Chương 4
Nhờ chấm đen đó mà Lê Thanh Mộng nhận ra tờ tiền này chính là tiền đặt cọc của cô, tức là Khang Vu Thụ đã đặt nó vào đây.
Có lẽ anh làm vậy để nhắc cô đừng nói ra, cũng có lẽ là vì nguyên nhân khác. Cô không biết động cơ của anh, nhưng cuối cùng cô đã nhận lại được tờ tiền này. Không phải cô tham lam mà vì cô không muốn vì tờ 100 tệ mà dây dưa thêm với Khang Vu Thụ.
Chẳng mấy chốc cô đã vứt cái tên này ra khỏi đầu.
Đêm khuya nọ vào một tuần sau, khi Lê Thanh Mộng sang cửa hàng đối diện mua sữa, cô lại gặp được Khang Gia Niên thò đầu vào cửa cửa tiệm.
Cậu ấy đã tháo móng ra, mặc trên người bộ đồng phục cấp ba, lưng đeo balo, dáng vẻ tràn đầy hơi thở thanh xuân khiến Lê Thanh Mộng bất giác nhớ tới người nào đó.
Cô vẫy tay với cậu ấy: “Hôm nay em tới làm móng hả?”
“Vâng, em vừa học xong tiết tự học tối.” Khang Gia Niên thấy cô chủ động nói chuyện mới dè dặt lên tiếng: “Nhưng em tới để tìm chị.”
“Có chuyện gì sao?”
“Em muốn đích thân tới cảm ơn chị. Mặc dù em tin chắc chắn chị sẽ không nói với người ngoài, nhưng sau khi chắc chắn điều đó, em rất vui! Chứng tỏ em nhìn đúng người rồi.”
Lê Thanh Mộng không cười nữa: “Em chạy tới đây chỉ để nói chuyện này?”
“Không phải…” Cậu ấy do dự: “Chị, chị vẽ đẹp lắm, chị học chuyên ngành vẽ sao?”
Nhắc tới chuyện trước đây, nụ cười trên mặt Lê Thanh Mộng chợt lạnh đi: “Ừm, chị học tranh vẽ tường.”
“Oa, quả nhiên là vậy! Chị có thể dạy em không? Em nghĩ mấy ngày rồi, em muốn theo chị học vẽ.”
Lê Thanh Mộng không quan tâm tại sao cậu ấy đột nhiên muốn học vẽ, cô thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi, đợt này chị rất bận, không có thời gian.”
Khang Gia Niên lộ rõ vẻ thất vọng, lát sau cậu lại tràn trề hy vọng hỏi: “Một tuần chị dạy em một lần thì sao?”
Lê Thanh Mộng không trả lời, cô đi vào cửa hàng tạp hóa đối diện, lúc quay lại tay đã cầm hai lon sữa. Cô đưa một lon cho Khang Gia Niên.
“Sorry, đây coi như là quà xin lỗi đi.”
“Không sao.” Khang Gia Niên nhận lấy lon sữa, gượng cười: “Em còn phải cảm ơn chị ấy. Ngoại trừ anh trai ra, chị là người đầu tiên đón nhận con người thật của em. Ngay cả bố mẹ em còn ghét bỏ em, nói chắc chắn em đầu thai nhầm người rồi, bởi vì em luôn khao khát được như con gái, em không giống những cậu bạn khác chút nào. Em nói mấy điều này liệu có khiến chị sợ không?”
Lê Thanh Mộng sững sờ, sau đó lắc đầu: “Không.”
Vẻ mặt và thái độ của cô vẫn không có gì thay đổi, dường như cô chỉ đang nghe cậu nói mấy câu bình thường kiểu hôm nay trời đẹp nhỉ.
Sống mũi Khang Gia Niên cay xè. Thứ cậu cần chỉ là sự khẳng định đơn giản vậy thôi, bất kể sự đánh giá khác lạ nào đều khiến cậu tổn thương.
Hơn nữa cậu chưa bao giờ thấy bất kỳ ai có thể bình tĩnh như vậy khi nghe cậu kể điều này, ngay cả anh trai cũng bàng hoàng khi mới nghe tới sự thật. Lê Thanh Mộng là người đầu tiên.
“Tiếc thật, em thật sự rất muốn theo chị học vẽ.” Khang Gia Niên vẫn không nỡ, nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, vẫy tay: “Vậy em đi đây, bye bye chị nhé, lần sau em lại tới tìm chị làm móng.”
Lê Thanh Mông bắt được nỗi buồn thoáng qua trên mặt cậu, cô nắm chặt lon sữa trong tay, gật đầu.
Người thiếu niên quay đầu, chạy vào làn gió đêm.
Lê Thanh Mộng đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cậu, thầm nghĩ liệu mình có từ chối dứt khoát quá không.
Mặc dù đống hỗn độn hiện tại quả thật là hiện thực cô phải đối mặt, nhưng cô vẫn có thể bớt chút thời gian ra dạy cậu. Sâu thẳm trong tim, dường như cô đang sợ dính líu tới người nào đó ở đây, nếu không cô cũng không tới nỗi không có lấy một người bạn ở Nam Đài.
Tháng đầu tiên khi chuyển tới đây, có một người đàn ông đột nhiên lao tới trước mặt cô, anh ấy nói muốn làm quen với cô.
Trùng hợp hôm đó cô vừa ứng tuyển ở tiệm nail xong, cảm giác ngạt thở, hoảng sợ đang không ngừng bủa vây lấy cô, do vậy cô không kiềm chế được, nói hơi nặng lời với người đó, cô bảo anh ấy đừng mơ, trừ phi anh ấy đầu thai làm người khác.
Cô luôn tự nhủ cô sẽ không bao giờ ở đây lâu.
Thật ra cô chỉ đang nói cho mình vậy thôi, nếu không cô không biết bản thân sẽ chống đỡ kiểu gì.
