Chương 158: Cậu Là Gì Của Cô Ấy
"Cũng được, nói rõ ràng với bà ấy, sau này Thiến 'Thiến sẽ sống với em và sẽ không về nhà." Diệp Hân Vũ tức giận nói. "Được rồi, chúng ta đi thôi." Trần Vũ mỉm cười, dẫn theo Diệp Thiến ra khỏi cửa. "Anh rể, chúng †a đi đâu? Đến nhà em hay đến chỗ xem mắt? Mẹ em đã ra tối hậu thư và hẹn xong chỗ gặp. mặt cho em rồi." Diệp Thiến lau nước mắt. "Tới chỗ hẹn trước đi, yên tâm, chuyện này cứ giao. cho tôi xử lý, tôi sẽ giúp cô giải quyết." Trần Vũ mỉm cười nói. Hai người lái xe ra khỏi gara, Diệp Thiến đang ngồi ở ghế phụ đột nhiên tò mò hỏi: "Anh rể, em hỏi anh một chuyện." "Chuyện gì?" Trần Vũ hỏi. "Chị của em đang mang thai, anh phải nhịn mỗi ngày, không khó chịu sao?" Diệp Thiến cười đổi tư thế chân, nhìn có chút mê hoặc. "Cô đang. .. " Trân Vũ khựng lại, Diệp Hân Vũ xinh đẹp, Diệp Thiến đương nhiên cũng không tệ nhưng bộ dáng quyến rũ này của cô ta là làm cho ai xem? "Kể cho em nghe đi, em tò mò." Diệp Thiến càng tò mò hơn khi nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Trần Vũ. “Con nít con nôi thì biết cái gì?” Trân Vũ thu hồi ánh mắt, tập trung lái xe. "Giả bộ đàng hoàng." Diệp Thiến tức giận nói: "Trong mắt anh cũng chỉ có chị em thôi." "Như vậy không tốt sao? Tôi đối với chị cô hết lòng hết dạ." Trần Vũ dở khóc dở cười, Diệp Thiến đang có ý gì đây? Diệp Thiến hừ một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Vũ, không nói chuyện nữa, Trần Vũ lái xe thẳng đến địa điểm xem mắt. Đây là một quán cà phê, Trần Vũ tìm một bàn ngồi xuống, Diệp Thiến liếc nhìn xung quanh, khi nhìn thấy một người ngồi ở địa điểm đã chỉ định, sắc mặt của cô †a thay đổi. Một người đàn ông chưa đầy 40 tuổi, nhưng trông như 48 tuổi chính là người mà Diệp Thiến phải xem mắt. Mặc dù người này mặc đồ hàng hiệu, nhưng cái đầu hói và bộ râu một tuần chưa cạo khiến dáng vẻ của hắn †a có chút luộm thuộm, đôi mắt nhỏ dưới cặp kính gọng đen kia trông có vẻ rất dê. “Anh rể, em không muốn đi.” Diệp Thiến vừa nhìn thấy bộ dáng sến sẩm của người đàn ông này lập tức. muốn rút lui. "Cứ đi đi, tôi sẽ ở bên cạnh xem, nếu không được thì nhắn tin cho tôi." Trần Vũ cười nói. Diệp Thiến bất đắc dĩ, đành phải tến lên phía trước: "Xin, xin chào, tôi là Diệp Thiến." "Xin chào Diệp tiểu thư, tôi là Vương Dục, chắc là dì đã giới thiệu tình huống của tôi với cô rồi, tôi là giám đốc điều hành của một công ty niêm yết, nắm giữ một phần lớn cổ phần của công ty, tôi cũng thực hiện một số khoản đầu tư phụ, bây giờ tôi có thu nhập ròng hàng năm khoảng 5 triệu.” Người đàn ông nhìn thấy Diệp Thiến, hai mắt sáng lên, tiến lên giới thiệu bản thân. *À à, tôi biết rồi” Diệp Thiến nói cho có lệ. "Ngoài ra, tôi còn có hai căn nhà ở khu vực phía Đông, một căn trả đây đủ, một căn vay ngân hàng mua, còn có một căn biệt thự liền kề, trị giá gần 20 triệu." Vương Dục gần như khó có thể rời mắt khỏi Diệp Thiến, hắn ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thiến và tiếp tục giới thiệu về mình. "Tôi sở hữu một chiếc Porsche, có quan hệ với mọi tầng lớp trong xã hội, về các mối quan hệ xã hội thì xin cứ yên tâm." Vương Dục nói: "Diệp tiểu thư, cô làm việc ở đâu? Thu nhập hàng năm hiện tại của cô là bao nhiêu?" "Tôi, tôi hiện tại đang chờ việc, ông... anh Vương, điều kiện của anh quá tốt, tôi cảm thấy tôi không thích hợp." Diệp Thiến cố gượng cười. "ồ, chờ việc à, không có vấn đề gì, vậy thì chúng ta có thể kết hôn sớm một chút, sau đó sinh con, sau khi cô sinh con thì có thể dành toàn thời gian để chăm sóc cho