Chương 132: Đời Này Tôi Sẽ Bảo Vệ Bản Thân Thật Tốt
Đứa bé gỗ ngửi thấy mùi máu tươi nên rất hưng phấn, nó vung hai chân ngắn chạy đến trước mặt một tên sát thủ, tên sát thủ kia vẫn còn đang co giật, chưa chết hẳn. Nó đi vòng quanh tên sát thủ một vòng, sau đó đột ngột há cái miệng to tướng ra, để lộ hàm răng sắc nhọn, táp xuống một cái, trực tiếp nuốt đầu tên sát thủ vào. miệng. Tên sát nhập ngay tức khắc co giật dữ dội, một lúc sau, đứa bé gỗ buông tên sát thủ ra, lộ ra một vẻ mặt vô cùng hài lòng. Tuy nhiên, trên đầu của tên sát thủ kia đã xuất hiện một lỗ thủng lớn đầy máu, não của hắn đã bị hút sạch. Sắc mặt Ninh Nhã Tuyết lập tức tái nhợt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô ấy sẽ không bao giờ tin rằng trên thế giới này có tồn tại một thứ như vậy. “Đừng sợ, có tôi ở đây.” Trần Vũ an ủi cô ấy, che. trước mặt cô ấy. Sau khi đứa bé gỗ kia nhai xong bộ não của ba tên sát thủ, nó quay lại, tròng mắt đảo quanh, nhìn chằm chăm vào Trần Vũ và Ninh Nhã Tuyết. Khi nó nhìn thấy hai người đều là hai người sống, nó không khỏi kinh ngạc và vui mừng kêu lên một tiếng, nó bước băng đôi chân ngắn ngủn, bắt đầu chậm rãi tiếp cận hai người. Nó đứng yên cách hai người khoảng hơn ba mét, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào hai người, ngay sau đó, vẻ mặt của nó trở nên cực kỳ tà ác, rồi nó mở cái miệng to tướng ra, một cái miệng máu me đầy răng táp. về phía đầu của Trần Vũ. Trần Vũ cười lạnh, anh duỗi tay phải ra, giữa ngón trỏ và ngón giữa xuất hiện một lá bùa giấy màu máu, lá bùa giấy có màu đỏ sậm, ánh sáng màu máu chậm rãi chuyển động dọc theo ký hiệu trên lá bùa. “Chư thiên nghiệp hỏa, đốt thiên diệt ma.” Tay phải vung lên, lá bùa giấy trong tay anh đột nhiên phân tán ra, biến thành n lá rồi chợt tản ra giữa không trung, bám chặt vào người của con con rối gỗ. Đứa bé gỗ tựa hồ không ngờ rằng Trần Vũ lại tung ra 4 chiêu thức này với nó, nó hoảng sợ rít lên một tiếng, sau J_ đó loạng choạng lùi lại phía sau. Bùm một tiếng, vô số quả cầu lửa từ trên người nó bắn lên cao, lá bùa nghiệp hỏa này, mang năng lượng cực kỳ thuần khiết và mạnh mẽ, là khắc tỉnh tối cao của những thứ ô uế như vậy. Những tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau vang lên, những âm thanh chói tai này làm chấn động màng nhĩ, ngọn lửa bùng cháy lên, đứa bé gỗ ngã xuống đất, lăn qua lăn lại, một lúc sau nó mới bất động, ngọn lửa dần dần tắt, thân thể nó hóa thành một đống than củi. "Trần Vũ, đây là thứ gì vậy?” Ninh Nhã Tuyết gần như sửng sốt, thứ trước mắt tác động rất lớn đến cô ấy. "Con rối ăn tủy là một loại tà thuật ở Đông Nam Á, phong ấn những linh hồn tà ác được nuôi dưỡng vào. trong con rối, dùng chú thuật hàng đầu' để chăn dắt, nó ăn tủy não của con người và giết người vô hình." Trần Vũ nhìn chằm chằm vào đống than củi kia, trong lòng anh đã biết người ra tay là ai. Thủ đoạn của đối phương cũng giống như quan tài máu mà anh đã nhìn thấy ở công trường ngày đó, xem ra kẻ đứng sau có liên quan gì đó đến đám người Đỗ Phong và Triệu Trung. "Đối phương là ai?" Ninh Nhã Tuyết kinh ngạc hỏi. "Đừng lo lắng, thứ này để đối phó với tôi." Trần Vũ mỉm cười nói. "Nhưng tôi không muốn thấy anh phải chịu bất kỳ tổn thương nào." Ninh Nhã Tuyết nắm chặt tay Trần Vũ, nước mắt chậm rãi rơi xuống. “Đời này tôi sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.” Trần Vũ nắm tay cô ấy, lời nói nghẹn ở cổ họng, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Vài ngày sau, Tập đoàn Thiên Vân. "Anh Trần, tôi đã lập kế hoạch chỉ tiết về việc thành lập cơ sở trồng trung dược do anh đề xuất, tôi cảm thấy kế hoạch này rất có lợi cho sự phát triển lâu dài của công ty chúng ta." Tống Mộng Nghiên lấy ra một bản kế hoạch và nói: "Trước tiên anh hãy xem qua tính khả thi của kế hoạch..." “Không cần xem đâu, cứ tiến hành theo ý cô đi." Trần Vũ khẽ mỉm cười. "Anh không xem một chút sao?" Tống Mộng Nghiên có chút sửng sốt. "Không cần, tôi tin tưởng cô." Trần Vũ nói: "Một số loại thuốc mới của Dược phẩm Thiên Vân sau khi ra mắt đã nhận được phản hồi rất tốt, chúng ta phải nhân cơ hội này nhanh chóng lấy được 30.000 mẫu ruộng dược liệu ở núi Dược."