Chương 46: Anh chấp nhận chịu lỗ để em lãi
Trời xuân trăm hoa đua nở, chợ ngày cận Tết nhộn nhịp hơn bất cứ dịp nào trong năm. Người người xa xứ về lại quê nhà, xóm nhỏ rộn vang tiếng cười, đầu làng cuối phố cờ hoa ngập trời. Con nhà đầu xóm vượt qua kì thi THPTQG 2018 với 24 điểm, sinh viên đại học trở về xóm làng đều rộn ràng. Lại thêm cuối xóm mổ lợn mừng con xuất ngũ. Mấy ngày cận Tết không khí bừng lên trong sắc xuân.
Nhất Minh chờ Hà Diệp đến phiên chợ quê. Đồ sắm Tết được liệt kê trong tờ giấy dài, mỗi loại đều mua hai phần. Hà Diệp đi phía trước chọn đồ, Nhất Minh tay xách nách mang. Hà Diệp quay sang Nhất Minh hỏi:
- Đưa đồ em xách bớt cho đỡ nặng.
Nhất Minh: Có nặng sao?
Hà Diệp: Không nặng thật hả?
Nhất Minh suy nghĩ một chút, thả chậm bước chân rồi đáp: Quả thật có một thứ em có thể giúp anh cầm.
Hà Diệp nghe vậy chìa tay: Đưa em cầm cho.
Chỉ chờ có vậy Nhất Minh đan tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Hà Diệp, mười ngón đan xen, khăng khít không xa rời. Hà Diệp bật cười trêu gheo:
- Nặng quá.
Nói rồi tiếp tục tiến về phía trước. Đứng lại trước của tiệm lâu hơn sẽ bị mắng.
Thấy quần áo có vài mẫu khá đẹp. Hà Diệp lại kéo Nhất Minh vào xem thử.
Quả nhiên là chợ Tết, bước vào thong thả, bước ra kệ nệ. Ví tiền cũng vì vậy mà xẹp dần.
Mua đến quán nhỏ bán đồ khô, mộc nhĩ, nấm hương, tay Nhất Minh đã không còn chỗ chứa. Hà Diệp chọn đồ xong liền quay sang Nhất Minh. Vốn dĩ anh sẽ lấy ví trả tiền, nhưng thực sự đã không còn khoảng trống. Thấy ánh mắt của Hà Diệp, Nhất Minh bèn nói:
- Ví trong túi áo khoác anh.
Hà Diệp quay lại thò tay vào túi áo khoác anh. Nhất Minh lại nói:
- Là túi bên trong.
Hà Diệp cũng không nghĩ nhiều, kéo khóa áo khoác Nhất Minh lấy ví.
Nhất Minh khóe môi khẽ mỉm cười ranh mãnh.
Hà Diệp trả tiền xong, cô không để anh cúi xuống xách túi, tự cô cầm những món vừa mua. Đang định quay lại trả ví cho anh thì Nhất Minh liền nói:
- Em cầm đi.
Hà Diệp gấp ví, chợt nhận ra trong ví anh có hình chụp chung của ba người cô, anh cùng Minh Huy. Thoáng sững lại, trong ảnh, ba người thiếu niên, cô lọt thỏm giữa hai chàng trai cao lớn, cô bé có lúm đồng tiền cùng hai chàng trai cười rạng rỡ, hai người mặc đồng phục cấp ba, cô mặc đồng phục cấp hai. Khung cảnh chính là trường cấp hai của cô. Ánh nắng chói chang như năm tháng họ đã cùng đi qua, màu ảnh đã cũ nhưng nụ cười sẽ không phai.
Người phía sau chen lên tính tiền, Hà Diệp bèn rời đi để khỏi tắc đường.
Đi thêm một đoạn, Hà Diệp gập ví, nắm trong tay. Thêm một quãng, đường lớn, cũng thưa thớt hàng quán hơn vì đã sắp rời khỏi chợ. Nhất Minh liền sánh bước đi sóng vai cùng Hà Diệp. Liếc nhìn cô đăm chiêu, Nhất Minh khẽ đá chân cô. Hà Diệp dùng ánh mắt khó hiểu nhìn sang.
Nhất Minh: Anh thấy có một câu nói thế này: "Là đàn ông, cởi được áo phụ nữ thì phải khoác lên người cô ấy váy cười". Em nói xem. Khi nãy em cởi áo ánh, có phải cũng nên chịu trách nhiệm với anh không?
