Chương 1
Bỗng nhiên tôi có được thuật đọc tâm.
Tôi phát hiện mọi người xung quanh tôi đều bị ràng buộc bởi hệ thống, và được giao nhiệm vụ công lược rất nhiều người khác nhau.
Lúc tôi đang vui vẻ vì không bị dính chưởng, nhưng sau đó cũng bị rành buộc bởi hệ thống công lược rồi!!
Tôi: “?!”
Trong đầu tôi vang lên một giọng nói máy móc lạnh lùng của hệ thống: “Mục tiêu cần được ký chủ công lược là: Dung Đình.”
Dung Đình sao?
Đây không phải cmn là vị hôn phu luôn nói những lời đâm chọc với tôi đây sao?
Nhưng khi tôi vừa mới tiếp cận anh ấy.
" Độ hảo cảm đối với ký chủ là: 100!"
"Giá trị tình yêu: 100!"
"Chúc mừng ký chủ, cô đã công lược thành công!"
Tôi, người không làm gì cả: "..."
...
1.
【Tại sao! Tôi mang bữa sáng cho anh ta mỗi ngày! Tại sao độ hảo cảm của anh ta luôn ở mức 5! A a a a a a! 】
Tôi:"?!"
[Ôi thánh thần ơi! Nhiệm vụ này đơn giản không phải để cho con người thực hiện! Ai muốn làm thì làm đi! 】
Tôi:"……"
"Tần Vũ, sao cậu đứng đó ngơ ngác thế?"
Bạn thân Chu Vạn khẽ cau mày. [Sao hôm nay Tần Vũ ngốc thế? 】
Tôi nở nụ cười cứng ngắc: "Không, không sao đâu. Nhanh ăn sáng xong rồi vào lớp thôi."
[Làm sao mà không điên cho được! Không, không, không, tôi khá tốt! Giếc! Giếc!Giếc! Chếc hết cho lão nương!】
Một lần nữa tôi lại nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Chu Vạn đang cúi đầu nhai bánh bao, tôi khẳng định những lời này không phải phát ra từ miệng cô ấy!
[Ngày nào cũng phải học, tôi thực sự muốn cho nổ tung ngôi trường này!! 】
【Công lược... công lược mẹ nó chứ! Loại triết lý này của học thần Phó Chi là thứ mà người thường có thể hiểu được sao? Nếu không vẫn là ngầm giết chết anh ta, chúng tôi chết cùng nhau có tính là công lược thành công không? 】
Tôi kinh ngạc và xác nhận rằng đây không phải ảo giác của tôi, đây là giọng nói của Chu Vạn!
Tôi có Thuật đọc tâm từ khi nào vậy?!
2.
[Tôi thích dậy sớm, tôi cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Mỗi ngày mở mắt ra, tôi đều tự hỏi mình ba lần, Lý Tung có thích tôi không? Lý Tung có thích tôi không? Lý Tung có thích tôi không? 】
【Ồh! Độ hảo cảm của anh ta đối với tôi là 9! Chắc chắn là anh ta đang giở trò với tôi! M.á n.ó, tôi thề tôi sẽ quyến rũ anh ta đến chết. 】
Trần Hiên hơi nhếch môi, gõ gõ lên bàn của các bạn cùng lớp để biểu thị rằng bài tập sinh học đã đến lúc phải nộp.
Tôi vừa quay lại lớp: “…”
Tâm trạng của cậu ấy hình như cũng không tốt lắm.
Lý Tung? Đó không phải là đại ca của trường học sao?
Độ thiện cảm? Lại là công lược sao?
Tôi cúi đầu nhìn thiếu niên đang ngủ trên bàn, hàng mi dài hơi rũ xuống, tóc trên đầu được vuốt thẳng lên.
Ngăn kéo của anh bừa bộn, một bài toán được 47 điểm kẹp dưới cánh tay anh ta.
Trần Hiên mỉm cười bước tới, hít một hơi thật sâu rồi hét vào tai Lý Tung: "Lý Tung! Nộp bài tập sinh học ngay!!"
Lý Tung lập tức tỉnh lại.
