Chương 2
Một cơn gió thổi ngang qua cuốn bay xấp giấy đặt trên bàn. Trí Minh khom người nhặt từng tờ giấy dưới chân mình, khi nghẩng lên vô tình chạm vào ánh mắt quen thuộc. Người phụ nữ mặc chiếc áo lụa màu xanh da trời thoáng chút ngạc nhiên, khóe môi cong muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi, hoặc là cô không thể bật thành lời.
- Cảm ơn anh.
Cô gái trẻ tuổi đi cùng thang máy lúc nãy lên tiếng, vừa đưa tay đón lấy xấp giấy trên tay Trí Minh. Anh cười nhẹ, kiểu như xã giao rồi quay sang hai người đàn ông cạnh bên.
- Xin lỗi, tôi là Trí Minh đại diện công ty AB. Anh Thắng hôm nay có việc, tôi sẽ thay anh ấy đảm trách dự án này.
- À, anh Trí Minh, tổng giám đốc mới về nhậm chức chi nhánh công ty AB, tôi có nghe cậu Thắng nói nhiều về cậu. Thật vinh dự khi được làm việc cùng với một người tuổi trẻ tài cao như cậu. Tôi là Bình, đại diện công ty C, còn đây là cô Trí..
Ông Bình chợt khựng lại rồi nhìn người phụ nữ bên cạnh, cô mỉm cười, đưa tay ra trước mặt Trí Minh, tự giới thiệu.
- Gọi tôi là Minh Minh, đại diện công ty F, còn đây là nhân viên của tôi, cô Tố Lan. Hân hạnh được hợp tác cùng giám đốc Minh.
Trí Minh khẽ cười, bắt tay đáp lễ không quên buông một câu xã giao ngược lại.
- Rất vui được gặp cô Minh Minh, thật trùng hợp vì tên của chúng ta giống nhau.
Ông Bình góp vui.
- Xem ra chúng ta rất có duyên với nhau, hy vọng dự án lần này chúng ta hợp tác vui vẻ.
Sau màn nghi thức chào hỏi xã giao, họ nhanh chóng vào thẳng vấn đề. Trí Minh không đưa nhiều ý kiến, anh tập trung lắng nghe ý kiến của hai bên đối tác nhiều hơn. Thỉnh thoảng anh nhìn Minh Minh, trong từng ánh mắt, giọng điệu và câu từ của cô toát lên sự tự tin đáng ngưỡng mộ. Đã nhiều năm như vậy, cô có thay đổi cũng là lẽ thường tình. Đôi lúc cô có liếc qua, chạm phải ánh mắt anh đang nhìn mình, lúc đó, khóe mi cô khẽ động, đôi môi khẽ cười, tia nắng chiếu vào càng khiến cô thêm rạng rỡ. Trí Minh chỉ có thể cười thầm trong lòng, mừng vì cô luôn vui vẻ.
- Trí Minh, cậu còn ý kiến nào nữa không? Nếu không thì chúng ta kết thúc tại đây nhé. Phải rồi, tối nay tôi muốn mời cơm mọi người, cô Minh Minh cô không vấn đề gì chứ?
Trí Minh liếc sang nhìn Minh Minh, hồi hộp chờ câu trả lời của cô, đương nhiên anh rất hy vọng cô đồng ý. Bạn cũ nhiều năm gặp lại, anh cũng muốn biết thời gian qua cô sống ra sao.
- Tôi làm sao có thể từ chối lời đề nghị này của anh Bình, vậy tối nay chúng ta gặp lại. Cảm ơn vì buổi đàm phán thuận lợi của chúng ta hôm nay. Tôi và Tố Lan xin phép đi trước.
Điện thoại lại reo, Trí Minh không bắt máy cũng đoán được là ai, bởi từ ngày anh về Việt Nam, chỉ có mỗi một người gọi đến.
- Bé Na sao rồi anh?
- Con bé ổn rồi, không sao đâu. Còn cậu có sao không?
Trí Minh hiểu ngụ ý của anh, nhưng lại giả vờ, dời mắt ra phía bên ngoài ban công.
- Em làm gì có sao chứ?
- Cậu gặp cô ấy chưa? Cảm giác thế nào?
Tim anh nhói đau, đó là cảm giác khi nhìn bóng lưng cô khuất xa, anh ngỡ mình quên, mà anh cũng đã quên thật, vậy mà.. ngày gặp lại, tim vẫn xuyến xao. Dẫu biết rằng, cảm xúc đó là tội lỗi, anh cũng không sao có thể phủ nhận được trái tim mình vẫn lay động mỗi khi nhìn thấy cô.
