Chương 5
Lê Thanh Mộng tự động hiểu lời Khang Vu Thụ nói thành chúng ta là kiến trên cùng một “con thuyền”, không được nói nơi này cho ai khác.
Tối đó, cô bắt đầu tiết học vẽ đầu tiên trong tàu ngầm. Cô định bắt đầu dạy từ kiến thức cơ bản, lấy mấy đồ như bình nước làm vật mẫu. Cô giơ tay lên ước lượng, tập trung tinh thần quan sát phía trước như một nữ hiệp rút kiếm sắc bén ra, sau vài ba đường bút, cô đã phác họa lại bình nước lên giấy.
Đây mới chỉ là lần đầu tiên, tới lần thứ hai, cô bắt đầu hướng dẫn Khang Gia Niên vẽ, giải thích, phân tích từng đường nét cho cậu. Cô liên tục quan sát cách cầm bút của Khang Gia Niên, đi lên điều chỉnh cho cậu, nói cho cậu biết vẽ tới đâu thì tay nên dùng lực, tới đâu thì nên thả lỏng tay.
Khi cô đang quan sát Khang Gia Niên, ai đó cũng đang quan sát cô.
Khang Vu Thụ kéo lấy cái ghế, hai chân dạng ra, một tay gác lên ghế, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô. Mọi người đều nói đàn ông nghiêm túc làm việc rất đẹp trai, vậy phụ nữ khi bước vào trạng thái nghiêm túc cũng không kém cạnh. Trên người cô sẽ tỏa ra khí chất khiến người ta không sao rời mắt được.
Lê Thanh Mộng cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, cô liếc Khang Vu Thụ một cái.
Anh không chút chột dạ nhìn lại: “Cô nhìn gì? Tôi đang giám sát việc dạy học của cô.”
Lê Thanh Mộng hỏi: “Anh hài lòng chứ?”
“Tàm tạm.” Anh lười biếng ngáp một cái, quay đầu bắt đầu ngủ.
***
Khang Vu Thụ ngủ tới khi họ tan học, sau đó đưa Lê Thanh Mộng về nhà. Cũng hết cách thôi, anh đón người ta tới, tối muộn vậy rồi thì phải phụ trách đưa người ta về lại nhà chứ. Còn Khang Gia Niên có thể tự đi về được, tàu ngầm khá gần đường Ban Công, nhà họ Khang ở ngay đầu đường đó.
Hai người đi về theo đường cũ, Lê Thanh Mộng nói với anh địa chỉ, về sau hai người cũng chẳng nói gì.
Khi sắp tới tòa nhà cũ kỹ, Khang Vu Thụ mới lên tiếng, anh cố tình nhắc tới việc lúc nãy cô bảo dạy xong buổi này thì thôi: “Tôi có cần nói với Khang Gia Niên là lần sau cô không dạy nó nữa không, hay cô tự nói?”
Lê Thanh Mộng mím môi.
Vừa nãy khi rời khỏi tàu ngầm, Khang Giang Niên vẫn thấp thỏm hỏi cô cậu có thiên phú vẽ tranh không, cô thành thật trả lời có.
Hai mắt Khang Gia Niên sáng bừng: “Tốt quá, biết đâu em có thể nhanh chóng vẽ truyền thần được.”
Khang Vu Thụ xen vào: “Vẽ anh đẹp trai chút.”
“Ai nói em sẽ vẽ anh trước…” Cậu ấy nhìn Lê Thanh Mộng: “Đương nhiên em phải vẽ chị trước rồi.”
Lê Thanh Mộng kích động, sau đó nói: “Vậy chị đợi nhận thành quả.”
Cô quay về thực tại, nói với Khang Vu Thụ: “Bỏ đi, dạy thêm mấy buổi nữa cũng được.”
Khang Vu Thụ ngồi phía trước cười một tiếng, làm Lê Thanh Mộng nổi giận định rút lại lời vừa nói, nhưng nghĩ một hồi lại thôi, cô không chấp anh làm gì.
Vốn dĩ câu không dạy đó cũng chỉ là lời nói nhất thời khi nóng giận, vì cô cảm thấy điều kiện dạy quá kỳ lạ. Nào ngờ sau khi vào trong lại được mở mang tầm mắt, nơi đó chẳng khác nào thiên đường.
