, giám thị gọi cậu vào phòng," cậu trai nói, giọng thấp và gần như thì thầm. "Có việc cần nói với cậu."
Tiểu Ly ngạc nhiên, không hiểu tại sao giám thị lại gọi cô vào phòng sau giờ học. Minh Lan, người đang chuẩn bị về nhà cùng Tiểu Ly, hỏi: "Có chuyện gì thế? Tớ đi cùng cậu nhé?"
Cậu trai lắc đầu nhanh chóng. "Không cần đâu, chỉ mình Tiểu Ly thôi," cậu nói. "Minh Lan, cậu về trước đi."
Minh Lan nhìn Tiểu Ly, cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng Tiểu Ly chỉ nhún vai. "Không sao, cậu cứ về trước đi. Tớ sẽ đến sau," cô nói với Minh Lan.
Minh Lan không muốn để bạn mình đi một mình, nhưng cuối cùng cô cũng đồng ý và rời khỏi trường. Tiểu Ly theo cậu trai đến phòng giám thị, nhưng khi đến đó, cô thấy căn phòng trống rỗng. Chẳng có ai ở đó cả.
"Ở đây không có ai," Tiểu Ly nói, cảm thấy bối rối.
Cậu trai nhún vai. "Ờ, có lẽ họ ra ngoài rồi. Cậu có thể chờ ở đây," cậu nói, nhưng ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Tiểu Ly. Cậu ta quay lưng và rời đi, bỏ lại Tiểu Ly một mình trong căn phòng giám thị tối tăm.
Tiểu Ly cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng trước khi cô kịp ra khỏi phòng, một nhóm người bước vào. Đó là Dương Khuê và nhóm bạn của cô ta. Ánh mắt của Dương Khuê lạnh lùng và đầy vẻ đe dọa.
"Ồ, nhìn xem ai đây," Dương Khuê nói, giọng mỉa mai. "Tiểu Ly, cậu đến đây để nhận lời khiển trách à? Hay là muốn gặp giám thị để mách lẻo về tôi?"
Tiểu Ly lùi lại một bước, cảm thấy sợ hãi. "Tôi không có ý đó," cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi chỉ được gọi đến đây. Nếu không có việc gì, tôi sẽ rời đi."
Nhưng Dương Khuê không để cô đi dễ dàng như vậy. Cô ta tiến lại gần, cùng với nhóm bạn, và bắt đầu sỉ nhục Tiểu Ly. "Cậu nghĩ cậu là ai mà dám lên tiếng chống lại tôi? Cậu chỉ là một kẻ vô dụng, một đứa con không ai muốn," cô ta nói, giọng đầy sự khinh miệt. "Cậu thật đáng thương, và không ai quan tâm đến cậu cả."
Những lời lẽ cay độc này làm Tiểu Ly cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ. Cô muốn phản bác, muốn đứng lên vì bản thân, nhưng nỗi sợ hãi và áp lực quá lớn. Dương Khuê và nhóm bạn của cô ta tiếp tục cười nhạo và chế giễu cô, khiến cô cảm thấy mình chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé, không có ai bảo vệ.
Cuối cùng, Tiểu Ly không thể chịu đựng thêm. Cô quay lưng và chạy khỏi phòng giám thị, cảm thấy những giọt nước mắt chảy xuống má. Cô chạy khỏi trường, cảm thấy như mình đang bị truy đuổi bởi những bóng ma của sự sỉ nhục và nỗi sợ hãi. Mỗi bước chân trên con đường về nhà là một bước đi trong nỗi hoang mang và cô đơn.
Những gì Dương Khuê và nhóm bạn của cô ta đã làm khiến Tiểu Ly cảm thấy mình như một kẻ thất bại. Cô không biết mình có thể đối mặt với ngày mai như thế nào, khi mà thế lực của Dương Khuê quá lớn và sự bất công quá tàn nhẫn. Mỗi bước chân về nhà là một bước đi trong bóng tối của sự sợ hãi và mất mát.
...----------------...
Vài ngày sau, Minh Lan nhận ra rằng Tiểu Ly không đến trường. Cô bắt đầu lo lắng, nhất là sau sự cố xảy ra với Dương Khuê và nhóm bạn của cô ta. Khi Minh Lan gặp nhóm Dương Khuê ở sân trường, họ chỉ cười nhếch mép và không đả động gì về Tiểu Ly. Sự khinh bỉ trong ánh mắt của Dương Khuê làm Minh Lan cảm thấy khó chịu, nhưng cô không biết làm gì hơn.