Sự thay đổi đột ngột của cuộc sống khiến cô như ngồi trên quả lắc lớn, mọi thứ đều trở nên mơ màng, đầu óc choáng váng. Cô nhất định phải tìm cho mình một cây cột để bám víu, ví dụ như cô sẽ nói mọi thứ sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, kiên trì thêm chút nữa.
Mặc dù hôm nay cô không nói lời nào quá đáng, nhưng cô vẫn thấy hối hận. Vì cô nhìn thấy bản thân trên người Khang Gia Niên, đó là cảm giác cậu ấy đang ra sức tìm mối liên kết với thế giới bên ngoài.
Trong mắt Khang Gia Niên, cô chính là thế giới đó.
Cô đang trốn tránh, cậu ấy đang tìm kiếm, hình thức thể hiện của hai người khác nhau, nhưng chung quy vẫn cùng bản chất.
Họ đều không muốn bị nhốt tại đây, vậy nên vừa nãy cô mới thẳng thừng từ chối. Có lẽ cô đã tàn nhẫn ấn người thiếu niên vừa lấy hết dũng khí nhô lên khỏi mặt nước xuống đáy vực sâu.
***
Ngày hôm sau, cả đêm Lê Thanh Mộng ngủ không ngon, sáng hôm sau cô lại phải tới bệnh viện, tới tối lại phải tới tiệm làm, cả ngày cô cứ ngáp dài ngáp ngắn suốt.
Buổi tối rất ít khách, chỉ có hai người đặt lịch trước, là cô gái ở tiệm tóc quen thuộc và bạn cô ấy.
Lê Thanh Mộng sửa móng cho cô ấy xong bèn hỏi cô ấy muốn làm nail kiểu nào.
Cô gái đắn đo, bàn bạc với bạn: “Cậu nói xem đàn ông không thích móng màu đỏ, cũng không thích móng đính đá, không thích cả móng màu hồng phấn luôn, vậy rốt cuộc anh ấy thích gì?”
Cô bạn liếc một cái: “Đây không phải vấn đề ở móng tay, mà là anh ta không thích cậu.”
Cô bạn và Lê Thanh Mộng đều biết “anh ấy” mà cô gái kia nói là Khang Vu Thụ. Thậm chí Lê Thanh Mộng còn muốn nói xen vào, đây không phải vấn đề của cô mà là của người đàn ông đó.
Nhưng cô cũng không nhiều lời, chỉ ngây ngốc đợi cô gái kia quyết định kiểu dáng. Hai người nói mãi rồi dừng lại, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Lê Thanh Mộng vẫn đang thất thần, mãi tới khi phía sau có cảm giác bí bách cô mới quay đầu lại, cô thấy một đôi chân dài miên man, tiếp đó là đôi mắt sáng ngời của Khang Vu Thụ.
Cô gái quán làm tóc kinh ngạc: “Vu Thụ? Anh tới tìm em sao?”
Khang Vu Thụ giơ tay chào cô ấy: “Đã lâu không gặp, cô có bận tâm nếu tôi làm phiền cô làm móng không?”
Cô gái lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi.”
“Tôi mượn thợ làm móng của cô năm phút.” Nói rồi anh kéo Lê Thanh Mộng ra ngoài tiệm trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
***
Lê Thanh Mộng thấy Khang Vu Thụ chào hỏi đối phương còn tưởng anh thật sự tới tìm cô gái tiệm làm tóc đó, thế là cô không nhìn anh nữa, tiếp tục ngây người, nào ngờ cô lại đột nhiên bị xách ra ngoài.
Khi phản ứng lại, cô lập tức đẩy người đó ra, giọng điệu không mấy vui vẻ: “Anh có phép lịch sự không hả? Người anh nên hỏi ý kiến nhất không phải là tôi sao?”
Khang Vu Thụ vừa mở miệng đã nói xin lỗi.
Lê Thanh Mộng nghẹn lời.
Anh hỏi: “Tiền đặt cọc tôi trả cô cô nhận được chưa?”
“Tôi nói rồi, không cần.”
“Không phải cô vẫn nhận rồi sao?” Giọng điệu anh trở nên mềm mỏng hơn: “Tôi tới tìm cô vì chuyện của em trai tôi.”
“Cậu ấy bảo anh tới?”
“Không phải.” Khang Vu Thụ giải thích: “Lúc nói chuyện nó bất cẩn nói ra chuyện tìm cô làm giáo viên, tôi biết cô đã từ chối nó.”
“Vậy nên?”
“Nhưng cô vẫn chưa từ chối tôi.”
“?”
“Em trai tôi quá ngốc, không hiểu yêu cầu cốt lõi khi đàm phán. Mời cô làm giáo viên không phải chỉ mời cô không, thời gian học sẽ do cô quyết định, học phí cũng tùy cô quyết, thế nào?”
Hai chữ “học phí” khiến Lê Thanh Mộng dao động.
Vốn dĩ cô đã hơi hối hận, lúc này thứ cô cần đang bày ra ngay trước mắt, tựa như cô đang muốn bay xuống đất thì có người đưa dù cho cô vậy.
Lê Thanh Mộng nói thẳng: “Anh trả số tiền này cho cậu ấy sao?”
“Không thì sao?”
“Vậy được.” Sau đó cô không chút khách sáo hét một cái giá trên trời: “Học phí trả theo từng buổi, mỗi buổi sẽ có học phí cần đó.”
Khang Vu Thụ biết cô cố tình báo thù việc ban đầu anh tính tiền gấp đôi, nhưng đây là việc mua bán trên thị trường, anh không có quyền mặc cả.
Lê Thanh Mộng nhìn vẻ mặt tím tái của anh, trong lòng thoải mái hơn nhiều: “Nhận hay không thì tùy anh.” Nói xong câu này, cô chợt có cảm giác vui vẻ như đứa trẻ được cho kẹo.
Khang Vu Thụ nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, bực bội đáp: ‘Được.”
Lê Thanh Mộng đưa tay ra: “Tiền đặt cọc.”
Khang Vu Thụ tức tới bật cười. Được lắm, cô gái này thâm lắm.