Cô muốn vẽ tranh ở đó, so với tòa nhà trước mặt, so với cánh cửa sổ chỉ có thể thấy tàu hỏa liên tục dừng lại đón khách, tàu ngầm đó tốt hơn nhiều.
Đèn pin chiếu vào con đường cũ tịch mịch, trên trời cao, những đám mây dần che đi ánh trăng sáng, mọi thứ rơi vào bóng tối.
Lê Thanh Mộng xuống xe, trả mũ bảo hiểm cho anh, trước khi quay người đi, cô do dự một lúc rồi hỏi: “Các anh có đặt tên cho căn cứ bí mật đó không?”
Khang Vu Thụ nhận lấy mũ, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của tóc còn vẩn vương bên trên, hình như là mùi dầu gội hoa anh đào. Anh thất thần trước mùi hương ấy, mãi lâu sau mới đáp: “Không, nơi đó cũng cần phải đặt tên sao?”
“Vậy tôi có thể đặt tên cho nó không?”
“Nói tên ra tôi xem nào.”
Giọng Lê Thanh Mộng bay bổng trong gió đêm: “Vùng đất bị lãng quên.”
Cho dù là nơi bị lãng quên nhưng trong không khí đầy tro bụi vẫn có thể nở ra những nhành hoa tươi. Cô thừa nhận chiếc tàu ngầm này đã tiếp thêm cho cô một phần dũng khí. Nhưng cuộc sống của cô cũng không thay đổi nhiều vì nó, ngoại trừ kiếm thêm được một khoản nhỏ ra, mỗi ngày cô vẫn phải tới bệnh viện chăm sóc Lê Sóc, sau đó lại tới tiệm nail làm.
Hôm nay tiệm nail cho nhân viên nghỉ, cô hẹn Khang Gia Niên học buổi hai vào chập tối, ban ngày cô ở trong bệnh viện chăm sóc Lê Sóc. Gần đây bụng ông sưng lên rất to, cô phải liên tục xoa bóp ông mới dễ chịu hơn chút. Lê Sóc nhẫn nhịn nói không đau, còn lo cô sẽ tê tay.
Lê Thanh Mộng cố tình nhẹ nhàng nói đùa, mấy cái này chẳng là gì so với việc tập kéo dây ở phòng gym cả.
Lúc đó bác sĩ gọi cô tới phòng khám, ông ấy nói cho cô biết bệnh tình hiện tại của Lê Sóc, kiến nghị cô nên cho bố phẫu thuật sớm.
Lê Thanh Mộng vẫn chưa quyết được việc có nên chuyển Lê Sóc tới bệnh viện ở Kinh Kỳ không. Cô lo điều kiện chữa trị ở đây không đủ tốt, nhưng nếu chuyển đi thì cũng có nhiều vấn đề, ví dụ như viện phí quá cao, nhịp sống khó lắm mới đi vào quỹ đạo sẽ bị đảo lộn hoàn toàn, cộng thêm việc lỡ Lê Sóc gặp chuyện gì trên đường tới Kinh Kỳ thì sao.
Do vậy cô vẫn cứ đắn đo mãi, sáng sớm khi tỉnh dậy chải đầu thì thấy rụng một đống tóc.
Sau khi bệnh viện thúc giục mấy lần, cô và bác sĩ trao đổi độ khó của cuộc phẫu thuật, khi đối phương nói khả năng thành công vẫn khá cao, cô quyết định nhanh chóng phẫu thuật ở Nam Đài.
Về tới phòng bệnh, Lê Sóc căng thẳng hỏi: “Bác sĩ nói gì thế?”
“Không có gì, dặn chúng ta suy xét việc phẫu thuật thôi.” Lê Thanh Mộng vỗ vai ông: “Phẫu thuật xong, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể xuất viện rồi, Mặc dù chúng ta đã bỏ lỡ tết Thanh Minh nhưng vẫn kịp làm ngày giỗ cho mẹ con, vậy nên bố phải mau chóng khỏe lại, nếu không năm nay bố không đi thăm bà ấy được đâu, bà ấy sẽ giận lắm.”
