Chương 43: Chúng ta
Edit: SodaSora
—
Một nam một nữ cùng đi ra khỏi cổng trường, nam sinh cao ráo đẹp trai ôm lấy vai cô gái mang chiếc váy dài màu đen xinh đẹp, cô ngẩng đầu nói gì đó với anh, hai người nhìn nhau cười khiến người khác nhìn vào cũng thấy ghen tị, trai xinh gái đẹp chính là như thế.
Mạnh Giản ngẩng đầu, đánh mắt một cái liền nhìn thấy khí thế cường đại của Chu Minh Thân, anh bắt chéo hai chân đứng tựa vào cửa xe, những người phụ nữ ngoại quốc đi ngang qua không ngừng nhìn trộm anh, thậm chí còn có người lấy hết can đảm tiến đến gần.
Mạnh Sanh nhìn qua Mạnh Giản kỳ quái nói: "Không phải trông anh ta ăn mặc hơi trang trọng sao? Trước đây sao không thấy anh ta chăm chút như thế!"
Mạnh Giản cười lớn, vỗ vai em trai nói: "Không nhìn xem gần đây anh ấy ở cùng với ai à? Ở bên một người ăn mặc sành điệu như chị đây, đương nhiên cũng phải chú ý đến hình tượng cá nhân một chút rồi!"
"Ý em muốn nói là anh ta trước kia trông nghiêm túc hơn rất nhiều, hiện tại sao em lại thấy không còn thận trọng như trước..."
Mạnh Giản cười xoa đầu em trai, nói: "Vớ vẩn! Không chống lại chị thì em không chịu nổi đúng không?"
Chu Minh Thân bước đến, Mạnh Sanh chủ động đem chị gái đẩy ra khỏi người mình, "Đưa chị ấy trở về đi, ở đây ồn ào muốn chết."
"Mạnh Sanh Sanh, em muốn chết có đúng không!" Mạnh Giản bước tới làm bộ muốn đánh anh, Chu Minh Thân ôm lấy eo cô kéo cô trở về.
"Được rồi, đừng nóng giận, anh không chê em ồn ào là được."
Mạnh Giản nhéo eo anh, hung hăng trừng anh, "Em ồn ào?"
"Cả ngày giống như con vịt blah blah không ngừng, ồn đến mức em cũng không thể đọc sách nổi!" Mạnh Sanh ghét bỏ nói, "Nhanh trở về sinh con đi, đừng để đến lúc tốt nghiệp mà bụng vẫn còn to, xem lão giáo sư kia có để yên mà thả chị đi hay không?"
Mạnh Giản bĩu môi, kéo tay Chu Minh Thân: "Đâu phải chị cứ muốn sinh sớm thì liền có thể sinh sớm được? Mang thai mười tháng, em có hiểu không!"
Mạnh Sanh nói: "Chị đây là mấy tháng?"
Mạnh Sanh ở bên cạnh nhéo ngón tay, Chu Minh Thân nói: "Sáu tháng."
Mạnh Giảng ngẩng đầu nhìn anh, "Không phải năm tháng sao?"
Anh sờ sờ cái bụng nhô lên của cô, dịu dàng nói: "Hy vọng bé cưng không thừa hưởng IQ của em thì tốt."
Mạnh Giản đen mặt, Mạnh Sanh nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, nói: "Chuyến bay của hai người lúc nào thì bay?"
"Còn hai giờ nữa." Chu Minh Thân nâng cổ tay lên xem giờ.
Mắt Mạnh Giản sáng lên, nói: "Chú Chu, chúng ta đi dạo phố được không?"
Mạnh Sanh nhanh chóng bỏ trốn, Chu Minh Thân thì trốn không thoát, đành phải nói: "Chân em có đau không? Chúng ta tìm nơi nào đó để nghỉ ngơi trước được không?"
Mạnh Giản chọt chọt bụng, nói: "Quan tâm đến tâm tình thai phụ một chút đi mà, okay?"
Chu Minh Thân đưa cô về phía chiếc xe, nói: "Vậy em có thể quan tâm đến tâm trạng của anh một chút được không, mang theo con chạy qua tận Thái Bình Dương, em nghĩ tâm trạng của anh như thế nào?"
Mạnh Giản khom lưng ngồi vào, nói: "Vậy anh quan tâm em hay quan tâm cục cưng ở trong bụng em?"
Chu Minh Thân nhíu mày, nói: "Lại muốn bàn luận vấn đề em quan trọng hơn hay con quan trọng hơn à?"
Mạnh Giản hất cằm nói: "Em thật sự không muốn sinh con gái... Rất sợ bị thất sủng!"
Chu Minh Thân cười ôm cô qua hôn một cái lên trán của cô, "Vậy thì em phải đối xử tốt với anh một chút, vì sau này anh sẽ trở thành món hàng hot đó!"
"Hiện tại cũng đúng là như vậy... Đừng cho là em mỗi ngày đều ở trường học nên không biết mấy chuyện phong lưu của anh, em chính là có tai mắt!" Mạnh Giản ưởng ngực liếc nhìn anh.
"Vừa nãy em nói muốn đi dạo phố, đi dạo phố mua cái gì?"
