Chương 2
5.
May quá, thật may là tôi không bị ràng buộc vào cái hệ thống chết tiệt này.
Đây vẫn thời kì quan trọng của năm học cấp ba.
Nếu không tôi sẽ phát điên mất!
Nhưng rất nhanh, tôi liền không cười nổi nữa.
Sau kỳ nghỉ hàng tháng, tôi đang định rủ bạn bè đi xem phim để giải tỏa căng thẳng thì chợt nghe trong đầu xuất hiện một âm thanh điện tử.
Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm không tốt
[Hệ thống 945 đã trói định thành công với ký chủ! 】
[Tên ký chủ: Tần Vũ]
[Giới tính: Nữ]
[Danh tính: Học sinh trung học]
[Mục tiêu công lược: Dung Đình]
[Độ hảo cảm ban đầu: Không xác định (được kích hoạt khi cả hai bên gặp nhau)]
[Giá trị tình yêu ban đầu: không xác định (được kích hoạt khi cả hai bên gặp nhau) 】
Tôi: "?!"
Dung Đình?!
Đây chẳng phải là người mà bố mẹ tôi đã chọn cho tôi kết hôn sao, vị hôn phu của tôi?
Nhưng từ nhỏ anh ta đã không thích tôi.
Bình tĩnh và thờ ơ, lạnh lùng như băng.
Trong mắt anh, vị hôn thê là tôi cũng không khác gì con chó, con mèo trên đường vậy.
Tôi công lược anh ta?
A?
Hệ thống, cậu không đùa chứ?
Tôi đang định phản kháng: "Tôi không ——"
[Nếu công lược thành công, phần thưởng là 100 triệu nhân dân tệ. 】
Tôi: "!"
Tôi trong nháy mắt được xoa dịu lại.
Đó là 100 triệu!
Đừng nói anh ta đang là vị hôn phu của tôi, ngay cả không phải, tôi cũng có thể đi quyến rũ anh ta ngay lập tức!.
Buồn cười thật, có ai vì liêm sỉ mà ngay cả tiền cũng không cần cơ chứ?
6.
Tôi học ở trường trung học cơ sở số 2 Nam Thành.
Dung Đình học tại trường trung học cơ sở số 1 Nam Thành.
Có một điều khiến tôi rất khó hiểu, ban đầu tôi muốn vào trường cấp ba cơ sở số 1, nhưng vì một số lý do khiến tôi sửa lại nguyện vọng trường học, Dung Đình vốn không cho tôi sắc mặt tốt, sau chuyện này mặt lại càng thúi hơn.
Tôi: "?!"
Tôi học trường cấp ba nào có liên quan gì đến anh ta sao?
Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn, độ hảo cảm của Dung Đình đối với tôi tuyệt đối là số âm!
Giá trị tình yêu không cần phải nghĩ tới.
Nhưng vì tiền, tôi vẫn có thể cưới một người đàn ông, ah phi, tôi sẽ vượt qua thử thách!!
7.
Thế là, tôi liền gõ cửa nhà anh ta.
Cậu thiếu niên đẹp trai lạnh lùng mở cửa, vừa nhìn thấy tôi, trong đôi mắt bình tĩnh của anh ta dường như có gợn sóng.
[Đing—cảnh cuộc gặp đầu tiên đã được kích hoạt!
[Độ hảo cảm đang được kiểm tra...]
[Giá trị tình yêu đang được kiểm tra...]
[Mục tiêu nhân vật: Dung Đình 】
[Độ hảo cảm: 100! 】
[Giá trị tình yêu: 100! 】
[Chúc mừng ký chủ công lược thành công! Thời gian công lược: 0,01 Giây! 】
[Trở thành ký chủ đầu tiên trong lịch sử công lược đối tượng nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất!】
Tôi: "?!"
$100 triệu nhân dân tệ đã được chuyển! Xin chú ý kiểm tra và nhận! Ký chủ yên tâm, phần thưởng nhiệm vụ này sẽ được coi là thu nhập hợp pháp, chúc cô có một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai! 】
Tôi không làm gì cả: "..."
Sau đó, điện thoại của tôi đột nhiên rung lên, tựa hồ có tin nhắn nào đó được gửi tới.