Lê Sóc vẫn không thoải mái hơn là bao: “Nhưng tiền phẫu thuật…”
“Trong thẻ của con vẫn còn ít tiền, con vừa hỏi bác sĩ rồi, đủ trả.” Cô cười, xua tay rồi rời khỏi bệnh viện.
Trên đường lái xe tới tàu ngầm, Lê Thanh Mộng đi qua máy ATM, cô dừng xe lại, đút thẻ vào máy, xác nhận số dư trong thẻ. Ánh mắt cô thẫn thờ, sau đó cô lại lục hết thẻ có trong túi ra, nhét tiếp một thẻ khác vào.
Sau khi nhập mật khẩu vào, số dư hiện lên trên màn hình, không phép màu nào có thể khiến phía sau có nhiều số không hơn.
Trong đêm tối mờ mịt, ánh đèn xanh từ máy ATM chiếu lên gương mặt trắng bệch của Lê Thanh Mộng.
Không đủ, vậy mà cô còn nghĩ tới việc chuyển Lê Sóc về Kinh Kỳ, đúng là nực cười. Bây giờ chỉ riêng tiền sống ở Nam Đài cũng khiến cô chật vật rồi. Cô không nỡ để Lê Sóc phải chen chúc với ba, bốn người trong cùng một phòng, buổi tối đủ thứ tiếng vang lên, ồn không ngủ nổi, cho nên cô đã cắn răng chuyển ông sang phòng riêng.
Nếu ở phòng riêng tại Kinh Kỳ, có lẽ cô còn không trả nổi tiền của một chiếc giường trong đó.
Cô cất thẻ vào túi, ngồi lên xe điện, ấn công tắc, đi về phía trước. Bầu trời bỗng nhiên đổ mưa, Nam Đài luôn như vậy, đổ mưa tùy hứng như một người phụ nữ kéo rèm cửa sổ, cứ thế hắt thẳng một xô nước xuống dưới.
Cô không dừng lại mà còn đi nhanh hơn, một mình cô độc trong màn mưa.
Khi đi tới chỗ tàu ngầm, người cô đã ướt như chuột lột. Lần này trong tàu ngầm chỉ có Khang Gia Niên, cậu đang chán chường đợi Lê Thanh Mộng tới, tự bật máy nghe nhạc chill một mình.
Tiếng nhạc rất lớn, cô vào tàu rồi mà cậu còn không biết, khi quay người lại, thấy cô như chó con vớt từ dưới nước lên, cậu đã giật nảy mình.
Nước mưa trên người Lê Thanh Mộng chảy xuống sàn gỗ, Khang Gia Niên trợn tròn mắt: “Chị, chị có cần thay quần áo sạch không? Nếu chị không để ý thì có thể mặc đồ của em, nếu không chị mặc đồ ướt như này dễ cảm lắm.” Cậu ấy chỉ về phía đồ nữ treo trên giá.
Lê Thanh Mộng vừa muốn từ chối, nhưng nghe tới mấy chữ bị ốm, cảm cúm, lời tới bờ môi lại nuốt ngược vào trong. Vừa nãy cô thật sự đã kích động, lại lấy bản thân ra hành hạ.
Giờ quần áo dính nhẹp vào người, cứ như vậy kiểu gì cũng cảm cúm, cũng chẳng quay về thay đồ được, bên ngoài vẫn đang mưa to.
Cô chỉ đành nói: “Cảm ơn em.”
Khang Gia Niên cười vui vẻ: “Chị mặc bộ nào cũng được, trên giá toàn đồ em thích nhất đấy.”
Lê Thanh Mộng đột nhiên hiểu ra: “Vậy nên thật ra căn cứ này được coi là phòng thử đồ của em sao?”
“Đúng rồi.” Cậu ngại ngùng nói: “Mặc như vậy trong nhà sẽ bị bố mẹ ghét bỏ, anh em đã tìm chỗ này cho em, anh nói em muốn mặc gì ở đây cũng được. Nhưng chị có thấy… nơi này rất giống cánh gà ở sân khấu không? Có những người chỉ có thể ở đây, không thể lên sân khấu được.”
Cậu cười tự giễu, nói xong lại thấy mình đi xa chủ đề quá, cậu vội dừng lại: “Không nói chuyện này nữa, chị mau thay đồ đi! Em đi mua áo mưa cho chị, trời mưa như này có khi còn lâu mới tạnh.”
