Chương 4
Trí Minh dừng một hồi lâu rồi đánh lái chạy mất hút, anh hạ kính, mặc cho màn sương khuya tát thẳng vào mặt mát lạnh. Kí ức về cô gái bé nhỏ mơ màng ngắm nhìn cánh phượng rơi bên cửa sổ phòng thi năm nào hiện về trước mắt anh, anh thật sự nhớ, nhớ đến day dứt cõi lòng nụ cười hồn nhiên năm ấy. Bởi mãi cho đến sau này, anh không còn được nhìn thấy nụ cười ấy thêm lần nào nữa. Anh còn nhớ lần thứ hai gặp cô là ở cổng trường đại học T.
- Anh hai, anh tới đây làm gì?
- Anh muốn biết sau khi mày đậu đại học có chịu đi học đàng hoàng hay không?
- Có cần như vậy không anh hai?
Trí Minh cười khuẩy, trong khi ánh mắt cứ mải nhìn xung quanh. Cho đến khi nghe tiếng cậu em gọi một ai đó.
- Minh Minh, mình ở đây.
Trí Minh nhìn theo hướng tay đang vẫy vẫy của cậu em, mắt anh chợt sáng, rõ ràng là môi anh không cười, nhưng có lẽ bất cứ ai khi nhìn vào anh lúc đó cũng nhận ra vẻ hưng phấn khác thường.
- Anh hai, có nhớ em nói trong lớp em có một bạn tên giống anh không? Đây chính là cô ấy Hà Trí Minh. Minh Minh, còn đây là anh hai của mình Hà Trí Minh, sao, bạn có thấy trùng hợp không?
Đôi mắt to tròn của Minh Minh động một chút, vừa ngạc nhiên, vừa thích thú, và dường như có chút vui mừng nữa. Đôi môi chum chím nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời ban sáng, ấm áp và dịu dàng.
- Em chào anh, thật đúng là trùng hợp. Vậy ra hôm đó..
Trí Minh ngượng ngùng gãi gãi đầu vừa cười.
- Cuối cùng cũng bị phát hiện rồi. Chào em, chúng ta rất có duyên.
- Anh hai, hai người biết nhau hả?
Thấy Trí Minh ném cho cậu em cái nhìn hình viên đạn, Minh Minh bật cười giải thích.
- Hà Trí Mẫn số báo danh 009, Hà Trí Minh số báo danh 008.
Chỉ cần một câu nói ngắn gọn thôi cũng đủ rõ sự tình. Trí Mẫn nhe răng cười trừ.
- Lộ tẩy rồi sao? Minh Minh bạn rãnh chứ, đi uống trà sữa nha, hôm nay mình có tài trợ.
Minh Minh lén đưa mắt nhìn Trí Minh, vừa hay chạm phải ánh mắt của chủ nhân đang nhìn mình. Cô tủm tỉm, vờ cho đôi mắt của mình đi lạc một chốc.
- Được, mình đi với bạn.
Trí Minh đi phía sau hai cô cậu tân sinh viên đang tíu ta tíu tít nói chuyện huyên thuyên phía trước. Sự tình là hôm thi Trí Mẫn có một chút vấn đề nhạy cảm về đường ruột, tình thế cấp bách anh đành giả danh thằng em để đi thi hộ. Vốn hai anh em rất giống nhau, mặc dù cách nhau vài tuổi nhưng nếu nhìn trong hình thẻ thì sẽ không ai nhận ra là hai người, cùng lắm là nghĩ Trí Mẫn già trước tuổi mà thôi. Trí Minh vốn là một sinh viên xuất sắc, từng đậu thủ khoa đầu vào trường đại học quốc gia K danh tiếng, bài thi đương nhiên không thể làm khó anh. Thế cho nên chỉ cần một chút thời gian thôi anh đã có thể hoàn tất bài thi, hơn nữa còn cố tình đánh sai đáp áp vài câu. Dù sao thì với học lực của Trí Mẫn thì không thể nào đạt điểm tối đa trong kỳ thi đại học được. Anh có gian lận thì cũng nên cho thật một chút. Anh đã chuẩn bị rất chu đáo, nhưng anh không thể nào lường trước được phòng thi hôm đấy lại có một cô nhóc tên giống hệt anh, cho nên lúc thầy giám thị gọi tên, theo quán tính mà anh đáp lời, suýt chút nữa thôi là bại lộ. Trên đời này có rất nhiều sự trùng hợp, nhưng cái kiểu trùng hợp này thì quả thật anh và cô có duyên với nhau rồi. Vốn dĩ là con gái ai đời lại có tên là Trí Minh, vốn dĩ hai người cách nhau tận vài tuổi lại có thể ngồi cạnh nhau trong phòng thi đại học, vốn dĩ.. Anh phì cười, cái vốn dĩ cuối cùng thật ra không còn là trùng hợp hay duyên phận nữa mà chính là sau khi đọc xong tin nhắn của cậu em trai "anh hai, lớp em có một cô bé có tên giống hệt tên anh Hà Trí Minh, con gái mà tên Minh lại còn lót chữ Trí, nhưng mà?". Chẳng kịp đọc hết tin nhắn. Vậy là anh có mặt ở cổng trường, thấp thỏm chờ đợi, nhìn từng lượt người ngang qua, tìm kiếm nụ cười hôm ấy.