"Mua quần áo, giày, túi xách!" Mạnh Giản vui vẻ dựa vào vai Chu Minh Thân, ôm cánh tay anh cười như thể vừa nhặt trên mặt đất cả trăm nhân dân tệ.
Chu Minh Thân xoa tóc cô thở dài, vừa mang thai liền ngốc đi ba năm, làm sao mà ổn được đây!
Trước kia cô vốn là người cực kỳ khôn khéo và nhạy cảm, bây giờ thì sao, tùy tiện đổi đề tài một cái thì cô liền phân tâm ngay, chú Chu bắt đầu lo lắng về giới tính của đứa bé, sợ sẽ sinh con trai.
Mang theo Chu Minh Thân tâm huyết dạo quanh, cầm trên tay chiếc túi xách màu bạch kim, Mạnh Giản cười không khác gì đứa ngốc.
"Tiểu thư, ở đây chúng tôi nhận khắc tên của cô theo yêu cầu, cô có thể để lại phương thức liên lạc cụ thể, chúng tôi sẽ giao hàng đúng hẹn trong một tháng!" Người bán hàng lộ ra nụ cười đúng tiêu chuẩn.
"Được, được!" Mạnh Giản buông túi xách, cười tủm tỉm nói.
Chu Minh Thân quẹt thẻ, xoa xoa khuôn mặt của Mạnh Giản, "Ngốc quá, có cần vui đến vậy không?"
Mạnh Giản ngồi trên sô pha vui thích nói: "Không ngờ bây giờ em cũng có thể vung tiền như cỏ rác vậy đó chủ nhân, tất cả là nhờ phúc của ngài!"
Chu Minh Thân cho cô một trái hạt dẻ, nói: "Muốn cảm ơn anh thì nói cho đàng hoàng, âm dương quái khí như vậy làm gì!"
Mạnh Giản kéo cánh tay anh, dựa lên người anh, nói: "Em tiêu tiền như vậy có phải quá phung phí không!" Dù sao cũng không phải là tiền của mình, cô cảm nhận được một trận lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, có chút thở không thông.
"Tiền của anh em sợ cái gì? Chỉ cần không phải dùng tiền của người đàn ông khác, anh đều cảm thấy không có gì!" Chu Minh Thân đem cô kéo về.
Mạnh Giản tấm tắc lên tiếng, "Em có thể coi như là được gả vào nhà giàu, ái chà..."
Vẻ mặt cô hiện lên nụ cười càn rỡ, Chu Minh Thân không nhịn được mà tạt cho cô một gáo nước lạnh, "Vui cái gì? Không phải còn chưa có lãnh chứng sao?"
Anh nhướng mày nói với giọng điệu mỉa mai, Mạnh Giản chớp chớp đôi mắt to tròn, ra vẻ đáng thương nói: "Vậy anh còn muốn cưới em không vậy?"
"Không cưới!"
Mạnh Giản nâng tay áo lên lau nước mắt, lắp bắp khóc thút thít nói: "Làm sao bây giờ, còn chưa lập gia đình đã phải làm mẹ rồi... Thật đáng thương mà!"
Sắc mặt Chu Minh Thân tối sầm, đen không khác gì đít nồi.
Mạnh Giản nhướng mày, ánh mắt rung động.
Ngồi trên máy bay trở về nước, Mạnh Giản đã thu hoạch được rất nhiều. Cô tiếp viên xinh đẹp đưa cho cô một chiếc gối mềm cùng chăn bông, rồi mỉm cười chỉ vào bụng bầu của cô.
Mạnh Giản nói lời cảm ơn rồi nằm lên vẻ mặt thoải mái.
Chu Minh Thân đang xem tạp chí về kinh tế tài chính, Mạnh Giản thò đầu lại gần thì nhìn thấy mấy bảng chỉ số và đống chữ cái đầy màu sắc thì biết điều mà lui về. Chu Minh Thân chỉ cong môi một cái, tiếp tục lật xem.
Cô vỗ về bụng mình, nhìn những tầng mây ngoài cửa sổ. Ở độ cao trên mười ngàn mét, cô cuối cùng cũng sẵn lòng cùng người đàn ông này trở về nhà.
Vừa hạ cánh thì liền nhận được cuộc gọi của Chu Chiêu, Chu Minh Thân đặt Mạnh Giản đang ngủ mê man ở ghế sau rồi trả lời điện thoại.
"Chú hai, hai người tới nơi rồi sao?"
"Ừ, vừa đến."
"Bà nội muốn gặp Mạnh Giản, khi nào hai người lại đây?"
Chu Minh Thân nhìn Mạnh Giản đang ngủ ngon lành, nói: "Bà ấy có nói cụ thể thời gian thế nào không?"
"Sớm nhất là hôm nay muộn nhất là ngày mai..."
"Biết rồi, ngày mai chú sẽ đưa cô ấy đến." Chu Minh Thân ngắt máy, đem đầu Mạnh Giản nghiêng về hướng mình, tựa lên vai anh.
Ngủ đến nửa đêm, Mạnh Giản mơ màng bước xuống giường. Vệ sĩ ở bên ngoài nhìn thấy ánh sáng chiếu ra, liền tiến vào nhìn xem rồi lại lui về biến mất trong đêm tối.