A cái này?
Trăm triệu nhân dân tệ cứ thế mà vào tay?
Nhưng mà, không đợi tôi kịp phản ứng.
Một điều thậm chí còn sốc hơn đã xảy ra với tôi.
[Hệ thống 085 được liên kết thành công với Ký chủ. 】
[Tên ký chủ: Dung Đình]
[Giới tính: Nam]
[Danh tính: Học sinh trung học]
[Mục tiêu công lược: Tần Vũ]
[Độ thiện cảm ban đầu: đang kiểm tra...]
[Giá trị tình yêu ban đầu: đang kiểm tra...]
[Kiểm tra thành công! 】
[Độ hảo cảm: 5]
[Giá trị tình yêu: 0]
[Cảnh báo! Cảnh báo! Độ thiện cảm phát hiện lỗi! Đang kiểm tra lại...]
[Kiểm tra thành công! 】
[Độ hảo cảm: 100!]
[Giá trị tình yêu: 0]
Hệ thống 085: [???]
Dung Đình: "???"
Tôi: "..."
Hệ thống 945: [...]
Hệ thống 085 cảm thấy vô cùng khó hiểu, không nhịn được hỏi: [Xin chào ký chủ, cậu làm sao có thể khiến độ hảo cảm của mục tiêu công lược là 100, mà giá trị tình yêu chỉ có 0? Cậu biết đấy, giá trị của tình yêu bao gồm cả độ hảo cảm, nói chung hai dữ liệu này tỷ lệ thuận với nhau. Điều này chưa bao giờ xảy ra với bất kỳ ký chủ nào mà tôi liên kết, cậu đây là?】
Dung Đình im lặng.
Tôi cũng im lặng.
Đột nhiên không khí bị thống trị bởi sự yên tĩnh đến kỳ lạ.
8.
"Tần Vũ, cậu tìm tôi có việc gì sao?" Dung Đình quả thực chính là Dung Đình. Ngay cả khi đột nhiên bị trói buộc vào hệ thống công lược, ngoại trừ sự im lặng lúc đầu, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng thờ ơ, không để lộ chút manh mối nào.
[Cậu là ai?] Một giọng nói lạnh như băng lọt vào tai tôi.
[Ký chủ, tôi là hệ thống công lược! Mục tiêu công lược của cậu là Tần Vũ. Chỉ cần cậu khiến cô ấy đạt độ hảo cảm và giá trị tình yêu là 100, hệ thống sẽ thưởng cho cậu 500 triệu nhân dân tệ! 】
Tôi hóa đá.
???
[Hệ thống 945! Tại sao anh ta công lược thành công lại được thưởng 500 triệu nhân dân tệ! Mà tôi chỉ bằng một phần năm của anh ta!] Trong lòng tôi đang vô cùng tức giận, cái này có thể cân bằng tâm lý được sao, tất nhiên là không thể a!!!
[A, ký chủ, anh ta bị ràng buộc với hệ thống 085, là một trong những hệ thống thế hệ đầu có quyền hạn tài trợ cao hơn, vậy nên…] hệ thống 945 giải thích một cách yếu ớt.
Rất tức giận!
[Hệ thống, cậu có thể nhìn xem, hiện tại tôi đang sống ở đâu?] Dung Đình hơi nhướng mày: [Cậu cảm thấy tôi thiếu tiền sao?]
Đúng thật là không thiếu tiền.
Căn biệt thự trước mặt thuộc về gia đình Dung Đình.
Hàng rào gỗ màu trắng, mái nhà cao màu nâu, con đường được lát đá cuội và những bãi cỏ tươi tốt xanh mướt.
Gia đình Dung Đình có vô số biệt thự như thế này.
Nó đơn giản là vô nhân đạo.
Dung con me no Đình! Cậu thật biết cách đả kích người!
Hệ thống 085 im lặng.
"Có một số câu hỏi tôi hơi thắc mắc, chỉ nghe nói cậu là học bá của trường trung học cơ sở số 1 Nam Thành. Nên muốn tới hỏi cậu một chút!" Tôi vốn là có chuẩn bị mà đến, hướng cậu ta cười ngượng ngùng một tiếng.
