Chương 42: Chúng ta
Edit: SodaSora
—
Mạnh Giản dùng tiền riêng của mình để giúp Hắc Ngũ mở cửa tiệm sửa chữa xe, nhưng chút tiền đó chỉ như muối bỏ biển, cô lại phải đến chỗ Chu Chiêu mượn thêm một ít.
Chu Chiêu viết tấm séc cho cô: "Cô thà mượn tiền tôi cũng không muốn mượn tiền của chú tôi, cô lo cái gì vậy?"
Mạnh Giản chống cằm, cơ thể nằm dưới ánh nắng, cô nói: "Tôi luôn cảm thấy nếu chuyện tình cảm của chúng tôi chỉ cần xuất hiện vấn đề về tiền bạc, thì bản thân liền trở nên rất rẻ tiền."
Chu Chiêu nói: "Hai người chưa đăng ký kết hôn sao?"
Mạnh Giản lắc đầu, "Chuyện tình cảm cũng giống như hầm canh vậy, lửa không đủ liền cảm thấy hương vị không ngon."
"Ý là cô không yêu chú ấy đủ nhiều?"
Mạnh Giản lắc lắc ly nước chanh, nói: "Tôi không biết bản thân có đủ yêu anh ấy để tiến đến chuyện kết hôn, nguyện ý cùng anh ấy sống đến cuối đời hay không. Anh biết đó, cuộc đời rất dài, dù sao tôi cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ..."
Chu Chiêu cười, lắc đầu, nói: "Tôi không hiểu mấy người phụ nữ các cô nghĩ gì, có lúc thì thực tế đến đáng sợ, có lúc thì quá mức đơn thuần."
Mạnh Giản uống một ngụm nước chanh, nói: "Đó là bởi vì anh không hiểu được phụ nữ, thật ra bọn họ đều rất đơn giản."
Chu Chiêu nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không nói gì thêm.
Mạnh Giản biết, anh đang cảm thấy không đáng cho chú mình. Cô cúi đầu cười, có gì mà không đáng? Bọn họ đều có lựa chọn của riêng mình, tự do độc thân!
Chu Minh Thân phải đi công tác ở Singapore.
"Nghe nói ở đó rất nóng, đừng giả bộ mang tây trang nữa, sẽ nóng chết anh." Mạnh Giản nói.
Chu Minh Thân đem văn kiện ném lên bàn, cởi cà vạt, nhìn thoáng qua Mạnh Giản nói: "Mang giống em như vậy mới mát?"
Mạnh Giản mặc một chiếc váy mỏng, hở tấm lưng xinh đẹp, mê hoặc đến cực điểm. Dù gì cũng không lộ được phía trước, vậy thì không bằng lộ ở sau, nhưng đây là cô nghĩ thế, còn chú Chu đương nhiên sẽ không hài lòng rồi.
Mạnh Giản bưng một ly nước ấm dựa vào khung cửa, cái bụng nhô ra một chút cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ quyến rũ của cô.
"Đi sớm về sớm."
Chu Minh Thân thâm ý nói: "Em hy vọng anh về sớm?"
"Đương nhiên, em hy vọng anh bình an trở về."
Ánh mắt Chu Minh Thân đầy thâm ý, anh nói: "Trở về kết hôn?"
Mạnh Giản cười, "Chỉ bốn ngày, chẳng lẽ anh cảm thấy thời gian rất dài à? Sợ em không chờ nổi mà bỏ chạy?"
Chu Minh Thân cười một tiếng, nhưng ý tứ không rõ.
Anh rời đi theo đúng lịch trình, Mạnh Giản thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Từ Lăng nói: "Nếu vậy sao còn phải gả cho anh ta?"
"Tôi không gả cho anh ấy thì còn gả cho ai? Tôi chỉ yêu anh ấy." Mạnh Giản dựa vào cửa sổ nói.
"Cô rối thật đó, cầm lên không được mà bỏ xuống cũng không xong." Từ Lăng lắc đầu, "Cũng không phải là không còn cơ hội làm lại nếu cô chọn sai, vậy thì rốt cuộc cô đang sợ cái gì?"
