Chương 23
Đinh Hương hơi xấu hổ: “Hay là thôi đi”.
Lâm Mộng Đình lên tiếng: “Được rồi, một là đi chung với nhau, hai là giải tán, đi chơi còn phân chia đẳng cấp gì chứ”.
Lý Dục Thần nhìn cô, nói bụng, cô vợ chưa cưới này có vẻ cũng tạm ổn.
Thấy Lâm Mộng Đình lên tiếng, Trương Nhất Bình cũng rộng lượng nói: “Không sao đâu, cứ đi chung đi”.
Anh ta liếc mắt ra hiệu cho Chu Húc, sau đó nói với Mã Sơn: “Cho chúng tôi một phòng lớn nhất nhé”.
“Được thôi”, Mã Sơn búng tay một cái.
Trương Nhất Bình khá nổi tiếng trong giới của thế hệ thứ hai ở thành phố Hòa, trước đây cũng đã từng đến quán bar, nhưng đều do bà chủ là chị Na đích thân sắp xếp, anh ta rất ít đến trực tiếp mà không gọi điện trước.
Và cả cô cả nhà họ Lâm nữa, đây chính là nhân vật dù bình thường có đưa kiệu tám người khiêng tới cũng không mời được.
Mã Sơn cảm thấy Lý Dục Thần rất có phúc, ngày đầu đến đây đã gặp được quý nhân đẳng cấp này.
Mặc dù họ coi thường Lý Dục Thần, nhưng như thế thì đã sao?
Thân phận rõ rành rành ra đó, đừng nói là Lý Dục Thần chưa có việc làm, ngay cả người giám đốc là anh ta đây cũng chẳng là cái thá gì trong mắt họ cả.
Ngộ nhỡ họ có hứng giới thiệu cho Lý Dục Thần một công việc, giới thiệu bừa một việc nào đó thôi cũng tốt hơn nhiều so với làm nhân viên phục vụ ở quán bar.
Sau khi chuẩn bị phòng, Mã Sơn đã có việc rời đi.
Trương Nhất Bình muốn theo đuổi Lâm Mộng Đình, đây là mục đích chính của họ trong buổi đi chơi ngày hôm nay.
Nhưng Lâm Mộng Đình liên tục lôi kéo Đinh Hương nói chuyện, hai người họ chẳng có cơ hội nào.
Còn Chu Húc, kể từ khi gặp Đinh Hương, anh ta cứ như dính bùa mê thuốc lú, mắt nhìn đăm đăm vào cô ấy.
Anh ta đưa ra đề nghị, hôm nay có bạn mới, kêu gọi mọi người kết bạn Wechat với nhau.
Mục tiêu của anh ta dĩ nhiên là Đinh Hương, nhưng để không rõ ràng quá, anh ta đi tới chỗ Lý Dục Thần trước: “Người anh em, kết bạn Wechat nhé”.
“Wechat là gì thế?”, Lý Dục Thần hỏi.
Những người khác đều sửng sốt.
“Người anh em đang nói đùa gì vậy, đừng nói đến cả Wechat mà anh cũng không biết đấy nhé?”, khoé miệng Chu Húc cong lên, anh ta có vẻ khá mong đợi.
Đinh Hương vội vàng giải thích giúp Lý Dục Thần: “Anh Dục Thần mới từ trên núi xuống…”
Cô ấy còn chưa nói hết lời, vẻ khinh thường trên mặt mọi người đã hiện rõ hơn.
“Hoá ra là một tên nhà quê từ trên núi xuống”, Diêu Lệ Lệ mỉa mai một câu.
Trương Nhất Bình giả vờ hào phóng ngồi xuống cạnh Lý Dục Thần: “Không sao, ai mà chẳng có lần đầu tiên. Nào, lấy điện thoại ra đây, để tôi dạy cậu cách dùng Wechat cho”.
Lý Dục Thần lấy điện thoại từ trong túi ra.
“Ồ wow!”, giọng nói phô trương của Chu Húc vang lên: “Nokia! Ha ha, không ngờ vẫn còn người dùng Nokia cơ đấy!”