Anh móc hết tiền trong người ra mới được một tờ hai mươi tệ nhăn nhúm, đây là tiền mua thuốc hôm nay. Anh tiếc nuối nhìn nó, cuối cùng vẫn nghẹn ngào đưa nó cho Lê Thanh Mộng.
Cô nhàn nhã cầm tiền, tặng anh một nụ cười thiện chí. Dáng vẻ đó như một con mèo hoang bên đường được anh bón thức ăn cho, nhưng nó vẫn chưa thỏa mãn. Khi bón cho nó ăn còn phải dịu dàng vuốt ve, sau khi ăn no rồi, anh bảo nó qua đây, nó lại không nghe, quay đầu bỏ chạy, đuôi chổng lên trời.
Mặc dù con mèo hoang này không cho anh chút trái ngọt nào nhưng vẫn bắt nạt người ta quá đáng như thường.
Lê Thanh Mộng lùi về sau, dùng khẩu hình miệng nói ra bốn chữ: “Hợp tác vui vẻ.”
Thấy cô quay đầu đi vào tiệm nail, Khang Vu Thụ lấy điếu thuốc cuối cùng ra, ngậm bên miệng, nhoẻn miệng cười đi về nhà.
Lê Thanh Mộng vừa vào tiệm đã bị ánh mắt tò mò của mọi người bao vây, nhất là cô gái tiệm làm tóc, cô ấy bày ra dáng vẻ tra khảo nghiêm ngặt, vô cùng căng thẳng: “Tại sao Khang Vu Thụ lại tìm cô? Hai người quen nhau sao?”
Lê Thanh Mộng bình thản lắc hai mươi tệ trong tay, bịa chuyện: “Anh ấy trả tiền tôi.”
***
Chuyện Lê Thanh Mộng dạy Khang Gia Niên vẽ đã được quyết định như vậy.
Khang Gia Niên nhanh nhảu lập nhóm Wechat ba người với cái tên “Tiểu đội vẽ tranh”. Cậu ấy còn chủ động gửi lời mời kết bạn với cô, còn người còn lại trong nhóm chỉ gửi một icon người mặt vàng đang hút thuốc rồi thôi.
Cô và Khang Vu Thụ chốt với nhau một tuần học một buổi, cố định vào tối thứ 7, hôm đó Khang Gia Niên không cần học tối. Nếu như cô cần tới tiệm thì có thể linh động báo trước trong nhóm.
Khi nhắc tới địa điểm học vẽ, cuối cùng Khang Vu Thụ đã “hiện hồn”, nói mình sẽ đi tìm. Thế là lần dạy thêm đầu tiên, Lê Thanh Mộng hoàn toàn không biết nên đi đâu.
Khang Vu Thụ kết bạn với cô, bảo cô tan làm thì đợi ở cửa tiệm nail.
Lê Thanh Mộng trả lời: “Anh gửi định vị luôn đi.”
Anh đáp: “Gửi rồi cô cũng không tìm được.”
Sau đó anh không nhắn gì nữa.
Lê Thanh Mộng cũng hết cách, sau khi tan làm, cô tắt hết đèn trong tiệm, liếc nhìn dòng người tấp nập bên ngoài, vừa nhìn đã thấy Khang Vu Thụ đợi ở góc rẽ.
Anh lái chiếc xe điện mà ở Nam Đài gần như ai cũng có một chiếc, nhàn nhã ngồi hút thuốc. Lê Thanh Mộng cũng có một chiếc, nhưng vì anh sẽ tới đón nên cô không lái nó đi.
Thấy Lê Thanh Mộng xuất hiện, Khang Vu Thụ vặn tay ga, chiếc xe lập tức đi tới trước mặt cô, sau đó dừng lại. Chiếc xe lớn như vậy nhưng anh lại lái bằng một tay như xe đồ chơi.
Khang Vu Thụ tháo mũ bảo hiểm ở tay cầm xuống, nhẹ nhàng ném cho cô: “Đội vào rồi lên xe.”
Lê Thanh Mộng nhìn mũ bảo hiểm trên tay, nhận thấy hình như là mũ mới. Cô do dự một lúc rồi mới đội lên.
Khang Vu Thụ tưởng cô phải lề mề một lúc mới lên xe, nào ngờ khi quay đầu lại đã thấy cô ngồi phía sau, hai tay nắm chặt vào hai bên sườn xe. Dáng người cô nhỏ nhắn, khi ngồi xuống, cô cố gắng dựa hết ra sau, giữ khoảng cách kha khá với Khang Vu Thụ.
Anh không bảo cô ôm lấy mình, dù sao cũng chỉ là xe điện, lái chậm chút cũng sẽ không sao cả.
Thế là ngày hôm đó, ai cũng nhìn thấy một chiếc xe điện chầm chậm đi trên đường ở thị trấn Nam Đài vào tối muộn. Chiếc xe đi qua chợ đêm nhộn nhịp, qua thị trấn Đông Nghiệp xô bồ, lại đi qua con đường Ban Công tĩnh lặng, thế nhưng xe vẫn chưa dừng lại.
Lê Thanh Mộng không khỏi nghi hoặc: “Rốt cuộc anh định tới đâu vậy?”
Đừng nói anh ta buôn bán người bất hợp pháp gì đó, đồng bọn là Khang Gia Niên, giờ hai người họ tính chốt sổ cô nhé?
Lê Thanh Mộng bắt đầu bất an, suy nghĩ vẩn vơ.
Sự im lặng của Khang Vu Thụ càng khiến cô lo lắng hơn, cô hắng giọng, cố tỏ ra bình tĩnh: “Anh không nói là tôi xuống xe đấy.”
Cuối cùng anh đã lên tiếng, giọng nói còn mang theo ý trêu chọc: “Đừng làm loạn, sắp tới rồi.”
Lúc này, Lê Thanh Mộng cũng nghe loáng thoáng thấy tiếng sóng vỗ. Chiếc xe đi ra khỏi đường Ban Công, tầm nhìn trở nên rộng rãi hẳn.