Bụng cô sôi ùng ục, cô phải nhanh nấu món gì đó để dỗ dành đứa bé trong bụng mình thôi.
"Con trai ngoan, đợi mẹ làm mì dưa chua với thịt cho con nhé được không?"
Thai nhi trong bụng dùng chân đá nhẹ một cái, Mạnh Giản cười tủm tỉm, "Có phải con cũng đói bụng hay không? Mẹ con làm mì dưa chua ngon lắm đó, ăn thử được không..."
Cô nhanh tay nhanh chân làm xong thức ăn, đang chuẩn bị bày biện thì phía sau truyền đến tiếng ho khan của đàn ông.
Mạnh Giản quay đầu lại, nhìn thấy Chu Minh Thân đang mang đồ ngủ đứng phía sau cô, cô cười hỏi: "Anh muốn ăn không?"
"Đói bụng?" Chu Minh Thân đi vòng từ phía sau tới trước vuốt ve phần bụng nhỏ nhô ra của cô, cục cưng ở bên trong không biết là đang lật người hay đang đá chân, tay Chu Minh Thân run lên, kinh ngạc ra tiếng: "Con cử động được rồi sao?"
Mạnh Giản dùng đũa đảo đều sợi mì trong nồi, nói: "Đã sớm được rồi nha."
"Sao em không nói cho anh biết?" Chu Minh Thân kinh ngạc nói.
"Cần phải nói sao? Cục cưng mỗi ngày đều chào buổi sáng cùng với em, tâm trạng vui vẻ sẽ đá bên trái, không vui thì lại đá bên phải, thú vị lắm.
Chu Minh Thân câm nín, "Vậy mà em lại hưởng thụ một mình?"
"Anh để tâm à?" Mạnh Giản đem mì sợi vớt ra.
"Ba mươi sáu tuổi anh mới có con, em cảm thấy anh sẽ không để tâm ư?" Chu Minh Thân tức giận hỏi lại.
Mạnh Giản xoay người, ôm lấy đầu anh hôn một cái, "Đừng giận đừng giận,sinh con ra mới quý giá chứ, bây giờ còn chưa nhìn thấy gì đâu!"
"Quan trọng là phải trò chuyện, sách nói muốn thiết lập một mối quan hệ thân thiết giữa cha và con thì phải trò chuyện cùng con nhiều một chút, đừng nghĩ nó chỉ mới là một bào thai nhỏ, bây giờ con cũng có thể phân biệt được âm thanh rồi đó."
"Ôi." Mạnh Giản bưng một chén lớn đến bên bàn ăn ngồi xuống.
Chu Minh Thân ngồi xổm xuống bên cạnh chân cô, xoa bụng cô, bắt đầu cùng con cưng giao lưu tình cảm.
"Ba là ba của con, nhớ kỹ nhé, đây là giọng của ba..."
Mạnh Giản bĩu môi, bắt đầu ăn từng miếng mì nhỏ.
Qua được một lúc mà vẫn không có động tĩnh gì, Chu Minh Thân bất mãn: "Sao con lại không đáp lại?"
Mạnh Giản ăn miếng dưa chua một cách ngon lành, nói: "Nó cũng buồn ngủ đó có được không, có người ba nào quấy rầy con mình nghỉ ngơi như anh không?"
Chu Minh Thân cau mày, đứng dậy nói: "Về sau để anh gọi em dậy."
Đôi đũa đang gặp mì của Mạnh Giản rơi lại xuống bát, "Gì cơ? Em không cần!"
"Quyết định vậy đi, dậy sớm tập thể dục một chút, nếu sinh con xong không quay về được dáng người mảnh mai như cũ thì đừng trách anh không nhắc nhở em."
Mạnh Giản bĩu môi, buông đũa, buồn rầu nói: "Tại sao lại có người như anh vậy! Em là phụ nữ mang thai mà..."
"Thưa cô phụ nữ mang thai, thay đổi thói quen sinh hoạt là điều rất cần thiết, quy luật sinh hoạt của em đối với con ít nhiều cũng có ảnh hưởng, em biết không?"
Mạnh Giản ôm mặt nhìn chén mì, cầm đũa bắt đầu ăn: "Em ăn xong thì sẽ giảm, dù sao cũng là cục cưng đói bụng."
"Không phải con ngủ rồi sao?" Chu Minh Thân tỏ vẻ nghi ngờ.
Mạnh Giản trừng anh, Chu Minh Thân lập tức dỗ dành người.
"Ăn đi ăn đi, đừng bỏ bữa là được!"
Mạnh Giản hừ một tiếng, tiếp tục hưởng thụ tài nghệ nấu nướng của mình.
Chu Minh Thân nghiêng người dựa ở một bên, nói: "Ngày mai đến nhà cũ bên kia thăm ba mẹ anh, em phải lễ phép một chút được không?"
"Có khi nào em không lễ phép đâu nào?" Mạnh Giản không hài lòng bĩu môi.
"Không được nói đến chuyện đua xe, đánh bạc với mấy cách kiếm tiền khác, cũng không được nói mấy câu thô tục cùng với Chu Chiêu."