Kí ức liệu có thể giết chết trái tim một ai đó không?
Quang Thắng đẩy cửa phòng, vừa lúc Trí Minh cũng mới đến. Quang Thắng nhìn một lượt rồi ngồi xuống ghế.
- Hôm qua cậu không về nhà à, hay là chỉ mang mỗi một bộ đồ về Việt Nam?
Trí Minh nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc, liền thở hắc ra, bước đến kéo rèm cửa, cho những tia nắng sớm chiếu thẳng vào phòng qua khung kính.
- Anh Thắng, anh thấy dự án với phía cty C và công ty F thế nào?
- Rất tốt, phía công ty C thì mình khỏi phải bàn về năng lực rồi, còn công ty F tuy là lần đầu tiếp xúc với dự án dạng này, nhưng anh thấy ý tưởng của họ rất hay và mới lạ. Cậu thấy có vấn đề gì sao?
Trí Minh ngồi xuống ghế, lật lật tập hồ sơ đọc qua vài dòng vừa trả lời.
- Không có, em chỉ muốn nghe đánh giá của anh thôi. Vậy dự án lần này anh cứ theo kế hoạch mà triển khai cho bên họ.
- Cậu không trực tiếp làm à?
Trí Minh đứng đậy, khẽ vỗ vai Quang Thắng.
- Chuyện đã cũ, anh quên dùm em là được.
- Cậu đi đâu đấy?
- Em về nhà thay đồ, lát nữa sẽ quay lại.
- Cậu như vậy thì đừng nói ông anh này không chăm lo cho đời sống tinh thần của cậu đấy
Trí Minh phẩy phẩy tay rồi đi mất hút.
Tiếng chuông điện thoại lại reo liên tục, Trí Minh lục lọi trong túi lấy tra chiếc điện thoại đã cũ, màn hình còn có vài vết nứt. Anh mỉm cười khi nhìn thấy hình con gái hiện lên trên màn hình.
- Con gái của ba đang làm gì đấy?
- Ba ơi, con mới đi học về, mẹ bắt con phải ăn một chén cơm to thiệt là to.
- Ồ, con gái là nhất rồi, ba của con vẫn chưa được ăn sáng, bụng ba đói quá nè. Xem nào, con gái ăn cơm với gì nào?
- Dạ là thịt bò đó ba.
- Ngon thế, vậy con gái phải ăn cho nhiều vào mới mau lớn nhé.
- Dạ được, đợi khi con lớn con sẽ bay đi gặp ba nhé.
- Được, ba chờ con gái nha.
Sunny vui vẻ ngồi vào bàn ăn, chuyển điện thoại cho Hoàng Anh, cô nhìn thấy anh mỉm cười.
- Bên đó thế nào, ổn cả hả anh? Mà sao giờ này anh vẫn chưa ăn sáng?
- Anh vẫn chưa quen lắm với giờ giấc bên này. Em vất vả rồi, anh xin lỗi nhé.
Hoàng Anh lắc đầu cười. Một người đàn ông da đen lướt ngang qua màn hình, đoạn anh ta lùi lại vài bước rồi khom người nhìn vào màn hình điện thoại nói vài câu tiếng Anh.
- Minh, cậu khỏe chứ?
- Cảm ơn, tôi khỏe. Anh mới ở ngoài về à, hôm nay tan ca sớm sao?
- Phải, tôi về sớm một chút, để chở hai mẹ con đi dạo.