"Vào đi."
Dung Đình mở cửa rộng hơn một chút, tôi xách cặp đi vào.
[Tần Vũ cậu đến gặp tớ! Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên! Tớ cảm thấy rất vui!!] Giọng nam sinh từ lạnh lùng trầm thấp chuyển sang trong trẻo vui vẻ
Tôi: "?" Cậu ta có chút không thích hợp.
[Tần Vũ cậu muốn hỏi cái gì? Đừng cho là tớ không biết cậu cũng là học sinh đứng đầu trường trung học cơ sở số 2 Nam Thành! Đã từng đạt giải nhất trong cuộc thi vật lý! Cậu 800 năm đều không đến tìm tớ. Được rồi, mục đích lần này tìm tớ là gì?]
Sau khi nghe những lời này, tôi lập tức chột dạ lảo đảo một chút.
Mục đích là gì? Tất nhiên là vì công lược cậu để lấy được 100 triệu nhân dân tệ đó nha!
Nhưng giờ tiền đã được tới tay, nói một cách logic thì tôi hẳn là lập tức nhấc quần lên và trở mặt không quen biết.
[Có lẽ nào? Là…cô ấy cũng thích tôi?]
Tôi: “…” Anh Đình, anh nghĩ thế nào?
[Ký chủ, xin hãy tỉnh lại đi! Cô ấy chỉ có giá trị hảo cảm với cậu là: 100, nhưng giá trị tình yêu của cô ấy bằng 0! Cô ấy không thích cậu một chút nào!]
[Hệ thống của cậu có vấn đề đúng không? Giá trị hảo cảm đạt max điểm thì sao có thể không thích tôi! Cô ấy! Chắc chắn là! Thích tôi!] Dung Đình trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng cậu đang điên cuồng gào thét, không muốn chấp nhận hiện thực.
Một lời khó nói hết: Sự tự tin của người này đúng là từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi.
Dung Đình hỏi: "Cậu muốn vào phòng tớ hay lên phòng khách?"
Tôi do dự một chút: "Ở phòng khách đi."
Dung Đình không nói gì, tôi mở cặp từ bên trong lấy ra mấy tờ bài thi--
[Tại sao cô ấy không muốn đến phòng tôi! Tại sao cô ấy không muốn đến phòng tôi! Rõ ràng khi cô ấy còn nhỏ rất thích vào phòng tôi! Khi còn bé chúng tôi cùng nhau chơi trò gia đình, cô ấy giả làm công chúa, còn tôi giả làm hiệp sĩ. Tôi nói tôi sẽ bảo vệ cô ấy suốt quãng đời còn lại, cô ấy cũng nói đồng ý, cô ấy sao có thể không yêu tôi] Giọng nói có vài tia ủy khuất.
Tay tôi dừng lại, kém chút xé rách bài thi.
Chuyện xảy ra tám trăm năm trước, cậu ta thế mà còn nhớ rõ?!
Khi còn nhỏ, tôi và Dung Đình được bố mẹ công nhận là con dâu/con rể, hai nhà khá thân thiết, tôi thường đến nhà anh cọ cơm và quấn lấy cậu bé lạnh lùng đòi chơi cùng.
Anh sẽ bảo vệ em suốt đời! Đó rõ ràng là một câu nói trong bộ phim ngôn tình!
Chỉ cần cậu ta nói câu đó với giọng điệu nhẹ nhàng hơn và nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, mà không phải cái nhìn lạnh lùng không chút cảm xúc nào, tôi cũng sẽ không nghĩ rằng cậu ta ghét tôi!
Chỉ cần nhìn cái bản mặt dường như ai cũng thiếu cậu ra mấy trăm vạn. Tôi có thể nhận ra cậu ta yêu tôi? Đó không phải là có bệnh sao!!
[Ký chủ, cô đối với đối tượng công lược độ hảo cảm ban đầu là 5?] Hệ thống 945 cẩn thận từng li từng tí hỏi.