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Mạnh Giản quay đầu lại, "Tôi sợ rằng sau này cả hai chúng tôi đều cảm thấy đã sai nhưng khó có thể quay đầu? Điều tôi sợ nhất cũng là quay đầu... Tôi hiểu Chu Minh Thân, cũng hiểu rõ chính mình." Cô nhìn xuống bụng nhỏ đang nhô lên của mình, nói "Cũng đã châm lửa đốt dầu rồi, điều tôi lo lắng nhất chính là cái này..."
Từ Lăng nói: "Bản thân tôi không thể hiểu được tâm trạng của cô, nên tôi sẽ không bình luận. Thật ra hai người có thể hòa hoãn lại một chút, cho nhau thời gian để bình tĩnh lại, không cần phải vì đứa bé mà vội vàng kết hôn."
Mạnh Giản ngửa đầu: "Vì sao tôi lại trì hoãn việc kết hôn? Là vì tôi sợ anh ấy suy nghĩ nhiều, anh ấy có cảm giác không an toàn nhiều hơn so với tôi. Ít nhất, tôi biết bản thân mình nghĩ cái gì." Anh lại không biết, anh chỉ có thể đoán, chỉ có thể suy đoán thôi.
"Điều tôi lo sợ nhất là quá khứ rồi sẽ trở thành cơn gió, tình yêu sẽ trở thành đau thương..." Từ Lăng thở dài.
Mạnh Giản cười, nheo mắt nhìn vườn hoa bên ngoài cửa sổ, trăm hoa đua nở, mỗi bông hoa đều đẹp đến ngây ngất lòng người.
"Theo báo cáo của phóng viên hiện trường, rạng sáng ngày hôm nay, trường Đại học S ở nước M đã bị tấn công bởi một nhóm khủng bố, gây ra năm người chết và một người bị thương..."
Mạnh Giản ngây ngốc nhìn khung cảnh thành phố có chút quen thuộc, đôi tay cô buông thả, ly tách trên tay đồng loạt rơi xuống đất vỡ toang.
"Sanh Sanh..."
Chu Chiêu đặt vé chuyến bay đến nước M gần nhất cho cô, anh lo lắng gọi vào điện thoại của Chu Minh Thân.
"Gọi không được... cô cứ đi như vậy thì biết phải làm sao bây giờ? Chú ấy chắc chắn sẽ làm thịt tôi!"
Mạnh Giản ngồi ở phòng chờ dành cho khách VIP mà toàn thân phát run, cô nói: "Anh nói cho anh ấy một tiếng, tôi phải qua đó xem thế nào...."
"Cậu ta vẫn chưa liên lạc lại cho bạn cùng phòng à?" Chu Chiêu hỏi.
"Hành khách chuyến bay đến Los Angeles chú ý, chuyến bay u256 mà quý khách đăng kí hiện tại đã bắt đầu quá trình di chuyển lên máy bay..."
Mạnh Giản lập tức đứng dậy, cô nói: "Anh giúp tôi giải thích với anh ấy, tôi xác nhận Sanh Sanh không xảy ra việc gì liền lập tức trở về!"
Chu Chiêu nói: "... Cô sẽ không tin tưởng tôi vậy chứ?"
Mạnh Giản để lại cho anh bóng lưng rời đi vội vã, kiên nghị và quả quyết.
Thời điểm máy bay hạ cánh, di động của Mạnh Sanh vẫn không thể liên lạc được, người cô đổ mồ hôi lạnh, bụng ẩn ẩn đau.
Chu Chiêu gọi người tới bảo vệ cô rồi đưa cô đến căn hộ mà Mạnh Sanh đang ở, dọc đường đi nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của người đi đường, tâm tình Mạnh Giản như rơi vào đáy vực.
Ở căn hộ không có người, chân Mạnh Giản mềm nhũn, ngồi trên mặt đất.
"Cô Mạnh, có cần chúng tôi liên lạc với giáo sư của cậu ấy không?"
Mạnh Giản ôm đầu gối, đờ đẫn nói: "Gọi đi..."
Vệ sĩ vội vàng gọi điện thoại, Mạnh Giản chống tường đi ra ngoài.