Mạnh Giản ăn xong buông đũa, ngửa đầu nói: "Em kiếm tiền thì sao, kiếm tiền là vinh quang!"
"Đó có phải cách kiếm tiền bình thường không?"
"Em khiêu vũ tính không?"
"Em nhảy ở đâu?"
"Quán bar..." Mạnh Giản nhụt chí.
"Bida cũng không cần nói tới, đừng tạo ấn tượng trong mắt hai ông bà em là người ăn chơi."
Mạnh Giản nhăn cái mũi thanh tú của mình, nói: "Em biết rồi. Nhưng với Chu Chiêu thì lớn hay nhỏ không quan trọng, ngay từ đầu bọn em chính là bạn bè mà!"
"Chu Chiêu là cháu trai của anh, em cảm thấy em cùng nó vẫn còn ngang hàng sao?" Chu Minh Thân rút một tờ giấy ăn lau miệng cho cô.
Mạnh Giản nói: "Nhưng anh ta so với em còn lớn tuổi hơn... Già như vậy còn muốn gọi em là thím?"
"Già?" Chu Minh Thân nhướng mày.
Mạnh Giản nhanh tay kéo anh đi lên lầu, cô hôn hôn lên khóe miệng anh, nói: "Anh ta gọi em là thím quả thật là hơi quá, nhưng anh thì không giống đâu, anh là ông xã, không già không già!"
Chu Minh Thân dừng bước chân, Mạnh Giản kéo nhưng anh vẫn đứng bất động, "Sao vậy ạ?"
"Em vừa gọi anh là gì?" Chu Minh Thân đứng im ở đó nhìn cô chăm chú, ánh mắt nóng rực nhìn như muốn đốt cháy cả người Mạnh Giản thành tro.
Mạnh Giản đứng trên bậc thang cao hơn anh một chút, cô đặt tay lên vai anh, nói: "Nếu anh cưới em thì đương nhiên anh là ông xã của em rồi... Trừ khi anh không cần em nữa, không cho em danh phận...." Mạnh Giản chun mũi, khom lưng chống vào trán anh.
"Bảo bối..." Anh thở dài một tiếng, rồi ôm cô vào lòng, "Vì cái gì mà em luôn có đủ mọi cách để làm anh động lòng? Thật không công bằng..."
Mạnh Giản cười, hôn lên cằm anh, nói: "Bởi vì em xinh đẹp nha, đại gia nhìn thấy mỹ nữ không phải đều sẽ rung động sao?"
Chu Minh Thân nhéo khuôn mặt cô, nói: "Nếu thật sự sinh ra một đứa con trai làm cho người ta yêu thích giống em thì phải làm sao bây giờ?"
"Vậy thì em đây sẽ cẩn thận tuyển chọn con dâu cho thật tốt, tam đại nguyên tắc, bát đại chú ý, một cái đều không thể thiếu." Mạnh Giản chống nạnh, trừng mắt.
Chu Minh Thân cảm thấy buồn cười, anh nói: "Vậy anh có thể mong rằng ngày mai vợ anh có thể giữ cho anh chút thể diện và cư xử như một người con dâu ngoan được không?"
Mạnh Giản đẩy anh, "Này! Sao anh lại đào hố cho em!"
"Bà xã, ngoan một chút được không, nếu mẹ anh không thích em, anh sẽ rất khó xử." Chu Minh Thân nói.
Mạnh Giản hừ một tiếng, "Anh sợ bị kẹp ở giữa à?"
"Anh sợ sẽ phản đối lại mọi người để cưới em... Dù sao, anh cũng đã sẵn sàng cho điều đó rồi..." Anh thấp giọng nói, sau đó nâng cằm Mạnh Giản lên rồi hôn vào môi cô.
Anh cảm nhận được nước mắt của cô, cẩn thận hôn lên.
"Chu Minh Thân... Em thật sự tệ đến vậy sao!" Mạnh Giản khóc lóc phản đối, cô rõ ràng rất cố gắng đó được không, vì sao cưới cô mà qua mệnh anh lại giống như lên núi đao xuống biển lửa vậy.
"Em không muốn gả cho anh nữa, nói không chừng còn bị bắt nạt..." Mạnh Giản lau nước mắt.
Chu Minh Thân ôm mặt cô, nghiêm túc nói: "Không gả cho anh thì gả cho ai? Ai dám cưới em đâu?"
"Có rất nhiều người chờ để được cưới em, anh không được bắt nạt người hiền lành..." Cô đỏ mắt nói.
"À, những người đó hả..." Mạnh Giản ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh như thể không có việc gì mà nói ra, "Ai dám lấy em thì cứ chuẩn bị tan cửa nát nhà đi!"
Mạnh Giản: "....."
Thì ra đây chính là ăn không được thì đạp đổ trong truyền thuyết! Nhưng mà chú hai, thù hận thâm sâu như vậy chính xác là kiểu nhân cách phản xã hội đó nha. Mạnh Giản cúi đầu thầm nghĩ, để mặc anh kéo mình đi đánh răng.
—
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Đừng quên để lại cho Chú Chu một vote nhaa!