Sau giờ học, Minh Lan trở về nhà và kể cho anh trai mình, Minh Tuấn, về sự việc. "Anh Tuấn, mấy hôm nay em không thấy Tiểu Ly đâu cả. Cô ấy không đến trường, điện thoại thì không ai bắt máy. Đám Dương Khuê thì cứ cười nhạo khi em hỏi," cô nói, giọng đầy lo lắng.
Minh Tuấn cau mày. "Không ai biết nhà của Tiểu Ly sao?" anh hỏi.
Minh Lan lắc đầu. "Em không biết. Cô ấy không nói nhiều về bản thân. Anh, em nghĩ có chuyện không ổn," Minh Lan nói, đôi mắt cô tràn đầy lo lắng.
Minh Tuấn cảm thấy bất an. Anh không biết nhiều về quá khứ của Tiểu Ly, nhưng biết rằng cô ấy không có gia đình bên cạnh. "Anh sẽ đi tìm cô ấy," anh nói quyết đoán. "Không thể để cô ấy một mình trong tình trạng này.".
Minh Tuấn dành cả buổi chiều tìm kiếm thông tin về Tiểu Ly. Anh hỏi thăm bạn học và cuối cùng tìm ra một địa chỉ cũ kỹ ở phía bắc thành phố, nơi có một ngôi nhà nhỏ và dường như bị lãng quên. Khi đến đó, Minh Tuấn thấy ngôi nhà im lìm, cũ kỹ, cỏ dại mọc um tùm xung quanh.
Anh gõ cửa, nhưng không ai trả lời. "Tiểu Ly! Em có ở trong đó không?" anh gọi lớn, nhưng không có tiếng đáp lại. Anh bắt đầu lo lắng hơn, cảm thấy mình phải vào trong kiểm tra.
Anh đi vòng qua cửa sau và thấy cánh cửa mở hé. Khi bước vào, anh nhận ra không khí ẩm ướt và bụi bặm. Rồi anh nghe thấy tiếng khóc nhỏ từ góc nhà. Minh Tuấn theo tiếng khóc và thấy Tiểu Ly đang ngồi cuộn tròn trong góc, đầu gối lên gối, trông vô cùng suy sụp.
"Tiểu Ly?" Minh Tuấn gọi, bước đến gần. Tiểu Ly ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sợ hãi và nước mắt. "Anh Tuấn?" cô hỏi, giọng yếu ớt.
"Em sao rồi? Tại sao em không đến trường?" Minh Tuấn hỏi, ngồi xuống bên cạnh cô. "Em có biết mọi người đang lo lắng cho em không?"
Tiểu Ly nhìn xuống, nước mắt chảy dài trên má. "Em không thể quay lại," cô nói, giọng run rẩy. "Họ sỉ nhục em... Họ nói em là đứa vô dụng, một đứa không ai cần. Em sợ quá..."
Minh Tuấn cảm thấy một làn sóng giận dữ trào dâng trong lòng. "Đám Dương Khuê đã làm gì em? Họ nói gì với em?" anh hỏi, giọng nghiêm túc nhưng dịu dàng.
Tiểu Ly khóc nhiều hơn, nhưng cô cố gắng kể lại những lời lăng mạ, những tiếng cười nhạo, và cảm giác bị cô lập mà cô đã trải qua. Minh Tuấn nghe mà cảm thấy đau lòng. Anh không thể tưởng tượng được sự bất công mà Tiểu Ly đã phải chịu đựng.
"Em không phải một mình đâu," Minh Tuấn nói, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. "Anh sẽ không để ai làm tổn thương em nữa. Em không cần phải sợ."
Tiểu Ly nhìn Minh Tuấn, cảm thấy sự ấm áp và quyết tâm trong giọng nói của anh. Cô gật đầu, vẫn còn sợ hãi nhưng có chút hy vọng. Minh Tuấn biết rằng anh cần phải làm điều gì đó để bảo vệ cô và đảm bảo rằng những điều như thế này không xảy ra nữa. Sự cô đơn và nỗi sợ hãi của Tiểu Ly không thể tiếp tục. Anh quyết tâm sẽ ở bên cạnh cô, không để ai làm tổn thương cô nữa.