Một bà lão mang áo bông đã nhìn về phía bên này một hồi lâu, bà sống ở đây đã lâu đương nhiên là biết Mạnh Sanh.
"Cháu là chị gái của Sanh à?" Bà lão tiến tới và hỏi cô bằng tiếng Anh.
"Đúng vậy, là tôi, xin chào..."
"Bạn học của Sanh bị thương cho nên cậu ấy đã đến bệnh viện để chăm sóc bạn học rồi, cháu có thể vào trong nhà ngồi chờ cậu ấy trở về."
Mạnh Giản ngẩng cái đầu đầy chán nản của mình lên, trong mắt ngập tràn ánh sao hy vọng, sáng đến kinh người.
"Ý bà là em ấy không bị thương? Không bị mất tích?"
"Bị thương? Hôm qua ta nhìn thấy cậu ấy trông vẫn rất khỏe mạnh nha..."
"Bà biết bạn học em ấy nằm ở bệnh viện nào không ạ?"
"Cái này thì bà không biết, cháu có thể gọi điện hỏi người phụ trách ở trường Đại học của cậu ấy, bọn họ hẳn là biết." Bà lão xua xua tay.
Vệ sĩ tiến tới, nói: "Đã tìm thấy rồi. Là một bệnh viện cộng đồng."
"Đi thôi!"
Trái tim đang lơ lửng của Mạnh Giản cuối cùng cũng trở lại bình thường, chuyến đi dài mệt nhọc, tuy cô rất mệt mỏi nhưng lại chẳng dám lơi lỏng, tâm trạng căng thẳng cho đến khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc của Mạnh Sanh ở bệnh viện mới thả lỏng.
"Chị, sao chị lại tới đây?" Mạnh Sanh quay đầu, đánh mắt một cái liền nhìn thấy bên đường đối diện là một cô gái có khuôn mặt tái nhợt, cậu vội vàng tiến lên, "Sao sắc mặt lại xấu như vậy, có phải vì chị xem được tin tức ngày hôm qua không? Em không sao, một chút cũng không có sao cả."
Mạnh Giản khàn giọng nói: "Không sao thì tại sao không gọi cho chị báo bình an, một chút điều hiển nhiên như vậy mà em cũng không làm được sao, em học đến ngốc rồi có phải không?"
Mạnh Sanh buồn rầu nói: "Em nghĩ là chị sẽ không xem tin tức, làm chị lo lắng là do em không đúng!"
"Bạn học của em bị thương nghiêm trọng lắm sao?" Mạnh Giản nhìn nam sinh bị băng bó kín mít trên giường bệnh.
"Cậu ấy? Cậu ấy chỉ là bị dọa quá nên nhảy từ trên phòng thí nghiệm xuống mà thôi. Phòng thí nghiệm của bọn em ở tầng ba, cậu ta chỉ ngã gãy chân cũng coi như may mắn!" Mạnh Sanh không tán đồng lắm nói.
Mạnh Giản gật đầu, Mạnh Sanh lúc này mới nhìn thấy cái bụng trông khác thường của Mạnh Giản.
"Chị đây là..."
"Mang thai, em sắp được lên chức cậu rồi, vui không?" Mạnh Giản mỉm cười, nhưng trong mắt thì không có chút ý vui nào.
Mạnh Sanh im lặng hồi lâu mới nói: "Là với vị Chu tiên sinh kia sao?"
Lần này đổi lại Mạnh Giản giật mình, cô gật đầu.
"Hai người sẽ kết hôn chứ?"
Cô lắc đầu, "Chị còn chưa suy nghĩ kỹ."
Mạnh Sanh thu lai cảm xúc, lần đầu tiên duỗi tay lên xoa đầu Mạnh Giản, nói: "Đừng sợ, chị còn có em."
Mạnh Giản thầm mỉm cười, kiềm chế cảm giác nhếch khóe miệng.
Mạnh Sanh đưa Mạnh Giản trở về căn hộ, trong bếp cái gì cũng không có, cậu ngại ngùng gãi đầu, "Vội quá nên quên mất."