Hà Diệp:! - Tư duy gì vậy trời.
Hà Diệp quay sang: Em cũng đâu khiến anh tổn hại gì, đâu có thiệt thòi.
Nhất Minh: Cởi áo người ta giữa chợ mà kêu không tổn hại.
Hà Diệp không còn lý lẽ cãi lại liền nhếch mày hỏi anh: Vậy anh muốn em chịu trách nhiệm thế nào?
Nhất Minh cười xảo trá vì đạt được mục đích, cúi đầu xuống, nghiêng má về phía cô. Ánh nhìn thẳng tắp về phía trước tỏ vẻ chịu thiệt thòi.
Nhất Minh: Mặc dù cũng hơi thiệt thòi nhưng anh cũng sẽ chấp nhận chịu lỗ để em lãi.
Hà Diệp lấm lét nhìn xung quanh, nhón chân lên định nhanh chóng trả nợ thì bất ngờ Nhất Minh quay mặt lại, cùng cô chạm môi.
Cô ngạc nhiên tròn xoe mắt. Nhất Minh nhận ra hai tay đã chất đầy đồ. Để ánh mắt cô vẫn xoe tròn chưa kịp phản ứng, hững hờ nói:
- Anh lại chịu thiệt thêm một chút nữa.
Hà Diệp phản ứng lại, nhấc chân đá mông anh rồi quát:
- Anh, vô sỉ.
Nhất Minh cười khoái chí, lóc cóc đi sau lưng cô vợ nhỏ.
Thấy cô không để ý đến mình, Nhất Minh liền giả vờ vấp, la lên một tiếng:
- Aaaa~. - Nghe vừa có phần đau đớn, lại có chút tủi thân.
Hà Diệp liền lập tức quay lại hỏi:
- Anh sao vậy?
Nhất Minh khẽ nhíu máy tố cáo:
- Không sao. Do nhiều đồ, lại mải chú ý đi theo em nên suýt bị vấp một chút.
Quả nhiên mỹ nam kế liền có hiệu quả. Vẻ giận dỗi của Hà Diệp biến tan. Cô không nhịn được thả chậm bước chân, tại liên tục nói:
- Đưa em cầm cho.
Nhất Minh: Sắp ra tới xe rồi. Đi chậm một chút là được.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, Nhất Minh không nhịn được khóe môi kéo cao, vui vẻ ngập tràn. Cảm ơn bà nội cho con đi chợ với vợ.
Nhất Minh chờ Hà Diệp đến phiên chợ quê. Đồ sắm Tết được liệt kê trong tờ giấy dài, mỗi loại đều mua hai phần. Hà Diệp đi phía trước chọn đồ, Nhất Minh tay xách nách mang. Hà Diệp quay sang Nhất Minh hỏi:
- Đưa đồ em xách bớt cho đỡ nặng.
Nhất Minh: Có nặng sao?
Hà Diệp: Không nặng thật hả?
Nhất Minh suy nghĩ một chút, thả chậm bước chân rồi đáp: Quả thật có một thứ em có thể giúp anh cầm.
Hà Diệp nghe vậy chìa tay: Đưa em cầm cho.
Chỉ chờ có vậy Nhất Minh đan tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Hà Diệp, mười ngón đan xen, khăng khít không xa rời. Hà Diệp bật cười trêu gheo:
- Nặng quá.
Nói rồi tiếp tục tiến về phía trước. Đứng lại trước của tiệm lâu hơn sẽ bị mắng.
Thấy quần áo có vài mẫu khá đẹp. Hà Diệp lại kéo Nhất Minh vào xem thử.
Quả nhiên là chợ Tết, bước vào thong thả, bước ra kệ nệ. Ví tiền cũng vì vậy mà xẹp dần.
Mua đến quán nhỏ bán đồ khô, mộc nhĩ, nấm hương, tay Nhất Minh đã không còn chỗ chứa. Hà Diệp chọn đồ xong liền quay sang Nhất Minh. Vốn dĩ anh sẽ lấy ví trả tiền, nhưng thực sự đã không còn khoảng trống. Thấy ánh mắt của Hà Diệp, Nhất Minh bèn nói:
- Ví trong túi áo khoác anh.
Hà Diệp quay lại thò tay vào túi áo khoác anh. Nhất Minh lại nói:
- Là túi bên trong.