- Vậy tôi không làm phiền nữa. David à, cảm ơn anh!
David nhúng vai.
Phải người đàn ông da đen có tên David đó là chồng của vợ cũ anh, là bố dượng của con gái anh.
Kết thúc cuộc gọi, anh bước vào thang máy, chạm phải một ánh mắt, anh mỉm cười. Cửa thang máy đóng lại. Trí Minh quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh, cô cười, phong cách ăn mặc, thần thái và mọi thứ cô đều quá khác so với trước đây, riêng chỉ giọng nói của cô là không thay đổi, thanh âm dịu dàng trong trẻo.
- Em nghe nói anh định cư ở nước ngoài, anh về Việt Nam khi nào?
- Ừ, anh về cũng chỉ mới vài ngày. Không ngờ chúng ta lại có dịp làm việc cùng nhau.
Cô mỉm cười, mắt cứ dán mãi xuống đôi bàn chân đang nghịch nghịch sàn nhà.
Cửa thang máy mở, cô ngước lên chào anh rồi bước ra.
- Em đi trước nhé.
Nhìn bóng lưng cô độc của cô, anh bất giác chạy theo, vội vàng nắm lấy cánh tay gầy của cô.
- Minh Minh.
Cô dừng chân, thoáng chút ngạc nhiên, anh nhìn xuống bàn tay cô đang run run. Nhận ra mình hơi đường đột anh vội buông tay cô ra, gượng cười để che lấp đi tâm trạng hiện tại.
- Anh xin lỗi, em ăn sáng chưa, anh có thể mời em cùng ăn sáng không?
Minh Minh tròn mắt nhìn anh, có hơi do dự nhưng rồi cô cũng đáp lại.
- Dạ được. Chúng ta qua bên tòa nhà đối diện nhé.
Trí Minh vui vẻ gật đầu. Anh không muốn mình bỏ lỡ thêm cơ hội nào để bước đến gần cô nữa. Quang Thắng nói đúng, giữa họ giờ đây không còn ngăn cách, không có trở ngại, thì lý do gì anh lại ngần ngại theo đuổi cô. Anh sẽ không còn phải day dứt vì yêu cô, không còn ép bản thân mình phải lạnh lùng với cô, không còn phải đứng từ xa ngắm nhìn mà không dám cho cô nhìn thấy, không còn ép bản thân xem cô là một người bạn bình thường của em trai, càng không phải ép mình quên đi cô. Mọi cảm xúc của anh giờ đây, không còn mang màu tội lỗi nữa.
- Anh hai, anh tới đây làm gì?
- Anh muốn biết sau khi mày đậu đại học có chịu đi học đàng hoàng hay không?
- Có cần như vậy không anh hai?
Trí Minh cười khuẩy, trong khi ánh mắt cứ mải nhìn xung quanh. Cho đến khi nghe tiếng cậu em gọi một ai đó.
- Minh Minh, mình ở đây.
Trí Minh nhìn theo hướng tay đang vẫy vẫy của cậu em, mắt anh chợt sáng, rõ ràng là môi anh không cười, nhưng có lẽ bất cứ ai khi nhìn vào anh lúc đó cũng nhận ra vẻ hưng phấn khác thường.
- Anh hai, có nhớ em nói trong lớp em có một bạn tên giống anh không? Đây chính là cô ấy Hà Trí Minh. Minh Minh, còn đây là anh hai của mình Hà Trí Minh, sao, bạn có thấy trùng hợp không?
Đôi mắt to tròn của Minh Minh động một chút, vừa ngạc nhiên, vừa thích thú, và dường như có chút vui mừng nữa. Đôi môi chum chím nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời ban sáng, ấm áp và dịu dàng.
- Em chào anh, thật đúng là trùng hợp. Vậy ra hôm đó..
Trí Minh ngượng ngùng gãi gãi đầu vừa cười.
- Cuối cùng cũng bị phát hiện rồi. Chào em, chúng ta rất có duyên.
- Anh hai, hai người biết nhau hả?
Thấy Trí Minh ném cho cậu em cái nhìn hình viên đạn, Minh Minh bật cười giải thích.
- Hà Trí Mẫn số báo danh 009, Hà Trí Minh số báo danh 008.
Chỉ cần một câu nói ngắn gọn thôi cũng đủ rõ sự tình. Trí Mẫn nhe răng cười trừ.
