Chương 14: Bước Tiếp Theo
Sau hai tiếng chờ đợi trong lo lắng, cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Một bác sĩ bước ra từ bên trong, và cậu không thể giấu được sự lo lắng trên gương mặt.
Cậu hỏi thăm tình hình của cô với sự lo lắng rõ ràng trong giọng điệu. Bác sĩ nhẹ nhàng đảm bảo rằng tình hình của cô không đe dọa đến tính mạng. Vết thương không sâu và đã được xử lý kịp thời. Theo dõi và điều trị trong vòng một tuần, cô sẽ có thể xuất viện mà không có vấn đề gì.
Nghe tin tức từ bác sĩ, cậu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Sau đó, cậu quyết định cho cô nằm tại phòng đặt biệt, nơi có đầy đủ tiện nghi và chăm sóc tốt nhất.
Sau một khoảng thời gian, khi thuốc mê dần tan hết, cơn đau nhói từ bụng làm cô tỉnh giấc. Cô nhăn mặt vì cảm giác khó chịu, và một tiếng kêu nhỏ thoát ra từ miệng cô. Mặc dù chỉ là một tiếng nhỏ, nhưng đủ để Mộ Hàn, người đang ngủ gục bên cạnh giường, tỉnh dậy.
Cậu đứng dậy, lo lắng hỏi: "Cô có sao không? Để tôi gọi bác sĩ." Với động tác quen thuộc, cậu đưa tay nhấn cái nút gọi bác sĩ trên giường bệnh của cô.
Sau vài phút, bác sĩ đến và tiến hành kiểm tra. Sau khi kiểm tra, bác sĩ bảo rằng không có gì phải lo lắng nữa.
Lúc này, cô quay sang hỏi cậu: "Cậu có sao không?"
Cậu tức giận mắng cô: "Cô đã ra nông nỗi này rồi mà còn lo cho người khác nữa hả?"
Cô cười trong cơn đau và nói: "Chỉ là một vết cắt nhỏ thôi, có to tát gì đâu chứ. Tôi từng bị những vết to..." Cô bất ngờ dừng lại khi nhận ra điều gì đó, không nói nữa, chỉ cười và bảo: "Không sao đâu, vài ngày là lành ngay thôi mà."
Cậu nói: "Cần gì cứ bảo tôi, cũng vì tôi mà cô mới thành ra như này nên tôi sẽ chăm sóc cô trong khoảng thời gian này."
Nghe cậu nói, trong lòng cô có chút không vững vàng, bởi cũng đã quá lâu rồi cô không được ai quan tâm như thế.
Cô bảo: "Giúp tôi mang điện thoại lại đây."
Cậu giúp cô mang điện thoại đến. Sau khi nhận lấy chiếc điện thoại từ tay Mộ Hàn, cô mở điện thoại lên, nhấn gọi cho Hồ Điệp: "Hồ Điệp à, cậu xin giáo viên cho tớ nghỉ học vài hôm nhé, tới có việc đột xuất nên không thể đi học trong vài ngày tới được?" Hồ Điệp lo lắng hỏi có phải cô đã có chuyện gì không nhưng cô chỉ trả lời là có tí chuyện riêng, nói lời cảm ơn rồi vội tắt máy.
Mộ Hàn đứng bên cạnh nghe hết cuộc trò chuyện, bất ngờ vì cô không nói ra sự thật. Cậu hỏi: "Sao cô không nói ra sự thật cho bạn cô biết?" Cô trả lời: "Tôi không muốn người khác phải lo lắng vì tôi."
Cậu lại hỏi: "Thế còn ba mẹ cô thì sao? Có cần tôi gọi điện báo họ biết không? Nhỡ đâu họ lại lo lắng." Cô bỗng im lặng, buồn bã nói: "Không cần, bọn họ không có lo cho tôi đâu?" Nói xong cô lấy mềm trùm hết đầu của mình lại, để che đi hàng nước mắt đang chảy dài trên mi cô.
Thấy hành động đó của cô, cậu nói: "Này, lấy mềm ra đi, cô muốn chết ngạt à!"