[Anh ta đẹp trai!] Tôi thực tế nói, [Mặc dù khuôn mặt của anh ta bị liệt nhưng anh ta thực sự rất đẹp trai. 】
[Sau đó đột nhiên tăng lên 95 điểm, hẳn là vì 100 triệu mà anh ta miễn phí đưa tôi, điều này khiến cho hảo cảm của tôi đối với anh ta tăng lên mạnh mẽ. 】
Thật khó để tôi không yêu mến một Thần Tài như vậy.
Hệ thống 945: "..."
"Câu hỏi này?"
Tôi chỉ vào câu hỏi cuối cùng ở cuối bài tập toán.
Tôi học rất giỏi hóa học và vật lý, nhưng toán học lại hơi kém một chút.
[Câu hỏi này tôi biết, cuối cùng có thể cùng Tiểu Vũ tiếp xúc gần gũi?! A a!】
Bên tai có chút ồn.
Dung Đình vẽ hai đường phụ tuyến, khuân mặt nghiêm túc giải thích cho tôi.
[A, có phải tôi giảng quá nhanh hay không? Tiểu Vũ có hiểu được không? Tiểu Vũ rất thông minh, cô ấy khẳng định hiểu được! Tôi có phương pháp giải đơn giản hơn, nhưng phải sử dụng định lý giá trị trung bình Lagrange………]
Tôi: Cảm ơn, tôi không cần.
Dung Đình có chút cứng ngắc hỏi: "Cậu hiểu không?"
Tôi gật đầu, ngược lại là nghe hiểu.
Nhưng.
Thấy các bước giải bài toán chiếm gần nửa tờ giấy nháp, tôi nói: “Bỏ mấy điểm này đi, dù sao tôi cũng là người đứng đầu toàn cấp.”
Dung Đình có một ưu điểm rất tốt, mặc dù bề ngoài luôn lạnh lùng, nhưng ít nhất dựa trên tính khí và chỉ số IQ của mình, anh ấy chưa bao giờ vô cớ chế giễu người khác.
Nghĩ lại trước đó tôi đã hỏi Phó Chi một đề toán, Phó Chi trực tiếp bỏ qua hai ba bước trình tự, trực tiếp đưa ra đáp án, khiến tôi bối rối.
(...)
May quá, thật may là tôi không bị ràng buộc vào cái hệ thống chết tiệt này.
Đây vẫn thời kì quan trọng của năm học cấp ba.
Nếu không tôi sẽ phát điên mất!
Nhưng rất nhanh, tôi liền không cười nổi nữa.
Sau kỳ nghỉ hàng tháng, tôi đang định rủ bạn bè đi xem phim để giải tỏa căng thẳng thì chợt nghe trong đầu xuất hiện một âm thanh điện tử.
Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm không tốt
[Hệ thống 945 đã trói định thành công với ký chủ! 】
[Tên ký chủ: Tần Vũ]
[Giới tính: Nữ]
[Danh tính: Học sinh trung học]
[Mục tiêu công lược: Dung Đình]
[Độ hảo cảm ban đầu: Không xác định (được kích hoạt khi cả hai bên gặp nhau)]
[Giá trị tình yêu ban đầu: không xác định (được kích hoạt khi cả hai bên gặp nhau) 】
Tôi: "?!"
Dung Đình?!
Đây chẳng phải là người mà bố mẹ tôi đã chọn cho tôi kết hôn sao, vị hôn phu của tôi?
Nhưng từ nhỏ anh ta đã không thích tôi.
Bình tĩnh và thờ ơ, lạnh lùng như băng.
Trong mắt anh, vị hôn thê là tôi cũng không khác gì con chó, con mèo trên đường vậy.
Tôi công lược anh ta?
A?
Hệ thống, cậu không đùa chứ?
Tôi đang định phản kháng: "Tôi không ——"
[Nếu công lược thành công, phần thưởng là 100 triệu nhân dân tệ. 】
Tôi: "!"
Tôi trong nháy mắt được xoa dịu lại.
Đó là 100 triệu!
Đừng nói anh ta đang là vị hôn phu của tôi, ngay cả không phải, tôi cũng có thể đi quyến rũ anh ta ngay lập tức!.
Buồn cười thật, có ai vì liêm sỉ mà ngay cả tiền cũng không cần cơ chứ?
6.
