Chương 159: Có Khả Năng Phải Vào Tù
"Thiến Thiến, cậu ta có gì tốt? Tôi kém cậu ta ở điểm nào? Tại sao phụ nữ các người đều như vậy?" Vương Dục khẽ cắn môi. "Hai người chỉ mới gặp nhau lần đầu, đừng gọi thân mật như vậy, Thiến Thiến là để cho anh gọi sao? Anh có tin nếu anh còn dám gọi như vậy thì tôi sẽ tát vào cái miệng rộng của anh hay không?" Trần Vũ lạnh lùng liếc. nhìn Vương Dục. Vương Dục giật mình, hắn ta vội vàng lùi lại vài bước, tránh xa Trần Vũ, bởi vì ánh mắt của Trần Vũ rất đáng sợ, hắn ta thực sự sợ Trần Vũ sẽ đánh mình. "Cậu có cái gì, cậu giả vờ làm gì? Tôi là giám đốc điều hành cấp cao của một công ty niêm yết, thu nhập hàng năm là 5 triệu, tại sao cô ấy lại thích cậu? Cậu có cái gì?" Hai mắt Vương Dục đỏ hoe. “Thu nhập một năm 5 triệu, là nhiều lắm sao?” Trân Vũ nhìn người này như nhìn một kẻ lập dị. Đúng là đối với người bình thường, thì có lẽ cả đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng Trần Vũ là chủ tịch của Tế Vân, cổ đông lớn của Thiên Vân, đồng thời là đối tác của Câu lạc bộ giải trí Cực Dạ, có tổng tài sản lên tới mấy tỷ, Trần Vũ có kiêu ngạo. không? "Không nhiều lắm sao? Cả đời cậu còn không kiếm được nhiều tiền như vậy." Vương Dục cười lạnh nói: "Tôi có mấy căn hộ, một căn biệt thự và một chiếc Porsche Macan, cậu có không? Chỉ là một chiếc xe của tôi thôi là cậu đã phải trả góp, còn chưa chắc mua nổi." "Anh tỉnh lại đi, Trần Vũ nhà tôi sống ở Hồ Bích Nguyệt, biệt thự rộng hơn 1.000 mét vuông, tất cả tài sản của anh cộng lại còn không đủ để mua nửa căn biệt thự đó." Diệp Thiến giữ cánh tay của Trần Vũ chặt hơn, như thể Trần Vũ thực sự là bạn trai của cô ta. “Không thể nào, biệt thự ở đó có giá hàng trăm triệu.” Vương Dục sửng sốt, không tin chút nào. "Được rồi, không cần làm anh ta tin." Trần Vũ cười nói: "Anh là giám đốc điều hành cấp cao của công ty niêm yết nào?" "Công nghệ Song Thành, từng nghe nói qua chưa?” Vương Dục kiêu ngạo nói. "Ồ, làm IT à, chẳng trách tuổi này đã bị hói." Trần Vũ gật đầu: "Là một công ty trực thuộc tập đoàn Hạ thị phải không?” “Đúng vậy.” Vương Dục hừ lạnh, càng cảm thấy đắc ý hơn. "Hạ Thiên, anh có một công ty con là Công ty công nghệ Song Thành, còn có một giám đốc điều hành cấp cao tên là Vương Dục?" Trần Vũ gửi tin nhắn thoại cho. Hạ Thiên. "Đúng rồi, có chuyện gì vậy, Trần Vũ?" Hạ Thiên trả lời bằng một tin nhắn. "Tôi nhìn anh ta thấy khó chịu." Trần Vũ nói. "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ bảo anh ta cút đi ngay lập tức." "Cậu đang nói chuyện với ai vậy?" Vương Dục sửng sốt. "Ông chủ nhỏ của tập đoàn Hạ thị, Hạ Thiên." Trần Vũ cười nói: "Không phải anh không biết đó chứ." "Đó là sếp Hạ của chúng tôi, cậu ấy phụ trách công ty chúng tôi, cậu quen biết với cậu ấy sao?" Vương Dục †ỏ vẻ không tin. "Tôi nói tôi quen biết thì chắc chắn anh sẽ không tin." Trần Vũ cười nói. "Ha ha, sếp Hạ của chúng tôi là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hạ thị, tại sản cá nhân lên tới hàng chục. tỷ, cậu nghĩ mình là thứ gì, có thể quen biết với sếp Hạ của chúng tôi?" Vương Dục đương nhiên không tin. "Vậy thì chờ xem đi." Trần Vũ cũng không thèm quan †âm, dù sao lát nữa tên này có muốn khóc cũng không khóc được: "Thiến Thiến, chúng ta đi thôi." iả bộ đi, những người phụ nữ như các cô không. thích những người đàn ông ưu tú như tôi, chỉ thích loại rác rưởi này thôi.” Vương Dục miệt thị: “Bỏ lỡ một người đàn ông như tôi là thiệt thòi của cô, cứ chờ đi, cô nhất định sẽ hối hận.” Hắn ta còn chưa kịp mắng xong thì điện thoại di động của hắn ta đột nhiên vang lên, là ông chủ của công ty hắn ta gọi đến. "Chào sếp Lý, có chuyện gì vậy?" Vẻ mặt của Vương Vũ đầy căng thẳng, nhanh chóng nhấc máy. "Vương Dục, cậu bị tình nghi bán thông tin kinh doanh của công ty cho đối thủ cạnh tranh và buôn bán trái phép tài sản của công ty, hiện tại, hội đồng quản trị đã quyết định sa thải cậu và báo cáo vụ việc với cơ quan công an, cậu hãy quay lại để giải thích rõ ràng vấn đề của mình đi." Một giọng nói nghiêm túc phát ra từ điện thoại. "Sếp Lý, oan quá." Vương Dục kinh ngạc: "Đây là vu cáo, có người đã gài bây tôi."