"Bạn cùng phòng của em đâu?" Mạnh Giản quét mắt nhìn một vòng, không phát hiện dấu vết tồn tại của bọn họ.
"Họ là do Chu tiên sinh phái tới nhỉ?" Mạnh Sanh rót cho cô một ly sữa bò, nói, "Em biết cho nên sau đó liền bảo bọn họ dọn đến ở nơi khác, em không thích bị người khác giám sát."
Mạnh Giản uống một cốc sữa với cậu, nói: "!"
Hai chị em nhìn nhau cười, không nói gì.
Mạnh Giản đi đường mệt nhọc, Mạnh Sanh line nhường lại giường mình để cô nghỉ ngơi cho tốt một chút, còn cậu đi mua đồ ăn.
"Chị ngủ một lát đi, em sẽ sớm trở lại."
Ngửi thấy mùi hương của em trai, Mạnh Giản rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Tinh thần sau khi thả lỏng liền trở nên rất mệt mỏi, cô giật mình cảm thấy di động bên cạnh đang rung lên, nhưng thật sự quá mệt mỏi, cô buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra nổi.
Mùi cơm mê hoặc cô tỉnh lại, cô xốc chăn đi ra ngoài, vừa ra liền nhìn thấy Mạnh Sanh đang bố trí bàn ăn.
"Dậy đúng lúc lắm, ăn cơm thôi!"
Mạnh Giản ngồi xuống, cười nói: "Nấu ăn không tồi nha!"
Mạnh Sanh gắp một chén mỳ Ý lớn cho Mạnh Giản, nói: "Công thức độc quyền, chị ăn thử đi rồi hẳn khen!"
Vị cà chua đậm đà nhưng không chua, cùng hương vị thịt băm hòa quyện trong đó, không quá béo cũng không nhạt nhẽo.
"Rất ngon!" Mạnh Giản dùng nĩa xoắn một miếng bự cho vào miệng, tủm tỉm cười.
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Di động rung lên, Mạnh Sanh nhìn lên bàn một cái, nói: "Nghe đi!"
Mạnh Giản mở điện thoại ra bắt máy, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của ai đó: "Xử lý xong chưa?" Anh hỏi.
"Em ở lại đây chơi cùng em ấy vài ngày nữa được không?"
Người ở bên kia trầm mặt hồi lâu, nói: "Ba ngày, đủ không?"
Cổ họng Mạnh Giản cứng ngắc, cô nói: ".... Đủ rồi."
Điện thoại vừa ngắt, món mì vừa ăn bây giờ hương vị lại có chút chua, chua đến nổi cô không thể mở miệng.
"Chị, chị muốn gả cho anh ta không?"
Mạnh Giản ngẩng đầu, "Hả?"
"Em hy vọng chị không phải hối hận, vị Chu tiên sinh kia có vẻ là người rất đáng để chị tin tưởng, nhưng nếu như chị thật sự không thích anh ta thì coi như em chưa nói gì."
Mạnh Sanh cúi đầu ăn mỳ, sườn mặt tinh xảo so với Mạnh Giản thì giống nhau như đúc.
Thật sự không thích... sương mù trong đáy mắt Mạnh Giản tản ra, cô một lần nữa cầm lấy điện thoại gọi đi.
Chu Minh Thân ngồi một mình trên sô pha, uống một ly lại một ly.
Khi điện thoại gọi đến, anh cầm lên nghe máy: "Sao vậy?"
Giọng nói trầm thấp của anh làm lòng Mạnh Giản rung động, nhưng giọng nói của cô vẫn tự tin như không có việc gì.
Người đầu dây bên kia nói cái gì đó, sắc mặt như bão táp mưa sa sắp đến lại đột ngột hoa nở xuân về.
"Em không muốn trở về một mình, em mệt quá, anh đến đón em được không?"
Thật ra, cô cũng chỉ nói vậy thôi. Có người đã ngầm hiểu thì không cần phải nhiều lời.
Tôi với anh ấy vừa là thầy vừa là bạn, đây là điều mà trước kia Mạnh Giản đã từng nói.
—
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Đừng quên vote cho Cá ở trong nồi nhaa!