Khuân mặt đẹp trai đầy tức giận, tựa hồ muốn tát cho Trần Hiên một cái: “Cmn!! Cậu có bệnh à?”
【Cảnh báo! Cảnh báo! Độ hảo cảm của Lý Tung -5, độ hảo cảm hiện tại là 4! 】
Trần Hiên ngoảng mặt làm ngơ, nụ cười cong thành một hình cung hoàn mỹ: "Đúng vậy, cậu có thuốc không?"
[Tôi đang không vui nên đừng nghĩ về điều đó nữa! Đừng nghĩ rằng tôi sẽ tha thứ cho cậu chỉ vì cậu là mục tiêu của tôi! 】
Lý Tung: "..."
Trần Hiên đưa tay về phía anh và nói: "Hoặc nộp bài tập sinh học ngay lập tức, hoặc hẹn gặp ở phòng giáo viên."
Lý Tung không nói một lời từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, viết tên và lớp của mình, sau đó không thèm nhìn câu hỏi chọn hết đáp án trắc nhiệm là B.
Tại sao tôi có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng?
Bởi vì tôi ngồi cạnh cậu ta chỉ cách một lối đi.
【Thật bực mình! Không hổ là học sinh giỏi trong mắt giáo viên! Nếu không phải lão tử không đánh nữ nhân, lão tử đã sớm đem ngươi nện trên tường!!】
[M.ẹ n.ó chứ, ai đề ra việc đọc sớm, ai phát minh ra bài tập về nhà!!]
Tôi:"……"
[Lại muốn lãng phí một tiết đọc sớm. Học cái gì lời nói đầu của Đằng Vương Các, cái này không phải nhìn một chút là có thể học thuộc sao? Nó chỉ đơn giản là tiêu tốn niềm đam mê của tôi đối với Ngữ Văn]. Phó Chi mở cuốn sách Ngữ Văn, liếc nhìn một cái rồi đóng lại.
[Vẫn là làm trộm đề thi Vật Lý đi. Câu hỏi cuối lúc nào cũng rất khó, hy vọng có thể giải được nó trong vòng 5 phút. 】
Hóa ra thế giới nội tâm của học thần Phó Chi là như vậy sao?
【Dạo này ngày nào cũng có bạn nữ mang bữa sáng cho tôi? Tên cô ấy là gì? Chu... Chu gì nhỉ? Cô ấy có phải là đang thích tôi? Không được, sở thích duy nhất của tôi là học tập. 】
Tôi hoàn toàn không nói nên lời, anh ta nhìn thoáng qua là có thể nhớ hết lời tựa của Đằng Vương Các, nhưng thậm chí còn không nhớ nổi tên Chu Vạn, người mỗi ngày mang bữa sáng cho mình, Phó Chi, cậu như vậy được sao?
【Cảnh báo! Cảnh báo! Độ hảo cảm của Phó Chi: -2! Độ hảo cảm hiện tại: 3! 】
Chu Vạn: "..."
Trong lòng tôi cười lạnh: “chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu, hãy chờ xem”.
3.
Cô bạn tốt Vạn Tình của tôi đang ngồi đọc sách một cách nghiêm túc, nhưng mà tiếng lòng của cô ấy lại là: [Cái gì?! Mục tiêu công lược của tôi có phải là em trai của người hàng xóm bên cạnh không?!】
【 Đúng vậy! ký chủ, mức độ ưa thích ban đầu của anh ta đối với cô là: 20.】
Tôi hơi sốc, một hệ thống ràng buộc khác? Tuy nhiên, độ thiện cảm này cũng khá cao so với hai người trước!
【 Tôi không muốn công lược mục tiêu này, cút!】
【 Nếu vậy, hệ thống sẽ tiến hành xóa bỏ bạn.】
Vạn Tình liếc nhìn chiếc bàn chất đầy bài kiểm tra cho các môn học khác nhau, cũng như một đống bút đã hết mực. Ngoài ra, còn có bảy câu hỏi trắc nghiệm cùng các câu hỏi trong phần hóa học của bài khoa học tổng hợp đều sai.
