Chương 16: Quyết Định và Sự Phản Đối
Sau khi nhận cuộc gọi, Mộ Hàn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng, thấy cô đã ngủ. Vì không muốn làm cô tỉnh giấc, cậu nhẹ nhàng cầm lấy chiếc áo khoác đặt ở ghế sofa bên cạnh giường cô rồi đi ra.
Ra khỏi bệnh viện, cậu bắt một chiếc taxi đi đến một quán bar. Bên trong đã có một vài người ngồi sẵn, hình như cũng đang chờ cậu. Thấy Mộ Hàn, một người đang ngồi trên ghế liền vẫy tay ra hiệu, gọi vọng ra: "Mộ Hàn". Mộ Hàn nhìn thấy liền đi nhanh vào trong rồi ngồi xuống.
Chàng thanh niên vừa gọi Mộ Hàn vào, liền khoác tay lên vai Mộ Hàn vừa nở một nụ cười nói: "Hôm nay có chuyện gì mà cậu lại hẹn tôi ra đây vậy chứ?"
Ngạn Thanh là bạn thân hồi cấp 2 của Mộ Hàn, nhưng khi lên cấp 3 thì gia đình cậu ta phải chuyển đi nơi khác sống nên cậu cũng phải theo gia đình của mình. Thế nên vài năm nay cả hai cũng chỉ nhắn tin hỏi thăm qua lại nhau. Nhưng hôm nay cậu nhận được tin nhắn muốn gặp mặt của Mộ Hàn, không quản đường xá xa xôi, đồng ý đến gặp Mộ Hàn một chuyến.
Vừa ngồi xuống, Mộ Hàn nói: "Tao muốn nhờ mày một chuyện..."
Ngạn Thanh liền đáp: "Được mày cứ nói, tao luôn sẵn sàng giúp mày mà!"
Mộ Hàn tiếp tục: "Mày xử lý giúp tao bọn này với, không cần ra tay quá nặng, chỉ cần cho bọn nó một bài học nhớ đời là được rồi."
Ngạn Thanh nghe xong bất ngờ: "Ai mà dám gây thù chuốt oán với mày tới mức này hả?"
Mộ Hàn chỉ nói: "Không có gì, chỉ là tao thấy ngứa mắt."
Ngạn Thanh dù gì cũng từng là bạn thân của cậu, nên ít nhiều cũng hiểu một chút về tính cách của cậu, ai mà làm cậu không ưa thì cậu cũng chỉ coi như không khí nhưng lần này thì khác.
Mộ Hàn cũng đoán được Ngạn Thanh đang nghĩ gì, không thể giấu được nữa nên cũng đành liền thú nhận: "Bọn nó đụng vào người của tao!"
Ngạn Thanh liền nói: "Biết ngay mà, mày đâu phải là người như thế, sao! Bọn nó đụng vào ai, người yêu mày à?"
Nghe cậu ta hỏi, Mộ Hàn đang uống rượu bỗng sặc liền nói: "Mày nghĩ gì thế, tao không có, chỉ là bọn nó đụng vào người mà tao ghét thôi."
Ngạn Thanh bất ngờ nói: "Người mà mày ghét à, thế chẳng phải là đáng đời nó hay sao, sao mày phải tìm cách giúp người đó trả thù làm gì?"
Mộ Hàn thản nhiên nói: "Chỉ có tao mới được ăn hiếp người tao không thích thôi, những đứa khác đụng vào thì không yên với tao."
Ngạn Thanh ừ ừ tỏ vẻ hiểu chuyện, cậu chỉ cười cười vì cái lý do vô lí không thể tin của Mộ Hàn, cậu nói: "Mấy năm không gặp, tao không ngờ mày lại có cái sở thích như vậy đấy!"
Mộ Hàn nói: "Ừ, cũng kệ tao."
Nói rồi Mộ Hàn đưa cho Ngạn Thanh hình ảnh cũng như một vài thông tin của bọn Hổ rừng. Sau khi thấy Ngạn Thanh đã nắm được sơ tình hình, cậu đứng dậy bảo đi trước. Trước khi rời đi, vẫn không quên gửi lời cảm ơn Ngạn Thanh.
Rời khỏi quán bar, cậu lại bắt xe đi đến bệnh viện. Nhưng vừa bước đến trước cửa phòng, cậu nhìn vào bên trong thì thấy trong phòng Hiểu Tâm đang nói gì đó với bác sĩ. Cũng không rõ là chuyện gì nên cậu đẩy cửa bước vào.
