Chương 15: Sự Chăm Sóc
Với việc phải ở lại viện để chăm sóc Hiểu Tâm, Mộ Hàn quyết định trở về nhà lấy vài bộ đồ và đồ dùng cần thiết. Lúc 6 giờ sáng, khi cậu mở cửa nhà, ngay lập tức cậu đã bắt gặp cô giúp việc.
Cô giúp việc nhìn thấy bộ đồ còn dính máu trên người cậu và liền lo lắng, chạy lại hỏi: "Có chuyện gì vậy? Những vết máu này là sao?"
Cậu trả lời: "Không phải của tôi."
Cô giúp việc tiếp tục hỏi: "Không phải của cậu? Vậy là của người khác. Có phải là cậu đã... cậu đã gây ra chuyện gì rồi không?"
Cậu đáp: "Không có chuyện gì đâu. Cô vào bếp nấu cho tôi ít món cho người bệnh đi, lát tôi mang đi."
Sau đó, cậu đi lên phòng, tắm rửa và vứt bỏ bộ đồ dính máu của cô đi. Sau khi lấy vài bộ đồ và dụng cụ cá nhân, cậu bỏ vào balo và đi xuống lầu.
Khi xuống, cô giúp việc đã chuẩn bị xong món cháo thịt bằm và một bát tổ yến chưng đường phèn. Thấy cậu xuống, cô tò mò hỏi: "Cậu đi chăm bệnh à? Là ai vậy?"
Thấy cậu không trả lời, cô tiếp tục: "Đã rất lâu rồi không thấy cậu quan tâm và chăm sóc cho ai kể từ ngày đó..."
Lời nhắc này khiến cho Mộ Hàn cảm thấy không vui, cậu cầm lấy túi đựng đồ ăn rồi rời khỏi nhà.
Khi Mộ Hàn đến bệnh viện và bước vào phòng, cậu thấy Hiểu Tâm đang cố gắng đứng dậy từ giường. Cậu vội vã đặt đồ đạc qua một bên và hỏi: "Cô đang cố gắng làm gì đấy? Sao không gọi y tá vào giúp?"
Hiểu Tâm cười đáp: "Không cần đâu, tôi chỉ muốn vào nhà vệ sinh một chút."
Mộ Hàn nói: "Tôi sẽ giúp cô."
Hiểu Tâm đáp: "Không cần đâu, tôi tự đi được."
Nhưng chỉ sau một bước đi, cơn đau ở bụng lại trỗi dậy, Hiểu Tâm nhăn mặt.
Mộ Hàn thấy vậy và nói: "Đấy, tôi đã bảo rồi, để tôi giúp."
Không chờ Hiểu Tâm từ chối, Mộ Hàn ôm nhẹ eo cô và dìu cô từng bước đi đến nhà vệ sinh.
Khi đến trước cửa nhà vệ sinh, Hiểu Tâm vội đẩy tay Mộ Hàn ra khỏi eo mình và nói: "Tới đây được rồi, tôi tự vào được."
Mộ Hàn hiểu ý và thả cô ra, sau đó nói: "Cẩn thận, có gì gọi tôi."
Nói rồi, Hiểu Tâm đi vào trong và đóng cửa lại. Trái tim cô bỗng đập mạnh, cảm giác nóng bừng lan tỏa trong người cô như một dòng điện chạy qua.
Sau một khoảng thời gian dài, vẫn không thấy Hiểu Tâm ra khỏi nhà vệ sinh, Mộ Hàn gọi với vào: "Này, cô có sao không vậy? Sao lâu quá vậy?"
Hiểu Tâm nói vọng từ bên trong: "Không sao, sắp xong rồi."
Ở bên ngoài, Mộ Hàn đang lấy đồ ra và đổ cháo ra bát. Khi nghe tiếng cánh cửa được đẩy ra, cậu liền đi lại và đỡ lấy Hiểu Tâm, dìu cô quay lại giường.
Sau khi cô ngồi ổn định trên giường, cậu kéo bàn ăn ra và đặt bát cháo còn nóng lên, bảo cô ăn đi rồi uống thuốc.
Hiểu Tâm tò mò hỏi: "Ở đâu đây?"
