Chương 145: Chúc Mừng Anh, Đã Bắt Đầu Rồi
"Anh ta đã chết, bị xử bắn, đã chết từ một năm trước, rốt cuộc anh và anh ta có quan hệ gì? Tôi biết rồi, anh đang báo thù cho anh ta, anh là ai?" Lý Thanh Uyển đột nhiên hiểu ra, đôi mắt của cô ta đầy sự sợ hãi và khó hiểu. "Ha ha, tôi và anh ta có quan hệ gì?" Trần Vũ cười, anh ghé vào bên tai Lý Thanh Uyển, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng như anh ta, đều hiểu rất rõ cô, biết lai lịch của cô, sở thích của cô, tôi hiểu biết từng chút một về cô, tôi thậm chí còn hiểu bản thân cô hơn cả chính cô. ” "Làm việc xấu thì cuối cùng phải trả giá đắt, tôi là ai thì tự cô đoán đi, ngoài ra, người nhà cô đang định cư ở nước ngoài có vẻ đang kiếm sống bằng nghề lừa đảo, cô yên tâm đi, việc kết án những kẻ lừa đảo ở nước ngoài sẽ rất nghiêm khắc, họ sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi nhà tù đâu." "Đừng động vào người nhà của tôi, anh là ai, rốt cuộc anh là ai?" Lý Thanh Uyển gần như sụp đổ. "Tôi là ai không còn quan trọng nữa, chồng cũ của cô yêu cô đến mức sẵn sàng hy sinh mạng sống vì cô, anh ta đã cho cô tất cả, nhưng cô lại hợp tác với người khác để chiếm đoạt tài sản của anh ta và gài bẫy anh ta" Trần Vũ nhếch miệng cười: "Cô thậm chí còn không sinh ra đứa con mồ côi của anh ta, cũng không để lại cho anh ta giọt máu cuối cùng, cô thật tàn nhẫn." "Tập đoàn Thanh Uyển đã phá sản và giải thể, việc gài bẫy giết người của Chu Lâm đã trở thành sự thật, chẳng bao lâu nữa gã cũng sẽ được đưa ra pháp trường, còn cô ngoài việc trở thành trò cười của mọi người, thì chỉ còn lại hai bàn tay trắng, hơn nữa, cô có nghĩ rằng Chu Lâm đang ở trong tù sẽ khai ra cô không?" Trần Vũ cười nói. "Ma quỷ, anh là ma quỷ!" Lý Thanh Uyển hét lên, cô †a liều mạng giấy giụa muốn vươn tay bắt lấy Trần Vũ, nhưng chiếc còng trên cổ tay đã giữ cô ta lại, không cho. cô ta chạm vào Trần Vũ. Cảnh sát bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong liền xông vào, họ xem xét tình trạng của Lý Thanh Uyển và nói: "Anh Trần, cảm xúc của cô ấy không ổn định, mời anh rời đi trước." Trần Vũ gật đầu, anh xoay người rời đi, khi đi đến cửa, anh quay người lại, nở một nụ cười đầy ẩn ý với Lý Thanh Uyển. Lý Thanh Uyển không khỏi rùng mình, cô ta như nhìn thấy bóng dáng của người chồng cũ ở trên người Trần Vũ. "Trần Vũ, chúng ta vừa có một tin tức xấu." Sau khi Trần Vũ đi ra, Ninh Nhã Tuyết đi tới trước mặt anh: "Chu Lâm đã trốn thoát trên đường chuyển trại giam." “Trốn thoát?” Trần Vũ nhướng mày. "Đúng vậy, hình như có người đang giúp gã." Ninh Nhã Tuyết oán hận nói: "Hy vọng có thể sớm bắt được gã. “Gã chạy không thoát." Trần Vũ cười nhạt: “Kẻ thua cuộc, không có tư cách chạy trốn.” Trần Vũ lấy điện thoại di động ra: “Thời Hổ, tôi muốn tìm Chu Lâm.” "Chúng tôi đang tìm kiếm, Lâm thị đã dùng hết lực. lượng để chặn đường Chu Lâm. Tuy nhiên, dường như có một thế lực rất mạnh đằng sau đang giúp đỡ gã, nhưng cậu Trần hãy yên tâm, dù đối phương có mạnh đến đâu, ở Phong Lăng, bọn họ có là hổ cũng phải nằm xuống, là rồng cũng phải cuộn lại." Thời Hổ cung kính đáp. "Được, nếu tìm được gã, nhanh chóng báo cho tôi biết." Trần Vũ khẽ mỉm cười. Ở vùng ngoại ô, tại một ngôi nhà riêng trong vườn cây ăn trái, Chu Lâm lảo đảo chạy vào, gã ngã xuống đất và thở hổn hển. Trong nhà được bày biện đơn giản, giữa bàn có một chiếc điện thoại di động, Chu Lâm lao vào bếp, cầm lấy con dao trên bàn giắt lên thắt lưng, sau đó chạy đến chỗ bồn nước, lấy gáo múc nước rót vào trong miệng. Vì uống quá nhanh nên gã bị sặc nước, ho dữ dội, gã ngồi nghiêng sang một bên, thở hổn hển một cách gấp gáp. "Trần Vũ, tao sẽ báo thù, tao nhất định sẽ làm được." Trong mắt Chu Lâm hiện lên sự thù hận. Bỗng