Khang Gia Niên bò ra khỏi tàu, cậu không cầm theo điện thoại, ngay cả máy nghe nhạc vẫn còn đang mở, màn hình mập mờ hiện lên tên bài hát: “Hoa trái cấm”.
Lê Thanh Mộng chưa bao giờ nghe nhạc Quảng, lần đầu tiên cô thay đồ ở nơi không có cả chỗ che, trong lòng không khỏi ngại ngùng, do vậy cô đã tắt đèn đi, chỉ để lại đèn led trên tường.
Quần áo treo trên giá khá rộng, không vừa với cô lắm, cô kéo mấy bộ ra xem, rút ra chiếc váy liền màu đen miễn cưỡng mặc vừa.
Mặc dù khi cô mặc vào, nó đã biến thành váy dài tới gót chân, nhưng vừa hay có thể che đi những chấm mẩn đỏ ở chân.
Cô khom người gom quần áo ướt thành đống, nội y cũng ướt sũng, nhưng cũng may quần áo ngoài đã chắn hết nên không ướt tới nỗi không mặc được.
Cô dùng khăn giấy thấm bớt nước trên người, sau đó búi tóc lên, vài sợi tóc vẫn còn dính chặt vào da.
Sau khi chỉnh trang lại bản thân, Lê Thanh Mộng cẩn thận mặc váy của Khang Gia Niên lên. Trước khi mặc, cô đã cởi dây thắt ở hai bên ra, nếu không phần khoét ngực ấy sẽ dừng lại ở bụng cô mất.
Cô chỉnh váy tới độ cao thích hợp, cố gắng thắt nút dây ở vai lại. Cô đang rất tập trung tinh thần vào việc chỉnh dây áo, ca sĩ trong máy nghe nhạc cũng hát rất nhập tâm, vậy nên Lê Thanh Mộng không hề biết có người đi vào.
***
Khi Khang Vu Thụ vào tàu, anh không nhận ra người đang thay quần áo là Lê Thanh Mộng. Dưới ánh đèn mờ ảo, anh thấy một mái tóc ngắn, còn có váy của Khang Gia Niên, thế nên anh đã nghĩ người trước mặt là cậu.
“Giờ em thay quần áo làm gì? Lê Thanh Mộng vẫn chưa tới sao?” Anh lớn giọng nói.
Người đang thay quần áo khựng lại.
Sau đó anh nhìn thấy “Khang Gia Niên” rút quần áo trên giá lên che trước người mình, tay còn lại thò ra tắt đèn led đi, xung quanh tối đen như mực.
Giọng nữ thẹn quá hóa giận vang lên: “Anh mù hả? Đi ra ngoài.”
Khang Vu Thụ sững sờ xoa mũi. Lúc này anh đã nhận ra người đang thay đồ trong tàu là ai. Cô phản ứng nhanh đấy, nhưng khoảnh khắc xung quanh hoàn toàn tối đen, anh vẫn liếc thấy xương cánh bướm gợi cảm của cô, sợi dây màu đen chưa kịp thắt đã rơi xuống, hòa vào bóng đêm xung quanh.
Tấm lưng trần trắng bóc nổi bật trong bóng tối như người cá lén bò lên thuyền chài, sau khi thấy người liền sợ hãi trốn đi, nhưng vảy cá vẫn còn hiện rõ mồn một.
Trong khoang tàu tối mịt mù, hai người không nói gì, tiếng động duy nhất là tiếng mưa rơi rả rích và giọng phụ nữ trong máy nghe nhạc.
Lê Thanh Mộng khẽ run lên, cả đời này cô chưa bao giờ quẫn bách như vậy. Cô tưởng khi bị cô chửi như vậy, Khang Vu Thụ sẽ lập tức rời đi, nhưng anh lại mất lịch sự hơn cô nghĩ nhiều.
Anh không những không đi mà còn ở lại trêu chọc: “Tôi không cố ý đâu, nếu như cô cảm thấy thiệt thì tôi cũng cởi ra cho cô xem nhé?”
Đáp lại anh là chiếc túi của Lê Thanh Mộng bay tới.