- Lộ tẩy rồi sao? Minh Minh bạn rãnh chứ, đi uống trà sữa nha, hôm nay mình có tài trợ.
Minh Minh lén đưa mắt nhìn Trí Minh, vừa hay chạm phải ánh mắt của chủ nhân đang nhìn mình. Cô tủm tỉm, vờ cho đôi mắt của mình đi lạc một chốc.
- Được, mình đi với bạn.
Trí Minh đi phía sau hai cô cậu tân sinh viên đang tíu ta tíu tít nói chuyện huyên thuyên phía trước. Sự tình là hôm thi Trí Mẫn có một chút vấn đề nhạy cảm về đường ruột, tình thế cấp bách anh đành giả danh thằng em để đi thi hộ. Vốn hai anh em rất giống nhau, mặc dù cách nhau vài tuổi nhưng nếu nhìn trong hình thẻ thì sẽ không ai nhận ra là hai người, cùng lắm là nghĩ Trí Mẫn già trước tuổi mà thôi. Trí Minh vốn là một sinh viên xuất sắc, từng đậu thủ khoa đầu vào trường đại học quốc gia K danh tiếng, bài thi đương nhiên không thể làm khó anh. Thế cho nên chỉ cần một chút thời gian thôi anh đã có thể hoàn tất bài thi, hơn nữa còn cố tình đánh sai đáp áp vài câu. Dù sao thì với học lực của Trí Mẫn thì không thể nào đạt điểm tối đa trong kỳ thi đại học được. Anh có gian lận thì cũng nên cho thật một chút. Anh đã chuẩn bị rất chu đáo, nhưng anh không thể nào lường trước được phòng thi hôm đấy lại có một cô nhóc tên giống hệt anh, cho nên lúc thầy giám thị gọi tên, theo quán tính mà anh đáp lời, suýt chút nữa thôi là bại lộ. Trên đời này có rất nhiều sự trùng hợp, nhưng cái kiểu trùng hợp này thì quả thật anh và cô có duyên với nhau rồi. Vốn dĩ là con gái ai đời lại có tên là Trí Minh, vốn dĩ hai người cách nhau tận vài tuổi lại có thể ngồi cạnh nhau trong phòng thi đại học, vốn dĩ.. Anh phì cười, cái vốn dĩ cuối cùng thật ra không còn là trùng hợp hay duyên phận nữa mà chính là sau khi đọc xong tin nhắn của cậu em trai "anh hai, lớp em có một cô bé có tên giống hệt tên anh Hà Trí Minh, con gái mà tên Minh lại còn lót chữ Trí, nhưng mà?". Chẳng kịp đọc hết tin nhắn. Vậy là anh có mặt ở cổng trường, thấp thỏm chờ đợi, nhìn từng lượt người ngang qua, tìm kiếm nụ cười hôm ấy.
Kí ức liệu có thể giết chết trái tim một ai đó không?
Quang Thắng đẩy cửa phòng, vừa lúc Trí Minh cũng mới đến. Quang Thắng nhìn một lượt rồi ngồi xuống ghế.
- Hôm qua cậu không về nhà à, hay là chỉ mang mỗi một bộ đồ về Việt Nam?
Trí Minh nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc, liền thở hắc ra, bước đến kéo rèm cửa, cho những tia nắng sớm chiếu thẳng vào phòng qua khung kính.
- Anh Thắng, anh thấy dự án với phía cty C và công ty F thế nào?
- Rất tốt, phía công ty C thì mình khỏi phải bàn về năng lực rồi, còn công ty F tuy là lần đầu tiếp xúc với dự án dạng này, nhưng anh thấy ý tưởng của họ rất hay và mới lạ. Cậu thấy có vấn đề gì sao?
Trí Minh ngồi xuống ghế, lật lật tập hồ sơ đọc qua vài dòng vừa trả lời.
- Không có, em chỉ muốn nghe đánh giá của anh thôi. Vậy dự án lần này anh cứ theo kế hoạch mà triển khai cho bên họ.
- Cậu không trực tiếp làm à?
Trí Minh đứng đậy, khẽ vỗ vai Quang Thắng.
- Chuyện đã cũ, anh quên dùm em là được.
- Cậu đi đâu đấy?
- Em về nhà thay đồ, lát nữa sẽ quay lại.