con, hơn nữa tôi cũng có thể đón ba mẹ tôi tới, để cô tiện thể chăm sóc luôn bọn họ.” “Ba tôi lớn tuổi, có hơi lú lẫn, thường ngày cô phải chú ý nhiều hơn, còn nữa, mẹ tôi đã phẫu thuật vài năm trước, hiện phải ngồi xe lăn, tiêu tiểu không tự chủ, sau khi kết hôn tôi không cần phải thuê người chăm sóc." Vương Dục hào hứng nói. Diệp Thiến sửng sốt, Trần Vũ đang uống trà ở một bên cũng sửng sốt, anh buồn bực ngẩng đầu lên, liếc nhìn con người kỳ lạ này. Nhưng Vương Dục hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Diệp Thiến, hắn ta vẫn đang đảm chìm trong việc hoạch định cho tương lai của mình: “Sau khi chúng ta kết hôn, nhất định sẽ phải sinh một đứa con trai, để thừa kế dòng dõi của nhà họ Vương chúng tôi, đúng rồi, nếu sau khi chăm sóc người già và trẻ em còn thời gian rảnh, cô có thể tìm một công việc bán thời gian, tuy tôi cũng kiếm được rất nhiều tiền nhưng phụ nữ luôn phải dựa vào chính mình." "Đủ rồi." Diệp Thiến thật sự không nhịn được nữa: "Chúng ta còn chưa đi tới giai đoạn đó, hiện tại tôi chính thức nói cho anh biết, chúng ta không phù hợp." Cô ta thật sự chưa bao giờ gặp phải người kỳ lạ như vậy, khó trách bấy lâu nay anh ta vẫn độc thân, thì ra anh ta không phải đang tìm vợ mà là tìm bảo mẫu, lại còn miễn phí? "Không phù hợp? Cô cảm thấy khoảng cách của tôi và cô quá xa sao? Không sao, tôi không quan tâm." Vương Dục hào phóng xua tay. "Không phải tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và anh quá xa, mà là loại người như anh không tìm được bạn gái là đáng đời." Diệp Thiến thực sự tức giận, khó trách có thu nhập cao như vậy mà hắn ta vẫn độc thân, thì ra tên này là một kẻ lập dị, nếu tìm được một người vợ thì mới kỳ lạ. "Cô nói vậy là có ý gì?" Sắc mặt Vương Dục tối sầm. "Cho dù tôi có độc thân đến hết đời, cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với loại người như anh, anh cũng không cần tốn công để hoạch định tương lai của tôi và anh nữa, điều đó đơn giản là không thể, nếu không còn việc gì thì tôi đi trước, tạm biệt." Diệp Thiến đứng dậy định rời đi. "Cô cứ vậy mà đi sao?" Vương Dục tức giận. “Anh còn muốn gì nữa?” Diệp Thiến quay đầu lại. “Cô phải chia đều hóa đơn ly cà phê vừa gọi với tôi chứ.” Vương Dục tỏ vẻ tức giận: “Những người phụ nữ bây giờ đúng là không biết điều.” "Thu nhập hàng năm của tôi là 5 triệu, cô cũng chỉ là một kẻ lang thang thất nghiệ có chỗ nào không xứng với cô? Cô dựa vào đâu mà coi thường tôi?" "Được, được, để tôi chia hóa đơn với anh." Diệp hiến tức giận đến muốn bùng nổ, cô ta ném ra một trăm tệ. “Không đủ.” Vương Dục cầm lấy tiền cất đi. "Cốc cà phê này nhiều nhất chỉ có giá hơn 20 tệ, tại sao lại không đủ?" Diệp Thiến hỏi. "Cô phải bồi thường cho sự tổn thất về tinh thần của tôi, tôi rất coi trọng cô, trả giá chân tình với cô, nhưng cô lại làm tổn thương tôi." Vương Dục tỏ vẻ buồn bã: "Hơn nữa, thời gian tôi lãng phí ở đây cũng đủ để tôi kiếm rất nhiều tiền, bó hoa tôi mua cho cô cũng là tiền, cô phải bồi thường lại hết cho tôi.” “Anh đúng là người kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp trong đời này." Diệp Thiến sửng sốt, cô ta không biết nên biểu lộ cảm xúc của mình như thế nào. "bi thôi, mặc kệ hắn đi." Trần Vũ rốt cuộc nhịn không được nữa, anh đứng dậy đi đến bên cạnh Diệp Thiến, định kéo Diệp Thiến rời đi. "Dừng lại, cậu là ai? Buông tay ra, cậu dựa vào đâu mà ôm bạn gái của tôi?" Vương Dục tức giận nói. "Ai là bạn gái của anh?" Diệp Thiến hét lớn, cô ta thật sự không thể chịu đựng tên này được nữa.