Là cảng biển.
Cảng biển này nối liền với biển của Nam Đài, ngọn đèn trên thuyền chài bập bềnh theo từng cơn gió đêm. Lê Thanh Mộng bất giác nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng, “thưởng thức” mùi vị của gió biển.
Đêm ngày nồm rất ẩm ướt, oi bức, lúc này lại thêm phần tanh nồng.
Kinh Kỳ không có biển, do vậy vùng biển nhỏ nơi này có lẽ là nơi duy nhất mà Lê Thanh Mộng thấy đặc biệt, cho dù là vậy cô cũng ít khi tới đây.
Cô không có hứng thú, cô luôn cảm thấy nếu như là thứ của Nam Đài thì chẳng có gì phải xem cả. Cô cũng không phải khách du lịch, cũng không phải người dân nơi đây, cô chỉ tới neo đậu trong thời gian ngắn.
Khi cô suy nghĩ vẩn vơ, chiếc xe đã dừng lại từ lúc nào, xung quanh là đầu bờ biển nhỏ hẹp.
Nơi này không có đèn, tối tới nỗi không nhìn rõ cả năm đầu ngón tay, nhưng vì vừa nãy đã nhắm mắt nên khi mở mắt ra cô vẫn thích nghi được với bóng tối. Cô lờ mờ nhìn thấy một chiếc thuyền cũ ở phía xa.
“Anh đưa tôi tới đây làm gì?” Lê Thanh Mộng cảnh giác.
Nơi này rất phù hợp là nơi cho các thành phần phạm tội gây án.
Khang Vu Thụ còn muốn trêu cô, nhưng khi thấy vẻ mặt hoảng loạn của cô, anh lại bật đèn pin, chỉ về phía chiếc thuyền, nghiêm túc nói: “Nó từng là một con tàu ngầm.”
Ánh đèn trắng chiếu lên con thuyền: “Nó chìm dưới đáy biển lâu lắm rồi, hai năm trước mới được vớt lên. Không ai để ý tới nó cả, nó cứ bị bỏ hoang ở đây mãi thôi, cô không thấy đáng tiếc sao?”
Lúc này, thấy có ánh sáng chiếu tới, Khang Gia Niên cũng chui ra khỏi tàu, bật đèn đáp trả lại.
“Vậy nên tôi đã cải tạo chiếc tàu ngầm này.” Khang Vu Thụ đắc ý nói.
“Đây là phòng tranh mà anh nói sao?”
Anh kinh ngạc đáp: “Không được sao?”
Lê Thanh Mộng quay đầu rời đi.
Khang Vu Thụ gọi với lại: “Này, này, cô chắc chắn không vào trong xem chứ?”
Cô mặc kệ anh, lườm anh một cái trong bóng tối, thầm nghĩ chắc bản thân chập mạch rồi mới đồng ý với họ. Cô cảm thấy họ không đáng tin chút nào, nửa đêm nửa hôn lại tới một chiếc tàu ngầm ở cảng biển dạy vẽ sao?
“Cô muốn đi cũng được, tự mình về nhé.” Khang Vu Thụ đứng tại chỗ: “Hoặc cô có thể ở lại, đi vào trong xem. Nếu như không hài lòng tôi sẽ tìm nơi khác, được chưa?”
Lúc này Lê Thanh Mộng mới dừng bước, nhíu mày nghĩ về con đường quay về.
Khang Vu Thụ bắt đầu đếm ngược, 3, 2, 1. Lê Thanh Mộng quay đầu lại.
“Không cần chọn nơi khác, hôm nay cứ dạy ở đây đi, dạy xong rồi tính sau.” Cô nói.
***
Lê Thanh Mộng bật đèn pin lên, đi theo Khang Vu Thụ xuống bậc thang, trèo qua lan can, tới bãi cát đi về phía tàu ngầm. Cô cảm nhận được từng viên đá nhấp nhô dưới chân, tiếng sóng biển vỗ vào từng mỏm đá lanh lảnh trong đêm.
Khang Giai Niên đứng ở đầu tàu vẫy tay, nhỏ giọng gọi: “Chị, cẩn thận dưới chân.”
Lê Thanh Mộng miễn cưỡng đáp lại, cố gắng bò lên, trong lòng đã tích tụ vô vàn cơn giận. Nhưng sau khi lên tới tàu, mọi sự giận dữ đó đều hóa thành mây bay.
Đẹp quá.
Với vốn từ hạn hẹp, cô chỉ có thể nghĩ tới hai chữ này, nhiều hơn cả là sự kích động, chỉ muốn vẽ lại cảnh tượng lúc này.
Nguồn sáng mạnh nhất trong tàu là ngọn đèn mặt trời, ánh đèn ấm áp phủ lên từng ngóc ngách trong con tàu. Bốn phía xung quanh còn treo đầy những chiếc đèn led lấp lánh như ánh sao.
Đây là thánh địa lưu giữ cả hoàng hôn và đêm tối.
Khi nhìn vào có thể thấy con tàu không rộng lắm, trong tàu ngầm dài hẹp có đặt gương sát đất và giá treo đồ, trên giá có rất nhiều quần áo nữ. Tiếp đó là một chiếc bàn, bên trên có đặt máy nghe nhạc đời cũ, sau đó là sofa thời xưa màu nâu, phía trước ghế sofa có hai tấm bảng vẽ.
Nơi khiến Lê Thanh Mộng xao xuyến nhất là phần rãnh giữa các mảnh gỗ dưới sàn, ở đó có dấu vết dung hòa giữa nước biển và ánh trăng, kỳ lạ là còn có cả mấy đóa hoa nhỏ xinh mọc lên từ khe hở đó. Trên bàn còn có một bình nước nhỏ để tưới hoa, duy trì sự sống nhỏ nhoi trong này.