Cậu nghe bác sĩ đang nói với Hiểu Tâm: "Mặc dù tình hình hiện tại của cô cải thiện rất tốt, nhưng cô vẫn phải ở lại khoảng 3-4 ngày nữa để chúng tôi quan sát thêm. Nếu như giờ cô xuất viện, nhỡ có chuyện không may xảy ra, vết thương bị động lại ảnh hưởng nghiêm trọng hơn nữa. Nên là cô Hiểu Tâm à, mong cô suy nghĩ về..."
Chưa kịp nói hết câu, cậu chen lời của bác sĩ, tức giận nói: "Không suy nghĩ gì nữa cả, ở lại viện 1 tuần cho tôi."
Hiểu Tâm nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nói: "Mộ Hàn, tôi thực sự không muốn..."
"Không nhưng gì cả, tôi bảo là ở lại đây thêm 1 tuần nữa," anh nghiêm nghị nói.
Bác sĩ nghe thấy vậy cũng gật đầu đồng ý, rồi xin phép hai người rời khỏi đó.
Hiểu Tâm lúc này vô cùng thất vọng và buồn bã, cô nằm lên giường, làm một hành động quen thuộc, cô kéo mền lên cả khuôn mặt của mình tỏ vẻ không muốn nói chuyện hay nhìn thấy mặt của cậu nữa.
Nhìn thấy toàn bộ hành động vừa rồi của cô, cậu bỗng bật cười, sau đó nói: "Đừng có che mặt lại nữa, ngồi dậy mà ăn tối đi, tôi có mua cháo cho cô, ăn đi rồi còn uống thuốc."
Nghe cậu nói, cô bỏ mềm ra, cầm lấy bát cháo cậu vừa mới giúp cô đỗ ra mà im lặng múc từng muốn cho vào miệng.
Cậu thấy cô không nói gì, liền hỏi: ”Này sao không nói gì vậy?”
Nghe cậu hỏi, cô chỉ liếc cậu một cái rồi vẫn không nói gì chỉ yên lặng tập trung vào công việc của mình.
Cậu lại mỉm cười hỏi: ”Giận rồi à!”
Cô bỗng dừng lại đáp: ”Không có”
“Thế sao nảy giờ không nói gì? Mọi lần cô lắm chuyện để nói lắm mà!” cậu lại hỏi
Lúc này cô nói: ”Tôi không muốn ở lại đây nữa”
“Tôi không đồng ý!” cậu nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng với câu nói của cô
Cô hỏi: ”Tại sao lại không? Không phải, tại sao tôi phải nghe theo cậu chứ, tôi cũng chả là gì với cậu cả nên sao phải nghe theo lời cậu chứ!”
Hiểu Tâm bày tỏ sự phản đối và sự tức giận trước quyết định của Mộ Hàn. Cô cảm thấy không hài lòng với việc bị ép buộc và muốn tự quyết định về sức khỏe của mình.
Mộ Hàn nhìn Hiểu Tâm nói bằng giọng lạnh lùng: "Đúng là chả có quan hệ gì cả nhưng cô thành như này một phần cũng do tôi và tôi cũng không muốn phải mắc nợ ai cả nên hãy ở đây cho đến khi cô hoàn toàn khỏe lại”
Hiểu Tâm nhìn Mộ Hàn, thấy sự quan tâm trong lời nói của cậu: "Nhưng... tôi thực sự không muốn ở lại đây nữa, cảm giác như... như bị giam giữ ấy."
Mộ Hàn suy nghĩ một chút lát trước khi đáp: ”Được, cô muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm nữa, nhưng nếu có chuyện gì về cái vết thương đó thì cũng đừng mà đỗ lỗi cho tôi.” Nói rồi cậu tức giận, đẩy mạnh cửa phòng đi ra không một lần ngoảnh lại.
Trong cuộc đối thoại này, sự căng thẳng và xung đột giữa Mộ Hàn và Hiểu Tâm đang trở nên rõ ràng hơn. Mặc dù cả hai đều quan tâm đến sức khỏe của nhau, nhưng cách họ diễn đạt và đối phó với tình huống này có sự đối lập.
Mộ Hàn tỏ ra cứng rắn và không linh hoạt trong quyết định của mình, và cách cậu diễn đạt cũng làm Hiểu Tâm cảm thấy bị coi thường và không được tôn trọng. Mặc dù Mộ Hàn có tố chất quan tâm, nhưng cách cậu biểu đạt cũng có thể cần phải điều chỉnh để thể hiện sự nhân từ và hiểu biết.