Cô ngơ ngác lấy ra một quyển bài tập màu vàng, bắt đầu trả lời câu hỏi: [Vậy tôi phải nói cảm ơn rồi!. 】
[Động vật cấp ba còn tệ hơn cả dã thú, chúng sẽ yêu bạn đến chết nhưng bạn chỉ yêu chúng khi còn sống! 】
Hệ thống: "…"
4.
Sau khi tôi có được Thuật đọc tâm.
Tôi nhận thấy rằng hầu hết những người xung quanh tôi đều bị ràng buộc bởi hệ thống công lược và cần phải cố gắng thu được độ hảo cảm của đối tượng!
Tôi không hiểu điều đó, nhưng rất là kinh ngạc.
Có những người giống như ba người bạn trên của tôi, nằm tại chỗ, la hét và phát điên, cũng có những người lo lắng, buồn bã, quý trọng mạng sống của mình và làm mọi cách để tấn công mục tiêu được chỉ định.
[Ký chủ, xin hãy kiềm chế bản thân! Tôi yêu cầu cô đi công lược cậu ta, không phải đi giảm độ thiện cảm của cậu ta! 】
【Kiềm chế c.on m.ẹ cậu! 】Trần Hiên bề ngoài trông có vẻ bình thường, nhưng đầu bút xuyên qua tờ giấy nháp đã chứng tỏ nội tâm cô ấy đang nóng nẩy.
【 Công lược anh ta có lợi ích gì cho tôi! Anh ta chỉ có khuôn mặt xinh đẹp còn tổng điểm trong kỳ thi hàng tháng chỉ hơn 300 hoặc 400 điểm! Chướng ngại vật khiến tôi không thể đi tới 985! Áp lực của kỳ thi tuyển sinh đại học đã quá lớn rồi, việc anh ta cướp đi thời gian của tôi đơn giản là một tội ác không thể tha thứ! 】
* 985: Để chỉ các trường top đầu ở bên Trung
[ Hệ thống, tôi nói thẳng cho cậu biết, không phải là cậu chết, thì chính là tôi chết, hoặc là anh ta chết! 】
Hệ thống:"…"
Tôi phát hiện mọi người xung quanh tôi đều bị ràng buộc bởi hệ thống, và được giao nhiệm vụ công lược rất nhiều người khác nhau.
Lúc tôi đang vui vẻ vì không bị dính chưởng, nhưng sau đó cũng bị rành buộc bởi hệ thống công lược rồi!!
Tôi: “?!”
Trong đầu tôi vang lên một giọng nói máy móc lạnh lùng của hệ thống: “Mục tiêu cần được ký chủ công lược là: Dung Đình.”
Dung Đình sao?
Đây không phải cmn là vị hôn phu luôn nói những lời đâm chọc với tôi đây sao?
Nhưng khi tôi vừa mới tiếp cận anh ấy.
" Độ hảo cảm đối với ký chủ là: 100!"
"Giá trị tình yêu: 100!"
"Chúc mừng ký chủ, cô đã công lược thành công!"
Tôi, người không làm gì cả: "..."
...
1.
【Tại sao! Tôi mang bữa sáng cho anh ta mỗi ngày! Tại sao độ hảo cảm của anh ta luôn ở mức 5! A a a a a a! 】
Tôi:"?!"
[Ôi thánh thần ơi! Nhiệm vụ này đơn giản không phải để cho con người thực hiện! Ai muốn làm thì làm đi! 】
Tôi:"……"
"Tần Vũ, sao cậu đứng đó ngơ ngác thế?"
Bạn thân Chu Vạn khẽ cau mày. [Sao hôm nay Tần Vũ ngốc thế? 】
Tôi nở nụ cười cứng ngắc: "Không, không sao đâu. Nhanh ăn sáng xong rồi vào lớp thôi."
[Làm sao mà không điên cho được! Không, không, không, tôi khá tốt! Giếc! Giếc!Giếc! Chếc hết cho lão nương!】
Một lần nữa tôi lại nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Chu Vạn đang cúi đầu nhai bánh bao, tôi khẳng định những lời này không phải phát ra từ miệng cô ấy!