Khang Vu Thụ đi vào tàu: “Đây từng là căn cứ bí mật của tôi và em trai.” Anh nhìn cô: “Nhưng bây giờ nó cũng là của cô rồi.”
Có lẽ anh làm vậy để nhắc cô đừng nói ra, cũng có lẽ là vì nguyên nhân khác. Cô không biết động cơ của anh, nhưng cuối cùng cô đã nhận lại được tờ tiền này. Không phải cô tham lam mà vì cô không muốn vì tờ 100 tệ mà dây dưa thêm với Khang Vu Thụ.
Chẳng mấy chốc cô đã vứt cái tên này ra khỏi đầu.
Đêm khuya nọ vào một tuần sau, khi Lê Thanh Mộng sang cửa hàng đối diện mua sữa, cô lại gặp được Khang Gia Niên thò đầu vào cửa cửa tiệm.
Cậu ấy đã tháo móng ra, mặc trên người bộ đồng phục cấp ba, lưng đeo balo, dáng vẻ tràn đầy hơi thở thanh xuân khiến Lê Thanh Mộng bất giác nhớ tới người nào đó.
Cô vẫy tay với cậu ấy: “Hôm nay em tới làm móng hả?”
“Vâng, em vừa học xong tiết tự học tối.” Khang Gia Niên thấy cô chủ động nói chuyện mới dè dặt lên tiếng: “Nhưng em tới để tìm chị.”
“Có chuyện gì sao?”
“Em muốn đích thân tới cảm ơn chị. Mặc dù em tin chắc chắn chị sẽ không nói với người ngoài, nhưng sau khi chắc chắn điều đó, em rất vui! Chứng tỏ em nhìn đúng người rồi.”
Lê Thanh Mộng không cười nữa: “Em chạy tới đây chỉ để nói chuyện này?”
“Không phải…” Cậu ấy do dự: “Chị, chị vẽ đẹp lắm, chị học chuyên ngành vẽ sao?”
Nhắc tới chuyện trước đây, nụ cười trên mặt Lê Thanh Mộng chợt lạnh đi: “Ừm, chị học tranh vẽ tường.”
“Oa, quả nhiên là vậy! Chị có thể dạy em không? Em nghĩ mấy ngày rồi, em muốn theo chị học vẽ.”
Lê Thanh Mộng không quan tâm tại sao cậu ấy đột nhiên muốn học vẽ, cô thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi, đợt này chị rất bận, không có thời gian.”
Khang Gia Niên lộ rõ vẻ thất vọng, lát sau cậu lại tràn trề hy vọng hỏi: “Một tuần chị dạy em một lần thì sao?”
Lê Thanh Mộng không trả lời, cô đi vào cửa hàng tạp hóa đối diện, lúc quay lại tay đã cầm hai lon sữa. Cô đưa một lon cho Khang Gia Niên.
“Sorry, đây coi như là quà xin lỗi đi.”
“Không sao.” Khang Gia Niên nhận lấy lon sữa, gượng cười: “Em còn phải cảm ơn chị ấy. Ngoại trừ anh trai ra, chị là người đầu tiên đón nhận con người thật của em. Ngay cả bố mẹ em còn ghét bỏ em, nói chắc chắn em đầu thai nhầm người rồi, bởi vì em luôn khao khát được như con gái, em không giống những cậu bạn khác chút nào. Em nói mấy điều này liệu có khiến chị sợ không?”
Lê Thanh Mộng sững sờ, sau đó lắc đầu: “Không.”
Vẻ mặt và thái độ của cô vẫn không có gì thay đổi, dường như cô chỉ đang nghe cậu nói mấy câu bình thường kiểu hôm nay trời đẹp nhỉ.
Sống mũi Khang Gia Niên cay xè. Thứ cậu cần chỉ là sự khẳng định đơn giản vậy thôi, bất kể sự đánh giá khác lạ nào đều khiến cậu tổn thương.
Hơn nữa cậu chưa bao giờ thấy bất kỳ ai có thể bình tĩnh như vậy khi nghe cậu kể điều này, ngay cả anh trai cũng bàng hoàng khi mới nghe tới sự thật. Lê Thanh Mộng là người đầu tiên.
“Tiếc thật, em thật sự rất muốn theo chị học vẽ.” Khang Gia Niên vẫn không nỡ, nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, vẫy tay: “Vậy em đi đây, bye bye chị nhé, lần sau em lại tới tìm chị làm móng.”
Lê Thanh Mông bắt được nỗi buồn thoáng qua trên mặt cậu, cô nắm chặt lon sữa trong tay, gật đầu.
Người thiếu niên quay đầu, chạy vào làn gió đêm.
Lê Thanh Mộng đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cậu, thầm nghĩ liệu mình có từ chối dứt khoát quá không.
Mặc dù đống hỗn độn hiện tại quả thật là hiện thực cô phải đối mặt, nhưng cô vẫn có thể bớt chút thời gian ra dạy cậu. Sâu thẳm trong tim, dường như cô đang sợ dính líu tới người nào đó ở đây, nếu không cô cũng không tới nỗi không có lấy một người bạn ở Nam Đài.
Tháng đầu tiên khi chuyển tới đây, có một người đàn ông đột nhiên lao tới trước mặt cô, anh ấy nói muốn làm quen với cô.
Trùng hợp hôm đó cô vừa ứng tuyển ở tiệm nail xong, cảm giác ngạt thở, hoảng sợ đang không ngừng bủa vây lấy cô, do vậy cô không kiềm chế được, nói hơi nặng lời với người đó, cô bảo anh ấy đừng mơ, trừ phi anh ấy đầu thai làm người khác.
Cô luôn tự nhủ cô sẽ không bao giờ ở đây lâu.
Thật ra cô chỉ đang nói cho mình vậy thôi, nếu không cô không biết bản thân sẽ chống đỡ kiểu gì.
Sự thay đổi đột ngột của cuộc sống khiến cô như ngồi trên quả lắc lớn, mọi thứ đều trở nên mơ màng, đầu óc choáng váng. Cô nhất định phải tìm cho mình một cây cột để bám víu, ví dụ như cô sẽ nói mọi thứ sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, kiên trì thêm chút nữa.