Vai Khang Vu Thụ rung lên, anh không nhịn được bật cười thành tiếng. Anh không cả nói xin lỗi, cứ thế nghênh ngang đi ra ngoài.
Tối đó, cô bắt đầu tiết học vẽ đầu tiên trong tàu ngầm. Cô định bắt đầu dạy từ kiến thức cơ bản, lấy mấy đồ như bình nước làm vật mẫu. Cô giơ tay lên ước lượng, tập trung tinh thần quan sát phía trước như một nữ hiệp rút kiếm sắc bén ra, sau vài ba đường bút, cô đã phác họa lại bình nước lên giấy.
Đây mới chỉ là lần đầu tiên, tới lần thứ hai, cô bắt đầu hướng dẫn Khang Gia Niên vẽ, giải thích, phân tích từng đường nét cho cậu. Cô liên tục quan sát cách cầm bút của Khang Gia Niên, đi lên điều chỉnh cho cậu, nói cho cậu biết vẽ tới đâu thì tay nên dùng lực, tới đâu thì nên thả lỏng tay.
Khi cô đang quan sát Khang Gia Niên, ai đó cũng đang quan sát cô.
Khang Vu Thụ kéo lấy cái ghế, hai chân dạng ra, một tay gác lên ghế, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô. Mọi người đều nói đàn ông nghiêm túc làm việc rất đẹp trai, vậy phụ nữ khi bước vào trạng thái nghiêm túc cũng không kém cạnh. Trên người cô sẽ tỏa ra khí chất khiến người ta không sao rời mắt được.
Lê Thanh Mộng cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, cô liếc Khang Vu Thụ một cái.
Anh không chút chột dạ nhìn lại: “Cô nhìn gì? Tôi đang giám sát việc dạy học của cô.”
Lê Thanh Mộng hỏi: “Anh hài lòng chứ?”
“Tàm tạm.” Anh lười biếng ngáp một cái, quay đầu bắt đầu ngủ.
***
Khang Vu Thụ ngủ tới khi họ tan học, sau đó đưa Lê Thanh Mộng về nhà. Cũng hết cách thôi, anh đón người ta tới, tối muộn vậy rồi thì phải phụ trách đưa người ta về lại nhà chứ. Còn Khang Gia Niên có thể tự đi về được, tàu ngầm khá gần đường Ban Công, nhà họ Khang ở ngay đầu đường đó.
Hai người đi về theo đường cũ, Lê Thanh Mộng nói với anh địa chỉ, về sau hai người cũng chẳng nói gì.
Khi sắp tới tòa nhà cũ kỹ, Khang Vu Thụ mới lên tiếng, anh cố tình nhắc tới việc lúc nãy cô bảo dạy xong buổi này thì thôi: “Tôi có cần nói với Khang Gia Niên là lần sau cô không dạy nó nữa không, hay cô tự nói?”
Lê Thanh Mộng mím môi.
Vừa nãy khi rời khỏi tàu ngầm, Khang Giang Niên vẫn thấp thỏm hỏi cô cậu có thiên phú vẽ tranh không, cô thành thật trả lời có.
Hai mắt Khang Gia Niên sáng bừng: “Tốt quá, biết đâu em có thể nhanh chóng vẽ truyền thần được.”
Khang Vu Thụ xen vào: “Vẽ anh đẹp trai chút.”
“Ai nói em sẽ vẽ anh trước…” Cậu ấy nhìn Lê Thanh Mộng: “Đương nhiên em phải vẽ chị trước rồi.”
Lê Thanh Mộng kích động, sau đó nói: “Vậy chị đợi nhận thành quả.”
Cô quay về thực tại, nói với Khang Vu Thụ: “Bỏ đi, dạy thêm mấy buổi nữa cũng được.”
Khang Vu Thụ ngồi phía trước cười một tiếng, làm Lê Thanh Mộng nổi giận định rút lại lời vừa nói, nhưng nghĩ một hồi lại thôi, cô không chấp anh làm gì.
Vốn dĩ câu không dạy đó cũng chỉ là lời nói nhất thời khi nóng giận, vì cô cảm thấy điều kiện dạy quá kỳ lạ. Nào ngờ sau khi vào trong lại được mở mang tầm mắt, nơi đó chẳng khác nào thiên đường.