- Mây bay trên trời, chỉ có thể nhìn, không thể chạm tới. Anh đừng khuấy động mọi chuyện nữa.
- Tại sao không thể chạm, đây là cơ hội dành cho cậu, danh chính ngôn thuận không chút ràng buộc.
- Anh nói vậy là ý gì?
- Cậu ly hôn vợ, chồng Minh Minh cũng không còn, phần còn lại chỉ cần hỏi cậu có bản lĩnh không mà thôi.
- Anh nói chồng của Minh Minh..
Anh chẳng hề hay biết, thời gian qua cô không hề sống tốt..
Quang Thắng cũng chỉ biết chuyện cách đây vài ngày khi gặp lại Minh Minh vì công việc hợp tác của hai bên. Nghe đâu chồng cô ấy mất không lâu sau khi đứa con gái nhỏ lìa đời. Minh Minh cũng đã trải qua một quãng thời gian khó khăn để lấy lại tinh thần sau bao nhiêu biến cố. Tay anh run run, tim anh nhói lên từng cơn mỗi khi nghĩ về cô gái nhỏ năm nào phải tự mình trải qua những mất mát và đau đớn tột cùng đến như vậy. Vậy mà, anh đã nghĩ rằng cô luôn hạnh phúc.
Tửu lượng của Minh Minh ngày càng cao, anh nhớ ngày trước cô không uống được bia rượu, chỉ cần nhấp môi một xíu mặt cô đã đỏ ửng, bước đi loạng choạng. Nhưng bây giờ cô uống cạn hết ly này đến ly khác, người khác nhìn cô khâm phục, còn Trí Minh, anh chỉ thấy đau lòng.
- Tố Lan, em uống với anh thêm một ly.
Tố Lan hơi bối rối trước lời của anh Bình, liền được Minh Minh giải vây, cô cầm lấy ly rượu từ trên tay của Tố Lan.
- Anh Bình, Tố Lan uống không tốt, để em uống thay cô ấy.
- Tố Lan, sếp em thật biết đối xử tốt với em đấy.
Tố Lan nhìn Minh Minh lo ngại.
- Chị Minh Minh, chị uống nhiều rồi, chị để em.
- Không phải em còn phải lái xe đưa chị về sao?
- Em?
Thấy Minh Minh nháy mắt với mình, Tố Lan thôi không nói nữa. Minh Minh mỉm cười vừa đưa ly rượu lên chạm môi liền bị ngăn lại. Những ngón tay ấm áp kia là cố ý hay vô tình chạm phải tay cô.
- Minh Minh, tôi uống thay cô. Hai người là phụ nữ đi đường nguy hiểm không nên uống nhiều.
Tố Lan nhìn Trí Minh với đôi mắt ngưỡng mộ, từ đầu anh vẫn mang phong thái tao nhã trong từng lời nói và cử chỉ, giờ đây đến cách cư xử với phụ nữ cũng thật khiến người ta thấy mềm lòng.
Minh Minh cười, nụ cười quyến rũ khiến bất kì người đàn ông nào cũng phải xao động.
- Trên thương trường không phân biệt đàn ông hay phụ nữ, giám đốc Minh, cảm ơn thiện ý của anh.
Cô dứt khoát uống cạn ly rượu trên tay. Trí Minh thôi không ngăn cô nữa.
Cuối buổi tiệc, anh Bình và nhân viên đi cùng cũng đã ngà ngà say. Sau khi đưa họ ra xe, Trí Minh sực nhớ mình đã để quên xâu chìa khóa trên bàn liền quay lại tìm. Đoạn thấy Tố Lan dìu Minh Minh đi vào nhà vệ sinh, cảm giác có gì đó không hay, anh lần theo, vừa hay nhà vệ sinh nam và nữ ở sát cạnh nhau nên khi anh đứng bên ngoài cũng không có gì bất tiện lắm. Nép vào một bên tránh bị cô phát hiện, Minh Minh được Tố Lan dìu ra.
- Chị bị dạ dày còn cố tình uống nhiều tới vậy, lại còn uống thay cho em nữa, chị xem chị nôn tới xanh mặt luôn rồi.
- Con bé này, công việc này của chị chuyện xã giao là bình thường, không có gì nghiêm trọng, em không cần phải lo đâu. Thẻ của chị em lấy mà bắt taxi về, chị chắc không đưa em về được rồi.
