Chương 3
Minh Minh mở mắt, hai bàn tay tự ôm lấy bờ vai trống trải của mình, chiếc áo lụa cộc tay làm cho cô thấy lạnh. Hướng mắt nhìn lên khung kính, sương đêm đọng lại đã làm cho nó mờ ảo đi phần nào. Cô thở dài, giơ tay xem đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng. Cô không còn nhớ nổi mình đã ngủ trên xe ở bên ngoài như thế này bao nhiêu lần rồi. Nhiều năm trôi qua như vậy, cô vẫn không có cách nào yên giấc trong ngôi nhà đó. Mà cô cũng không có cách nào để rời đi. Minh Minh lục trong giỏ xách ra một vài viên thuốc rồi uống vội. Thẫn thờ một lúc đến khi nghe có ai đó gõ cửa xe cô mới chợt tỉnh và nhìn sang. Bác lao công già đang chờ chút phản hồi từ cô.
Minh Minh hạ kính xe, trong đầu không ngừng thắc mắc rằng bác ấy tìm mình để làm gì.
- Có người nhờ tôi đưa cái này cho cô.
Minh Minh ngỡ ngàng đón lấy chiếc áo khoát màu đen qua khung cửa kính từ tay bác lao công già, mắt không ngừng nhìn xung quanh.
- Người đó ở đâu vậy bác?
- À cậu ấy rời đi rồi.
Minh Minh gượng cười.
- Cháu cảm ơn ạ.
Bác lao công quay đi tiếp tục công việc của mình, còn Minh Minh hết đưa mắt nhìn chiếc áo trên tay rồi nhìn ra xung quanh, đường xá không một bóng người. Gió lạnh thổi vào khiến cô rùng mình, liền đóng kính xe, mặc vội chiếc áo khoát của một ai đó. Cô như ngửi được mùi thơm của cỏ cây phảng phất quanh mình, đầu óc bỗng trở nên nhẹ nhàng, dễ chịu. Chợt nhớ đến cuộc gặp gỡ hôm nay. Duyên phận lại một lần nữa để cô gặp lại người đó.
Cách đây nhiều năm, rất nhiều năm trước, khi cô còn là một cô bé mười bảy tuổi, lần đầu tiên người đó xuất hiện trong cuộc đời cô, một cái tên vô cùng đặc biệt.
- Hà Trí Minh!
Nghe thấy tiếng thầy giám thị gọi tên mình cô liền bước lên, trình thẻ có dán số báo danh. Chợt từ đâu phía sau cũng có giọng một người con trai lên tiếng.
- Dạ có..
Đoạn dường như hắn thấy mình bị hớ nên vội im bặt, nhìn sang xung quanh rồi nhìn thầy giám thị cười trừ.
- Dạ.. xin lỗi thầy em nhầm.
Minh Minh lia đôi mắt hiếu kỳ của mình xuống chiếc thẻ đeo trên cổ hắn ta, rồi phì cười. Hắn nhầm cũng có cơ sở, hai cái tên rất gần nhau kia mà. Cô bước vào phòng thi, phía sau cô giọng thầy giám thị tiếp tục vang lên.
- Hà Trí Mẫn!
- Dạ em đây thưa thầy.
Mắt thầy giám thị hơi chau mày nhìn danh sách, đoạn lại ngước lên nhìn hắn rồi lại quay lại phía sau nhìn cô trò tên Hà Trí Minh ban nãy. Chắc chắn là thầy đang có suy nghĩ rằng giữa họ có quan hệ họ hàng gì chăng.
Hắn, Hà Trí Mẫn được xếp ngồi sau cô, nhìn gương mặt hắn cũng sáng sủa, nước da ngâm ngâm rắn rỏi, thân hình cao lớn, đôi mắt to linh hoạt, và nhất là cái miệng cười rất duyên. Chỉ có một điều, nhìn hắn trông như già hơn tuổi, không giống bọn nhóc loi choi học cùng lớp với cô.