Lâm Mộng Đình lên tiếng: “Được rồi, một là đi chung với nhau, hai là giải tán, đi chơi còn phân chia đẳng cấp gì chứ”.
Lý Dục Thần nhìn cô, nói bụng, cô vợ chưa cưới này có vẻ cũng tạm ổn.
Thấy Lâm Mộng Đình lên tiếng, Trương Nhất Bình cũng rộng lượng nói: “Không sao đâu, cứ đi chung đi”.
Anh ta liếc mắt ra hiệu cho Chu Húc, sau đó nói với Mã Sơn: “Cho chúng tôi một phòng lớn nhất nhé”.
“Được thôi”, Mã Sơn búng tay một cái.
Trương Nhất Bình khá nổi tiếng trong giới của thế hệ thứ hai ở thành phố Hòa, trước đây cũng đã từng đến quán bar, nhưng đều do bà chủ là chị Na đích thân sắp xếp, anh ta rất ít đến trực tiếp mà không gọi điện trước.
Và cả cô cả nhà họ Lâm nữa, đây chính là nhân vật dù bình thường có đưa kiệu tám người khiêng tới cũng không mời được.
Mã Sơn cảm thấy Lý Dục Thần rất có phúc, ngày đầu đến đây đã gặp được quý nhân đẳng cấp này.
Mặc dù họ coi thường Lý Dục Thần, nhưng như thế thì đã sao?
Thân phận rõ rành rành ra đó, đừng nói là Lý Dục Thần chưa có việc làm, ngay cả người giám đốc là anh ta đây cũng chẳng là cái thá gì trong mắt họ cả.
Ngộ nhỡ họ có hứng giới thiệu cho Lý Dục Thần một công việc, giới thiệu bừa một việc nào đó thôi cũng tốt hơn nhiều so với làm nhân viên phục vụ ở quán bar.
Sau khi chuẩn bị phòng, Mã Sơn đã có việc rời đi.
Trương Nhất Bình muốn theo đuổi Lâm Mộng Đình, đây là mục đích chính của họ trong buổi đi chơi ngày hôm nay.
Nhưng Lâm Mộng Đình liên tục lôi kéo Đinh Hương nói chuyện, hai người họ chẳng có cơ hội nào.
Còn Chu Húc, kể từ khi gặp Đinh Hương, anh ta cứ như dính bùa mê thuốc lú, mắt nhìn đăm đăm vào cô ấy.
Anh ta đưa ra đề nghị, hôm nay có bạn mới, kêu gọi mọi người kết bạn Wechat với nhau.
Mục tiêu của anh ta dĩ nhiên là Đinh Hương, nhưng để không rõ ràng quá, anh ta đi tới chỗ Lý Dục Thần trước: “Người anh em, kết bạn Wechat nhé”.
“Wechat là gì thế?”, Lý Dục Thần hỏi.
Những người khác đều sửng sốt.
“Người anh em đang nói đùa gì vậy, đừng nói đến cả Wechat mà anh cũng không biết đấy nhé?”, khoé miệng Chu Húc cong lên, anh ta có vẻ khá mong đợi.
Đinh Hương vội vàng giải thích giúp Lý Dục Thần: “Anh Dục Thần mới từ trên núi xuống…”
Cô ấy còn chưa nói hết lời, vẻ khinh thường trên mặt mọi người đã hiện rõ hơn.
“Hoá ra là một tên nhà quê từ trên núi xuống”, Diêu Lệ Lệ mỉa mai một câu.
Trương Nhất Bình giả vờ hào phóng ngồi xuống cạnh Lý Dục Thần: “Không sao, ai mà chẳng có lần đầu tiên. Nào, lấy điện thoại ra đây, để tôi dạy cậu cách dùng Wechat cho”.
Lý Dục Thần lấy điện thoại từ trong túi ra.
“Ồ wow!”, giọng nói phô trương của Chu Húc vang lên: “Nokia! Ha ha, không ngờ vẫn còn người dùng Nokia cơ đấy!”