Tôi học ở trường trung học cơ sở số 2 Nam Thành.
Dung Đình học tại trường trung học cơ sở số 1 Nam Thành.
Có một điều khiến tôi rất khó hiểu, ban đầu tôi muốn vào trường cấp ba cơ sở số 1, nhưng vì một số lý do khiến tôi sửa lại nguyện vọng trường học, Dung Đình vốn không cho tôi sắc mặt tốt, sau chuyện này mặt lại càng thúi hơn.
Tôi: "?!"
Tôi học trường cấp ba nào có liên quan gì đến anh ta sao?
Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn, độ hảo cảm của Dung Đình đối với tôi tuyệt đối là số âm!
Giá trị tình yêu không cần phải nghĩ tới.
Nhưng vì tiền, tôi vẫn có thể cưới một người đàn ông, ah phi, tôi sẽ vượt qua thử thách!!
7.
Thế là, tôi liền gõ cửa nhà anh ta.
Cậu thiếu niên đẹp trai lạnh lùng mở cửa, vừa nhìn thấy tôi, trong đôi mắt bình tĩnh của anh ta dường như có gợn sóng.
[Đing—cảnh cuộc gặp đầu tiên đã được kích hoạt!
[Độ hảo cảm đang được kiểm tra...]
[Giá trị tình yêu đang được kiểm tra...]
[Mục tiêu nhân vật: Dung Đình 】
[Độ hảo cảm: 100! 】
[Giá trị tình yêu: 100! 】
[Chúc mừng ký chủ công lược thành công! Thời gian công lược: 0,01 Giây! 】
[Trở thành ký chủ đầu tiên trong lịch sử công lược đối tượng nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất!】
Tôi: "?!"
$100 triệu nhân dân tệ đã được chuyển! Xin chú ý kiểm tra và nhận! Ký chủ yên tâm, phần thưởng nhiệm vụ này sẽ được coi là thu nhập hợp pháp, chúc cô có một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai! 】
Tôi không làm gì cả: "..."
Sau đó, điện thoại của tôi đột nhiên rung lên, tựa hồ có tin nhắn nào đó được gửi tới.
A cái này?
Trăm triệu nhân dân tệ cứ thế mà vào tay?
Nhưng mà, không đợi tôi kịp phản ứng.
Một điều thậm chí còn sốc hơn đã xảy ra với tôi.
[Hệ thống 085 được liên kết thành công với Ký chủ. 】
[Tên ký chủ: Dung Đình]
[Giới tính: Nam]
[Danh tính: Học sinh trung học]
[Mục tiêu công lược: Tần Vũ]
[Độ thiện cảm ban đầu: đang kiểm tra...]
[Giá trị tình yêu ban đầu: đang kiểm tra...]
[Kiểm tra thành công! 】
[Độ hảo cảm: 5]
[Giá trị tình yêu: 0]
[Cảnh báo! Cảnh báo! Độ thiện cảm phát hiện lỗi! Đang kiểm tra lại...]
[Kiểm tra thành công! 】
[Độ hảo cảm: 100!]
[Giá trị tình yêu: 0]
Hệ thống 085: [???]
Dung Đình: "???"
Tôi: "..."
Hệ thống 945: [...]
Hệ thống 085 cảm thấy vô cùng khó hiểu, không nhịn được hỏi: [Xin chào ký chủ, cậu làm sao có thể khiến độ hảo cảm của mục tiêu công lược là 100, mà giá trị tình yêu chỉ có 0? Cậu biết đấy, giá trị của tình yêu bao gồm cả độ hảo cảm, nói chung hai dữ liệu này tỷ lệ thuận với nhau. Điều này chưa bao giờ xảy ra với bất kỳ ký chủ nào mà tôi liên kết, cậu đây là?】
Dung Đình im lặng.
Tôi cũng im lặng.
Đột nhiên không khí bị thống trị bởi sự yên tĩnh đến kỳ lạ.
8.
"Tần Vũ, cậu tìm tôi có việc gì sao?" Dung Đình quả thực chính là Dung Đình. Ngay cả khi đột nhiên bị trói buộc vào hệ thống công lược, ngoại trừ sự im lặng lúc đầu, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng thờ ơ, không để lộ chút manh mối nào.