- Chị gởi xe lại đi, em bắt taxi đưa chị về rồi em mới về.
- Không cần phiền vậy đâu. Cứ về trước đi, làm với chị lâu như vậy em còn không biết nguyên tắc của chị sao?
Tố Lan miễn cưỡng cầm thẻ taxi và đi trước. Minh Minh bước đi có phần loạng choạng, mặt mũi xanh xao dù đã được lớp trang điểm che bớt đi phần nào.
Anh âm thầm đi phía sau cô, giữ một khoảng cách đủ xa để cô không phát hiện ra. Anh nhận ra cô không ổn, không hề ổn một chút nào trong suốt thời gian qua. Ánh mắt của cô lúc nhìn anh mà nốc cạn hết ly rượu khiến anh day dứt không yên, ẩn sau nụ cười đó là cả một nỗi bi thương mà cô không muốn một ai phát hiện. Anh không biết cô đã trải qua những gì ngoài nỗi mất mát đó, nhưng anh biết có một thế giới tăm tối của riêng cô mà không ai được phép chạm vào. Đương nhiên với anh cũng không ngoại lệ, một người bạn rất đỗi bình thường của cô.
Minh Minh lái xe một đoạn khá dài, chợt dừng lại dưới chân cầu Y, ánh đèn đường heo hắt chiếu qua khung kính, anh thấy cô gục đầu lên vô lăng. Đêm tối tĩnh lặng, trên đường chỉ còn lại anh và cô giữa một khoảng cách không gần và cũng không quá xa, đủ để anh quan sát từng cử động của cô. Từng giây trôi qua, từng giờ trôi qua, có lúc anh thấy bờ vai cô run run. Tim anh quặng thắt, thì ra, lòng anh vẫn vậy, chưa bao giờ thay đổi, có chăng chính anh buộc kí ức phải ngủ quên mà thôi.
Minh Minh hạ ghế, nằm ngửa ra sau, dường như cô đã ngủ. Những năm qua cô đã sống như vậy sao, vẫn luôn tự nhốt mình trong đêm tối với nỗi cô độc không một ai biết tới. Anh muốn chạy đến bên cô, muốn ôm cô vào lòng, muốn xoa dịu nỗi đau trong cô, muốn sưởi ấm trái tim đang lạnh giá của cô, nhưng với tư cách gì đây? Anh vẫn chỉ là một người bạn cũ không hơn không kém.
- Cảm ơn anh.
Cô gái trẻ tuổi đi cùng thang máy lúc nãy lên tiếng, vừa đưa tay đón lấy xấp giấy trên tay Trí Minh. Anh cười nhẹ, kiểu như xã giao rồi quay sang hai người đàn ông cạnh bên.
- Xin lỗi, tôi là Trí Minh đại diện công ty AB. Anh Thắng hôm nay có việc, tôi sẽ thay anh ấy đảm trách dự án này.
- À, anh Trí Minh, tổng giám đốc mới về nhậm chức chi nhánh công ty AB, tôi có nghe cậu Thắng nói nhiều về cậu. Thật vinh dự khi được làm việc cùng với một người tuổi trẻ tài cao như cậu. Tôi là Bình, đại diện công ty C, còn đây là cô Trí..
Ông Bình chợt khựng lại rồi nhìn người phụ nữ bên cạnh, cô mỉm cười, đưa tay ra trước mặt Trí Minh, tự giới thiệu.
- Gọi tôi là Minh Minh, đại diện công ty F, còn đây là nhân viên của tôi, cô Tố Lan. Hân hạnh được hợp tác cùng giám đốc Minh.
Trí Minh khẽ cười, bắt tay đáp lễ không quên buông một câu xã giao ngược lại.
- Rất vui được gặp cô Minh Minh, thật trùng hợp vì tên của chúng ta giống nhau.
Ông Bình góp vui.
- Xem ra chúng ta rất có duyên với nhau, hy vọng dự án lần này chúng ta hợp tác vui vẻ.
Sau màn nghi thức chào hỏi xã giao, họ nhanh chóng vào thẳng vấn đề. Trí Minh không đưa nhiều ý kiến, anh tập trung lắng nghe ý kiến của hai bên đối tác nhiều hơn. Thỉnh thoảng anh nhìn Minh Minh, trong từng ánh mắt, giọng điệu và câu từ của cô toát lên sự tự tin đáng ngưỡng mộ. Đã nhiều năm như vậy, cô có thay đổi cũng là lẽ thường tình. Đôi lúc cô có liếc qua, chạm phải ánh mắt anh đang nhìn mình, lúc đó, khóe mi cô khẽ động, đôi môi khẽ cười, tia nắng chiếu vào càng khiến cô thêm rạng rỡ. Trí Minh chỉ có thể cười thầm trong lòng, mừng vì cô luôn vui vẻ.