Mặc dù hôm nay cô không nói lời nào quá đáng, nhưng cô vẫn thấy hối hận. Vì cô nhìn thấy bản thân trên người Khang Gia Niên, đó là cảm giác cậu ấy đang ra sức tìm mối liên kết với thế giới bên ngoài.
Trong mắt Khang Gia Niên, cô chính là thế giới đó.
Cô đang trốn tránh, cậu ấy đang tìm kiếm, hình thức thể hiện của hai người khác nhau, nhưng chung quy vẫn cùng bản chất.
Họ đều không muốn bị nhốt tại đây, vậy nên vừa nãy cô mới thẳng thừng từ chối. Có lẽ cô đã tàn nhẫn ấn người thiếu niên vừa lấy hết dũng khí nhô lên khỏi mặt nước xuống đáy vực sâu.
***
Ngày hôm sau, cả đêm Lê Thanh Mộng ngủ không ngon, sáng hôm sau cô lại phải tới bệnh viện, tới tối lại phải tới tiệm làm, cả ngày cô cứ ngáp dài ngáp ngắn suốt.
Buổi tối rất ít khách, chỉ có hai người đặt lịch trước, là cô gái ở tiệm tóc quen thuộc và bạn cô ấy.
Lê Thanh Mộng sửa móng cho cô ấy xong bèn hỏi cô ấy muốn làm nail kiểu nào.
Cô gái đắn đo, bàn bạc với bạn: “Cậu nói xem đàn ông không thích móng màu đỏ, cũng không thích móng đính đá, không thích cả móng màu hồng phấn luôn, vậy rốt cuộc anh ấy thích gì?”
Cô bạn liếc một cái: “Đây không phải vấn đề ở móng tay, mà là anh ta không thích cậu.”
Cô bạn và Lê Thanh Mộng đều biết “anh ấy” mà cô gái kia nói là Khang Vu Thụ. Thậm chí Lê Thanh Mộng còn muốn nói xen vào, đây không phải vấn đề của cô mà là của người đàn ông đó.
Nhưng cô cũng không nhiều lời, chỉ ngây ngốc đợi cô gái kia quyết định kiểu dáng. Hai người nói mãi rồi dừng lại, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Lê Thanh Mộng vẫn đang thất thần, mãi tới khi phía sau có cảm giác bí bách cô mới quay đầu lại, cô thấy một đôi chân dài miên man, tiếp đó là đôi mắt sáng ngời của Khang Vu Thụ.
Cô gái quán làm tóc kinh ngạc: “Vu Thụ? Anh tới tìm em sao?”
Khang Vu Thụ giơ tay chào cô ấy: “Đã lâu không gặp, cô có bận tâm nếu tôi làm phiền cô làm móng không?”
Cô gái lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi.”
“Tôi mượn thợ làm móng của cô năm phút.” Nói rồi anh kéo Lê Thanh Mộng ra ngoài tiệm trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
***
Lê Thanh Mộng thấy Khang Vu Thụ chào hỏi đối phương còn tưởng anh thật sự tới tìm cô gái tiệm làm tóc đó, thế là cô không nhìn anh nữa, tiếp tục ngây người, nào ngờ cô lại đột nhiên bị xách ra ngoài.
Khi phản ứng lại, cô lập tức đẩy người đó ra, giọng điệu không mấy vui vẻ: “Anh có phép lịch sự không hả? Người anh nên hỏi ý kiến nhất không phải là tôi sao?”
Khang Vu Thụ vừa mở miệng đã nói xin lỗi.
Lê Thanh Mộng nghẹn lời.
Anh hỏi: “Tiền đặt cọc tôi trả cô cô nhận được chưa?”
“Tôi nói rồi, không cần.”
“Không phải cô vẫn nhận rồi sao?” Giọng điệu anh trở nên mềm mỏng hơn: “Tôi tới tìm cô vì chuyện của em trai tôi.”
“Cậu ấy bảo anh tới?”
“Không phải.” Khang Vu Thụ giải thích: “Lúc nói chuyện nó bất cẩn nói ra chuyện tìm cô làm giáo viên, tôi biết cô đã từ chối nó.”
“Vậy nên?”
“Nhưng cô vẫn chưa từ chối tôi.”
“?”
“Em trai tôi quá ngốc, không hiểu yêu cầu cốt lõi khi đàm phán. Mời cô làm giáo viên không phải chỉ mời cô không, thời gian học sẽ do cô quyết định, học phí cũng tùy cô quyết, thế nào?”
Hai chữ “học phí” khiến Lê Thanh Mộng dao động.
Vốn dĩ cô đã hơi hối hận, lúc này thứ cô cần đang bày ra ngay trước mắt, tựa như cô đang muốn bay xuống đất thì có người đưa dù cho cô vậy.
Lê Thanh Mộng nói thẳng: “Anh trả số tiền này cho cậu ấy sao?”
“Không thì sao?”
“Vậy được.” Sau đó cô không chút khách sáo hét một cái giá trên trời: “Học phí trả theo từng buổi, mỗi buổi sẽ có học phí cần đó.”
Khang Vu Thụ biết cô cố tình báo thù việc ban đầu anh tính tiền gấp đôi, nhưng đây là việc mua bán trên thị trường, anh không có quyền mặc cả.
Lê Thanh Mộng nhìn vẻ mặt tím tái của anh, trong lòng thoải mái hơn nhiều: “Nhận hay không thì tùy anh.” Nói xong câu này, cô chợt có cảm giác vui vẻ như đứa trẻ được cho kẹo.
Khang Vu Thụ nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, bực bội đáp: ‘Được.”
Lê Thanh Mộng đưa tay ra: “Tiền đặt cọc.”
Khang Vu Thụ tức tới bật cười. Được lắm, cô gái này thâm lắm.
