Chương 134: Cái Này Không Phù Hợp Lắm Đâu
"Sếp Trần biết chữa bệnh sao?" Lý Thanh Uyển ngẩng đầu nhìn Trần Vũ. "Tôi chỉ hiểu sơ thôi." Trân Vũ cười nói: "Nếu cô Lý không ngại, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện." "Tôi vô tình bị sảy thai một năm trước, không ngờ kỹ thuật chữa bệnh của sếp Trần lại tốt đến mức chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra." Lý Thanh Uyển xấu hổ cười. Trần Vũ nhìn chằm chằm vào cô ta, cố giấu đi sát ý trong mắt, vô tình bị sảy thai sao? Ha ha, theo mạch khí thì rõ ràng là phá thai bằng thuốc. Đối với một người phụ nữ như vậy, thì việc đứa trẻ kia có phải là con của anh hay không không hề quan trọng, quan trọng là âm mưu của cô ta đã thành công, vậy tại sao cô ta lại phải giữ lại đứa trẻ? Lý Thanh Uyển không nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của Trần Vũ, cô ta mỉm cười nói: "Sếp Trần nắm giữ 50% cổ. phần của tập đoàn Thiên Vân sao?" "Đúng vậy, Tập đoàn Thiên Vân vốn là một công ty niêm yết, trước khi sáp nhập với Tam Đế, giá trị thị trường của nó là gần ba tỷ, bây giờ sáp nhập với Dược. phẩm Tam Đế, giá trị thị trường của nó đã tăng lên gấp đôi." Trần Vũ mỉm cười nói: "Tâm nhìn của cô Lý thực sự độc đáo khi muốn đầu tư vào Thiên Vân, giá trị thị trường của Thiên Vân đã tăng gấp đôi, cùng với sự gia tăng nhanh chóng của một số loại thuốc đông y được pha chế sẵn, tương lai rất hứa hẹn." "Đúng là không nhìn ra, ha ha, thì ra sếp Trần có tài sản lên tới mấy tỷ." Lý Thanh Uyển nhìn Trần Vũ nghiền ngẫm, rồi trầm giọng nói: "Không biết tôi có thể trở thành bạn của sếp Trần không?" Vừa nói, một bàn chân mịn màng của cô ta từ dưới gầm bàn chạm vào chân Trần Vũ, cô ta hạ cổ áo xuống, khẽ cắn môi, ra vẻ rất quyến rũ. "Thứ thấp kém!" Trần Vũ thâm mắng trong lòng, kiếp trước người phụ nữ này đã ngụy trang trước mặt anh như thế nào mà tốt như vậy? Đến lúc chết đi, thì hình tượng của cô ta trong tâm trí anh vẫn luôn là trong sáng? "Đương nhiên, tập đoàn Thanh Uyển của cô Lý đã bắt đầu được đưa ra thị trường, tôi rất vinh dự được làm bạn với một cô gái trẻ đẹp và đầy triển vọng như cô." Trần Vũ mỉm cười, trở tay vuốt v e bắp chân của cô ta. Cô cho rằng bản thân có sức quyến rũ tuyệt đối với đàn ông sao? Được rồi, hôm nay tôi sẽ đáp ứng mong muốn của cô, xem cô còn có thể nghĩ ra thủ đoạn gì nữa. “Trong vài ngày tới, sẽ có một bữa tiệc công bố việc niêm yết Tập đoàn Thanh Uyển của chúng tôi tại nhà hàng Ngự Phủ, lúc đó sẽ có rất nhiều người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp đến tham dự, anh Trần nhất định phải đến đó." Lý Thanh Uyển cười nhẹ, thu chân lại, chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy. Trong mắt cô ta, Trần Vũ đã là con mồi trong tay cô ta, đàn ông mà, không thể để anh ta có được quá dễ dàng, nếu không anh ta sẽ không trân trọng, phụ nữ nhất định phải có thủ đoạn, phải biết dùng chiêu thức lạt mềm buộc chặt mới được. "Cô Lý hãy yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ có mặt." Trần Vũ cũng đứng dậy. "Tôi sẽ đợi anh." Lý Thanh Uyển nháy mắt với Trần Vũ, sau đó quay người rời đi. Nhìn bóng lưng của Lý Thanh Uyển, nụ cười trên mặt Trần Vũ dần dần chuyển sang lạnh lùng, anh nhấc điện thoại lên gọi vài cuộc, Lý Thanh Uyển, gặp lại ở một kiếp khác, sao tôi có thể không chuẩn bị cho cô một món quà lớn được chứ? Làm xong tất cả những điều này, Trần Vũ cười lạnh một tiếng, cất điện thoại rồi rời đi. Vừa xuống lầu, Tống Tư Vũ đột nhiên từ sau lưng vỗ nhẹ vào vai của Trần Vũ: "Dượng." "Cô làm gì vậy? Đừng gọi bậy bạ, tôi không phải dượng của cô." Trần Vũ hoảng sợ. "Được rồi mà, đã là người trưởng thành hết rồi, còn che giấu làm gì?" Tống Tư Vũ khinh thường nói. "Dì út của cô và tôi thực sự không có quan hệ đó." Trần Vũ dở khóc dở cười nói. "Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ không nói bậy, dượng, hôm nay là sinh nhật của tôi, dì út cũng không có thời gian dành cho tôi, nên dượng phải ăn sinh nhật với tôi." "Sinh nhật? Mười tám tuổi? Chúc mừng cô." Trần Vũ nói. "Hôm nay một đàn chị của tôi cũng ăn sinh nhật, bạn trai của chị ấy đang tổ chức sinh nhật cho chị ấy ở câu lạc bộ, mời tôi đi cùng, anh đi với tôi." "Cái này không phù hợp lắm đâu?" Trần Vũ sửng sốt. “Dù thích hợp hay không thì hôm nay anh cũng phải giả làm bạn trai của tôi, nếu không họ sẽ cười nhạo tôi đã mười tám tuổi mà không có ai thèm rước.”