Chương 45: Địa vị lung lay
Bắt nạt Hà Diệp xong, Nhất Minh bèn nói:
- Đi ăn cơm thôi.
Hà Diệp ngơ ngác, bàn tay đan với tay Nhất Minh ngồi bất động trên giường xếp, Nhất Minh quay đầu lại, khẽ nhíu mày khó hiểu.
Hà Diệp: Cái đó.. uhm.. Em không có nấu cơm. - Hà Diệp xấu hổ cúi đầu nói.
Nhất Minh: Phản rồi. Em ở nhà ăn uống vậy hả? - Nói rồi liếc nhìn hộp bánh còn sót lại vụn và cốc trà đã cạn bên cạnh Hà Diệp.
Hai má Hà Diệp càng đỏ hơn, đầu cúi càng thấp, như thể chiếc chăn in hoa đắp trên người cô rất có sức hút vậy.
Nhất Minh thở dài một hơi liền nói:
- Đi thôi, nuôi vợ đâu thể để vợ đói. Sang ăn cơm nhà chồng.
Hà Diệp trợn tròn mắt, cứng họng nhìn anh. Nhất Minh sớm đã quay đầu, tay vẫn nắm chặt tay cô có ý kéo về phía mình. Hà Diệp giậm chân đứng lên, ánh mắt hình viên đạn nhìn gáy anh, trong đầu mắng anh một ngàn câu vô sỉ, trong đầu chạy quanh quanh mấy chữ vừa rồi Nhất Minh nói. "Là vợ, ăn cơm nhà chồng"
Ngơ ngác suy nghĩ đã tới bậc thềm nhà Nhất Minh, Hà Diệp giật mình rút tay lại, Nhất Minh không chịu buông, tay dùng sức giữ chặt hơn.
Nhất Minh: Bà nội ơi.
Bà nội Nhất Minh từ trong phòng bếp bước ra, liếc nhìn đôi bàn tay trong tay, cười tươi rói nói:
- Nào Bống, vào ăn cơm với bà.
Hà Diệp: Vâng ạ.
Hà Diệp lại dùng sức rút tay ra, vẫn bị anh nắm chặt dắt vào trong nhà, bà nội đi đằng trước còn hai người bước theo đằng sau. Bà nội lấy thêm một bộ bát đũa. Mắt thấy tay Nhất Minh vẫn nắm chặt Hà Diệp bèn nói:
- Còn không thả tay cháu dâu bà ra cho nó ăn cơm.
Nói rồi đánh vào vai Nhất Minh. Hà Diệp được phen giật mình. Kiểu này sớm muộn gì cô cũng sẽ mắc bệnh tim mất thôi. Tại sao bà nội Nhất Minh cũng biết rồi. Nhất Minh cùng Hà Diệp nói cùng một lúc.
Nhất Minh: Bà nội, con nắm tay vợ con mà.
Hà Diệp: Bà nội, không có ạ.
Hai người cùng nói xong nụ cười của bà nội càng rạng rỡ. Hà Diệp nói dối đỏ mặt, chỉ muốn thật nhanh chạy về đập đầu vào gối cho mất trí nhớ. Bàn tay bị Nhất Minh nắm đã đổ mồ hôi lạnh, bàn tay còn lại đã xoa đến đỏ. Từ nhỏ đến lớn cô coi nhà anh như nhà mình, chưa từng có sự ngại ngùng như vậy, thật muốn độn thổ.
Bà nội Nhất Minh thấy vậy bèn nói:
- Hai đứa thân thiết như vậy về một nhà có sao. Bà cũng chấm cháu dâu từ nhỏ.
Nói rồi đi đến kéo bàn tay cô tới bàn ăn. Nhất Minh lúc này mới buông tay cô. Hà Diệp tặng anh một ánh mắt cầu cứu, đau khổ tột độ. Bà nội kéo cô đến ngồi, liên tục gắp đồ ăn. Nhất Minh được kéo ghế xuống ngồi cạnh cô. Hà Diệp nhìn bát cơm đầy thức ăn, tưởng chừng như cơm bị đè bẹp dí xẹp lép dưới đống thức ăn, cô có chút thương cảm, chân không kìm được liền đá chân Nhất Minh cầu cứu.
Nhất Minh nhìn dáng vẻ mèo nhỏ vừa sợ vừa khó xử của cô bèn cười nói:
- Ăn đi, không ăn hết thì anh ăn.
Nói rồi mời bà nội rồi bắt đầu ăn cơm.
Bà nội tay vẫn liên tục gắp thức ăn cho cô cười nói:
- Bố mẹ con cũng chưa về, bà cũng về rồi, sau này cứ sang đây hai nhà một mâm, thêm bát thêm đũa cho vui.
Hà Diệp không biết từ chối sao liền liên tục gật đầu dạ vâng. Nhất Minh thấy vậy liền gắp đồ ăn cho bà nội rồi giải vây:
- Bà nội, cứ như bình thường thôi. Bà như vậy sẽ dọa sợ cháu dâu chạy mất đó.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Bà nội nghe vậy liền mắng anh:
- Bố anh, thằng nhóc thối. Vẫn là Bống ngoan.
