Chương 3
Nói về cái Thúy, nó dọn đến được một tuần rồi, nhưng vẫn chưa xin được việc, tôi bảo nó đến làm cho ba tôi mà nó không chịu, sợ làm phiền. Ờ, chắc giờ nó không phiền tôi. Hằng ngày tôi cùng Quang đi làm sớm, Thúy cũng dắt xe đi tìm việc, đến chiều mới gặp mặt, ăn cơm chung, mấy hôm đầu nó còn phụ tôi lặt vặt, nhưng sau toàn rúc vào phòng đợi tôi mời mới lết xác ra ăn.Biết là nó cố tình trốn việc, tôi vào phòng nó, gọi mấy lần nó mới lên tiếng:- Gì vậy chị?- Em ra phụ chị nấu cơm, anh Quang sắp về rồi.- Em mệt quá, chị làm hộ em đi.Tôi biết thừa nó giả vờ, đập cửa mạnh hơn:- Em bị làm sao, mở cửa cho chị vào xem? Cần thì chị đưa đi bệnh viện.Cái giọng của nó vang lên:- Em nghỉ chút là được. Chị để em ngủ, đừng gọi nữa, phiền chết đi được.Phiền, tôi phiền nó ư, hình như nó quên nó đang ở nhờ tôi sao ấy. Được, nó thích thì tôi chiều.Tôi ra làm nốt phần còn lại, nấu thêm vài món ngon thơm lừng nữa, để xem nó mệt được bao lâu, khoảng 6 giờ Quang mới về đến, anh đặt chiếc cặp xuống bàn, nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau:- Vợ nấu gì thơm thế?- Em làm mấy món ruột của anh đây, nào anh thử xem!Tôi thổi thổi cho bớt nóng rồi đưa vào miệng Quang.- Ừm, ngon quá, vợ anh nấu là hết sẩy.. Mà cái Thúy đâu không thấy nó phụ em.- Nó bảo mệt, muốn ngủ, em bảo đưa đi khám mà nó không chịu. Thôi anh lên phòng thay đồ đi rồi xuống ăn với em cho nóng.- ok.Quang hôn lên má tôi rồi đi, tôi hơi bất ngờ, bình thường Quang không hay như thế, Quang không thuộc tuýp người lãng mạn, nói đúng hơn là khô khan nhưng không quá gia trưởng, giữa chúng tôi luôn có sự tôn trọng dành cho nhau, không dò xét, không bới móc mối quan hệ trong quá khứ.Duy nhất ở Quang tôi không hài lòng mấy chính là bênh cái Thúy quá mức cho phép, dù nó có lỗi anh cũng nhắm mắt cho qua, tôi có nhắc nhở thương nó thì nên dạy cho biết sai biết quấy, ra ngoài xã hội đâu phải như ở nhà, chỉ vậy mà anh hậm hực với tôi mấy ngày, riết rồi tôi cũng chẳng buồn nói, mặc kệ anh em nó.Mâm cơm đầy ắp thức ăn được tôi bê ra sẵn, xới hai bát xong thì Quang cũng vừa xuống tới, anh mặc bộ đồ thể thao trắng đơn giản, mái tóc còn đọng nước trông thật nam tính nhưng lại không đủ làm trái tim tôi loạn nhịp, phải chăng cái bóng của Tính quá lớn đã lấp đầy khoảng trống trong lòng tôi. Có thể bạn nói tôi ích kỷ, hư hỏng, có chồng mà còn tơ tưởng người tình cũ, tôi sẽ cười mà trả lời rằng giữa tôi và Tính không đơn thuần là tình yêu nam nữ mà là cả một thời tuổi trẻ, nó trong sáng nhưng nhiệt huyết, dù chỉ mới nắm tay hôn hít nhưng nó đã in sâu vào tâm trí tôi rồi, tuy mối tình này mãi mãi dùng lại, dù Tính đã mồ yên mả đẹp tôi vẫn muốn đâu đó tim mình có một góc cho anh, người tình thiên thu của tôi.