[Cậu là ai?] Một giọng nói lạnh như băng lọt vào tai tôi.
[Ký chủ, tôi là hệ thống công lược! Mục tiêu công lược của cậu là Tần Vũ. Chỉ cần cậu khiến cô ấy đạt độ hảo cảm và giá trị tình yêu là 100, hệ thống sẽ thưởng cho cậu 500 triệu nhân dân tệ! 】
Tôi hóa đá.
???
[Hệ thống 945! Tại sao anh ta công lược thành công lại được thưởng 500 triệu nhân dân tệ! Mà tôi chỉ bằng một phần năm của anh ta!] Trong lòng tôi đang vô cùng tức giận, cái này có thể cân bằng tâm lý được sao, tất nhiên là không thể a!!!
[A, ký chủ, anh ta bị ràng buộc với hệ thống 085, là một trong những hệ thống thế hệ đầu có quyền hạn tài trợ cao hơn, vậy nên…] hệ thống 945 giải thích một cách yếu ớt.
Rất tức giận!
[Hệ thống, cậu có thể nhìn xem, hiện tại tôi đang sống ở đâu?] Dung Đình hơi nhướng mày: [Cậu cảm thấy tôi thiếu tiền sao?]
Đúng thật là không thiếu tiền.
Căn biệt thự trước mặt thuộc về gia đình Dung Đình.
Hàng rào gỗ màu trắng, mái nhà cao màu nâu, con đường được lát đá cuội và những bãi cỏ tươi tốt xanh mướt.
Gia đình Dung Đình có vô số biệt thự như thế này.
Nó đơn giản là vô nhân đạo.
Dung con me no Đình! Cậu thật biết cách đả kích người!
Hệ thống 085 im lặng.
"Có một số câu hỏi tôi hơi thắc mắc, chỉ nghe nói cậu là học bá của trường trung học cơ sở số 1 Nam Thành. Nên muốn tới hỏi cậu một chút!" Tôi vốn là có chuẩn bị mà đến, hướng cậu ta cười ngượng ngùng một tiếng.
"Vào đi."
Dung Đình mở cửa rộng hơn một chút, tôi xách cặp đi vào.
[Tần Vũ cậu đến gặp tớ! Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên! Tớ cảm thấy rất vui!!] Giọng nam sinh từ lạnh lùng trầm thấp chuyển sang trong trẻo vui vẻ
Tôi: "?" Cậu ta có chút không thích hợp.
[Tần Vũ cậu muốn hỏi cái gì? Đừng cho là tớ không biết cậu cũng là học sinh đứng đầu trường trung học cơ sở số 2 Nam Thành! Đã từng đạt giải nhất trong cuộc thi vật lý! Cậu 800 năm đều không đến tìm tớ. Được rồi, mục đích lần này tìm tớ là gì?]
Sau khi nghe những lời này, tôi lập tức chột dạ lảo đảo một chút.
Mục đích là gì? Tất nhiên là vì công lược cậu để lấy được 100 triệu nhân dân tệ đó nha!
Nhưng giờ tiền đã được tới tay, nói một cách logic thì tôi hẳn là lập tức nhấc quần lên và trở mặt không quen biết.
[Có lẽ nào? Là…cô ấy cũng thích tôi?]
Tôi: “…” Anh Đình, anh nghĩ thế nào?
[Ký chủ, xin hãy tỉnh lại đi! Cô ấy chỉ có giá trị hảo cảm với cậu là: 100, nhưng giá trị tình yêu của cô ấy bằng 0! Cô ấy không thích cậu một chút nào!]
[Hệ thống của cậu có vấn đề đúng không? Giá trị hảo cảm đạt max điểm thì sao có thể không thích tôi! Cô ấy! Chắc chắn là! Thích tôi!] Dung Đình trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng cậu đang điên cuồng gào thét, không muốn chấp nhận hiện thực.
Một lời khó nói hết: Sự tự tin của người này đúng là từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi.
Dung Đình hỏi: "Cậu muốn vào phòng tớ hay lên phòng khách?"
Tôi do dự một chút: "Ở phòng khách đi."