—
Mạnh Giản dùng tiền riêng của mình để giúp Hắc Ngũ mở cửa tiệm sửa chữa xe, nhưng chút tiền đó chỉ như muối bỏ biển, cô lại phải đến chỗ Chu Chiêu mượn thêm một ít.
Chu Chiêu viết tấm séc cho cô: "Cô thà mượn tiền tôi cũng không muốn mượn tiền của chú tôi, cô lo cái gì vậy?"
Mạnh Giản chống cằm, cơ thể nằm dưới ánh nắng, cô nói: "Tôi luôn cảm thấy nếu chuyện tình cảm của chúng tôi chỉ cần xuất hiện vấn đề về tiền bạc, thì bản thân liền trở nên rất rẻ tiền."
Chu Chiêu nói: "Hai người chưa đăng ký kết hôn sao?"
Mạnh Giản lắc đầu, "Chuyện tình cảm cũng giống như hầm canh vậy, lửa không đủ liền cảm thấy hương vị không ngon."
"Ý là cô không yêu chú ấy đủ nhiều?"
Mạnh Giản lắc lắc ly nước chanh, nói: "Tôi không biết bản thân có đủ yêu anh ấy để tiến đến chuyện kết hôn, nguyện ý cùng anh ấy sống đến cuối đời hay không. Anh biết đó, cuộc đời rất dài, dù sao tôi cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ..."
Chu Chiêu cười, lắc đầu, nói: "Tôi không hiểu mấy người phụ nữ các cô nghĩ gì, có lúc thì thực tế đến đáng sợ, có lúc thì quá mức đơn thuần."
Mạnh Giản uống một ngụm nước chanh, nói: "Đó là bởi vì anh không hiểu được phụ nữ, thật ra bọn họ đều rất đơn giản."
Chu Chiêu nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không nói gì thêm.
Mạnh Giản biết, anh đang cảm thấy không đáng cho chú mình. Cô cúi đầu cười, có gì mà không đáng? Bọn họ đều có lựa chọn của riêng mình, tự do độc thân!
Chu Minh Thân phải đi công tác ở Singapore.
"Nghe nói ở đó rất nóng, đừng giả bộ mang tây trang nữa, sẽ nóng chết anh." Mạnh Giản nói.
Chu Minh Thân đem văn kiện ném lên bàn, cởi cà vạt, nhìn thoáng qua Mạnh Giản nói: "Mang giống em như vậy mới mát?"
Mạnh Giản mặc một chiếc váy mỏng, hở tấm lưng xinh đẹp, mê hoặc đến cực điểm. Dù gì cũng không lộ được phía trước, vậy thì không bằng lộ ở sau, nhưng đây là cô nghĩ thế, còn chú Chu đương nhiên sẽ không hài lòng rồi.
Mạnh Giản bưng một ly nước ấm dựa vào khung cửa, cái bụng nhô ra một chút cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ quyến rũ của cô.
"Đi sớm về sớm."
Chu Minh Thân thâm ý nói: "Em hy vọng anh về sớm?"
"Đương nhiên, em hy vọng anh bình an trở về."
Ánh mắt Chu Minh Thân đầy thâm ý, anh nói: "Trở về kết hôn?"
Mạnh Giản cười, "Chỉ bốn ngày, chẳng lẽ anh cảm thấy thời gian rất dài à? Sợ em không chờ nổi mà bỏ chạy?"
Chu Minh Thân cười một tiếng, nhưng ý tứ không rõ.
Anh rời đi theo đúng lịch trình, Mạnh Giản thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Từ Lăng nói: "Nếu vậy sao còn phải gả cho anh ta?"
"Tôi không gả cho anh ấy thì còn gả cho ai? Tôi chỉ yêu anh ấy." Mạnh Giản dựa vào cửa sổ nói.
"Cô rối thật đó, cầm lên không được mà bỏ xuống cũng không xong." Từ Lăng lắc đầu, "Cũng không phải là không còn cơ hội làm lại nếu cô chọn sai, vậy thì rốt cuộc cô đang sợ cái gì?"