- Em gọi cái Thúy chưa?Tiếng Quang đưa tôi về thực tại, tôi ngồi vào bàn trả lời Quang:- Lúc nãy nó bảo đừng làm phiền nó, để nó ngủ, em vừa nấu cháo rồi, anh cứ ăn đi. Tí nó dậy ăn cháo là được.- Vậy à, ôi nhiều món ngon quá, để xem, ăn món nào trước đây.Vợ chồng tôi vui vẻ dùng bữa, Quang rất thích ăn cơm nhà, anh nói vừa ấm áp vừa sạch sẽ, ngoài đường thức ăn không hợp khẩu vị lại mất vệ sinh.Cái Thúy lúc này từ phòng đi ra, chễm chệ ngồi xuống hỏi:- ơ, sao anh chị ăn mà không gọi em?Tôi nhanh miệng đáp lại nó:- Thì em bảo chị đừng phiền em, nên chị đâu dám gọi.Nó liếc tôi một cái nhưng cũng nhanh thay đổi giọng điệu:- Giờ em đỡ nhiều rồi, chị lấy hộ em bát đũa với.Quang toan đứng lên lấy cho nó, tôi gàn ngay:- Em ốm thì nên ăn cháo, chị nấu xong rồi kìa, lại đó mà múc ăn, mấy món này nhiều dầu mỡ, ăn vào kẻo lại khó chịu.- Chị Thu nói đúng đấy, để anh đem lại cho em.- Anh cứ để em ấy tự làm, lớn rồi chứ có phải con nít đâu.Bỗng nhiên Thúy nó nổi cáu:- Nè, chị một vừa hai phải thôi nha, đừng có mà làm tới, tôi không nhịn chị nữa đâu. Đúng là quá đáng.- Chị làm gì mà em bảo chị quá đáng, em bao nhiêu tuổi mà đến việc tự múc thức ăn còn phải tỵ nạnh người khác, ở đây không ai hầu ai cả.Quang thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên khuyên nhủ:- Cái Thúy chưa khỏe hẳn để anh làm cho, em cũng ăn cơm đi Thu.Nhưng cái Thúy nó chả chịu, vùng vằng làm tới:- Thôi, anh cứ mặc xác em, kẻo có người mặt nặng mày nhẹ.Vừa nói nó vừa vênh mặt mà liếc ngang liếc dọc tôi, Quang đang đứng ở bếp nên không thấy gì, đến lúc anh vừa bê bát cháo lại, nói với nó:- Ăn đi, chị Thu nấu cháo ngon lắm. Để anh lấy cho em ly nước lọc.Quang vừa quay người đi, Bất ngờ, nó hất nguyên bát cháo xuống sàn, miệng la oai oái:- Á, chị làm gì vậy, anh Quang ơi..Những mảnh sành vỡ tứ tung xuống sàn, phần cháo văng lên chân tôi nóng hổi, tôi chưa kịp lên tiếng nó đã khóc lóc um trời:- Chị không muốn tôi ở đây thì cứ nói thẳng, đừng làm khó làm dễ tôi nữa, tôi đi, đi cho vừa lòng chị.Chồng tôi nhanh chóng chạy lên, không biết cớ sự sao nhưng nghe cái Thúy khóc anh liền quay sang mà mắng tôi:- Thu, Em điên hả?- Anh biết gì mà nói? Còn Thúy, ăn nói cho đàng hoàng vào, ai làm gì mày? Ở được thì ở không được thì cút.Bên má bỗng nhiên cảm nhận một lực thật mạnh chạm vào, khuôn mặt lệch sang một bên rát buốt.Quang đánh tôi, cái tát rất mạnh, khóe môi tanh nồng vị của máu. Hình như Quang cũng thấy mình mạnh tay, liền buông cái Thúy ra mà chạy lại chỗ tôi:- Thu, anh anh…Tôi xô Quang, hất bàn tay đó ra:- Tránh ra, đừng để cái bàn tay vũ phu của anh chạm vào tôi, anh em các người, biến hết..- Thu, là anh sai, nhưng đừng động là em đuổi, anh là chồng em đó.- Chồng, anh là chồng mà anh chưa biết ất giáp gì đã bênh em anh chầm chậm, chồng mà ra tay đánh vợ thế này, anh là chồng kiểu gì hả?Cái Thúy đứng đấy giương ánh mắt đầy đắc ý sang tôi, nó vui vì Quang đánh tôi sao?