Chương 22
Đương nhiên Trương Nhất Bình biết Chu Húc muốn làm gì.
Nhìn Đinh Hương mà xem, cô nàng này quả thật rất có sức hút, đặc biệt là khí chất trong sáng ấy làm cho người ta rất khó không động lòng được.
Chẳng qua anh ta không có ý gì với Đinh Hương, anh ta chỉ quan tâm đến Lâm Mộng Đình, cô cả nhà họ Lâm thôi.
Hoặc phải nói tài sản khổng lồ của nhà họ Lâm mới là mục tiêu thật sự của anh ta.
Nếu như có thể trở thành thông gia với nhà họ Lâm, tập đoàn Vĩnh Thanh sẽ có thể leo lên đẳng cấp cao hơn.
Đây không chỉ là tình yêu mà còn là một nhiệm vụ chính trị.
Nhưng để tiếp xúc với Lâm Mộng Đình cũng chẳng dễ dàng gì, may mà anh ta có đứa em gái họ Trương Khiết này, cô ta là bạn thân của Lâm Mộng Đình, nhờ vậy đã cho anh ta cơ hội bắc cầu làm quen.
Khi biết hôm nay Lâm Mộng Đình sẽ về thành phố Hòa, Trương Nhất Bình đã nhờ Trương Khiết tìm một lý do hẹn cô đi chơi.
Gia đình Chu Húc kinh doanh quần áo, họ thuê địa điểm ở trung tâm mua sắm quần áo thuộc tập đoàn Vĩnh Thanh. Anh ta thường đi chơi với Trương Nhất Bình, cũng được coi là một đàn em của Trương Nhất Bình.
Đàn em mình có người thích, Trương Nhất Bình không ngại giúp anh ta một tay.
“Tôi không có ý kiến”, Trương Nhất Bình nhìn sang cô cả Lâm: “Mộng Đình, em thấy sao?”
“Đương nhiên là được rồi”, Lâm Mộng Đình đi qua dắt tay Đinh Hương: “Để chị giới thiệu về trường học cho em”.
Lâm Mộng Đình không quá thích những nơi như quán bar, nếu không phải do Trương Khiết than vãn rằng tâm trạng không tốt, đòi cô đi chơi cùng thì cô đã không đến nơi này rồi.
Sau khi họ ăn cơm ở nhà hàng của Vĩnh Thanh, Trương Khiết bảo chán nên Trương Nhất Bình đã đề nghị tới quán bar cho vui.
Lâm Mộng Đình biết Trương Nhất Bình muốn theo đuổi mình, nhưng cô chẳng có thiện cảm gì với anh ta cả.
Sự xuất hiện của Đinh Hương vừa khéo giúp cô có thể thoát khỏi sự quấy rầy của Trương Nhất Bình.
Cô có ấn tượng khá tốt về Đinh Hương, cô ấy rất đơn thuần, đã thế còn có thể thi đỗ lớp Nhân văn Thực nghiệm của đại học Nam Giang, chắc chắn là một người vừa thông minh vừa chăm chỉ.
Đinh Hương vốn đang do dự, nhưng Lâm Mộng Đình lại nói sẽ giới thiệu về trường học, cô ấy cũng hơi muốn đi.
Lý Dục Thần biết cô ấy đang nghĩ gì, bèn nói: “Thế thì tốt quá, vậy cứ đi chơi cùng nhau đi”.
Nói rồi anh định đi cùng họ.
Những người khác đều sững sờ, có ai rủ anh hả?
Diêu Lệ Lệ lầm bầm một câu: “Thứ không biết xấu hổ”.
Chỉ có Lâm Mộng Đình hiểu ý cười một tiếng, không biết vì sao cô lại cảm thấy Lý Dục Thần không tầm thường, nhưng cụ thể không tầm thường ở chỗ nào, cô lại không nói ra được.
“Ai rủ cậu đi chung thế? Đồ mặt dày”, Chu Húc lạnh lùng nói.
Diêu Lệ Lệ bảo: “Đúng đó, Đinh Hương là bạn học của tôi, nhóm anh Trương nể tình nên mới rủ cô ấy đi cùng, còn anh là ai hả?”