Cô bảo: "Kệ tôi." Thấy vậy, cậu cũng không làm phiền cô nữa, cậu đóng cửa đi ra ngoài.
Sau khi Mộ Hàn đóng cửa, không khí trong phòng trở nên yên bình hơn. Hiểu Tâm cảm thấy một chút hỗn loạn trong tâm trí, nhưng cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Cô không thể nào dễ dàng kiềm chế được những cảm xúc hỗn loạn đang dâng trào trong lòng. Sự quan tâm và chăm sóc từ Mộ Hàn đã làm cho trái tim cô rung động, và giờ đây, khi cô ở một mình, những suy tư đang cuộn trào trong đầu cô.
Cô nhìn quanh căn phòng, nhìn vào ánh đèn mờ ảo phía góc phòng, nhưng không thể tìm thấy bình an nơi đó. Cô cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực của sự cô đơn, và không biết phải làm gì để chống lại cảm giác đó.
Bước tiếp theo là gì? Cô tự hỏi. Liệu có nên mở lòng và chia sẻ những lo lắng với ai đó, hay cứ giữ nó trong lòng và tự mình vượt qua? Ý thức của cô chuyển từng hướng, nhưng mỗi hướng đều dẫn cô vào một cuộc chiến nội tâm khác nhau.
Tuy nhiên, dù cảm thấy mông lung, Hiểu Tâm biết rằng cô cần một lối thoát. Cô quyết định dành thời gian suy nghĩ thêm, để đưa ra quyết định một cách suy tốt nhất cho bản thân mình. Đôi khi, việc dừng lại và tự mình trải qua những khó khăn là cách duy nhất để tìm ra câu trả lời trong lòng mình.
Trong khi Hiểu Tâm đang cảm thấy lẻ loi và đắn đo, bên ngoài cửa, Mộ Hàn cũng cảm nhận được rằng cô đang che giấu một điều gì đó. Cậu cảm nhận được sự biến đổi trong tâm trí của cô, dù không thể hiểu rõ nguyên nhân.
Mộ Hàn nhìn về phía cánh cửa, rồi quyết định không xen vào không gian tư tưởng của Hiểu Tâm.
Cậu hỏi thăm tình hình của cô với sự lo lắng rõ ràng trong giọng điệu. Bác sĩ nhẹ nhàng đảm bảo rằng tình hình của cô không đe dọa đến tính mạng. Vết thương không sâu và đã được xử lý kịp thời. Theo dõi và điều trị trong vòng một tuần, cô sẽ có thể xuất viện mà không có vấn đề gì.
Nghe tin tức từ bác sĩ, cậu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Sau đó, cậu quyết định cho cô nằm tại phòng đặt biệt, nơi có đầy đủ tiện nghi và chăm sóc tốt nhất.
Sau một khoảng thời gian, khi thuốc mê dần tan hết, cơn đau nhói từ bụng làm cô tỉnh giấc. Cô nhăn mặt vì cảm giác khó chịu, và một tiếng kêu nhỏ thoát ra từ miệng cô. Mặc dù chỉ là một tiếng nhỏ, nhưng đủ để Mộ Hàn, người đang ngủ gục bên cạnh giường, tỉnh dậy.
Cậu đứng dậy, lo lắng hỏi: "Cô có sao không? Để tôi gọi bác sĩ." Với động tác quen thuộc, cậu đưa tay nhấn cái nút gọi bác sĩ trên giường bệnh của cô.
Sau vài phút, bác sĩ đến và tiến hành kiểm tra. Sau khi kiểm tra, bác sĩ bảo rằng không có gì phải lo lắng nữa.
Lúc này, cô quay sang hỏi cậu: "Cậu có sao không?"
Cậu tức giận mắng cô: "Cô đã ra nông nỗi này rồi mà còn lo cho người khác nữa hả?"
Cô cười trong cơn đau và nói: "Chỉ là một vết cắt nhỏ thôi, có to tát gì đâu chứ. Tôi từng bị những vết to..." Cô bất ngờ dừng lại khi nhận ra điều gì đó, không nói nữa, chỉ cười và bảo: "Không sao đâu, vài ngày là lành ngay thôi mà."