—
Một nam một nữ cùng đi ra khỏi cổng trường, nam sinh cao ráo đẹp trai ôm lấy vai cô gái mang chiếc váy dài màu đen xinh đẹp, cô ngẩng đầu nói gì đó với anh, hai người nhìn nhau cười khiến người khác nhìn vào cũng thấy ghen tị, trai xinh gái đẹp chính là như thế.
Mạnh Giản ngẩng đầu, đánh mắt một cái liền nhìn thấy khí thế cường đại của Chu Minh Thân, anh bắt chéo hai chân đứng tựa vào cửa xe, những người phụ nữ ngoại quốc đi ngang qua không ngừng nhìn trộm anh, thậm chí còn có người lấy hết can đảm tiến đến gần.
Mạnh Sanh nhìn qua Mạnh Giản kỳ quái nói: "Không phải trông anh ta ăn mặc hơi trang trọng sao? Trước đây sao không thấy anh ta chăm chút như thế!"
Mạnh Giản cười lớn, vỗ vai em trai nói: "Không nhìn xem gần đây anh ấy ở cùng với ai à? Ở bên một người ăn mặc sành điệu như chị đây, đương nhiên cũng phải chú ý đến hình tượng cá nhân một chút rồi!"
"Ý em muốn nói là anh ta trước kia trông nghiêm túc hơn rất nhiều, hiện tại sao em lại thấy không còn thận trọng như trước..."
Mạnh Giản cười xoa đầu em trai, nói: "Vớ vẩn! Không chống lại chị thì em không chịu nổi đúng không?"
Chu Minh Thân bước đến, Mạnh Sanh chủ động đem chị gái đẩy ra khỏi người mình, "Đưa chị ấy trở về đi, ở đây ồn ào muốn chết."
"Mạnh Sanh Sanh, em muốn chết có đúng không!" Mạnh Giản bước tới làm bộ muốn đánh anh, Chu Minh Thân ôm lấy eo cô kéo cô trở về.
"Được rồi, đừng nóng giận, anh không chê em ồn ào là được."
Mạnh Giản nhéo eo anh, hung hăng trừng anh, "Em ồn ào?"
"Cả ngày giống như con vịt blah blah không ngừng, ồn đến mức em cũng không thể đọc sách nổi!" Mạnh Sanh ghét bỏ nói, "Nhanh trở về sinh con đi, đừng để đến lúc tốt nghiệp mà bụng vẫn còn to, xem lão giáo sư kia có để yên mà thả chị đi hay không?"
Mạnh Giản bĩu môi, kéo tay Chu Minh Thân: "Đâu phải chị cứ muốn sinh sớm thì liền có thể sinh sớm được? Mang thai mười tháng, em có hiểu không!"
Mạnh Sanh nói: "Chị đây là mấy tháng?"
Mạnh Sanh ở bên cạnh nhéo ngón tay, Chu Minh Thân nói: "Sáu tháng."
Mạnh Giảng ngẩng đầu nhìn anh, "Không phải năm tháng sao?"
Anh sờ sờ cái bụng nhô lên của cô, dịu dàng nói: "Hy vọng bé cưng không thừa hưởng IQ của em thì tốt."
Mạnh Giản đen mặt, Mạnh Sanh nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, nói: "Chuyến bay của hai người lúc nào thì bay?"
"Còn hai giờ nữa." Chu Minh Thân nâng cổ tay lên xem giờ.
Mắt Mạnh Giản sáng lên, nói: "Chú Chu, chúng ta đi dạo phố được không?"
Mạnh Sanh nhanh chóng bỏ trốn, Chu Minh Thân thì trốn không thoát, đành phải nói: "Chân em có đau không? Chúng ta tìm nơi nào đó để nghỉ ngơi trước được không?"
Mạnh Giản chọt chọt bụng, nói: "Quan tâm đến tâm tình thai phụ một chút đi mà, okay?"
Chu Minh Thân đưa cô về phía chiếc xe, nói: "Vậy em có thể quan tâm đến tâm trạng của anh một chút được không, mang theo con chạy qua tận Thái Bình Dương, em nghĩ tâm trạng của anh như thế nào?"
Mạnh Giản khom lưng ngồi vào, nói: "Vậy anh quan tâm em hay quan tâm cục cưng ở trong bụng em?"
Chu Minh Thân nhíu mày, nói: "Lại muốn bàn luận vấn đề em quan trọng hơn hay con quan trọng hơn à?"
Mạnh Giản hất cằm nói: "Em thật sự không muốn sinh con gái... Rất sợ bị thất sủng!"
Chu Minh Thân cười ôm cô qua hôn một cái lên trán của cô, "Vậy thì em phải đối xử tốt với anh một chút, vì sau này anh sẽ trở thành món hàng hot đó!"
"Hiện tại cũng đúng là như vậy... Đừng cho là em mỗi ngày đều ở trường học nên không biết mấy chuyện phong lưu của anh, em chính là có tai mắt!" Mạnh Giản ưởng ngực liếc nhìn anh.
"Vừa nãy em nói muốn đi dạo phố, đi dạo phố mua cái gì?"
