Chương 161: Cũng Không Phải Là Không Thể
"Nhưng, chúng tôi đã hẹn trước rồi." Tống Mộng Nghiên hoảng sợ, không tự chủ được lùi lại một bước. Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng, chỉ thấy †rong văn phòng có mấy chục người có vẻ mặt hung ác đang ngồi, trên người bọn họ có hình xăm hoặc là có vết sẹo trên đầu, đang nghịch dao găm trên tay, trên mặt không hề có ý tốt. "Tôi nói anh Hổ của chúng tôi sẽ nói chuyện với các người, cô nghe không hiểu sao?" Tên côn đồ trẻ tuổi cười lạnh. "Để tôi nói cho." Trần Vũ cười đi tới phía trước: "Anh Hổ là ai?" "Anh là ai? Anh có tư cách nói chuyện với chúng tôi sao?" Tên côn đồ trẻ tuổi liếc nhìn Trần Vũ. "Tôi là Trần Vũ, phó chủ tịch của Dược phẩm Thiên Vân, nắm giữ 50% cổ phần, cậu nói xem tôi có tư cách không?" Trần Vũ nhàn nhạt nói. “Anh Hổ?” Tên côn đồ trẻ tuổi quay đầu nhìn về phía một người đàn ông cao to trong văn phòng. Người đàn ông cao to này cao 1,9 mét, cao lớn thô kệch, hắn ta đang cầm một cái tô to ở trước bàn làm việc, ăn mì đến đổ mồ hôi đầm đìa. "Để cậu ta vào đi." Người đàn ông cao to này là anh Hổ, tên thật là Vương Hổ, là một tên giang hồ ở vùng này, thường xuyên quanh quẩn ở gần núi Dược, nắm giữ phần lớn việc vận chuyển dược liệu. Đương nhiên, hợp đồng nhận thầu của Tập đoàn Thiên Vân đã làm tổn hại đến lợi ích của hắn ta, cho nên tên này nhất định không vui. “Vào đi.” Tên côn đồ trẻ tuổi vẫy tay. 'Trân Vũ bước vào, Tống Mộng Nghiên mặc dù có chút sợ hãi nhưng cũng đi theo Trần Vũ đi vào. "Anh Hổ?" Trần Vũ ngồi đối diện Vương Hổ, mỉm cười chào hỏi. "Cậu là Trân Vũ, phó chủ tịch của Dược phẩm Thiên Vân đúng không, cậu nắm giữ 50% cổ phần, Tống Mộng Nghiên nắm giữ 45% cổ phần, và 5% còn lại là cổ phần danh nghĩa của một số nhân viên, trên thực tế, cậu mới là ông chủ lớn nhất." Chu Hổ vừa nói vừa ăn mì ngấu nghiến. "Xem ra anh đã điều tra rõ ràng." Trần Vũ cười nói: "Anh Hổ đang thay mặt cho giám đốc Lý ký hợp đồng với chúng tôi sao?” “Đúng vậy, có một số việc ông ta không thể quyết định được.” Vương Hổ đẩy chén, đặt đôi đũa trong tay xuống: “Núi Dược và khu vực bán kính mấy chục km có khí hậu thích hợp, phù hợp với việc gieo trồng trung dược, và tôi là người chịu trách nhiệm xuất nhập khẩu trung dược của thị trường phía bắc thành phố. "Cậu đã nhận thầu 30.000 mẫu ruộng thuốc, hơn nữa còn độc quyền 80% trung dược, vậy là đang tính làm cho những người như chúng tôi chết đói." Vương Hổ cười lạnh nói. "Vậy thì không đúng." Trần Vũ khẽ mỉm cười nói: "Theo tôi được biết, ở Phong Lăng có rất nhiều người mua dược liệu rồi tích trữ, sau đó bán lại với giá cao, bản thân việc này đã là một hành động gây rối loạn thị trường, trong tương lai nhu cầu sử dụng trung dược của Dược phẩm Thiên Vân chúng tôi sẽ càng ngày càng tăng. ” “Dựa vào nhu cầu về trung dược của Phong Lăng, 20% là đủ.” Trần Vũ nói: “Hơn nữa, những năm qua anh ị. Hổ cũng thu được rất nhiều lợi nhuận ở thị trường trung {_ dược, 80% dược liệu tôi thu vào được cũng sẽ được chia n_ thị phần theo tỉ lệ cho các người, việc này không thể nói là quá đáng được.” "Việc này không quá đáng sao? Cậu cho rằng anh '_ Hổ là ai? Trước đây, anh ấy là ông chủ lớn của thị trường trung dược ở phía bắc thành phố. "Một người đàn ông đầu trọc ở bên cạnh anh Hổ phun nước miếng, hét lớn nói: "Sau này nếu để cậu chiếm 80% số hàng, anh ấy còn làm ăn thế nào được?” “Người anh em, nói nhỏ chút đi, tôi không điếc.” Trần Vũ cau mày, rút một tờ khăn giấy ra lau nước miếng trên " tay. "Cậu không phải điếc, cậu bị mù." Đầu trọc vẫn quát lớn như cũ: "Mấy năm gần đây có rất nhiều người để ý đến núi Dược, nhưng hiện tại cỏ trên mộ bọn họ đã mọc cao hai mét, chẳng lẽ cậu không hiểu sao?" "Ha ha, đầu trọc, hôm nay chúng ta tới nói chuyện." Vương Hổ cười nói: "Các người muốn ký hợp đồng nhận †hầu, muốn chiếm 80% số lượng, cũng không phải là không thể." "Anh Hổ, anh có yêu cầu gì không? Chúng ta có thể nói chuyện." Tống Mộng Nghiên vội vàng nói. "Yêu cầu rất đơn giản, tiền thuê nhận thầu của các người sẽ tăng gấp mười lân, hơn nữa, 80% dược liệu mà Dược phẩm Thiên Vân mua, phải rút ra 20% phí qua đường." Vương Hổ cười ha ha nói: "Thế nào?"