Anh móc hết tiền trong người ra mới được một tờ hai mươi tệ nhăn nhúm, đây là tiền mua thuốc hôm nay. Anh tiếc nuối nhìn nó, cuối cùng vẫn nghẹn ngào đưa nó cho Lê Thanh Mộng.
Cô nhàn nhã cầm tiền, tặng anh một nụ cười thiện chí. Dáng vẻ đó như một con mèo hoang bên đường được anh bón thức ăn cho, nhưng nó vẫn chưa thỏa mãn. Khi bón cho nó ăn còn phải dịu dàng vuốt ve, sau khi ăn no rồi, anh bảo nó qua đây, nó lại không nghe, quay đầu bỏ chạy, đuôi chổng lên trời.
Mặc dù con mèo hoang này không cho anh chút trái ngọt nào nhưng vẫn bắt nạt người ta quá đáng như thường.
Lê Thanh Mộng lùi về sau, dùng khẩu hình miệng nói ra bốn chữ: “Hợp tác vui vẻ.”
Thấy cô quay đầu đi vào tiệm nail, Khang Vu Thụ lấy điếu thuốc cuối cùng ra, ngậm bên miệng, nhoẻn miệng cười đi về nhà.
Lê Thanh Mộng vừa vào tiệm đã bị ánh mắt tò mò của mọi người bao vây, nhất là cô gái tiệm làm tóc, cô ấy bày ra dáng vẻ tra khảo nghiêm ngặt, vô cùng căng thẳng: “Tại sao Khang Vu Thụ lại tìm cô? Hai người quen nhau sao?”
Lê Thanh Mộng bình thản lắc hai mươi tệ trong tay, bịa chuyện: “Anh ấy trả tiền tôi.”
***
Chuyện Lê Thanh Mộng dạy Khang Gia Niên vẽ đã được quyết định như vậy.
Khang Gia Niên nhanh nhảu lập nhóm Wechat ba người với cái tên “Tiểu đội vẽ tranh”. Cậu ấy còn chủ động gửi lời mời kết bạn với cô, còn người còn lại trong nhóm chỉ gửi một icon người mặt vàng đang hút thuốc rồi thôi.
Cô và Khang Vu Thụ chốt với nhau một tuần học một buổi, cố định vào tối thứ 7, hôm đó Khang Gia Niên không cần học tối. Nếu như cô cần tới tiệm thì có thể linh động báo trước trong nhóm.
Khi nhắc tới địa điểm học vẽ, cuối cùng Khang Vu Thụ đã “hiện hồn”, nói mình sẽ đi tìm. Thế là lần dạy thêm đầu tiên, Lê Thanh Mộng hoàn toàn không biết nên đi đâu.
Khang Vu Thụ kết bạn với cô, bảo cô tan làm thì đợi ở cửa tiệm nail.
Lê Thanh Mộng trả lời: “Anh gửi định vị luôn đi.”
Anh đáp: “Gửi rồi cô cũng không tìm được.”
Sau đó anh không nhắn gì nữa.
Lê Thanh Mộng cũng hết cách, sau khi tan làm, cô tắt hết đèn trong tiệm, liếc nhìn dòng người tấp nập bên ngoài, vừa nhìn đã thấy Khang Vu Thụ đợi ở góc rẽ.
Anh lái chiếc xe điện mà ở Nam Đài gần như ai cũng có một chiếc, nhàn nhã ngồi hút thuốc. Lê Thanh Mộng cũng có một chiếc, nhưng vì anh sẽ tới đón nên cô không lái nó đi.
Thấy Lê Thanh Mộng xuất hiện, Khang Vu Thụ vặn tay ga, chiếc xe lập tức đi tới trước mặt cô, sau đó dừng lại. Chiếc xe lớn như vậy nhưng anh lại lái bằng một tay như xe đồ chơi.
Khang Vu Thụ tháo mũ bảo hiểm ở tay cầm xuống, nhẹ nhàng ném cho cô: “Đội vào rồi lên xe.”
Lê Thanh Mộng nhìn mũ bảo hiểm trên tay, nhận thấy hình như là mũ mới. Cô do dự một lúc rồi mới đội lên.
Khang Vu Thụ tưởng cô phải lề mề một lúc mới lên xe, nào ngờ khi quay đầu lại đã thấy cô ngồi phía sau, hai tay nắm chặt vào hai bên sườn xe. Dáng người cô nhỏ nhắn, khi ngồi xuống, cô cố gắng dựa hết ra sau, giữ khoảng cách kha khá với Khang Vu Thụ.
Anh không bảo cô ôm lấy mình, dù sao cũng chỉ là xe điện, lái chậm chút cũng sẽ không sao cả.
Thế là ngày hôm đó, ai cũng nhìn thấy một chiếc xe điện chầm chậm đi trên đường ở thị trấn Nam Đài vào tối muộn. Chiếc xe đi qua chợ đêm nhộn nhịp, qua thị trấn Đông Nghiệp xô bồ, lại đi qua con đường Ban Công tĩnh lặng, thế nhưng xe vẫn chưa dừng lại.
Lê Thanh Mộng không khỏi nghi hoặc: “Rốt cuộc anh định tới đâu vậy?”
Đừng nói anh ta buôn bán người bất hợp pháp gì đó, đồng bọn là Khang Gia Niên, giờ hai người họ tính chốt sổ cô nhé?
Lê Thanh Mộng bắt đầu bất an, suy nghĩ vẩn vơ.
Sự im lặng của Khang Vu Thụ càng khiến cô lo lắng hơn, cô hắng giọng, cố tỏ ra bình tĩnh: “Anh không nói là tôi xuống xe đấy.”
Cuối cùng anh đã lên tiếng, giọng nói còn mang theo ý trêu chọc: “Đừng làm loạn, sắp tới rồi.”
Lúc này, Lê Thanh Mộng cũng nghe loáng thoáng thấy tiếng sóng vỗ. Chiếc xe đi ra khỏi đường Ban Công, tầm nhìn trở nên rộng rãi hẳn.