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Mạnh Giản quay đầu lại, "Tôi sợ rằng sau này cả hai chúng tôi đều cảm thấy đã sai nhưng khó có thể quay đầu? Điều tôi sợ nhất cũng là quay đầu... Tôi hiểu Chu Minh Thân, cũng hiểu rõ chính mình." Cô nhìn xuống bụng nhỏ đang nhô lên của mình, nói "Cũng đã châm lửa đốt dầu rồi, điều tôi lo lắng nhất chính là cái này..."
Từ Lăng nói: "Bản thân tôi không thể hiểu được tâm trạng của cô, nên tôi sẽ không bình luận. Thật ra hai người có thể hòa hoãn lại một chút, cho nhau thời gian để bình tĩnh lại, không cần phải vì đứa bé mà vội vàng kết hôn."
Mạnh Giản ngửa đầu: "Vì sao tôi lại trì hoãn việc kết hôn? Là vì tôi sợ anh ấy suy nghĩ nhiều, anh ấy có cảm giác không an toàn nhiều hơn so với tôi. Ít nhất, tôi biết bản thân mình nghĩ cái gì." Anh lại không biết, anh chỉ có thể đoán, chỉ có thể suy đoán thôi.
"Điều tôi lo sợ nhất là quá khứ rồi sẽ trở thành cơn gió, tình yêu sẽ trở thành đau thương..." Từ Lăng thở dài.
Mạnh Giản cười, nheo mắt nhìn vườn hoa bên ngoài cửa sổ, trăm hoa đua nở, mỗi bông hoa đều đẹp đến ngây ngất lòng người.
"Theo báo cáo của phóng viên hiện trường, rạng sáng ngày hôm nay, trường Đại học S ở nước M đã bị tấn công bởi một nhóm khủng bố, gây ra năm người chết và một người bị thương..."
Mạnh Giản ngây ngốc nhìn khung cảnh thành phố có chút quen thuộc, đôi tay cô buông thả, ly tách trên tay đồng loạt rơi xuống đất vỡ toang.
"Sanh Sanh..."
Chu Chiêu đặt vé chuyến bay đến nước M gần nhất cho cô, anh lo lắng gọi vào điện thoại của Chu Minh Thân.
"Gọi không được... cô cứ đi như vậy thì biết phải làm sao bây giờ? Chú ấy chắc chắn sẽ làm thịt tôi!"
Mạnh Giản ngồi ở phòng chờ dành cho khách VIP mà toàn thân phát run, cô nói: "Anh nói cho anh ấy một tiếng, tôi phải qua đó xem thế nào...."
"Cậu ta vẫn chưa liên lạc lại cho bạn cùng phòng à?" Chu Chiêu hỏi.
"Hành khách chuyến bay đến Los Angeles chú ý, chuyến bay u256 mà quý khách đăng kí hiện tại đã bắt đầu quá trình di chuyển lên máy bay..."
Mạnh Giản lập tức đứng dậy, cô nói: "Anh giúp tôi giải thích với anh ấy, tôi xác nhận Sanh Sanh không xảy ra việc gì liền lập tức trở về!"
Chu Chiêu nói: "... Cô sẽ không tin tưởng tôi vậy chứ?"
Mạnh Giản để lại cho anh bóng lưng rời đi vội vã, kiên nghị và quả quyết.
Thời điểm máy bay hạ cánh, di động của Mạnh Sanh vẫn không thể liên lạc được, người cô đổ mồ hôi lạnh, bụng ẩn ẩn đau.
Chu Chiêu gọi người tới bảo vệ cô rồi đưa cô đến căn hộ mà Mạnh Sanh đang ở, dọc đường đi nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của người đi đường, tâm tình Mạnh Giản như rơi vào đáy vực.
Ở căn hộ không có người, chân Mạnh Giản mềm nhũn, ngồi trên mặt đất.
"Cô Mạnh, có cần chúng tôi liên lạc với giáo sư của cậu ấy không?"
Mạnh Giản ôm đầu gối, đờ đẫn nói: "Gọi đi..."
Vệ sĩ vội vàng gọi điện thoại, Mạnh Giản chống tường đi ra ngoài.