Dung Đình không nói gì, tôi mở cặp từ bên trong lấy ra mấy tờ bài thi--
[Tại sao cô ấy không muốn đến phòng tôi! Tại sao cô ấy không muốn đến phòng tôi! Rõ ràng khi cô ấy còn nhỏ rất thích vào phòng tôi! Khi còn bé chúng tôi cùng nhau chơi trò gia đình, cô ấy giả làm công chúa, còn tôi giả làm hiệp sĩ. Tôi nói tôi sẽ bảo vệ cô ấy suốt quãng đời còn lại, cô ấy cũng nói đồng ý, cô ấy sao có thể không yêu tôi] Giọng nói có vài tia ủy khuất.
Tay tôi dừng lại, kém chút xé rách bài thi.
Chuyện xảy ra tám trăm năm trước, cậu ta thế mà còn nhớ rõ?!
Khi còn nhỏ, tôi và Dung Đình được bố mẹ công nhận là con dâu/con rể, hai nhà khá thân thiết, tôi thường đến nhà anh cọ cơm và quấn lấy cậu bé lạnh lùng đòi chơi cùng.
Anh sẽ bảo vệ em suốt đời! Đó rõ ràng là một câu nói trong bộ phim ngôn tình!
Chỉ cần cậu ta nói câu đó với giọng điệu nhẹ nhàng hơn và nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, mà không phải cái nhìn lạnh lùng không chút cảm xúc nào, tôi cũng sẽ không nghĩ rằng cậu ta ghét tôi!
Chỉ cần nhìn cái bản mặt dường như ai cũng thiếu cậu ra mấy trăm vạn. Tôi có thể nhận ra cậu ta yêu tôi? Đó không phải là có bệnh sao!!
[Ký chủ, cô đối với đối tượng công lược độ hảo cảm ban đầu là 5?] Hệ thống 945 cẩn thận từng li từng tí hỏi.
[Anh ta đẹp trai!] Tôi thực tế nói, [Mặc dù khuôn mặt của anh ta bị liệt nhưng anh ta thực sự rất đẹp trai. 】
[Sau đó đột nhiên tăng lên 95 điểm, hẳn là vì 100 triệu mà anh ta miễn phí đưa tôi, điều này khiến cho hảo cảm của tôi đối với anh ta tăng lên mạnh mẽ. 】
Thật khó để tôi không yêu mến một Thần Tài như vậy.
Hệ thống 945: "..."
"Câu hỏi này?"
Tôi chỉ vào câu hỏi cuối cùng ở cuối bài tập toán.
Tôi học rất giỏi hóa học và vật lý, nhưng toán học lại hơi kém một chút.
[Câu hỏi này tôi biết, cuối cùng có thể cùng Tiểu Vũ tiếp xúc gần gũi?! A a!】
Bên tai có chút ồn.
Dung Đình vẽ hai đường phụ tuyến, khuân mặt nghiêm túc giải thích cho tôi.
[A, có phải tôi giảng quá nhanh hay không? Tiểu Vũ có hiểu được không? Tiểu Vũ rất thông minh, cô ấy khẳng định hiểu được! Tôi có phương pháp giải đơn giản hơn, nhưng phải sử dụng định lý giá trị trung bình Lagrange………]
Tôi: Cảm ơn, tôi không cần.
Dung Đình có chút cứng ngắc hỏi: "Cậu hiểu không?"
Tôi gật đầu, ngược lại là nghe hiểu.
Nhưng.
Thấy các bước giải bài toán chiếm gần nửa tờ giấy nháp, tôi nói: “Bỏ mấy điểm này đi, dù sao tôi cũng là người đứng đầu toàn cấp.”
Dung Đình có một ưu điểm rất tốt, mặc dù bề ngoài luôn lạnh lùng, nhưng ít nhất dựa trên tính khí và chỉ số IQ của mình, anh ấy chưa bao giờ vô cớ chế giễu người khác.
Nghĩ lại trước đó tôi đã hỏi Phó Chi một đề toán, Phó Chi trực tiếp bỏ qua hai ba bước trình tự, trực tiếp đưa ra đáp án, khiến tôi bối rối.
(...)