Lần đầu tiên ăn cơm Hà Diệp thấy căng thẳng như vậy. Sau cùng vẫn là cô không ăn hết đồ ăn. Thấy cô chọc đũa vào bát, mắt nhìn chằm chằm đồ ăn còn lại trong bát. Tay còn lại xoa bụng. Nhất Minh bèn thò đũa sang gắp đồ ăn trong bát cô.
Nhất Minh: Đã bảo không ăn hết thì để anh mà.
Ngoài cổng có người tìm bà nội, bà nội vừa rời khỏi mâm Hà Diệp mới dám nhỏ giọng đáp:
- Em sợ bà nội buồn.
Nhất Minh: Anh ở đây em còn sợ bị bắt nạt à?
Hà Diệp cười tươi rối, lúm đồng tiền như đóa hoa nhỏ nở dưới khóe môi cô. Tay liền mang bát còn đồ ăn để sang chỗ anh. Nhất Minh thấy vậy liền bồi thêm câu:
- Đương nhiên sẽ có giá của nó. Tẹo sẽ đòi em sao.
Nụ cười trên môi Hà Diệp thoáng khựng lại. Tay véo eo Nhất Minh gằn giọng nói:
- Ninh Nhất Minh, anh vô sỉ.
Nhất Minh định trêu trọc tiếp thì bà nội đã đi vào rồi nói:
- Cuối năm bên đạo tràng với chùa cũng chuẩn bị Tết. Nhà cửa sáng nay bà nội lau dọn rồi. Bống có sắm sửa gì thì bảo Cò nó đi mua rồi sắm đồ cho cả hai nhà luôn nhé.
Hà Diệp lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn gật đầu với bà nội:
- Vâng ạ.
Bà nội lại quay sang Nhất Minh lừ mắt:
- Không được bắt nạt con bé.
Nhất Minh cười gian manh đáp:
- Gái họ Quách nổi tiếng hiền lành, ai dám đụng hả bà nội?
Nói rồi Nhất Minh trực tiếp bị một cái véo mình của Hà Diệp và một cái cốc đầu của bà nội. Địa vị trong gia đình quả nhiên đã bị lung lay, từ cháu đích tôn thành cháu nhặt về. Nhất Minh thầm thở dài thu dọn bát đũa đi rửa. Phận con trai mười hai bến nước, muốn có vợ đành phải lừa về thôi.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Anh ta là gu của tôi: >
- Đi ăn cơm thôi.
Hà Diệp ngơ ngác, bàn tay đan với tay Nhất Minh ngồi bất động trên giường xếp, Nhất Minh quay đầu lại, khẽ nhíu mày khó hiểu.
Hà Diệp: Cái đó.. uhm.. Em không có nấu cơm. - Hà Diệp xấu hổ cúi đầu nói.
Nhất Minh: Phản rồi. Em ở nhà ăn uống vậy hả? - Nói rồi liếc nhìn hộp bánh còn sót lại vụn và cốc trà đã cạn bên cạnh Hà Diệp.
Hai má Hà Diệp càng đỏ hơn, đầu cúi càng thấp, như thể chiếc chăn in hoa đắp trên người cô rất có sức hút vậy.
Nhất Minh thở dài một hơi liền nói:
- Đi thôi, nuôi vợ đâu thể để vợ đói. Sang ăn cơm nhà chồng.
Hà Diệp trợn tròn mắt, cứng họng nhìn anh. Nhất Minh sớm đã quay đầu, tay vẫn nắm chặt tay cô có ý kéo về phía mình. Hà Diệp giậm chân đứng lên, ánh mắt hình viên đạn nhìn gáy anh, trong đầu mắng anh một ngàn câu vô sỉ, trong đầu chạy quanh quanh mấy chữ vừa rồi Nhất Minh nói. "Là vợ, ăn cơm nhà chồng"
Ngơ ngác suy nghĩ đã tới bậc thềm nhà Nhất Minh, Hà Diệp giật mình rút tay lại, Nhất Minh không chịu buông, tay dùng sức giữ chặt hơn.
Nhất Minh: Bà nội ơi.
Bà nội Nhất Minh từ trong phòng bếp bước ra, liếc nhìn đôi bàn tay trong tay, cười tươi rói nói:
- Nào Bống, vào ăn cơm với bà.
Hà Diệp: Vâng ạ.
Hà Diệp lại dùng sức rút tay ra, vẫn bị anh nắm chặt dắt vào trong nhà, bà nội đi đằng trước còn hai người bước theo đằng sau. Bà nội lấy thêm một bộ bát đũa. Mắt thấy tay Nhất Minh vẫn nắm chặt Hà Diệp bèn nói:
- Còn không thả tay cháu dâu bà ra cho nó ăn cơm.