Hiểu Tâm, mặc dù tức giận và phản đối, nhưng cũng thể hiện sự quyết đoán trong việc bảo vệ quyền lợi và sự tự chủ của bản thân. Cô không muốn bị ép buộc và muốn tự quyết định về sức khỏe của mình.
Ra khỏi bệnh viện, cậu bắt một chiếc taxi đi đến một quán bar. Bên trong đã có một vài người ngồi sẵn, hình như cũng đang chờ cậu. Thấy Mộ Hàn, một người đang ngồi trên ghế liền vẫy tay ra hiệu, gọi vọng ra: "Mộ Hàn". Mộ Hàn nhìn thấy liền đi nhanh vào trong rồi ngồi xuống.
Chàng thanh niên vừa gọi Mộ Hàn vào, liền khoác tay lên vai Mộ Hàn vừa nở một nụ cười nói: "Hôm nay có chuyện gì mà cậu lại hẹn tôi ra đây vậy chứ?"
Ngạn Thanh là bạn thân hồi cấp 2 của Mộ Hàn, nhưng khi lên cấp 3 thì gia đình cậu ta phải chuyển đi nơi khác sống nên cậu cũng phải theo gia đình của mình. Thế nên vài năm nay cả hai cũng chỉ nhắn tin hỏi thăm qua lại nhau. Nhưng hôm nay cậu nhận được tin nhắn muốn gặp mặt của Mộ Hàn, không quản đường xá xa xôi, đồng ý đến gặp Mộ Hàn một chuyến.
Vừa ngồi xuống, Mộ Hàn nói: "Tao muốn nhờ mày một chuyện..."
Ngạn Thanh liền đáp: "Được mày cứ nói, tao luôn sẵn sàng giúp mày mà!"
Mộ Hàn tiếp tục: "Mày xử lý giúp tao bọn này với, không cần ra tay quá nặng, chỉ cần cho bọn nó một bài học nhớ đời là được rồi."
Ngạn Thanh nghe xong bất ngờ: "Ai mà dám gây thù chuốt oán với mày tới mức này hả?"
Mộ Hàn chỉ nói: "Không có gì, chỉ là tao thấy ngứa mắt."
Ngạn Thanh dù gì cũng từng là bạn thân của cậu, nên ít nhiều cũng hiểu một chút về tính cách của cậu, ai mà làm cậu không ưa thì cậu cũng chỉ coi như không khí nhưng lần này thì khác.
Mộ Hàn cũng đoán được Ngạn Thanh đang nghĩ gì, không thể giấu được nữa nên cũng đành liền thú nhận: "Bọn nó đụng vào người của tao!"
Ngạn Thanh liền nói: "Biết ngay mà, mày đâu phải là người như thế, sao! Bọn nó đụng vào ai, người yêu mày à?"
Nghe cậu ta hỏi, Mộ Hàn đang uống rượu bỗng sặc liền nói: "Mày nghĩ gì thế, tao không có, chỉ là bọn nó đụng vào người mà tao ghét thôi."
Ngạn Thanh bất ngờ nói: "Người mà mày ghét à, thế chẳng phải là đáng đời nó hay sao, sao mày phải tìm cách giúp người đó trả thù làm gì?"
Mộ Hàn thản nhiên nói: "Chỉ có tao mới được ăn hiếp người tao không thích thôi, những đứa khác đụng vào thì không yên với tao."
Ngạn Thanh ừ ừ tỏ vẻ hiểu chuyện, cậu chỉ cười cười vì cái lý do vô lí không thể tin của Mộ Hàn, cậu nói: "Mấy năm không gặp, tao không ngờ mày lại có cái sở thích như vậy đấy!"
Mộ Hàn nói: "Ừ, cũng kệ tao."
Nói rồi Mộ Hàn đưa cho Ngạn Thanh hình ảnh cũng như một vài thông tin của bọn Hổ rừng. Sau khi thấy Ngạn Thanh đã nắm được sơ tình hình, cậu đứng dậy bảo đi trước. Trước khi rời đi, vẫn không quên gửi lời cảm ơn Ngạn Thanh.
Rời khỏi quán bar, cậu lại bắt xe đi đến bệnh viện. Nhưng vừa bước đến trước cửa phòng, cậu nhìn vào bên trong thì thấy trong phòng Hiểu Tâm đang nói gì đó với bác sĩ. Cũng không rõ là chuyện gì nên cậu đẩy cửa bước vào.