Mộ Hàn nói: "Cô hỏi làm gì? Có ăn là được rồi."
Nói xong, cô không nói gì nữa, cầm lấy thìa và múc cháo cho vào miệng. Vì cháo còn nóng nên khiến cô hơi bọng nhẹ. Thấy cô đang thổi miệng, cậu nói: "Từ từ ăn, ai dành ăn với cô à!"
Lúc này, Hiểu Tâm quay qua nhìn cậu và nói: "Tôi sợ cậu dành ăn với tôi đấy!" Nói xong, cô quay lại và tiếp tục ăn.
Mộ Hàn phải ngồi chờ một lúc rất lâu cho đến khi cô ăn xong bát cháo. Thấy cô đã ăn xong, cậu đưa vào tay cô 4 viên thuốc và ly nước, bảo cô uống đi.
Hiểu Tâm nhìn chằm chằm vào 4 viên thuốc trong tay mình, đắn đo một hồi trước khi nói: "Không uống có được không?"
"Không uống, cô không muốn nhanh khỏi bệnh, cô muốn làm phiền tôi hoài à!" Mộ Hàn gằn giọng.
Hiểu Tâm vội đáp: "Không phải thế, chỉ là tôi không thích uống thuốc tí nào." Nhưng sau đó, cô vẫn đưa 4 viên thuốc vào miệng và uống nó.
Sau khi thấy cô đã uống xong thuốc, Mộ Hàn đứng dậy, chuẩn bị đi ra khỏi phòng để cô nghỉ ngơi. Nhưng khi cậu vừa đứng dậy, Hiểu Tâm nói: "Cậu đi đâu vậy?"
Cậu đáp: "Giờ tôi đi đâu cũng cần phải báo với cô à."
Cô im lặng, không hỏi thêm gì nữa.
Bước ra khỏi phòng, Mộ Hàn lấy điện thoại và gọi cho Khương Khải: "Tao nghỉ học vài hôm, tụi bây cẩn thận, đừng có mà tìm bọn Hổ rừng làm gì, đợi tao đi học lại rồi tìm cách chơi nó sau."
Khương Khải hỏi: "Sao thế, ba mày nhốt mày à?"
Mộ Hàn trả lời: "Không có gì, tao bận," rồi tắt máy.
Cô giúp việc nhìn thấy bộ đồ còn dính máu trên người cậu và liền lo lắng, chạy lại hỏi: "Có chuyện gì vậy? Những vết máu này là sao?"
Cậu trả lời: "Không phải của tôi."
Cô giúp việc tiếp tục hỏi: "Không phải của cậu? Vậy là của người khác. Có phải là cậu đã... cậu đã gây ra chuyện gì rồi không?"
Cậu đáp: "Không có chuyện gì đâu. Cô vào bếp nấu cho tôi ít món cho người bệnh đi, lát tôi mang đi."
Sau đó, cậu đi lên phòng, tắm rửa và vứt bỏ bộ đồ dính máu của cô đi. Sau khi lấy vài bộ đồ và dụng cụ cá nhân, cậu bỏ vào balo và đi xuống lầu.
Khi xuống, cô giúp việc đã chuẩn bị xong món cháo thịt bằm và một bát tổ yến chưng đường phèn. Thấy cậu xuống, cô tò mò hỏi: "Cậu đi chăm bệnh à? Là ai vậy?"
Thấy cậu không trả lời, cô tiếp tục: "Đã rất lâu rồi không thấy cậu quan tâm và chăm sóc cho ai kể từ ngày đó..."
Lời nhắc này khiến cho Mộ Hàn cảm thấy không vui, cậu cầm lấy túi đựng đồ ăn rồi rời khỏi nhà.
Khi Mộ Hàn đến bệnh viện và bước vào phòng, cậu thấy Hiểu Tâm đang cố gắng đứng dậy từ giường. Cậu vội vã đặt đồ đạc qua một bên và hỏi: "Cô đang cố gắng làm gì đấy? Sao không gọi y tá vào giúp?"
Hiểu Tâm cười đáp: "Không cần đâu, tôi chỉ muốn vào nhà vệ sinh một chút."
Mộ Hàn nói: "Tôi sẽ giúp cô."