Một bà lão mang áo bông đã nhìn về phía bên này một hồi lâu, bà sống ở đây đã lâu đương nhiên là biết Mạnh Sanh.
"Cháu là chị gái của Sanh à?" Bà lão tiến tới và hỏi cô bằng tiếng Anh.
"Đúng vậy, là tôi, xin chào..."
"Bạn học của Sanh bị thương cho nên cậu ấy đã đến bệnh viện để chăm sóc bạn học rồi, cháu có thể vào trong nhà ngồi chờ cậu ấy trở về."
Mạnh Giản ngẩng cái đầu đầy chán nản của mình lên, trong mắt ngập tràn ánh sao hy vọng, sáng đến kinh người.
"Ý bà là em ấy không bị thương? Không bị mất tích?"
"Bị thương? Hôm qua ta nhìn thấy cậu ấy trông vẫn rất khỏe mạnh nha..."
"Bà biết bạn học em ấy nằm ở bệnh viện nào không ạ?"
"Cái này thì bà không biết, cháu có thể gọi điện hỏi người phụ trách ở trường Đại học của cậu ấy, bọn họ hẳn là biết." Bà lão xua xua tay.
Vệ sĩ tiến tới, nói: "Đã tìm thấy rồi. Là một bệnh viện cộng đồng."
"Đi thôi!"
Trái tim đang lơ lửng của Mạnh Giản cuối cùng cũng trở lại bình thường, chuyến đi dài mệt nhọc, tuy cô rất mệt mỏi nhưng lại chẳng dám lơi lỏng, tâm trạng căng thẳng cho đến khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc của Mạnh Sanh ở bệnh viện mới thả lỏng.
"Chị, sao chị lại tới đây?" Mạnh Sanh quay đầu, đánh mắt một cái liền nhìn thấy bên đường đối diện là một cô gái có khuôn mặt tái nhợt, cậu vội vàng tiến lên, "Sao sắc mặt lại xấu như vậy, có phải vì chị xem được tin tức ngày hôm qua không? Em không sao, một chút cũng không có sao cả."
Mạnh Giản khàn giọng nói: "Không sao thì tại sao không gọi cho chị báo bình an, một chút điều hiển nhiên như vậy mà em cũng không làm được sao, em học đến ngốc rồi có phải không?"
Mạnh Sanh buồn rầu nói: "Em nghĩ là chị sẽ không xem tin tức, làm chị lo lắng là do em không đúng!"
"Bạn học của em bị thương nghiêm trọng lắm sao?" Mạnh Giản nhìn nam sinh bị băng bó kín mít trên giường bệnh.
"Cậu ấy? Cậu ấy chỉ là bị dọa quá nên nhảy từ trên phòng thí nghiệm xuống mà thôi. Phòng thí nghiệm của bọn em ở tầng ba, cậu ta chỉ ngã gãy chân cũng coi như may mắn!" Mạnh Sanh không tán đồng lắm nói.
Mạnh Giản gật đầu, Mạnh Sanh lúc này mới nhìn thấy cái bụng trông khác thường của Mạnh Giản.
"Chị đây là..."
"Mang thai, em sắp được lên chức cậu rồi, vui không?" Mạnh Giản mỉm cười, nhưng trong mắt thì không có chút ý vui nào.
Mạnh Sanh im lặng hồi lâu mới nói: "Là với vị Chu tiên sinh kia sao?"
Lần này đổi lại Mạnh Giản giật mình, cô gật đầu.
"Hai người sẽ kết hôn chứ?"
Cô lắc đầu, "Chị còn chưa suy nghĩ kỹ."
Mạnh Sanh thu lai cảm xúc, lần đầu tiên duỗi tay lên xoa đầu Mạnh Giản, nói: "Đừng sợ, chị còn có em."
Mạnh Giản thầm mỉm cười, kiềm chế cảm giác nhếch khóe miệng.
Mạnh Sanh đưa Mạnh Giản trở về căn hộ, trong bếp cái gì cũng không có, cậu ngại ngùng gãi đầu, "Vội quá nên quên mất."