[Ngày nào cũng phải học, tôi thực sự muốn cho nổ tung ngôi trường này!! 】
【Công lược... công lược mẹ nó chứ! Loại triết lý này của học thần Phó Chi là thứ mà người thường có thể hiểu được sao? Nếu không vẫn là ngầm giết chết anh ta, chúng tôi chết cùng nhau có tính là công lược thành công không? 】
Tôi kinh ngạc và xác nhận rằng đây không phải ảo giác của tôi, đây là giọng nói của Chu Vạn!
Tôi có Thuật đọc tâm từ khi nào vậy?!
2.
[Tôi thích dậy sớm, tôi cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Mỗi ngày mở mắt ra, tôi đều tự hỏi mình ba lần, Lý Tung có thích tôi không? Lý Tung có thích tôi không? Lý Tung có thích tôi không? 】
【Ồh! Độ hảo cảm của anh ta đối với tôi là 9! Chắc chắn là anh ta đang giở trò với tôi! M.á n.ó, tôi thề tôi sẽ quyến rũ anh ta đến chết. 】
Trần Hiên hơi nhếch môi, gõ gõ lên bàn của các bạn cùng lớp để biểu thị rằng bài tập sinh học đã đến lúc phải nộp.
Tôi vừa quay lại lớp: “…”
Tâm trạng của cậu ấy hình như cũng không tốt lắm.
Lý Tung? Đó không phải là đại ca của trường học sao?
Độ thiện cảm? Lại là công lược sao?
Tôi cúi đầu nhìn thiếu niên đang ngủ trên bàn, hàng mi dài hơi rũ xuống, tóc trên đầu được vuốt thẳng lên.
Ngăn kéo của anh bừa bộn, một bài toán được 47 điểm kẹp dưới cánh tay anh ta.
Trần Hiên mỉm cười bước tới, hít một hơi thật sâu rồi hét vào tai Lý Tung: "Lý Tung! Nộp bài tập sinh học ngay!!"
Lý Tung lập tức tỉnh lại.
Khuân mặt đẹp trai đầy tức giận, tựa hồ muốn tát cho Trần Hiên một cái: “Cmn!! Cậu có bệnh à?”
【Cảnh báo! Cảnh báo! Độ hảo cảm của Lý Tung -5, độ hảo cảm hiện tại là 4! 】
Trần Hiên ngoảng mặt làm ngơ, nụ cười cong thành một hình cung hoàn mỹ: "Đúng vậy, cậu có thuốc không?"
[Tôi đang không vui nên đừng nghĩ về điều đó nữa! Đừng nghĩ rằng tôi sẽ tha thứ cho cậu chỉ vì cậu là mục tiêu của tôi! 】
Lý Tung: "..."
Trần Hiên đưa tay về phía anh và nói: "Hoặc nộp bài tập sinh học ngay lập tức, hoặc hẹn gặp ở phòng giáo viên."
Lý Tung không nói một lời từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, viết tên và lớp của mình, sau đó không thèm nhìn câu hỏi chọn hết đáp án trắc nhiệm là B.
Tại sao tôi có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng?
Bởi vì tôi ngồi cạnh cậu ta chỉ cách một lối đi.
【Thật bực mình! Không hổ là học sinh giỏi trong mắt giáo viên! Nếu không phải lão tử không đánh nữ nhân, lão tử đã sớm đem ngươi nện trên tường!!】
[M.ẹ n.ó chứ, ai đề ra việc đọc sớm, ai phát minh ra bài tập về nhà!!]
Tôi:"……"
[Lại muốn lãng phí một tiết đọc sớm. Học cái gì lời nói đầu của Đằng Vương Các, cái này không phải nhìn một chút là có thể học thuộc sao? Nó chỉ đơn giản là tiêu tốn niềm đam mê của tôi đối với Ngữ Văn]. Phó Chi mở cuốn sách Ngữ Văn, liếc nhìn một cái rồi đóng lại.
[Vẫn là làm trộm đề thi Vật Lý đi. Câu hỏi cuối lúc nào cũng rất khó, hy vọng có thể giải được nó trong vòng 5 phút. 】
Hóa ra thế giới nội tâm của học thần Phó Chi là như vậy sao?