- Trí Minh, cậu còn ý kiến nào nữa không? Nếu không thì chúng ta kết thúc tại đây nhé. Phải rồi, tối nay tôi muốn mời cơm mọi người, cô Minh Minh cô không vấn đề gì chứ?
Trí Minh liếc sang nhìn Minh Minh, hồi hộp chờ câu trả lời của cô, đương nhiên anh rất hy vọng cô đồng ý. Bạn cũ nhiều năm gặp lại, anh cũng muốn biết thời gian qua cô sống ra sao.
- Tôi làm sao có thể từ chối lời đề nghị này của anh Bình, vậy tối nay chúng ta gặp lại. Cảm ơn vì buổi đàm phán thuận lợi của chúng ta hôm nay. Tôi và Tố Lan xin phép đi trước.
Điện thoại lại reo, Trí Minh không bắt máy cũng đoán được là ai, bởi từ ngày anh về Việt Nam, chỉ có mỗi một người gọi đến.
- Bé Na sao rồi anh?
- Con bé ổn rồi, không sao đâu. Còn cậu có sao không?
Trí Minh hiểu ngụ ý của anh, nhưng lại giả vờ, dời mắt ra phía bên ngoài ban công.
- Em làm gì có sao chứ?
- Cậu gặp cô ấy chưa? Cảm giác thế nào?
Tim anh nhói đau, đó là cảm giác khi nhìn bóng lưng cô khuất xa, anh ngỡ mình quên, mà anh cũng đã quên thật, vậy mà.. ngày gặp lại, tim vẫn xuyến xao. Dẫu biết rằng, cảm xúc đó là tội lỗi, anh cũng không sao có thể phủ nhận được trái tim mình vẫn lay động mỗi khi nhìn thấy cô.
- Mây bay trên trời, chỉ có thể nhìn, không thể chạm tới. Anh đừng khuấy động mọi chuyện nữa.
- Tại sao không thể chạm, đây là cơ hội dành cho cậu, danh chính ngôn thuận không chút ràng buộc.
- Anh nói vậy là ý gì?
- Cậu ly hôn vợ, chồng Minh Minh cũng không còn, phần còn lại chỉ cần hỏi cậu có bản lĩnh không mà thôi.
- Anh nói chồng của Minh Minh..
Anh chẳng hề hay biết, thời gian qua cô không hề sống tốt..
Quang Thắng cũng chỉ biết chuyện cách đây vài ngày khi gặp lại Minh Minh vì công việc hợp tác của hai bên. Nghe đâu chồng cô ấy mất không lâu sau khi đứa con gái nhỏ lìa đời. Minh Minh cũng đã trải qua một quãng thời gian khó khăn để lấy lại tinh thần sau bao nhiêu biến cố. Tay anh run run, tim anh nhói lên từng cơn mỗi khi nghĩ về cô gái nhỏ năm nào phải tự mình trải qua những mất mát và đau đớn tột cùng đến như vậy. Vậy mà, anh đã nghĩ rằng cô luôn hạnh phúc.
Tửu lượng của Minh Minh ngày càng cao, anh nhớ ngày trước cô không uống được bia rượu, chỉ cần nhấp môi một xíu mặt cô đã đỏ ửng, bước đi loạng choạng. Nhưng bây giờ cô uống cạn hết ly này đến ly khác, người khác nhìn cô khâm phục, còn Trí Minh, anh chỉ thấy đau lòng.
- Tố Lan, em uống với anh thêm một ly.
Tố Lan hơi bối rối trước lời của anh Bình, liền được Minh Minh giải vây, cô cầm lấy ly rượu từ trên tay của Tố Lan.
- Anh Bình, Tố Lan uống không tốt, để em uống thay cô ấy.
- Tố Lan, sếp em thật biết đối xử tốt với em đấy.
Tố Lan nhìn Minh Minh lo ngại.
- Chị Minh Minh, chị uống nhiều rồi, chị để em.
- Không phải em còn phải lái xe đưa chị về sao?
- Em?