Nói rồi đánh vào vai Nhất Minh. Hà Diệp được phen giật mình. Kiểu này sớm muộn gì cô cũng sẽ mắc bệnh tim mất thôi. Tại sao bà nội Nhất Minh cũng biết rồi. Nhất Minh cùng Hà Diệp nói cùng một lúc.
Nhất Minh: Bà nội, con nắm tay vợ con mà.
Hà Diệp: Bà nội, không có ạ.
Hai người cùng nói xong nụ cười của bà nội càng rạng rỡ. Hà Diệp nói dối đỏ mặt, chỉ muốn thật nhanh chạy về đập đầu vào gối cho mất trí nhớ. Bàn tay bị Nhất Minh nắm đã đổ mồ hôi lạnh, bàn tay còn lại đã xoa đến đỏ. Từ nhỏ đến lớn cô coi nhà anh như nhà mình, chưa từng có sự ngại ngùng như vậy, thật muốn độn thổ.
Bà nội Nhất Minh thấy vậy bèn nói:
- Hai đứa thân thiết như vậy về một nhà có sao. Bà cũng chấm cháu dâu từ nhỏ.
Nói rồi đi đến kéo bàn tay cô tới bàn ăn. Nhất Minh lúc này mới buông tay cô. Hà Diệp tặng anh một ánh mắt cầu cứu, đau khổ tột độ. Bà nội kéo cô đến ngồi, liên tục gắp đồ ăn. Nhất Minh được kéo ghế xuống ngồi cạnh cô. Hà Diệp nhìn bát cơm đầy thức ăn, tưởng chừng như cơm bị đè bẹp dí xẹp lép dưới đống thức ăn, cô có chút thương cảm, chân không kìm được liền đá chân Nhất Minh cầu cứu.
Nhất Minh nhìn dáng vẻ mèo nhỏ vừa sợ vừa khó xử của cô bèn cười nói:
- Ăn đi, không ăn hết thì anh ăn.
Nói rồi mời bà nội rồi bắt đầu ăn cơm.
Bà nội tay vẫn liên tục gắp thức ăn cho cô cười nói:
- Bố mẹ con cũng chưa về, bà cũng về rồi, sau này cứ sang đây hai nhà một mâm, thêm bát thêm đũa cho vui.
Hà Diệp không biết từ chối sao liền liên tục gật đầu dạ vâng. Nhất Minh thấy vậy liền gắp đồ ăn cho bà nội rồi giải vây:
- Bà nội, cứ như bình thường thôi. Bà như vậy sẽ dọa sợ cháu dâu chạy mất đó.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Bà nội nghe vậy liền mắng anh:
- Bố anh, thằng nhóc thối. Vẫn là Bống ngoan.
Lần đầu tiên ăn cơm Hà Diệp thấy căng thẳng như vậy. Sau cùng vẫn là cô không ăn hết đồ ăn. Thấy cô chọc đũa vào bát, mắt nhìn chằm chằm đồ ăn còn lại trong bát. Tay còn lại xoa bụng. Nhất Minh bèn thò đũa sang gắp đồ ăn trong bát cô.
Nhất Minh: Đã bảo không ăn hết thì để anh mà.
Ngoài cổng có người tìm bà nội, bà nội vừa rời khỏi mâm Hà Diệp mới dám nhỏ giọng đáp:
- Em sợ bà nội buồn.
Nhất Minh: Anh ở đây em còn sợ bị bắt nạt à?
Hà Diệp cười tươi rối, lúm đồng tiền như đóa hoa nhỏ nở dưới khóe môi cô. Tay liền mang bát còn đồ ăn để sang chỗ anh. Nhất Minh thấy vậy liền bồi thêm câu:
- Đương nhiên sẽ có giá của nó. Tẹo sẽ đòi em sao.
Nụ cười trên môi Hà Diệp thoáng khựng lại. Tay véo eo Nhất Minh gằn giọng nói:
- Ninh Nhất Minh, anh vô sỉ.
Nhất Minh định trêu trọc tiếp thì bà nội đã đi vào rồi nói:
- Cuối năm bên đạo tràng với chùa cũng chuẩn bị Tết. Nhà cửa sáng nay bà nội lau dọn rồi. Bống có sắm sửa gì thì bảo Cò nó đi mua rồi sắm đồ cho cả hai nhà luôn nhé.
Hà Diệp lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn gật đầu với bà nội:
- Vâng ạ.
Bà nội lại quay sang Nhất Minh lừ mắt:
- Không được bắt nạt con bé.
Nhất Minh cười gian manh đáp:
- Gái họ Quách nổi tiếng hiền lành, ai dám đụng hả bà nội?
Nói rồi Nhất Minh trực tiếp bị một cái véo mình của Hà Diệp và một cái cốc đầu của bà nội. Địa vị trong gia đình quả nhiên đã bị lung lay, từ cháu đích tôn thành cháu nhặt về. Nhất Minh thầm thở dài thu dọn bát đũa đi rửa. Phận con trai mười hai bến nước, muốn có vợ đành phải lừa về thôi.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Anh ta là gu của tôi: >