Minh Tuấn nhìn Tiểu Ly đang ngồi cuộn tròn trong góc, đôi mắt cô đầy nước mắt và nỗi sợ hãi. Anh cảm thấy đau lòng khi thấy cô như vậy. Minh Tuấn cúi xuống, nhẹ nhàng bế Tiểu Ly lên. Cô không phản kháng, chỉ im lặng dựa vào anh, như thể cảm thấy an toàn trong vòng tay của anh.
Minh Tuấn đưa Tiểu Ly vào phòng ngủ. Phòng của cô khá nhỏ, nhưng có một chiếc giường và vài đồ dùng cá nhân. Anh đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô rồi nói: "Em hãy nghỉ ngơi. Anh sẽ dọn dẹp ngôi nhà một chút, nó quá bừa bộn rồi."
Tiểu Ly không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Minh Tuấn quay ra và bắt đầu dọn dẹp ngôi nhà. Anh quét dọn, lau chùi, và sắp xếp lại mọi thứ. Ngôi nhà vốn dĩ bị lãng quên, bụi bặm và hỗn độn, nhưng Minh Tuấn quyết định sẽ làm cho nó trở nên sạch sẽ và ấm cúng hơn. Anh không thể để Tiểu Ly sống trong điều kiện như thế này.
Trong khi Minh Tuấn đang dọn dẹp, Dương Hiệp, anh trai của Tiểu Ly, đến. Anh ấy lo lắng vì Tiểu Ly đã mấy ngày không đến trường. Khi đến ngôi nhà của Tiểu Ly, Dương Hiệp ngạc nhiên khi thấy Minh Tuấn đang lau dọn trong nhà.
Dương Hiệp bước vào, cảm thấy khó chịu vì thấy một người lạ trong nhà em gái mình. "Anh?" Dương Hiệp hỏi, giọng nghi ngờ. "Anh đang làm gì ở đây?"
Minh Tuấn nhìn Dương Hiệp, không che giấu sự giận dữ trong ánh mắt. "Tôi là Minh Tuấn," anh nói, giọng cứng rắn. "Anh không nhớ tôi sao? Em gái anh, Tiểu Ly, đã bị sỉ nhục và làm nhục bởi đám Dương Khuê. Em ấy đã không đến trường vì quá sợ hãi. Còn anh, anh đã ở đâu trong suốt thời gian này?"
Dương Hiệp ngạc nhiên, không biết chuyện gì đã xảy ra. "Sỉ nhục? Làm nhục? Tôi không biết chuyện này. Tôi cứ tưởng Tiểu Ly bị bệnh nên mới đến thăm," anh nói, cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi không hiểu tại sao anh lại ở đây và tại sao anh lại bế Tiểu Ly vào phòng ngủ."
Minh Tuấn không chần chừ. "Tôi bế em ấy vì em ấy cần giúp đỡ. Ngôi nhà này không phù hợp cho em ấy sống. Anh là anh trai mà không biết gì về cuộc sống của em gái mình sao?" anh nói, giọng đầy sát khí.
Dương Hiệp không thích giọng điệu của Minh Tuấn. "Anh không có quyền nói tôi phải làm gì. Anh chỉ là một người nghèo không môn đăng hộ đối. Tại sao tôi phải tin những gì anh nói?" anh phản bác.
Minh Tuấn bước đến gần Dương Hiệp, đôi mắt đầy lửa giận. "Tôi không quan tâm đến môn đăng hộ đối. Tôi chỉ quan tâm đến việc Tiểu Ly đang bị tổn thương và cần được bảo vệ. Nếu anh là anh trai, thì anh nên làm điều gì đó để đảm bảo rằng cô ấy không phải trải qua điều này nữa," anh nói, giọng lạnh lùng.
Dương Hiệp cảm thấy bị xúc phạm, nhưng anh cũng nhận ra sự thật trong lời nói của Minh Tuấn. Anh nhìn vào mắt Minh Tuấn và biết rằng anh ta không đùa. "Anh muốn tôi làm gì?" Dương Hiệp hỏi, giọng vẫn còn cứng rắn.
Minh Tuấn đáp: "Đầu tiên, anh phải bảo vệ Tiểu Ly. Thứ hai, anh cần phải đảm bảo rằng đám Dương Khuê không còn cơ hội làm tổn thương cô ấy nữa. Và cuối cùng, anh cần phải xem lại cách anh quan tâm đến em gái mình. Nếu không, tôi sẽ là người bảo vệ cô ấy."