Trương Nhất Bình cười không nói gì.
Nhìn Đinh Hương mà xem, cô nàng này quả thật rất có sức hút, đặc biệt là khí chất trong sáng ấy làm cho người ta rất khó không động lòng được.
Chẳng qua anh ta không có ý gì với Đinh Hương, anh ta chỉ quan tâm đến Lâm Mộng Đình, cô cả nhà họ Lâm thôi.
Hoặc phải nói tài sản khổng lồ của nhà họ Lâm mới là mục tiêu thật sự của anh ta.
Nếu như có thể trở thành thông gia với nhà họ Lâm, tập đoàn Vĩnh Thanh sẽ có thể leo lên đẳng cấp cao hơn.
Đây không chỉ là tình yêu mà còn là một nhiệm vụ chính trị.
Nhưng để tiếp xúc với Lâm Mộng Đình cũng chẳng dễ dàng gì, may mà anh ta có đứa em gái họ Trương Khiết này, cô ta là bạn thân của Lâm Mộng Đình, nhờ vậy đã cho anh ta cơ hội bắc cầu làm quen.
Khi biết hôm nay Lâm Mộng Đình sẽ về thành phố Hòa, Trương Nhất Bình đã nhờ Trương Khiết tìm một lý do hẹn cô đi chơi.
Gia đình Chu Húc kinh doanh quần áo, họ thuê địa điểm ở trung tâm mua sắm quần áo thuộc tập đoàn Vĩnh Thanh. Anh ta thường đi chơi với Trương Nhất Bình, cũng được coi là một đàn em của Trương Nhất Bình.
Đàn em mình có người thích, Trương Nhất Bình không ngại giúp anh ta một tay.
“Tôi không có ý kiến”, Trương Nhất Bình nhìn sang cô cả Lâm: “Mộng Đình, em thấy sao?”
“Đương nhiên là được rồi”, Lâm Mộng Đình đi qua dắt tay Đinh Hương: “Để chị giới thiệu về trường học cho em”.
Lâm Mộng Đình không quá thích những nơi như quán bar, nếu không phải do Trương Khiết than vãn rằng tâm trạng không tốt, đòi cô đi chơi cùng thì cô đã không đến nơi này rồi.
Sau khi họ ăn cơm ở nhà hàng của Vĩnh Thanh, Trương Khiết bảo chán nên Trương Nhất Bình đã đề nghị tới quán bar cho vui.
Lâm Mộng Đình biết Trương Nhất Bình muốn theo đuổi mình, nhưng cô chẳng có thiện cảm gì với anh ta cả.
Sự xuất hiện của Đinh Hương vừa khéo giúp cô có thể thoát khỏi sự quấy rầy của Trương Nhất Bình.
Cô có ấn tượng khá tốt về Đinh Hương, cô ấy rất đơn thuần, đã thế còn có thể thi đỗ lớp Nhân văn Thực nghiệm của đại học Nam Giang, chắc chắn là một người vừa thông minh vừa chăm chỉ.
Đinh Hương vốn đang do dự, nhưng Lâm Mộng Đình lại nói sẽ giới thiệu về trường học, cô ấy cũng hơi muốn đi.
Lý Dục Thần biết cô ấy đang nghĩ gì, bèn nói: “Thế thì tốt quá, vậy cứ đi chơi cùng nhau đi”.
Nói rồi anh định đi cùng họ.
Những người khác đều sững sờ, có ai rủ anh hả?
Diêu Lệ Lệ lầm bầm một câu: “Thứ không biết xấu hổ”.
Chỉ có Lâm Mộng Đình hiểu ý cười một tiếng, không biết vì sao cô lại cảm thấy Lý Dục Thần không tầm thường, nhưng cụ thể không tầm thường ở chỗ nào, cô lại không nói ra được.
“Ai rủ cậu đi chung thế? Đồ mặt dày”, Chu Húc lạnh lùng nói.
Diêu Lệ Lệ bảo: “Đúng đó, Đinh Hương là bạn học của tôi, nhóm anh Trương nể tình nên mới rủ cô ấy đi cùng, còn anh là ai hả?”
Trương Nhất Bình cười không nói gì.