Cậu nói: "Cần gì cứ bảo tôi, cũng vì tôi mà cô mới thành ra như này nên tôi sẽ chăm sóc cô trong khoảng thời gian này."
Nghe cậu nói, trong lòng cô có chút không vững vàng, bởi cũng đã quá lâu rồi cô không được ai quan tâm như thế.
Cô bảo: "Giúp tôi mang điện thoại lại đây."
Cậu giúp cô mang điện thoại đến. Sau khi nhận lấy chiếc điện thoại từ tay Mộ Hàn, cô mở điện thoại lên, nhấn gọi cho Hồ Điệp: "Hồ Điệp à, cậu xin giáo viên cho tớ nghỉ học vài hôm nhé, tới có việc đột xuất nên không thể đi học trong vài ngày tới được?" Hồ Điệp lo lắng hỏi có phải cô đã có chuyện gì không nhưng cô chỉ trả lời là có tí chuyện riêng, nói lời cảm ơn rồi vội tắt máy.
Mộ Hàn đứng bên cạnh nghe hết cuộc trò chuyện, bất ngờ vì cô không nói ra sự thật. Cậu hỏi: "Sao cô không nói ra sự thật cho bạn cô biết?" Cô trả lời: "Tôi không muốn người khác phải lo lắng vì tôi."
Cậu lại hỏi: "Thế còn ba mẹ cô thì sao? Có cần tôi gọi điện báo họ biết không? Nhỡ đâu họ lại lo lắng." Cô bỗng im lặng, buồn bã nói: "Không cần, bọn họ không có lo cho tôi đâu?" Nói xong cô lấy mềm trùm hết đầu của mình lại, để che đi hàng nước mắt đang chảy dài trên mi cô.
Thấy hành động đó của cô, cậu nói: "Này, lấy mềm ra đi, cô muốn chết ngạt à!"
Cô bảo: "Kệ tôi." Thấy vậy, cậu cũng không làm phiền cô nữa, cậu đóng cửa đi ra ngoài.
Sau khi Mộ Hàn đóng cửa, không khí trong phòng trở nên yên bình hơn. Hiểu Tâm cảm thấy một chút hỗn loạn trong tâm trí, nhưng cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Cô không thể nào dễ dàng kiềm chế được những cảm xúc hỗn loạn đang dâng trào trong lòng. Sự quan tâm và chăm sóc từ Mộ Hàn đã làm cho trái tim cô rung động, và giờ đây, khi cô ở một mình, những suy tư đang cuộn trào trong đầu cô.
Cô nhìn quanh căn phòng, nhìn vào ánh đèn mờ ảo phía góc phòng, nhưng không thể tìm thấy bình an nơi đó. Cô cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực của sự cô đơn, và không biết phải làm gì để chống lại cảm giác đó.
Bước tiếp theo là gì? Cô tự hỏi. Liệu có nên mở lòng và chia sẻ những lo lắng với ai đó, hay cứ giữ nó trong lòng và tự mình vượt qua? Ý thức của cô chuyển từng hướng, nhưng mỗi hướng đều dẫn cô vào một cuộc chiến nội tâm khác nhau.
Tuy nhiên, dù cảm thấy mông lung, Hiểu Tâm biết rằng cô cần một lối thoát. Cô quyết định dành thời gian suy nghĩ thêm, để đưa ra quyết định một cách suy tốt nhất cho bản thân mình. Đôi khi, việc dừng lại và tự mình trải qua những khó khăn là cách duy nhất để tìm ra câu trả lời trong lòng mình.
Trong khi Hiểu Tâm đang cảm thấy lẻ loi và đắn đo, bên ngoài cửa, Mộ Hàn cũng cảm nhận được rằng cô đang che giấu một điều gì đó. Cậu cảm nhận được sự biến đổi trong tâm trí của cô, dù không thể hiểu rõ nguyên nhân.
Mộ Hàn nhìn về phía cánh cửa, rồi quyết định không xen vào không gian tư tưởng của Hiểu Tâm.