Dương Hiệp cảm thấy bị thách thức, nhưng anh cũng biết rằng Minh Tuấn nói đúng. Anh không thể để Tiểu Ly bị tổn thương thêm. Anh gật đầu, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. "Được rồi, tôi sẽ làm những gì tôi cần làm. Nhưng anh cũng nên cẩn thận. Tôi không thích ai đe dọa tôi hay gia đình tôi," anh nói.
Minh Tuấn không lùi bước. "Tôi không đe dọa ai. Tôi chỉ muốn Tiểu Ly được an toàn," anh nói, giọng cương quyết. Anh biết rằng đây chỉ là bước đầu, và còn nhiều việc cần làm để đảm bảo rằng Tiểu Ly không phải đối mặt với sự bất công nữa.
Tiểu Ly bước ra từ phòng ngủ, mắt còn đọng một chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt của cô chứa đựng sự lo lắng. Cô đã nghe thấy cuộc đối thoại căng thẳng giữa Minh Tuấn và Dương Hiệp, và tiếng nói lớn của họ khiến cô không thể ngồi yên. Dù còn yếu, cô quyết định can thiệp để ngăn chặn tình hình trở nên tồi tệ hơn.
"Các anh đang làm gì vậy?" Tiểu Ly hỏi, giọng nhỏ nhẹ nhưng đủ để thu hút sự chú ý của cả hai người. Cô nhìn vào Minh Tuấn và Dương Hiệp, thấy rõ vẻ căng thẳng trên khuôn mặt họ. "Tại sao các anh lại cãi nhau?"
Minh Tuấn quay sang Tiểu Ly, giọng của anh dịu lại. "Tiểu Ly, em không sao chứ? Anh chỉ đang cố gắng làm rõ mọi việc với Dương Hiệp," anh nói, cố gắng giữ bình tĩnh để không làm cô lo lắng thêm.
Dương Hiệp cũng nhìn em gái mình, rồi quay sang Minh Tuấn. "Anh là ai mà dám nói chuyện với tôi như vậy? Tôi là anh trai của Tiểu Ly, và tôi có trách nhiệm bảo vệ cô ấy," anh nói, cố gắng giữ giọng điệu mềm mỏng hơn nhưng vẫn đầy vẻ cảnh giác.
Tiểu Ly nhìn hai người đàn ông, nhận ra sự căng thẳng đang tăng lên. Cô cảm thấy mình cần phải can thiệp để ngăn chặn sự đối đầu này. "Anh Tuấn, Dương Hiệp, làm ơn, em không muốn các anh cãi nhau vì em," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Em ổn. Em chỉ cần một chút thời gian để hồi phục."
Minh Tuấn thở dài, rồi nhìn Tiểu Ly với vẻ quan tâm. "Anh chỉ muốn bảo vệ em, Tiểu Ly. Anh không thể chịu được khi thấy em bị tổn thương," anh nói.
Dương Hiệp cũng thở ra, nhìn vào đôi mắt của Tiểu Ly, rồi quay sang Minh Tuấn. "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm với em gái mình," anh nói, giọng bớt cứng rắn hơn. "Anh không cần phải làm quá lên."
Tiểu Ly cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cả hai người dịu xuống. "Được rồi, em biết các anh đều quan tâm đến em," cô nói, cố gắng mỉm cười để giảm bớt căng thẳng. "Nhưng chúng ta không cần phải to tiếng. Em chỉ muốn yên tĩnh và an toàn, thế thôi."
Minh Tuấn gật đầu, rồi quay sang Dương Hiệp. "Được rồi, tôi sẽ tôn trọng lời em ấy," anh nói. "Nhưng tôi vẫn sẽ theo dõi để đảm bảo rằng không ai làm hại cô ấy nữa. Anh cũng nên nhớ điều đó."
Dương Hiệp gật đầu, biết rằng cuộc đối thoại này chưa kết thúc, nhưng ít nhất mọi thứ đã lắng xuống. "Tôi sẽ chăm sóc Tiểu Ly," anh nói. "Anh hãy về đi. Tôi sẽ lo mọi thứ."
Tiểu Ly cảm thấy tình hình đã được giải quyết, ít nhất là tạm thời. Cô cảm ơn Minh Tuấn vì đã lo lắng cho cô, nhưng cũng hiểu rằng Dương Hiệp là người có trách nhiệm với cô. Cô chỉ hy vọng rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn và không ai phải cãi nhau vì mình nữa.
...----------------...
Bonus cho các độc giả một chap siu siu dàiii Cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ mình nhaaa