【Dạo này ngày nào cũng có bạn nữ mang bữa sáng cho tôi? Tên cô ấy là gì? Chu... Chu gì nhỉ? Cô ấy có phải là đang thích tôi? Không được, sở thích duy nhất của tôi là học tập. 】
Tôi hoàn toàn không nói nên lời, anh ta nhìn thoáng qua là có thể nhớ hết lời tựa của Đằng Vương Các, nhưng thậm chí còn không nhớ nổi tên Chu Vạn, người mỗi ngày mang bữa sáng cho mình, Phó Chi, cậu như vậy được sao?
【Cảnh báo! Cảnh báo! Độ hảo cảm của Phó Chi: -2! Độ hảo cảm hiện tại: 3! 】
Chu Vạn: "..."
Trong lòng tôi cười lạnh: “chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu, hãy chờ xem”.
3.
Cô bạn tốt Vạn Tình của tôi đang ngồi đọc sách một cách nghiêm túc, nhưng mà tiếng lòng của cô ấy lại là: [Cái gì?! Mục tiêu công lược của tôi có phải là em trai của người hàng xóm bên cạnh không?!】
【 Đúng vậy! ký chủ, mức độ ưa thích ban đầu của anh ta đối với cô là: 20.】
Tôi hơi sốc, một hệ thống ràng buộc khác? Tuy nhiên, độ thiện cảm này cũng khá cao so với hai người trước!
【 Tôi không muốn công lược mục tiêu này, cút!】
【 Nếu vậy, hệ thống sẽ tiến hành xóa bỏ bạn.】
Vạn Tình liếc nhìn chiếc bàn chất đầy bài kiểm tra cho các môn học khác nhau, cũng như một đống bút đã hết mực. Ngoài ra, còn có bảy câu hỏi trắc nghiệm cùng các câu hỏi trong phần hóa học của bài khoa học tổng hợp đều sai.
Cô ngơ ngác lấy ra một quyển bài tập màu vàng, bắt đầu trả lời câu hỏi: [Vậy tôi phải nói cảm ơn rồi!. 】
[Động vật cấp ba còn tệ hơn cả dã thú, chúng sẽ yêu bạn đến chết nhưng bạn chỉ yêu chúng khi còn sống! 】
Hệ thống: "…"
4.
Sau khi tôi có được Thuật đọc tâm.
Tôi nhận thấy rằng hầu hết những người xung quanh tôi đều bị ràng buộc bởi hệ thống công lược và cần phải cố gắng thu được độ hảo cảm của đối tượng!
Tôi không hiểu điều đó, nhưng rất là kinh ngạc.
Có những người giống như ba người bạn trên của tôi, nằm tại chỗ, la hét và phát điên, cũng có những người lo lắng, buồn bã, quý trọng mạng sống của mình và làm mọi cách để tấn công mục tiêu được chỉ định.
[Ký chủ, xin hãy kiềm chế bản thân! Tôi yêu cầu cô đi công lược cậu ta, không phải đi giảm độ thiện cảm của cậu ta! 】
【Kiềm chế c.on m.ẹ cậu! 】Trần Hiên bề ngoài trông có vẻ bình thường, nhưng đầu bút xuyên qua tờ giấy nháp đã chứng tỏ nội tâm cô ấy đang nóng nẩy.
【 Công lược anh ta có lợi ích gì cho tôi! Anh ta chỉ có khuôn mặt xinh đẹp còn tổng điểm trong kỳ thi hàng tháng chỉ hơn 300 hoặc 400 điểm! Chướng ngại vật khiến tôi không thể đi tới 985! Áp lực của kỳ thi tuyển sinh đại học đã quá lớn rồi, việc anh ta cướp đi thời gian của tôi đơn giản là một tội ác không thể tha thứ! 】
* 985: Để chỉ các trường top đầu ở bên Trung
[ Hệ thống, tôi nói thẳng cho cậu biết, không phải là cậu chết, thì chính là tôi chết, hoặc là anh ta chết! 】
Hệ thống:"…"