nhiên, điện thoại di động trên bàn reo lên, Chu Lâm đứng bật dậy, cảnh giác nhìn điện thoại. Bây giờ gã là tội phạm bị truy nã đang bỏ trốn, cảnh sát đang dốc toàn lực truy lùng gã, chỉ một động tĩnh nhỏ nhất cũng sẽ khiến gã cảm thấy bất an. Điện thoại di động trên bàn rung lên, phát ra âm thanh lớn, dường như đang nhắc nhở gã trả lời cuộc gọi. Chu Lâm do dự một chút, sau đó gã đi tới gần bàn, cầm điện thoại di động lên, nhấc máy. "Có tiền mặt và vé máy bay trong ngăn kéo dưới bàn, còn có hộ chiếu và chứng minh nhân dân mới, dùng những thứ này đi ra nước ngoài, sẽ có người đến đón." Một giọng nói khàn khàn phát ra từ đầu dây bên kia, giọng nói này đã được xử lý. "Anh là ai2" Chu Lâm hỏi. "Khi anh ra nước ngoài thì sẽ biết tôi là ai, các người đã vô tình giúp đỡ Thần Chủ thực hiện bước “xích hồn tái sinh” trong kế hoạch, nếu không có các người, vận mệnh của Tử Vi Đế Tinh sẽ không thức tỉnh, cho nên Thần Chủ tự nhiên sẽ không đối xử tệ với các người." Bên kia cười lớn. "Anh đang nói cái gì, tôi không hiểu?" Chu Lâm khó hiểu. "Anh sẽ hiểu, lấy đồ đạc của mình và đến sân bay trước mười giờ." Đối phương nói. "Tại sao tôi phải tin anh?" Chu Lâm tức giận nói. "Bởi vì anh không có sự lựa chọn." Đối phương gắn giọng nói: "Lập tức rời đi, nhanh chóng hành động đi." "Nói cho rõ ràng!" Chu Lâm tức giận, nhưng đối phương đã cúp điện thoại. Gã nhanh chóng mở ngăn kéo và thấy một chiếc túi đựng tiền mặt và hộ chiếu giả, có ảnh của gã trên đó, gã lấy đồ rồi bước ra ngoài. Đáng tiếc gã đã chậm một bước, cửa vừa mở ra, khuôn mặt khiến gã vừa hận vừa sợ hãi của Trần Vũ đã xuất hiện ở cửa. "Trần Vũ, anh còn không muốn buông tha cho tôi sao?" Chu Lâm lùi lại một bước, đưa hai tay ra sau lưng, năm lấy con dao bên hông. "Nếu không phải để anh trải nghiệm sự tuyệt vọng, tôi đã sớm giết anh từ lâu rồi, làm sao có thể để anh sống sót đến bây giờ?" Trần Vũ cười nói. "Trần Vũ, giữa chúng ta không có thù hận lớn lao gì, hơn nữa, anh cũng đã ngủ với vợ tôi, anh lợi dụng tôi nhiều như vậy, tôi cũng không so đo, anh buông tha tôi đi, bây giờ tôi sẽ ra nước ngoài và không bao giờ nữa quay lại, anh thấy vậy được chưa?" Chu Lâm đột nhiên chịu thua. Tôi không có hứng thú với vợ anh, nhưng anh lại bỏ cuộc nhanh như vậy? Chu Lâm, đây không phải tính cách của anh." Trần Vũ khẽ mỉm cười: "Đáng tiếc, anh còn chưa chết, sao tôi có thể ngủ yên được." Trong mắt Chu Lâm đột nhiên hiện lên một tia tàn nhãn, đột nhiên gã cầm dao chém về phía Trần Vũ. Trần Vũ trở tay chộp lấy con dao trên tay và đấm vào ngực gã. Phụt... thân thể Chu Lâm bay ra xa năm sáu mét, gã ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi lẫn nội tạng. Trần Vũ tiến lên vài bước và đấm vào bụng Chu Lâm, ngay lúc Chu Lâm mở miệng hét lên, Trần Vũ đưa tay phải ra và quăng vài viên thuốc vào trong miệng Chu Lâm. "Anh cho tôi ăn thứ gì?" Chu Lâm cố gắng ho khan để ói ra, nhưng thứ Trần Vũ cho gã ăn vào bụng là tan ra ngay, ngay sau đó gã cảm thấy trong bụng như có thứ gì đó đang chuyển động. "Bướm Lưu Tâm, là một vật tồn tại trong truyền thuyết, thứ anh vừa ăn chính là trứng bướm Lưu Tâm, sinh vật này được sinh ra ở vùng đất lạnh lẽo ở Tương Nam, nó trông giống như trứng bướm, quanh năm không nở, khi tiếp xúc với máu, nó sẽ biến thành nhộng, ở trong bụng của anh, nó sẽ cắn xuyên qua dạ dày, chui vào. trong trái tim, hút máu từ tim để sống.” "Ba ngày sau, nhộng sẽ hóa thành bướm, sau đó chui ra khỏi lồ ng ngực, trước khi chết anh sẽ nhìn thấy chúng, đầy màu sắc sặc sỡ và xinh đẹp." Trần Vũ cười nói : chỉ là đối với anh thì quá trình này rất dài và đau Trần Vũ vừa nói xong, Chu Lâm liền đau đớn kêu lên một tiếng, gã ôm bụng, trong dạ dày như có vô số côn trùng đang gặm nhấm.