Thấy Minh Minh nháy mắt với mình, Tố Lan thôi không nói nữa. Minh Minh mỉm cười vừa đưa ly rượu lên chạm môi liền bị ngăn lại. Những ngón tay ấm áp kia là cố ý hay vô tình chạm phải tay cô.
- Minh Minh, tôi uống thay cô. Hai người là phụ nữ đi đường nguy hiểm không nên uống nhiều.
Tố Lan nhìn Trí Minh với đôi mắt ngưỡng mộ, từ đầu anh vẫn mang phong thái tao nhã trong từng lời nói và cử chỉ, giờ đây đến cách cư xử với phụ nữ cũng thật khiến người ta thấy mềm lòng.
Minh Minh cười, nụ cười quyến rũ khiến bất kì người đàn ông nào cũng phải xao động.
- Trên thương trường không phân biệt đàn ông hay phụ nữ, giám đốc Minh, cảm ơn thiện ý của anh.
Cô dứt khoát uống cạn ly rượu trên tay. Trí Minh thôi không ngăn cô nữa.
Cuối buổi tiệc, anh Bình và nhân viên đi cùng cũng đã ngà ngà say. Sau khi đưa họ ra xe, Trí Minh sực nhớ mình đã để quên xâu chìa khóa trên bàn liền quay lại tìm. Đoạn thấy Tố Lan dìu Minh Minh đi vào nhà vệ sinh, cảm giác có gì đó không hay, anh lần theo, vừa hay nhà vệ sinh nam và nữ ở sát cạnh nhau nên khi anh đứng bên ngoài cũng không có gì bất tiện lắm. Nép vào một bên tránh bị cô phát hiện, Minh Minh được Tố Lan dìu ra.
- Chị bị dạ dày còn cố tình uống nhiều tới vậy, lại còn uống thay cho em nữa, chị xem chị nôn tới xanh mặt luôn rồi.
- Con bé này, công việc này của chị chuyện xã giao là bình thường, không có gì nghiêm trọng, em không cần phải lo đâu. Thẻ của chị em lấy mà bắt taxi về, chị chắc không đưa em về được rồi.
- Chị gởi xe lại đi, em bắt taxi đưa chị về rồi em mới về.
- Không cần phiền vậy đâu. Cứ về trước đi, làm với chị lâu như vậy em còn không biết nguyên tắc của chị sao?
Tố Lan miễn cưỡng cầm thẻ taxi và đi trước. Minh Minh bước đi có phần loạng choạng, mặt mũi xanh xao dù đã được lớp trang điểm che bớt đi phần nào.
Anh âm thầm đi phía sau cô, giữ một khoảng cách đủ xa để cô không phát hiện ra. Anh nhận ra cô không ổn, không hề ổn một chút nào trong suốt thời gian qua. Ánh mắt của cô lúc nhìn anh mà nốc cạn hết ly rượu khiến anh day dứt không yên, ẩn sau nụ cười đó là cả một nỗi bi thương mà cô không muốn một ai phát hiện. Anh không biết cô đã trải qua những gì ngoài nỗi mất mát đó, nhưng anh biết có một thế giới tăm tối của riêng cô mà không ai được phép chạm vào. Đương nhiên với anh cũng không ngoại lệ, một người bạn rất đỗi bình thường của cô.
Minh Minh lái xe một đoạn khá dài, chợt dừng lại dưới chân cầu Y, ánh đèn đường heo hắt chiếu qua khung kính, anh thấy cô gục đầu lên vô lăng. Đêm tối tĩnh lặng, trên đường chỉ còn lại anh và cô giữa một khoảng cách không gần và cũng không quá xa, đủ để anh quan sát từng cử động của cô. Từng giây trôi qua, từng giờ trôi qua, có lúc anh thấy bờ vai cô run run. Tim anh quặng thắt, thì ra, lòng anh vẫn vậy, chưa bao giờ thay đổi, có chăng chính anh buộc kí ức phải ngủ quên mà thôi.
Minh Minh hạ ghế, nằm ngửa ra sau, dường như cô đã ngủ. Những năm qua cô đã sống như vậy sao, vẫn luôn tự nhốt mình trong đêm tối với nỗi cô độc không một ai biết tới. Anh muốn chạy đến bên cô, muốn ôm cô vào lòng, muốn xoa dịu nỗi đau trong cô, muốn sưởi ấm trái tim đang lạnh giá của cô, nhưng với tư cách gì đây? Anh vẫn chỉ là một người bạn cũ không hơn không kém.