Thời gian làm bài trôi qua hơn nửa, Minh Minh lướt qua một lượt bài thi của mình rồi tranh thủ tìm cách giải những câu chưa có đáp án. Những câu còn sót lại câu nào cũng khó ngoài sức của Minh Minh nhưng cô quyết không bỏ cuộc, còn thời gian thì còn suy nghĩ. Tuy nhiên đầu bút đã bị cô cắn nát mà vẫn chưa có câu trả lời.
Ngước lên nhìn thấy hai thầy giám thị vừa dạo một vòng ra ngoài cửa, Minh Minh lại đưa mắt ra ngoài khung cửa sổ nhìn những cánh phượng đỏ bay lả lơi theo gió rồi đáp nhẹ nhàng xuống đất, cô khẽ mỉm cười.
- Trí Minh!
Tiếng gọi khẽ từ phía sau vọng lên, cô cẩn thận quan sát thầy giám thị trước khi quay xuống, mở đôi mắt to tròn đen láy thay cho câu hỏi "có chuyện gì".
Hắn, Hà Trí Mẫn không hoang phí chút thời gian nào liền hỏi.
- Câu 15, đáp án a, b?
Rất ngắn gọn. Minh Minh cũng vô cùng thật thà, cô lật lại bài giải của mình rồi đáp khẽ.
- Mình chọn A.
Hắn không do dự khoanh tròn vào đáp án trong bài thi, mặc dù Minh Minh không biết hắn có thật sự chọn đáp án giống cô hay không.
- Em còn câu nào?
"Em"? Minh Minh thầm nghĩ, sao lại là Em? Mặc kệ, cô không có thời gian để thắc mắc, liền đưa vài ngón tay ra hiệu tránh cho thầy giám thị nghe tiếng xì xào mà chú ý.
- 3.. 9.. 11
Phía sau cô loạt xoạt tiếng lật trang giấy, rồi cô nghe giọng hắn nói nhỏ.
- D.. b.. d
Minh Minh có chút hoài nghi, câu hỏi đơn giản như câu số 15 mà hắn cũng phải hỏi, thì liệu đáp án của câu hỏi khó như thế này không phải là hắn đánh hên xui chứ. Tiếng thầy giám thị nhắc nhở còn 3 phút nữa hết giờ. Cô không còn thời gian mà do dự nữa, dù sao thì hên xui vẫn còn hơn không có chút hy vọng nào. Minh Minh dứt khoát khoanh vào đáp án d.. b.. d.
Sau khi nộp bài cho thầy giám thị, Minh Minh thở phào nhẹ nhõm cuối cùng rồi cũng qua, cô thu dọn bút viết vừa định đứng dậy rời đi thì một chiếc máy bay giấy đáp nhẹ xuống mặt bàn. Sau đó, hắn vừa lướt qua cô, vừa tặng cho cô nguyên một combo nháy mắt, cười duyên và "Em nợ anh hai câu nhé, Hà Trí Minh".
Minh Minh ngẩng ra một hồi, "hắn cười duyên quá". Rồi nhìn chiếc máy bay giấy trên mặt bàn, cô tò mò cầm lên mở ra, thầm nghĩ "Nếu hắn thi đậu thì quả thật là thiên tài". Sở dĩ Minh Minh có suy nghĩ như vậy vì chiếc máy bay giấy được gấp bằng một bức chân dung của một cô thiếu nữ mười bảy tuổi, nét vẽ mềm mại uyển chuyển nhưng vô cùng sống động. Phải, hắn đã dành thời gian làm bài thi để vẽ chân dung của cô. Cô trong bức vẽ của hắn đẹp hơn nhiều so với cô của hiện tại, làm sao mà hắn có thể vẽ ra được như vậy nhỉ.