Cô muốn vẽ tranh ở đó, so với tòa nhà trước mặt, so với cánh cửa sổ chỉ có thể thấy tàu hỏa liên tục dừng lại đón khách, tàu ngầm đó tốt hơn nhiều.
Đèn pin chiếu vào con đường cũ tịch mịch, trên trời cao, những đám mây dần che đi ánh trăng sáng, mọi thứ rơi vào bóng tối.
Lê Thanh Mộng xuống xe, trả mũ bảo hiểm cho anh, trước khi quay người đi, cô do dự một lúc rồi hỏi: “Các anh có đặt tên cho căn cứ bí mật đó không?”
Khang Vu Thụ nhận lấy mũ, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của tóc còn vẩn vương bên trên, hình như là mùi dầu gội hoa anh đào. Anh thất thần trước mùi hương ấy, mãi lâu sau mới đáp: “Không, nơi đó cũng cần phải đặt tên sao?”
“Vậy tôi có thể đặt tên cho nó không?”
“Nói tên ra tôi xem nào.”
Giọng Lê Thanh Mộng bay bổng trong gió đêm: “Vùng đất bị lãng quên.”
Cho dù là nơi bị lãng quên nhưng trong không khí đầy tro bụi vẫn có thể nở ra những nhành hoa tươi. Cô thừa nhận chiếc tàu ngầm này đã tiếp thêm cho cô một phần dũng khí. Nhưng cuộc sống của cô cũng không thay đổi nhiều vì nó, ngoại trừ kiếm thêm được một khoản nhỏ ra, mỗi ngày cô vẫn phải tới bệnh viện chăm sóc Lê Sóc, sau đó lại tới tiệm nail làm.
Hôm nay tiệm nail cho nhân viên nghỉ, cô hẹn Khang Gia Niên học buổi hai vào chập tối, ban ngày cô ở trong bệnh viện chăm sóc Lê Sóc. Gần đây bụng ông sưng lên rất to, cô phải liên tục xoa bóp ông mới dễ chịu hơn chút. Lê Sóc nhẫn nhịn nói không đau, còn lo cô sẽ tê tay.
Lê Thanh Mộng cố tình nhẹ nhàng nói đùa, mấy cái này chẳng là gì so với việc tập kéo dây ở phòng gym cả.
Lúc đó bác sĩ gọi cô tới phòng khám, ông ấy nói cho cô biết bệnh tình hiện tại của Lê Sóc, kiến nghị cô nên cho bố phẫu thuật sớm.
Lê Thanh Mộng vẫn chưa quyết được việc có nên chuyển Lê Sóc tới bệnh viện ở Kinh Kỳ không. Cô lo điều kiện chữa trị ở đây không đủ tốt, nhưng nếu chuyển đi thì cũng có nhiều vấn đề, ví dụ như viện phí quá cao, nhịp sống khó lắm mới đi vào quỹ đạo sẽ bị đảo lộn hoàn toàn, cộng thêm việc lỡ Lê Sóc gặp chuyện gì trên đường tới Kinh Kỳ thì sao.
Do vậy cô vẫn cứ đắn đo mãi, sáng sớm khi tỉnh dậy chải đầu thì thấy rụng một đống tóc.
Sau khi bệnh viện thúc giục mấy lần, cô và bác sĩ trao đổi độ khó của cuộc phẫu thuật, khi đối phương nói khả năng thành công vẫn khá cao, cô quyết định nhanh chóng phẫu thuật ở Nam Đài.
Về tới phòng bệnh, Lê Sóc căng thẳng hỏi: “Bác sĩ nói gì thế?”
“Không có gì, dặn chúng ta suy xét việc phẫu thuật thôi.” Lê Thanh Mộng vỗ vai ông: “Phẫu thuật xong, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể xuất viện rồi, Mặc dù chúng ta đã bỏ lỡ tết Thanh Minh nhưng vẫn kịp làm ngày giỗ cho mẹ con, vậy nên bố phải mau chóng khỏe lại, nếu không năm nay bố không đi thăm bà ấy được đâu, bà ấy sẽ giận lắm.”
Lê Sóc vẫn không thoải mái hơn là bao: “Nhưng tiền phẫu thuật…”
“Trong thẻ của con vẫn còn ít tiền, con vừa hỏi bác sĩ rồi, đủ trả.” Cô cười, xua tay rồi rời khỏi bệnh viện.