"Mua quần áo, giày, túi xách!" Mạnh Giản vui vẻ dựa vào vai Chu Minh Thân, ôm cánh tay anh cười như thể vừa nhặt trên mặt đất cả trăm nhân dân tệ.
Chu Minh Thân xoa tóc cô thở dài, vừa mang thai liền ngốc đi ba năm, làm sao mà ổn được đây!
Trước kia cô vốn là người cực kỳ khôn khéo và nhạy cảm, bây giờ thì sao, tùy tiện đổi đề tài một cái thì cô liền phân tâm ngay, chú Chu bắt đầu lo lắng về giới tính của đứa bé, sợ sẽ sinh con trai.
Mang theo Chu Minh Thân tâm huyết dạo quanh, cầm trên tay chiếc túi xách màu bạch kim, Mạnh Giản cười không khác gì đứa ngốc.
"Tiểu thư, ở đây chúng tôi nhận khắc tên của cô theo yêu cầu, cô có thể để lại phương thức liên lạc cụ thể, chúng tôi sẽ giao hàng đúng hẹn trong một tháng!" Người bán hàng lộ ra nụ cười đúng tiêu chuẩn.
"Được, được!" Mạnh Giản buông túi xách, cười tủm tỉm nói.
Chu Minh Thân quẹt thẻ, xoa xoa khuôn mặt của Mạnh Giản, "Ngốc quá, có cần vui đến vậy không?"
Mạnh Giản ngồi trên sô pha vui thích nói: "Không ngờ bây giờ em cũng có thể vung tiền như cỏ rác vậy đó chủ nhân, tất cả là nhờ phúc của ngài!"
Chu Minh Thân cho cô một trái hạt dẻ, nói: "Muốn cảm ơn anh thì nói cho đàng hoàng, âm dương quái khí như vậy làm gì!"
Mạnh Giản kéo cánh tay anh, dựa lên người anh, nói: "Em tiêu tiền như vậy có phải quá phung phí không!" Dù sao cũng không phải là tiền của mình, cô cảm nhận được một trận lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, có chút thở không thông.
"Tiền của anh em sợ cái gì? Chỉ cần không phải dùng tiền của người đàn ông khác, anh đều cảm thấy không có gì!" Chu Minh Thân đem cô kéo về.
Mạnh Giản tấm tắc lên tiếng, "Em có thể coi như là được gả vào nhà giàu, ái chà..."
Vẻ mặt cô hiện lên nụ cười càn rỡ, Chu Minh Thân không nhịn được mà tạt cho cô một gáo nước lạnh, "Vui cái gì? Không phải còn chưa có lãnh chứng sao?"
Anh nhướng mày nói với giọng điệu mỉa mai, Mạnh Giản chớp chớp đôi mắt to tròn, ra vẻ đáng thương nói: "Vậy anh còn muốn cưới em không vậy?"
"Không cưới!"
Mạnh Giản nâng tay áo lên lau nước mắt, lắp bắp khóc thút thít nói: "Làm sao bây giờ, còn chưa lập gia đình đã phải làm mẹ rồi... Thật đáng thương mà!"
Sắc mặt Chu Minh Thân tối sầm, đen không khác gì đít nồi.
Mạnh Giản nhướng mày, ánh mắt rung động.
Ngồi trên máy bay trở về nước, Mạnh Giản đã thu hoạch được rất nhiều. Cô tiếp viên xinh đẹp đưa cho cô một chiếc gối mềm cùng chăn bông, rồi mỉm cười chỉ vào bụng bầu của cô.
Mạnh Giản nói lời cảm ơn rồi nằm lên vẻ mặt thoải mái.
Chu Minh Thân đang xem tạp chí về kinh tế tài chính, Mạnh Giản thò đầu lại gần thì nhìn thấy mấy bảng chỉ số và đống chữ cái đầy màu sắc thì biết điều mà lui về. Chu Minh Thân chỉ cong môi một cái, tiếp tục lật xem.
Cô vỗ về bụng mình, nhìn những tầng mây ngoài cửa sổ. Ở độ cao trên mười ngàn mét, cô cuối cùng cũng sẵn lòng cùng người đàn ông này trở về nhà.
Vừa hạ cánh thì liền nhận được cuộc gọi của Chu Chiêu, Chu Minh Thân đặt Mạnh Giản đang ngủ mê man ở ghế sau rồi trả lời điện thoại.
"Chú hai, hai người tới nơi rồi sao?"
"Ừ, vừa đến."
"Bà nội muốn gặp Mạnh Giản, khi nào hai người lại đây?"
Chu Minh Thân nhìn Mạnh Giản đang ngủ ngon lành, nói: "Bà ấy có nói cụ thể thời gian thế nào không?"
"Sớm nhất là hôm nay muộn nhất là ngày mai..."
"Biết rồi, ngày mai chú sẽ đưa cô ấy đến." Chu Minh Thân ngắt máy, đem đầu Mạnh Giản nghiêng về hướng mình, tựa lên vai anh.
Ngủ đến nửa đêm, Mạnh Giản mơ màng bước xuống giường. Vệ sĩ ở bên ngoài nhìn thấy ánh sáng chiếu ra, liền tiến vào nhìn xem rồi lại lui về biến mất trong đêm tối.