Minh Minh mỉm cười, môi cô thấm ướt bởi một thứ chất lỏng mặn và đắng. Kí ức liệu có thể giúp con người ta sống sót qua ngày không? Xe cô dần lăn bánh lướt qua bốn cái ngã tư rồi rẽ trái, dừng lại trước một căn nhà nhỏ hai tầng tối đèn. Cô không hề hay biết, ngay khi qua cái ngã tư đầu tiên, đã có một chiếc xe hơi màu đen theo cô đến tận nhà, chủ nhân chiếc xe ấy dừng cách cô một đoạn đủ xa, nhưng từ khoảng cách đó vẫn có thể nhìn thấy cô an toàn bước vào nhà.
Minh Minh hạ kính xe, trong đầu không ngừng thắc mắc rằng bác ấy tìm mình để làm gì.
- Có người nhờ tôi đưa cái này cho cô.
Minh Minh ngỡ ngàng đón lấy chiếc áo khoát màu đen qua khung cửa kính từ tay bác lao công già, mắt không ngừng nhìn xung quanh.
- Người đó ở đâu vậy bác?
- À cậu ấy rời đi rồi.
Minh Minh gượng cười.
- Cháu cảm ơn ạ.
Bác lao công quay đi tiếp tục công việc của mình, còn Minh Minh hết đưa mắt nhìn chiếc áo trên tay rồi nhìn ra xung quanh, đường xá không một bóng người. Gió lạnh thổi vào khiến cô rùng mình, liền đóng kính xe, mặc vội chiếc áo khoát của một ai đó. Cô như ngửi được mùi thơm của cỏ cây phảng phất quanh mình, đầu óc bỗng trở nên nhẹ nhàng, dễ chịu. Chợt nhớ đến cuộc gặp gỡ hôm nay. Duyên phận lại một lần nữa để cô gặp lại người đó.
Cách đây nhiều năm, rất nhiều năm trước, khi cô còn là một cô bé mười bảy tuổi, lần đầu tiên người đó xuất hiện trong cuộc đời cô, một cái tên vô cùng đặc biệt.
- Hà Trí Minh!
Nghe thấy tiếng thầy giám thị gọi tên mình cô liền bước lên, trình thẻ có dán số báo danh. Chợt từ đâu phía sau cũng có giọng một người con trai lên tiếng.
- Dạ có..
Đoạn dường như hắn thấy mình bị hớ nên vội im bặt, nhìn sang xung quanh rồi nhìn thầy giám thị cười trừ.
- Dạ.. xin lỗi thầy em nhầm.
Minh Minh lia đôi mắt hiếu kỳ của mình xuống chiếc thẻ đeo trên cổ hắn ta, rồi phì cười. Hắn nhầm cũng có cơ sở, hai cái tên rất gần nhau kia mà. Cô bước vào phòng thi, phía sau cô giọng thầy giám thị tiếp tục vang lên.
- Hà Trí Mẫn!
- Dạ em đây thưa thầy.
Mắt thầy giám thị hơi chau mày nhìn danh sách, đoạn lại ngước lên nhìn hắn rồi lại quay lại phía sau nhìn cô trò tên Hà Trí Minh ban nãy. Chắc chắn là thầy đang có suy nghĩ rằng giữa họ có quan hệ họ hàng gì chăng.
Hắn, Hà Trí Mẫn được xếp ngồi sau cô, nhìn gương mặt hắn cũng sáng sủa, nước da ngâm ngâm rắn rỏi, thân hình cao lớn, đôi mắt to linh hoạt, và nhất là cái miệng cười rất duyên. Chỉ có một điều, nhìn hắn trông như già hơn tuổi, không giống bọn nhóc loi choi học cùng lớp với cô.
Thời gian làm bài trôi qua hơn nửa, Minh Minh lướt qua một lượt bài thi của mình rồi tranh thủ tìm cách giải những câu chưa có đáp án. Những câu còn sót lại câu nào cũng khó ngoài sức của Minh Minh nhưng cô quyết không bỏ cuộc, còn thời gian thì còn suy nghĩ. Tuy nhiên đầu bút đã bị cô cắn nát mà vẫn chưa có câu trả lời.