Trên đường lái xe tới tàu ngầm, Lê Thanh Mộng đi qua máy ATM, cô dừng xe lại, đút thẻ vào máy, xác nhận số dư trong thẻ. Ánh mắt cô thẫn thờ, sau đó cô lại lục hết thẻ có trong túi ra, nhét tiếp một thẻ khác vào.
Sau khi nhập mật khẩu vào, số dư hiện lên trên màn hình, không phép màu nào có thể khiến phía sau có nhiều số không hơn.
Trong đêm tối mờ mịt, ánh đèn xanh từ máy ATM chiếu lên gương mặt trắng bệch của Lê Thanh Mộng.
Không đủ, vậy mà cô còn nghĩ tới việc chuyển Lê Sóc về Kinh Kỳ, đúng là nực cười. Bây giờ chỉ riêng tiền sống ở Nam Đài cũng khiến cô chật vật rồi. Cô không nỡ để Lê Sóc phải chen chúc với ba, bốn người trong cùng một phòng, buổi tối đủ thứ tiếng vang lên, ồn không ngủ nổi, cho nên cô đã cắn răng chuyển ông sang phòng riêng.
Nếu ở phòng riêng tại Kinh Kỳ, có lẽ cô còn không trả nổi tiền của một chiếc giường trong đó.
Cô cất thẻ vào túi, ngồi lên xe điện, ấn công tắc, đi về phía trước. Bầu trời bỗng nhiên đổ mưa, Nam Đài luôn như vậy, đổ mưa tùy hứng như một người phụ nữ kéo rèm cửa sổ, cứ thế hắt thẳng một xô nước xuống dưới.
Cô không dừng lại mà còn đi nhanh hơn, một mình cô độc trong màn mưa.
Khi đi tới chỗ tàu ngầm, người cô đã ướt như chuột lột. Lần này trong tàu ngầm chỉ có Khang Gia Niên, cậu đang chán chường đợi Lê Thanh Mộng tới, tự bật máy nghe nhạc chill một mình.
Tiếng nhạc rất lớn, cô vào tàu rồi mà cậu còn không biết, khi quay người lại, thấy cô như chó con vớt từ dưới nước lên, cậu đã giật nảy mình.
Nước mưa trên người Lê Thanh Mộng chảy xuống sàn gỗ, Khang Gia Niên trợn tròn mắt: “Chị, chị có cần thay quần áo sạch không? Nếu chị không để ý thì có thể mặc đồ của em, nếu không chị mặc đồ ướt như này dễ cảm lắm.” Cậu ấy chỉ về phía đồ nữ treo trên giá.
Lê Thanh Mộng vừa muốn từ chối, nhưng nghe tới mấy chữ bị ốm, cảm cúm, lời tới bờ môi lại nuốt ngược vào trong. Vừa nãy cô thật sự đã kích động, lại lấy bản thân ra hành hạ.
Giờ quần áo dính nhẹp vào người, cứ như vậy kiểu gì cũng cảm cúm, cũng chẳng quay về thay đồ được, bên ngoài vẫn đang mưa to.
Cô chỉ đành nói: “Cảm ơn em.”
Khang Gia Niên cười vui vẻ: “Chị mặc bộ nào cũng được, trên giá toàn đồ em thích nhất đấy.”
Lê Thanh Mộng đột nhiên hiểu ra: “Vậy nên thật ra căn cứ này được coi là phòng thử đồ của em sao?”
“Đúng rồi.” Cậu ngại ngùng nói: “Mặc như vậy trong nhà sẽ bị bố mẹ ghét bỏ, anh em đã tìm chỗ này cho em, anh nói em muốn mặc gì ở đây cũng được. Nhưng chị có thấy… nơi này rất giống cánh gà ở sân khấu không? Có những người chỉ có thể ở đây, không thể lên sân khấu được.”
Cậu cười tự giễu, nói xong lại thấy mình đi xa chủ đề quá, cậu vội dừng lại: “Không nói chuyện này nữa, chị mau thay đồ đi! Em đi mua áo mưa cho chị, trời mưa như này có khi còn lâu mới tạnh.”