Bụng cô sôi ùng ục, cô phải nhanh nấu món gì đó để dỗ dành đứa bé trong bụng mình thôi.
"Con trai ngoan, đợi mẹ làm mì dưa chua với thịt cho con nhé được không?"
Thai nhi trong bụng dùng chân đá nhẹ một cái, Mạnh Giản cười tủm tỉm, "Có phải con cũng đói bụng hay không? Mẹ con làm mì dưa chua ngon lắm đó, ăn thử được không..."
Cô nhanh tay nhanh chân làm xong thức ăn, đang chuẩn bị bày biện thì phía sau truyền đến tiếng ho khan của đàn ông.
Mạnh Giản quay đầu lại, nhìn thấy Chu Minh Thân đang mang đồ ngủ đứng phía sau cô, cô cười hỏi: "Anh muốn ăn không?"
"Đói bụng?" Chu Minh Thân đi vòng từ phía sau tới trước vuốt ve phần bụng nhỏ nhô ra của cô, cục cưng ở bên trong không biết là đang lật người hay đang đá chân, tay Chu Minh Thân run lên, kinh ngạc ra tiếng: "Con cử động được rồi sao?"
Mạnh Giản dùng đũa đảo đều sợi mì trong nồi, nói: "Đã sớm được rồi nha."
"Sao em không nói cho anh biết?" Chu Minh Thân kinh ngạc nói.
"Cần phải nói sao? Cục cưng mỗi ngày đều chào buổi sáng cùng với em, tâm trạng vui vẻ sẽ đá bên trái, không vui thì lại đá bên phải, thú vị lắm.
Chu Minh Thân câm nín, "Vậy mà em lại hưởng thụ một mình?"
"Anh để tâm à?" Mạnh Giản đem mì sợi vớt ra.
"Ba mươi sáu tuổi anh mới có con, em cảm thấy anh sẽ không để tâm ư?" Chu Minh Thân tức giận hỏi lại.
Mạnh Giản xoay người, ôm lấy đầu anh hôn một cái, "Đừng giận đừng giận,sinh con ra mới quý giá chứ, bây giờ còn chưa nhìn thấy gì đâu!"
"Quan trọng là phải trò chuyện, sách nói muốn thiết lập một mối quan hệ thân thiết giữa cha và con thì phải trò chuyện cùng con nhiều một chút, đừng nghĩ nó chỉ mới là một bào thai nhỏ, bây giờ con cũng có thể phân biệt được âm thanh rồi đó."
"Ôi." Mạnh Giản bưng một chén lớn đến bên bàn ăn ngồi xuống.
Chu Minh Thân ngồi xổm xuống bên cạnh chân cô, xoa bụng cô, bắt đầu cùng con cưng giao lưu tình cảm.
"Ba là ba của con, nhớ kỹ nhé, đây là giọng của ba..."
Mạnh Giản bĩu môi, bắt đầu ăn từng miếng mì nhỏ.
Qua được một lúc mà vẫn không có động tĩnh gì, Chu Minh Thân bất mãn: "Sao con lại không đáp lại?"
Mạnh Giản ăn miếng dưa chua một cách ngon lành, nói: "Nó cũng buồn ngủ đó có được không, có người ba nào quấy rầy con mình nghỉ ngơi như anh không?"
Chu Minh Thân cau mày, đứng dậy nói: "Về sau để anh gọi em dậy."
Đôi đũa đang gặp mì của Mạnh Giản rơi lại xuống bát, "Gì cơ? Em không cần!"
"Quyết định vậy đi, dậy sớm tập thể dục một chút, nếu sinh con xong không quay về được dáng người mảnh mai như cũ thì đừng trách anh không nhắc nhở em."
Mạnh Giản bĩu môi, buông đũa, buồn rầu nói: "Tại sao lại có người như anh vậy! Em là phụ nữ mang thai mà..."
"Thưa cô phụ nữ mang thai, thay đổi thói quen sinh hoạt là điều rất cần thiết, quy luật sinh hoạt của em đối với con ít nhiều cũng có ảnh hưởng, em biết không?"
Mạnh Giản ôm mặt nhìn chén mì, cầm đũa bắt đầu ăn: "Em ăn xong thì sẽ giảm, dù sao cũng là cục cưng đói bụng."
"Không phải con ngủ rồi sao?" Chu Minh Thân tỏ vẻ nghi ngờ.
Mạnh Giản trừng anh, Chu Minh Thân lập tức dỗ dành người.
"Ăn đi ăn đi, đừng bỏ bữa là được!"
Mạnh Giản hừ một tiếng, tiếp tục hưởng thụ tài nghệ nấu nướng của mình.
Chu Minh Thân nghiêng người dựa ở một bên, nói: "Ngày mai đến nhà cũ bên kia thăm ba mẹ anh, em phải lễ phép một chút được không?"
"Có khi nào em không lễ phép đâu nào?" Mạnh Giản không hài lòng bĩu môi.
"Không được nói đến chuyện đua xe, đánh bạc với mấy cách kiếm tiền khác, cũng không được nói mấy câu thô tục cùng với Chu Chiêu."