Cậu nghe bác sĩ đang nói với Hiểu Tâm: "Mặc dù tình hình hiện tại của cô cải thiện rất tốt, nhưng cô vẫn phải ở lại khoảng 3-4 ngày nữa để chúng tôi quan sát thêm. Nếu như giờ cô xuất viện, nhỡ có chuyện không may xảy ra, vết thương bị động lại ảnh hưởng nghiêm trọng hơn nữa. Nên là cô Hiểu Tâm à, mong cô suy nghĩ về..."
Chưa kịp nói hết câu, cậu chen lời của bác sĩ, tức giận nói: "Không suy nghĩ gì nữa cả, ở lại viện 1 tuần cho tôi."
Hiểu Tâm nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nói: "Mộ Hàn, tôi thực sự không muốn..."
"Không nhưng gì cả, tôi bảo là ở lại đây thêm 1 tuần nữa," anh nghiêm nghị nói.
Bác sĩ nghe thấy vậy cũng gật đầu đồng ý, rồi xin phép hai người rời khỏi đó.
Hiểu Tâm lúc này vô cùng thất vọng và buồn bã, cô nằm lên giường, làm một hành động quen thuộc, cô kéo mền lên cả khuôn mặt của mình tỏ vẻ không muốn nói chuyện hay nhìn thấy mặt của cậu nữa.
Nhìn thấy toàn bộ hành động vừa rồi của cô, cậu bỗng bật cười, sau đó nói: "Đừng có che mặt lại nữa, ngồi dậy mà ăn tối đi, tôi có mua cháo cho cô, ăn đi rồi còn uống thuốc."
Nghe cậu nói, cô bỏ mềm ra, cầm lấy bát cháo cậu vừa mới giúp cô đỗ ra mà im lặng múc từng muốn cho vào miệng.
Cậu thấy cô không nói gì, liền hỏi: ”Này sao không nói gì vậy?”
Nghe cậu hỏi, cô chỉ liếc cậu một cái rồi vẫn không nói gì chỉ yên lặng tập trung vào công việc của mình.
Cậu lại mỉm cười hỏi: ”Giận rồi à!”
Cô bỗng dừng lại đáp: ”Không có”
“Thế sao nảy giờ không nói gì? Mọi lần cô lắm chuyện để nói lắm mà!” cậu lại hỏi
Lúc này cô nói: ”Tôi không muốn ở lại đây nữa”
“Tôi không đồng ý!” cậu nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng với câu nói của cô
Cô hỏi: ”Tại sao lại không? Không phải, tại sao tôi phải nghe theo cậu chứ, tôi cũng chả là gì với cậu cả nên sao phải nghe theo lời cậu chứ!”
Hiểu Tâm bày tỏ sự phản đối và sự tức giận trước quyết định của Mộ Hàn. Cô cảm thấy không hài lòng với việc bị ép buộc và muốn tự quyết định về sức khỏe của mình.
Mộ Hàn nhìn Hiểu Tâm nói bằng giọng lạnh lùng: "Đúng là chả có quan hệ gì cả nhưng cô thành như này một phần cũng do tôi và tôi cũng không muốn phải mắc nợ ai cả nên hãy ở đây cho đến khi cô hoàn toàn khỏe lại”
Hiểu Tâm nhìn Mộ Hàn, thấy sự quan tâm trong lời nói của cậu: "Nhưng... tôi thực sự không muốn ở lại đây nữa, cảm giác như... như bị giam giữ ấy."
Mộ Hàn suy nghĩ một chút lát trước khi đáp: ”Được, cô muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm nữa, nhưng nếu có chuyện gì về cái vết thương đó thì cũng đừng mà đỗ lỗi cho tôi.” Nói rồi cậu tức giận, đẩy mạnh cửa phòng đi ra không một lần ngoảnh lại.
Trong cuộc đối thoại này, sự căng thẳng và xung đột giữa Mộ Hàn và Hiểu Tâm đang trở nên rõ ràng hơn. Mặc dù cả hai đều quan tâm đến sức khỏe của nhau, nhưng cách họ diễn đạt và đối phó với tình huống này có sự đối lập.
Mộ Hàn tỏ ra cứng rắn và không linh hoạt trong quyết định của mình, và cách cậu diễn đạt cũng làm Hiểu Tâm cảm thấy bị coi thường và không được tôn trọng. Mặc dù Mộ Hàn có tố chất quan tâm, nhưng cách cậu biểu đạt cũng có thể cần phải điều chỉnh để thể hiện sự nhân từ và hiểu biết.
Hiểu Tâm, mặc dù tức giận và phản đối, nhưng cũng thể hiện sự quyết đoán trong việc bảo vệ quyền lợi và sự tự chủ của bản thân. Cô không muốn bị ép buộc và muốn tự quyết định về sức khỏe của mình.