"Bạn cùng phòng của em đâu?" Mạnh Giản quét mắt nhìn một vòng, không phát hiện dấu vết tồn tại của bọn họ.
"Họ là do Chu tiên sinh phái tới nhỉ?" Mạnh Sanh rót cho cô một ly sữa bò, nói, "Em biết cho nên sau đó liền bảo bọn họ dọn đến ở nơi khác, em không thích bị người khác giám sát."
Mạnh Giản uống một cốc sữa với cậu, nói: "!"
Hai chị em nhìn nhau cười, không nói gì.
Mạnh Giản đi đường mệt nhọc, Mạnh Sanh line nhường lại giường mình để cô nghỉ ngơi cho tốt một chút, còn cậu đi mua đồ ăn.
"Chị ngủ một lát đi, em sẽ sớm trở lại."
Ngửi thấy mùi hương của em trai, Mạnh Giản rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Tinh thần sau khi thả lỏng liền trở nên rất mệt mỏi, cô giật mình cảm thấy di động bên cạnh đang rung lên, nhưng thật sự quá mệt mỏi, cô buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra nổi.
Mùi cơm mê hoặc cô tỉnh lại, cô xốc chăn đi ra ngoài, vừa ra liền nhìn thấy Mạnh Sanh đang bố trí bàn ăn.
"Dậy đúng lúc lắm, ăn cơm thôi!"
Mạnh Giản ngồi xuống, cười nói: "Nấu ăn không tồi nha!"
Mạnh Sanh gắp một chén mỳ Ý lớn cho Mạnh Giản, nói: "Công thức độc quyền, chị ăn thử đi rồi hẳn khen!"
Vị cà chua đậm đà nhưng không chua, cùng hương vị thịt băm hòa quyện trong đó, không quá béo cũng không nhạt nhẽo.
"Rất ngon!" Mạnh Giản dùng nĩa xoắn một miếng bự cho vào miệng, tủm tỉm cười.
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Di động rung lên, Mạnh Sanh nhìn lên bàn một cái, nói: "Nghe đi!"
Mạnh Giản mở điện thoại ra bắt máy, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của ai đó: "Xử lý xong chưa?" Anh hỏi.
"Em ở lại đây chơi cùng em ấy vài ngày nữa được không?"
Người ở bên kia trầm mặt hồi lâu, nói: "Ba ngày, đủ không?"
Cổ họng Mạnh Giản cứng ngắc, cô nói: ".... Đủ rồi."
Điện thoại vừa ngắt, món mì vừa ăn bây giờ hương vị lại có chút chua, chua đến nổi cô không thể mở miệng.
"Chị, chị muốn gả cho anh ta không?"
Mạnh Giản ngẩng đầu, "Hả?"
"Em hy vọng chị không phải hối hận, vị Chu tiên sinh kia có vẻ là người rất đáng để chị tin tưởng, nhưng nếu như chị thật sự không thích anh ta thì coi như em chưa nói gì."
Mạnh Sanh cúi đầu ăn mỳ, sườn mặt tinh xảo so với Mạnh Giản thì giống nhau như đúc.
Thật sự không thích... sương mù trong đáy mắt Mạnh Giản tản ra, cô một lần nữa cầm lấy điện thoại gọi đi.
Chu Minh Thân ngồi một mình trên sô pha, uống một ly lại một ly.
Khi điện thoại gọi đến, anh cầm lên nghe máy: "Sao vậy?"
Giọng nói trầm thấp của anh làm lòng Mạnh Giản rung động, nhưng giọng nói của cô vẫn tự tin như không có việc gì.
Người đầu dây bên kia nói cái gì đó, sắc mặt như bão táp mưa sa sắp đến lại đột ngột hoa nở xuân về.
"Em không muốn trở về một mình, em mệt quá, anh đến đón em được không?"
Thật ra, cô cũng chỉ nói vậy thôi. Có người đã ngầm hiểu thì không cần phải nhiều lời.
Tôi với anh ấy vừa là thầy vừa là bạn, đây là điều mà trước kia Mạnh Giản đã từng nói.
—
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Đừng quên vote cho Cá ở trong nồi nhaa!