Hiểu Tâm đáp: "Không cần đâu, tôi tự đi được."
Nhưng chỉ sau một bước đi, cơn đau ở bụng lại trỗi dậy, Hiểu Tâm nhăn mặt.
Mộ Hàn thấy vậy và nói: "Đấy, tôi đã bảo rồi, để tôi giúp."
Không chờ Hiểu Tâm từ chối, Mộ Hàn ôm nhẹ eo cô và dìu cô từng bước đi đến nhà vệ sinh.
Khi đến trước cửa nhà vệ sinh, Hiểu Tâm vội đẩy tay Mộ Hàn ra khỏi eo mình và nói: "Tới đây được rồi, tôi tự vào được."
Mộ Hàn hiểu ý và thả cô ra, sau đó nói: "Cẩn thận, có gì gọi tôi."
Nói rồi, Hiểu Tâm đi vào trong và đóng cửa lại. Trái tim cô bỗng đập mạnh, cảm giác nóng bừng lan tỏa trong người cô như một dòng điện chạy qua.
Sau một khoảng thời gian dài, vẫn không thấy Hiểu Tâm ra khỏi nhà vệ sinh, Mộ Hàn gọi với vào: "Này, cô có sao không vậy? Sao lâu quá vậy?"
Hiểu Tâm nói vọng từ bên trong: "Không sao, sắp xong rồi."
Ở bên ngoài, Mộ Hàn đang lấy đồ ra và đổ cháo ra bát. Khi nghe tiếng cánh cửa được đẩy ra, cậu liền đi lại và đỡ lấy Hiểu Tâm, dìu cô quay lại giường.
Sau khi cô ngồi ổn định trên giường, cậu kéo bàn ăn ra và đặt bát cháo còn nóng lên, bảo cô ăn đi rồi uống thuốc.
Hiểu Tâm tò mò hỏi: "Ở đâu đây?"
Mộ Hàn nói: "Cô hỏi làm gì? Có ăn là được rồi."
Nói xong, cô không nói gì nữa, cầm lấy thìa và múc cháo cho vào miệng. Vì cháo còn nóng nên khiến cô hơi bọng nhẹ. Thấy cô đang thổi miệng, cậu nói: "Từ từ ăn, ai dành ăn với cô à!"
Lúc này, Hiểu Tâm quay qua nhìn cậu và nói: "Tôi sợ cậu dành ăn với tôi đấy!" Nói xong, cô quay lại và tiếp tục ăn.
Mộ Hàn phải ngồi chờ một lúc rất lâu cho đến khi cô ăn xong bát cháo. Thấy cô đã ăn xong, cậu đưa vào tay cô 4 viên thuốc và ly nước, bảo cô uống đi.
Hiểu Tâm nhìn chằm chằm vào 4 viên thuốc trong tay mình, đắn đo một hồi trước khi nói: "Không uống có được không?"
"Không uống, cô không muốn nhanh khỏi bệnh, cô muốn làm phiền tôi hoài à!" Mộ Hàn gằn giọng.
Hiểu Tâm vội đáp: "Không phải thế, chỉ là tôi không thích uống thuốc tí nào." Nhưng sau đó, cô vẫn đưa 4 viên thuốc vào miệng và uống nó.
Sau khi thấy cô đã uống xong thuốc, Mộ Hàn đứng dậy, chuẩn bị đi ra khỏi phòng để cô nghỉ ngơi. Nhưng khi cậu vừa đứng dậy, Hiểu Tâm nói: "Cậu đi đâu vậy?"
Cậu đáp: "Giờ tôi đi đâu cũng cần phải báo với cô à."
Cô im lặng, không hỏi thêm gì nữa.
Bước ra khỏi phòng, Mộ Hàn lấy điện thoại và gọi cho Khương Khải: "Tao nghỉ học vài hôm, tụi bây cẩn thận, đừng có mà tìm bọn Hổ rừng làm gì, đợi tao đi học lại rồi tìm cách chơi nó sau."
Khương Khải hỏi: "Sao thế, ba mày nhốt mày à?"
Mộ Hàn trả lời: "Không có gì, tao bận," rồi tắt máy.