- Anh không cố ý, xin lỗi…Tôi không thèm trả lời, lên phòng thay bộ đồ rồi vớ lấy chìa khóa ra khỏi nhà.- Thu, em định đi đâu? Thu…Lên xe tôi gọi cho cái Lan, vài hồi chuông nó mới bắt máy:- Tao nghe.- Rảnh không, ghé chỗ cũ.- Có chuyện gì sao?- Đến rồi nói, nhanh tao đợi.Tôi tắt máy, phóng đến BluzzzChọn chiếc bàn thuận mắt, gọi chai rượu yêu thích, một mình gặm nhấm hương vị của nó.- Này.- Đến rồi à, uống một ly đi.- Thu? Có chuyện gì, sao hom nay mày lại đến đây.Tôi hớp một chút rượu, đầu lưỡi tiếp nhận cái vị tê của nó mang lại, nhàn nhạt trả lời cái Lan:- Quang đánh tao.Cái Lan kinh ngạc, há hốc, không tin những gì tôi vừa nói:- Lão ta đánh mày? Vì sao?Tôi kể nó nghe sự việc, nó giựt ly rượu tôi cầm trên tay mà phân tích:- Mày ngu quá Thu ạ, ai lại đuổi thẳng trước mặt thằng chồng như thế, mà lão Quang lại thương nó thế kia kiểu gì chả bênh nó.- Mày không hiểu được đâu, nó thật sự rất ghê gớm.- Ghê gớm đến đâu tao cũng cân hết, mày về nhà đi, giận dỗi bỏ đi không hay đâu. Bình tĩnh mà nói chuyện với lão. Quang là người hiểu chuyện, mày đừng làm căng quá.- Nó yêu Quang đấy.- Mày nói linh tinh gì vậy Thu.- Thật, nó đâu phải em ruột Quang, chỉ là em nuôi thôi. Tao mới vừa biết, nếu không từ đầu tao đâu có để nó đến nhà. Lúc sáng, tao đi làm nhưng quên một số giấy tờ nên quay lại lấy, ngang phòng nó tao thấy cửa mở toang định kéo lại, vô tình đọc được quyển nhật ký nó bỏ quên trên bàn. Đúng là không ngờ.- Thế lão Quang có biết không?- Hình như không, nó còn viết cái gì mà không để ai chiếm lấy anh, nghe ngứa cả tai.- Vụ này rối à, thế mày định làm gì?- Còn làm gì, nhanh chóng tống khứ nó đi chứ sao?Cái Lan thở dài, nhấp chút rượu, rồi nói:- Chuyện này tưởng dễ chứ không hề dễ, mày phải khéo léo giải quyết nếu không lại mang tiếng ác đấy, thôi cạn ly rồi về..Đến cạn chai thứ 2 chúng tôi mới về, Tôi say, men rượu làm bước chân tôi chao đảo, cái Lan đưa tôi lên tận nhà, nó bấm chuông, cánh cửa lập tức được mở, tôi vẫn còn nhận thức được là Quang đưa tay ra đỡ lấy tôi. truyen bac chien- Nó say rồi, anh dìu nó vào đi.- Cảm ơn em.- Không có gì, em với nó là bạn mà, à, anh Quang, Thu nó buồn lắm đấy.- Anh biết, anh sẽ nói chuyện với cô ấy. Em về cẩn thận.- Chào anh.Một tay đỡ tôi một tay Quang đóng cửa lại, cổ họng bỗng có cảm giác khó chịu, nhờn nhợt, chỉ muốn trào ra nhưng lại không nôn được.Quang vuốt vuốt tấm lưng cho tôi, miệng liên tục hỏi:- Em sao rồi Thu? Em khó chịu ở đâu?- Tôi không sao? Tôi muốn ngủ.- Được, để anh đưa em lên phòng.Đặt tôi xuống giường, Quang thay cho tôi chiếc đầm ngủ, cẩn thận lau mặt sạch sẽ rồi cũng leo lên nằm cùng.Tôi không biết Quân nghĩ gì chỉ thấy anh đưa tay lên trán, vẻ mặt trầm tư lắm, đến cả hơi thở cũng nặng nhọc hơn mọi ngày, dần dần tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng biết nữa.