Khang Gia Niên bò ra khỏi tàu, cậu không cầm theo điện thoại, ngay cả máy nghe nhạc vẫn còn đang mở, màn hình mập mờ hiện lên tên bài hát: “Hoa trái cấm”.
Lê Thanh Mộng chưa bao giờ nghe nhạc Quảng, lần đầu tiên cô thay đồ ở nơi không có cả chỗ che, trong lòng không khỏi ngại ngùng, do vậy cô đã tắt đèn đi, chỉ để lại đèn led trên tường.
Quần áo treo trên giá khá rộng, không vừa với cô lắm, cô kéo mấy bộ ra xem, rút ra chiếc váy liền màu đen miễn cưỡng mặc vừa.
Mặc dù khi cô mặc vào, nó đã biến thành váy dài tới gót chân, nhưng vừa hay có thể che đi những chấm mẩn đỏ ở chân.
Cô khom người gom quần áo ướt thành đống, nội y cũng ướt sũng, nhưng cũng may quần áo ngoài đã chắn hết nên không ướt tới nỗi không mặc được.
Cô dùng khăn giấy thấm bớt nước trên người, sau đó búi tóc lên, vài sợi tóc vẫn còn dính chặt vào da.
Sau khi chỉnh trang lại bản thân, Lê Thanh Mộng cẩn thận mặc váy của Khang Gia Niên lên. Trước khi mặc, cô đã cởi dây thắt ở hai bên ra, nếu không phần khoét ngực ấy sẽ dừng lại ở bụng cô mất.
Cô chỉnh váy tới độ cao thích hợp, cố gắng thắt nút dây ở vai lại. Cô đang rất tập trung tinh thần vào việc chỉnh dây áo, ca sĩ trong máy nghe nhạc cũng hát rất nhập tâm, vậy nên Lê Thanh Mộng không hề biết có người đi vào.
***
Khi Khang Vu Thụ vào tàu, anh không nhận ra người đang thay quần áo là Lê Thanh Mộng. Dưới ánh đèn mờ ảo, anh thấy một mái tóc ngắn, còn có váy của Khang Gia Niên, thế nên anh đã nghĩ người trước mặt là cậu.
“Giờ em thay quần áo làm gì? Lê Thanh Mộng vẫn chưa tới sao?” Anh lớn giọng nói.
Người đang thay quần áo khựng lại.
Sau đó anh nhìn thấy “Khang Gia Niên” rút quần áo trên giá lên che trước người mình, tay còn lại thò ra tắt đèn led đi, xung quanh tối đen như mực.
Giọng nữ thẹn quá hóa giận vang lên: “Anh mù hả? Đi ra ngoài.”
Khang Vu Thụ sững sờ xoa mũi. Lúc này anh đã nhận ra người đang thay đồ trong tàu là ai. Cô phản ứng nhanh đấy, nhưng khoảnh khắc xung quanh hoàn toàn tối đen, anh vẫn liếc thấy xương cánh bướm gợi cảm của cô, sợi dây màu đen chưa kịp thắt đã rơi xuống, hòa vào bóng đêm xung quanh.
Tấm lưng trần trắng bóc nổi bật trong bóng tối như người cá lén bò lên thuyền chài, sau khi thấy người liền sợ hãi trốn đi, nhưng vảy cá vẫn còn hiện rõ mồn một.
Trong khoang tàu tối mịt mù, hai người không nói gì, tiếng động duy nhất là tiếng mưa rơi rả rích và giọng phụ nữ trong máy nghe nhạc.
Lê Thanh Mộng khẽ run lên, cả đời này cô chưa bao giờ quẫn bách như vậy. Cô tưởng khi bị cô chửi như vậy, Khang Vu Thụ sẽ lập tức rời đi, nhưng anh lại mất lịch sự hơn cô nghĩ nhiều.
Anh không những không đi mà còn ở lại trêu chọc: “Tôi không cố ý đâu, nếu như cô cảm thấy thiệt thì tôi cũng cởi ra cho cô xem nhé?”
Đáp lại anh là chiếc túi của Lê Thanh Mộng bay tới.
Vai Khang Vu Thụ rung lên, anh không nhịn được bật cười thành tiếng. Anh không cả nói xin lỗi, cứ thế nghênh ngang đi ra ngoài.