Mạnh Giản ăn xong buông đũa, ngửa đầu nói: "Em kiếm tiền thì sao, kiếm tiền là vinh quang!"
"Đó có phải cách kiếm tiền bình thường không?"
"Em khiêu vũ tính không?"
"Em nhảy ở đâu?"
"Quán bar..." Mạnh Giản nhụt chí.
"Bida cũng không cần nói tới, đừng tạo ấn tượng trong mắt hai ông bà em là người ăn chơi."
Mạnh Giản nhăn cái mũi thanh tú của mình, nói: "Em biết rồi. Nhưng với Chu Chiêu thì lớn hay nhỏ không quan trọng, ngay từ đầu bọn em chính là bạn bè mà!"
"Chu Chiêu là cháu trai của anh, em cảm thấy em cùng nó vẫn còn ngang hàng sao?" Chu Minh Thân rút một tờ giấy ăn lau miệng cho cô.
Mạnh Giản nói: "Nhưng anh ta so với em còn lớn tuổi hơn... Già như vậy còn muốn gọi em là thím?"
"Già?" Chu Minh Thân nhướng mày.
Mạnh Giản nhanh tay kéo anh đi lên lầu, cô hôn hôn lên khóe miệng anh, nói: "Anh ta gọi em là thím quả thật là hơi quá, nhưng anh thì không giống đâu, anh là ông xã, không già không già!"
Chu Minh Thân dừng bước chân, Mạnh Giản kéo nhưng anh vẫn đứng bất động, "Sao vậy ạ?"
"Em vừa gọi anh là gì?" Chu Minh Thân đứng im ở đó nhìn cô chăm chú, ánh mắt nóng rực nhìn như muốn đốt cháy cả người Mạnh Giản thành tro.
Mạnh Giản đứng trên bậc thang cao hơn anh một chút, cô đặt tay lên vai anh, nói: "Nếu anh cưới em thì đương nhiên anh là ông xã của em rồi... Trừ khi anh không cần em nữa, không cho em danh phận...." Mạnh Giản chun mũi, khom lưng chống vào trán anh.
"Bảo bối..." Anh thở dài một tiếng, rồi ôm cô vào lòng, "Vì cái gì mà em luôn có đủ mọi cách để làm anh động lòng? Thật không công bằng..."
Mạnh Giản cười, hôn lên cằm anh, nói: "Bởi vì em xinh đẹp nha, đại gia nhìn thấy mỹ nữ không phải đều sẽ rung động sao?"
Chu Minh Thân nhéo khuôn mặt cô, nói: "Nếu thật sự sinh ra một đứa con trai làm cho người ta yêu thích giống em thì phải làm sao bây giờ?"
"Vậy thì em đây sẽ cẩn thận tuyển chọn con dâu cho thật tốt, tam đại nguyên tắc, bát đại chú ý, một cái đều không thể thiếu." Mạnh Giản chống nạnh, trừng mắt.
Chu Minh Thân cảm thấy buồn cười, anh nói: "Vậy anh có thể mong rằng ngày mai vợ anh có thể giữ cho anh chút thể diện và cư xử như một người con dâu ngoan được không?"
Mạnh Giản đẩy anh, "Này! Sao anh lại đào hố cho em!"
"Bà xã, ngoan một chút được không, nếu mẹ anh không thích em, anh sẽ rất khó xử." Chu Minh Thân nói.
Mạnh Giản hừ một tiếng, "Anh sợ bị kẹp ở giữa à?"
"Anh sợ sẽ phản đối lại mọi người để cưới em... Dù sao, anh cũng đã sẵn sàng cho điều đó rồi..." Anh thấp giọng nói, sau đó nâng cằm Mạnh Giản lên rồi hôn vào môi cô.
Anh cảm nhận được nước mắt của cô, cẩn thận hôn lên.
"Chu Minh Thân... Em thật sự tệ đến vậy sao!" Mạnh Giản khóc lóc phản đối, cô rõ ràng rất cố gắng đó được không, vì sao cưới cô mà qua mệnh anh lại giống như lên núi đao xuống biển lửa vậy.
"Em không muốn gả cho anh nữa, nói không chừng còn bị bắt nạt..." Mạnh Giản lau nước mắt.
Chu Minh Thân ôm mặt cô, nghiêm túc nói: "Không gả cho anh thì gả cho ai? Ai dám cưới em đâu?"
"Có rất nhiều người chờ để được cưới em, anh không được bắt nạt người hiền lành..." Cô đỏ mắt nói.
"À, những người đó hả..." Mạnh Giản ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh như thể không có việc gì mà nói ra, "Ai dám lấy em thì cứ chuẩn bị tan cửa nát nhà đi!"
Mạnh Giản: "....."
Thì ra đây chính là ăn không được thì đạp đổ trong truyền thuyết! Nhưng mà chú hai, thù hận thâm sâu như vậy chính xác là kiểu nhân cách phản xã hội đó nha. Mạnh Giản cúi đầu thầm nghĩ, để mặc anh kéo mình đi đánh răng.
—
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Đừng quên để lại cho Chú Chu một vote nhaa!