Là cảng biển.
Cảng biển này nối liền với biển của Nam Đài, ngọn đèn trên thuyền chài bập bềnh theo từng cơn gió đêm. Lê Thanh Mộng bất giác nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng, “thưởng thức” mùi vị của gió biển.
Đêm ngày nồm rất ẩm ướt, oi bức, lúc này lại thêm phần tanh nồng.
Kinh Kỳ không có biển, do vậy vùng biển nhỏ nơi này có lẽ là nơi duy nhất mà Lê Thanh Mộng thấy đặc biệt, cho dù là vậy cô cũng ít khi tới đây.
Cô không có hứng thú, cô luôn cảm thấy nếu như là thứ của Nam Đài thì chẳng có gì phải xem cả. Cô cũng không phải khách du lịch, cũng không phải người dân nơi đây, cô chỉ tới neo đậu trong thời gian ngắn.
Khi cô suy nghĩ vẩn vơ, chiếc xe đã dừng lại từ lúc nào, xung quanh là đầu bờ biển nhỏ hẹp.
Nơi này không có đèn, tối tới nỗi không nhìn rõ cả năm đầu ngón tay, nhưng vì vừa nãy đã nhắm mắt nên khi mở mắt ra cô vẫn thích nghi được với bóng tối. Cô lờ mờ nhìn thấy một chiếc thuyền cũ ở phía xa.
“Anh đưa tôi tới đây làm gì?” Lê Thanh Mộng cảnh giác.
Nơi này rất phù hợp là nơi cho các thành phần phạm tội gây án.
Khang Vu Thụ còn muốn trêu cô, nhưng khi thấy vẻ mặt hoảng loạn của cô, anh lại bật đèn pin, chỉ về phía chiếc thuyền, nghiêm túc nói: “Nó từng là một con tàu ngầm.”
Ánh đèn trắng chiếu lên con thuyền: “Nó chìm dưới đáy biển lâu lắm rồi, hai năm trước mới được vớt lên. Không ai để ý tới nó cả, nó cứ bị bỏ hoang ở đây mãi thôi, cô không thấy đáng tiếc sao?”
Lúc này, thấy có ánh sáng chiếu tới, Khang Gia Niên cũng chui ra khỏi tàu, bật đèn đáp trả lại.
“Vậy nên tôi đã cải tạo chiếc tàu ngầm này.” Khang Vu Thụ đắc ý nói.
“Đây là phòng tranh mà anh nói sao?”
Anh kinh ngạc đáp: “Không được sao?”
Lê Thanh Mộng quay đầu rời đi.
Khang Vu Thụ gọi với lại: “Này, này, cô chắc chắn không vào trong xem chứ?”
Cô mặc kệ anh, lườm anh một cái trong bóng tối, thầm nghĩ chắc bản thân chập mạch rồi mới đồng ý với họ. Cô cảm thấy họ không đáng tin chút nào, nửa đêm nửa hôn lại tới một chiếc tàu ngầm ở cảng biển dạy vẽ sao?
“Cô muốn đi cũng được, tự mình về nhé.” Khang Vu Thụ đứng tại chỗ: “Hoặc cô có thể ở lại, đi vào trong xem. Nếu như không hài lòng tôi sẽ tìm nơi khác, được chưa?”
Lúc này Lê Thanh Mộng mới dừng bước, nhíu mày nghĩ về con đường quay về.
Khang Vu Thụ bắt đầu đếm ngược, 3, 2, 1. Lê Thanh Mộng quay đầu lại.
“Không cần chọn nơi khác, hôm nay cứ dạy ở đây đi, dạy xong rồi tính sau.” Cô nói.
***
Lê Thanh Mộng bật đèn pin lên, đi theo Khang Vu Thụ xuống bậc thang, trèo qua lan can, tới bãi cát đi về phía tàu ngầm. Cô cảm nhận được từng viên đá nhấp nhô dưới chân, tiếng sóng biển vỗ vào từng mỏm đá lanh lảnh trong đêm.
Khang Giai Niên đứng ở đầu tàu vẫy tay, nhỏ giọng gọi: “Chị, cẩn thận dưới chân.”
Lê Thanh Mộng miễn cưỡng đáp lại, cố gắng bò lên, trong lòng đã tích tụ vô vàn cơn giận. Nhưng sau khi lên tới tàu, mọi sự giận dữ đó đều hóa thành mây bay.
Đẹp quá.
Với vốn từ hạn hẹp, cô chỉ có thể nghĩ tới hai chữ này, nhiều hơn cả là sự kích động, chỉ muốn vẽ lại cảnh tượng lúc này.
Nguồn sáng mạnh nhất trong tàu là ngọn đèn mặt trời, ánh đèn ấm áp phủ lên từng ngóc ngách trong con tàu. Bốn phía xung quanh còn treo đầy những chiếc đèn led lấp lánh như ánh sao.
Đây là thánh địa lưu giữ cả hoàng hôn và đêm tối.
Khi nhìn vào có thể thấy con tàu không rộng lắm, trong tàu ngầm dài hẹp có đặt gương sát đất và giá treo đồ, trên giá có rất nhiều quần áo nữ. Tiếp đó là một chiếc bàn, bên trên có đặt máy nghe nhạc đời cũ, sau đó là sofa thời xưa màu nâu, phía trước ghế sofa có hai tấm bảng vẽ.
Nơi khiến Lê Thanh Mộng xao xuyến nhất là phần rãnh giữa các mảnh gỗ dưới sàn, ở đó có dấu vết dung hòa giữa nước biển và ánh trăng, kỳ lạ là còn có cả mấy đóa hoa nhỏ xinh mọc lên từ khe hở đó. Trên bàn còn có một bình nước nhỏ để tưới hoa, duy trì sự sống nhỏ nhoi trong này.
Khang Vu Thụ đi vào tàu: “Đây từng là căn cứ bí mật của tôi và em trai.” Anh nhìn cô: “Nhưng bây giờ nó cũng là của cô rồi.”