- Cậu như vậy thì đừng nói ông anh này không chăm lo cho đời sống tinh thần của cậu đấy
Trí Minh phẩy phẩy tay rồi đi mất hút.
Tiếng chuông điện thoại lại reo liên tục, Trí Minh lục lọi trong túi lấy tra chiếc điện thoại đã cũ, màn hình còn có vài vết nứt. Anh mỉm cười khi nhìn thấy hình con gái hiện lên trên màn hình.
- Con gái của ba đang làm gì đấy?
- Ba ơi, con mới đi học về, mẹ bắt con phải ăn một chén cơm to thiệt là to.
- Ồ, con gái là nhất rồi, ba của con vẫn chưa được ăn sáng, bụng ba đói quá nè. Xem nào, con gái ăn cơm với gì nào?
- Dạ là thịt bò đó ba.
- Ngon thế, vậy con gái phải ăn cho nhiều vào mới mau lớn nhé.
- Dạ được, đợi khi con lớn con sẽ bay đi gặp ba nhé.
- Được, ba chờ con gái nha.
Sunny vui vẻ ngồi vào bàn ăn, chuyển điện thoại cho Hoàng Anh, cô nhìn thấy anh mỉm cười.
- Bên đó thế nào, ổn cả hả anh? Mà sao giờ này anh vẫn chưa ăn sáng?
- Anh vẫn chưa quen lắm với giờ giấc bên này. Em vất vả rồi, anh xin lỗi nhé.
Hoàng Anh lắc đầu cười. Một người đàn ông da đen lướt ngang qua màn hình, đoạn anh ta lùi lại vài bước rồi khom người nhìn vào màn hình điện thoại nói vài câu tiếng Anh.
- Minh, cậu khỏe chứ?
- Cảm ơn, tôi khỏe. Anh mới ở ngoài về à, hôm nay tan ca sớm sao?
- Phải, tôi về sớm một chút, để chở hai mẹ con đi dạo.
- Vậy tôi không làm phiền nữa. David à, cảm ơn anh!
David nhúng vai.
Phải người đàn ông da đen có tên David đó là chồng của vợ cũ anh, là bố dượng của con gái anh.
Kết thúc cuộc gọi, anh bước vào thang máy, chạm phải một ánh mắt, anh mỉm cười. Cửa thang máy đóng lại. Trí Minh quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh, cô cười, phong cách ăn mặc, thần thái và mọi thứ cô đều quá khác so với trước đây, riêng chỉ giọng nói của cô là không thay đổi, thanh âm dịu dàng trong trẻo.
- Em nghe nói anh định cư ở nước ngoài, anh về Việt Nam khi nào?
- Ừ, anh về cũng chỉ mới vài ngày. Không ngờ chúng ta lại có dịp làm việc cùng nhau.
Cô mỉm cười, mắt cứ dán mãi xuống đôi bàn chân đang nghịch nghịch sàn nhà.
Cửa thang máy mở, cô ngước lên chào anh rồi bước ra.
- Em đi trước nhé.
Nhìn bóng lưng cô độc của cô, anh bất giác chạy theo, vội vàng nắm lấy cánh tay gầy của cô.
- Minh Minh.
Cô dừng chân, thoáng chút ngạc nhiên, anh nhìn xuống bàn tay cô đang run run. Nhận ra mình hơi đường đột anh vội buông tay cô ra, gượng cười để che lấp đi tâm trạng hiện tại.
- Anh xin lỗi, em ăn sáng chưa, anh có thể mời em cùng ăn sáng không?
Minh Minh tròn mắt nhìn anh, có hơi do dự nhưng rồi cô cũng đáp lại.
- Dạ được. Chúng ta qua bên tòa nhà đối diện nhé.
Trí Minh vui vẻ gật đầu. Anh không muốn mình bỏ lỡ thêm cơ hội nào để bước đến gần cô nữa. Quang Thắng nói đúng, giữa họ giờ đây không còn ngăn cách, không có trở ngại, thì lý do gì anh lại ngần ngại theo đuổi cô. Anh sẽ không còn phải day dứt vì yêu cô, không còn ép bản thân mình phải lạnh lùng với cô, không còn phải đứng từ xa ngắm nhìn mà không dám cho cô nhìn thấy, không còn ép bản thân xem cô là một người bạn bình thường của em trai, càng không phải ép mình quên đi cô. Mọi cảm xúc của anh giờ đây, không còn mang màu tội lỗi nữa.