Ngước lên nhìn thấy hai thầy giám thị vừa dạo một vòng ra ngoài cửa, Minh Minh lại đưa mắt ra ngoài khung cửa sổ nhìn những cánh phượng đỏ bay lả lơi theo gió rồi đáp nhẹ nhàng xuống đất, cô khẽ mỉm cười.
- Trí Minh!
Tiếng gọi khẽ từ phía sau vọng lên, cô cẩn thận quan sát thầy giám thị trước khi quay xuống, mở đôi mắt to tròn đen láy thay cho câu hỏi "có chuyện gì".
Hắn, Hà Trí Mẫn không hoang phí chút thời gian nào liền hỏi.
- Câu 15, đáp án a, b?
Rất ngắn gọn. Minh Minh cũng vô cùng thật thà, cô lật lại bài giải của mình rồi đáp khẽ.
- Mình chọn A.
Hắn không do dự khoanh tròn vào đáp án trong bài thi, mặc dù Minh Minh không biết hắn có thật sự chọn đáp án giống cô hay không.
- Em còn câu nào?
"Em"? Minh Minh thầm nghĩ, sao lại là Em? Mặc kệ, cô không có thời gian để thắc mắc, liền đưa vài ngón tay ra hiệu tránh cho thầy giám thị nghe tiếng xì xào mà chú ý.
- 3.. 9.. 11
Phía sau cô loạt xoạt tiếng lật trang giấy, rồi cô nghe giọng hắn nói nhỏ.
- D.. b.. d
Minh Minh có chút hoài nghi, câu hỏi đơn giản như câu số 15 mà hắn cũng phải hỏi, thì liệu đáp án của câu hỏi khó như thế này không phải là hắn đánh hên xui chứ. Tiếng thầy giám thị nhắc nhở còn 3 phút nữa hết giờ. Cô không còn thời gian mà do dự nữa, dù sao thì hên xui vẫn còn hơn không có chút hy vọng nào. Minh Minh dứt khoát khoanh vào đáp án d.. b.. d.
Sau khi nộp bài cho thầy giám thị, Minh Minh thở phào nhẹ nhõm cuối cùng rồi cũng qua, cô thu dọn bút viết vừa định đứng dậy rời đi thì một chiếc máy bay giấy đáp nhẹ xuống mặt bàn. Sau đó, hắn vừa lướt qua cô, vừa tặng cho cô nguyên một combo nháy mắt, cười duyên và "Em nợ anh hai câu nhé, Hà Trí Minh".
Minh Minh ngẩng ra một hồi, "hắn cười duyên quá". Rồi nhìn chiếc máy bay giấy trên mặt bàn, cô tò mò cầm lên mở ra, thầm nghĩ "Nếu hắn thi đậu thì quả thật là thiên tài". Sở dĩ Minh Minh có suy nghĩ như vậy vì chiếc máy bay giấy được gấp bằng một bức chân dung của một cô thiếu nữ mười bảy tuổi, nét vẽ mềm mại uyển chuyển nhưng vô cùng sống động. Phải, hắn đã dành thời gian làm bài thi để vẽ chân dung của cô. Cô trong bức vẽ của hắn đẹp hơn nhiều so với cô của hiện tại, làm sao mà hắn có thể vẽ ra được như vậy nhỉ.
Minh Minh mỉm cười, môi cô thấm ướt bởi một thứ chất lỏng mặn và đắng. Kí ức liệu có thể giúp con người ta sống sót qua ngày không? Xe cô dần lăn bánh lướt qua bốn cái ngã tư rồi rẽ trái, dừng lại trước một căn nhà nhỏ hai tầng tối đèn. Cô không hề hay biết, ngay khi qua cái ngã tư đầu tiên, đã có một chiếc xe hơi màu đen theo cô đến tận nhà, chủ nhân chiếc xe ấy dừng cách cô một đoạn đủ xa, nhưng từ khoảng cách đó vẫn có thể nhìn thấy cô an toàn bước vào nhà.