Hà Diệp cũng không nghĩ nhiều, kéo khóa áo khoác Nhất Minh lấy ví.
Nhất Minh khóe môi khẽ mỉm cười ranh mãnh.
Hà Diệp trả tiền xong, cô không để anh cúi xuống xách túi, tự cô cầm những món vừa mua. Đang định quay lại trả ví cho anh thì Nhất Minh liền nói:
- Em cầm đi.
Hà Diệp gấp ví, chợt nhận ra trong ví anh có hình chụp chung của ba người cô, anh cùng Minh Huy. Thoáng sững lại, trong ảnh, ba người thiếu niên, cô lọt thỏm giữa hai chàng trai cao lớn, cô bé có lúm đồng tiền cùng hai chàng trai cười rạng rỡ, hai người mặc đồng phục cấp ba, cô mặc đồng phục cấp hai. Khung cảnh chính là trường cấp hai của cô. Ánh nắng chói chang như năm tháng họ đã cùng đi qua, màu ảnh đã cũ nhưng nụ cười sẽ không phai.
Người phía sau chen lên tính tiền, Hà Diệp bèn rời đi để khỏi tắc đường.
Đi thêm một đoạn, Hà Diệp gập ví, nắm trong tay. Thêm một quãng, đường lớn, cũng thưa thớt hàng quán hơn vì đã sắp rời khỏi chợ. Nhất Minh liền sánh bước đi sóng vai cùng Hà Diệp. Liếc nhìn cô đăm chiêu, Nhất Minh khẽ đá chân cô. Hà Diệp dùng ánh mắt khó hiểu nhìn sang.
Nhất Minh: Anh thấy có một câu nói thế này: "Là đàn ông, cởi được áo phụ nữ thì phải khoác lên người cô ấy váy cười". Em nói xem. Khi nãy em cởi áo ánh, có phải cũng nên chịu trách nhiệm với anh không?
Hà Diệp:! - Tư duy gì vậy trời.
Hà Diệp quay sang: Em cũng đâu khiến anh tổn hại gì, đâu có thiệt thòi.
Nhất Minh: Cởi áo người ta giữa chợ mà kêu không tổn hại.
Hà Diệp không còn lý lẽ cãi lại liền nhếch mày hỏi anh: Vậy anh muốn em chịu trách nhiệm thế nào?
Nhất Minh cười xảo trá vì đạt được mục đích, cúi đầu xuống, nghiêng má về phía cô. Ánh nhìn thẳng tắp về phía trước tỏ vẻ chịu thiệt thòi.
Nhất Minh: Mặc dù cũng hơi thiệt thòi nhưng anh cũng sẽ chấp nhận chịu lỗ để em lãi.
Hà Diệp lấm lét nhìn xung quanh, nhón chân lên định nhanh chóng trả nợ thì bất ngờ Nhất Minh quay mặt lại, cùng cô chạm môi.
Cô ngạc nhiên tròn xoe mắt. Nhất Minh nhận ra hai tay đã chất đầy đồ. Để ánh mắt cô vẫn xoe tròn chưa kịp phản ứng, hững hờ nói:
- Anh lại chịu thiệt thêm một chút nữa.
Hà Diệp phản ứng lại, nhấc chân đá mông anh rồi quát:
- Anh, vô sỉ.
Nhất Minh cười khoái chí, lóc cóc đi sau lưng cô vợ nhỏ.
Thấy cô không để ý đến mình, Nhất Minh liền giả vờ vấp, la lên một tiếng:
- Aaaa~. - Nghe vừa có phần đau đớn, lại có chút tủi thân.
Hà Diệp liền lập tức quay lại hỏi:
- Anh sao vậy?
Nhất Minh khẽ nhíu máy tố cáo:
- Không sao. Do nhiều đồ, lại mải chú ý đi theo em nên suýt bị vấp một chút.
Quả nhiên mỹ nam kế liền có hiệu quả. Vẻ giận dỗi của Hà Diệp biến tan. Cô không nhịn được thả chậm bước chân, tại liên tục nói:
- Đưa em cầm cho.
Nhất Minh: Sắp ra tới xe rồi. Đi chậm một chút là được.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, Nhất Minh không nhịn được khóe môi kéo cao, vui vẻ ngập tràn. Cảm ơn bà nội cho con đi chợ với vợ.