Chương 146: Đừng Lộn Xộn, Tôi Đã Có Vợ Rồi
"Trần Vũ, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu." Chu Lâm gầm lên, sau đó tiếng gầm của gã biến thành gào thét, "A... giết tôi đi, Trần Vũ, tôi xin anh hãy giết tôi đi." Chu Lâm lăn lộn trên mặt đất, trong bụng gã giống như có vô số con côn trùng đang ngọ nguậy muốn chui ra, gã quỳ xuống đất đau đớn cầu xin. "Giết anh thì thật sự quá dễ dàng cho anh, cứ đau đớn từ từ chờ chết đi." Trần Vũ cười nói: "Anh muốn biết vì sao tôi nhất định phải giết anh không?” "Tại sao?" Chu Lâm nỗ lực ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Trần Vũ. "Bởi vì, tôi là Trần Vũ." Trần Vũ lạnh giọng nói: 'Đã từng có một Trần Vũ bị bệnh trâm cảm nhẹ, không thích giao tiếp, chỉ coi anh là tri kỷ, bạn tốt, là anh em cả đời của mình. Đáng tiếc, anh đã cấu kết với vợ anh ta, còn gài bãy anh ta." “Ngay bây giờ!” Trần Vũ cúi người xuống, nhỏ giọng nói vào tai Chu Lâm: “Anh ta quay trở về để báo thù.” "Anh và anh ta có quan hệ gì? Nói cho tôi biết anh là ai?" Chu Lâm đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Trần Vũ, qua ánh mắt của Trần Vũ, gã đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước khi chết của người bạn tốt bị gã hãm hại, gã đột nhiên hiểu ra. "Anh là Trần Vũ, anh chính là cậu ta, tôi hiểu rồi, anh chính là cậu ta, anh sống lại, thì ra đây là hồn Trương Ba da hàng thịt." "Thả tôi ra, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi Trần Vũ, chúng ta là anh em tốt nhất." Trong mắt Chu Lâm đột nhiên tràn đầy sợ hãi, gã liều mạng giấy dụa, lùi về phía sau. "Là Lý Thanh Uyển, cô ta chủ động dụ dỗ tôi, không liên quan gì đến tôi cả." "Không sao cả, kết cục của Lý Thanh Uyển cũng sẽ không tốt hơn của anh đâu." Trần Vũ cười: "Hãy tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng của mình đi, không hẹn gặp lại." Sau khi Trần Vũ rời đi, cảnh sát đã bao vây nông trại, †ìm thấy Chu Lâm đang thoi thóp và đưa gã đi. "Xích hồn trọng sinh." Trần Vũ nhìn chiếc xe cảnh sát đang rời đi, nghĩ tới lời Chu Lâm nói, anh lộ ra vẻ mặt suy †ư. Đột nhiên Ninh Nhã Tuyết gọi tới: "Trần Vũ, Lý Thanh Uyển tự sát." "Cô ta tự sát?" Trần Vũ có chút sửng sốt. "Cô ta đi vào phòng tắm, tự dìm đầu mình xuống bồn rửa tay, cứ vậy mà bị chết đuối, bác sĩ pháp y vừa xác nhận tử vong, thi thể của cô ta đã được kéo đi", Ninh Nhã Tuyết nói. “Đáng tiếc, dễ dàng cho cô ta quá.” Trần Vũ nói: “Tôi muốn đi xem thi thể của cô ta.” “Tôi sẽ sắp xếp.” Ninh Nhã Tuyết nói xong liền cúp điện thoại. Vài ngày sau, tại phòng giám định của pháp y. Nằm trên bàn mổ là thi thể của Lý Thanh Uyển, Trần Vũ lật qua báo cáo pháp y, mặc dù là từ cả báo cáo và từ dấu hiệu trên thi thể, Lý Thanh Uyển đều có đặc điểm của người bị chết do đuối nước. "Phải có quyết tâm rất lớn mới có thể vùi đầu vào bồn rửa tay và tự dìm chết mình, lần này cô ta thực sự quyết tâm phải chết." Ninh Nhã Tuyết không đành lòng nhìn Lý Thanh Uyển, dù thế nào đi nữa, đây cũng từng là bạn tốt, bạn thân nhất của cô ấy. “Cô ta đúng thật là đã chết.” Trần Vũ đặt báo cáo. xuống, nói: “Tiếp theo cô ta sẽ được xử lý ra sao?” "Người nhà cô ta bị bắt vì tội lừa đảo ở nước ngoài, tình tiết rất nghiêm trọng, e rằng họ sẽ không bao giờ được thả ra, vụ án của Trần Vũ đã được xác định lại là một vụ án oan, thi thể của cô ta sẽ được hỏa táng vào. ngày mai," Ninh Nhã Tuyết nói. "Ừm, chúng ta đi thôi." Trần Vũ mỉm cười. Hai người vừa đi vừa trò chuyện. "Giả chết? Điều này khó có thể xảy ra." Ninh Nhã Tuyết cau mày. “Trung y có vô số cách để khiến người ta chết giả, nhưng thời gian chết giả sẽ không kéo dài quá một ngày, nếu không giả sẽ thành thật, cô đừng hỏi chỉ tiết, biết càng ít thì càng tốt cho cô. "Trần Vũ nói. Trần Vũ hiện tại không biết gì về bàn tay bí ẩn ở phía sau hậu trường, xem ra có người đang điều khiển việc anh sống lại, việc Chu Lâm trốn thoát, tương lai anh còn một chặng đường dài phía trước, anh không muốn liên lụy đến Ninh Nhã Tuyết.