Chương 162: Cản Trở
"§ếp Vương, việc này có chút quá quắt." Trần Vũ lắc đầu nói: "Nếu không có thành ý, thì chúng ta không cần phải bàn bạc nữa." “Bản thân ông đây cũng không muốn bàn bạc chuyện này.” Vương Hổ cười lạnh: “Vậy đi tra xem Vương Hổ tôi là ai? Ở Phong Lăng còn không có ai dám đối đầu trực tiếp với tôi." "Nếu trả không nổi cái giá này thì cút đi, dám đụng đến việc làm ăn của anh Hổ, có phải cậu không muốn sống nữa không?" Tên đầu trọc lại gầm lên, lần này hắn †a gần như hét vào mặt Trần Vũ, nước miếng bản thẳng vào mặt Trần Vũ. Trần Vũ lau nước miếng trên mặt, đột nhiên anh đứng dậy, túm lấy chiếc ghế trong tay lên, đập mạnh vào cái đầu tròn vo của tên đầu trọc. Rầm một tiếng, chiếc ghế bằng gỗ đặc này hoàn toàn vỡ thành từng mảnh, tên đầu trọc r3n rỉ một tiếng rồi đột nhiên ngã sang một bên, ngã xuống đất. Nhưng đầu hắn ta cũng không hề chảy máu, mà chỉ bị dính một chút hỗ vụn thôi. "Kim chung tráo?" Trần Vũ kinh ngạc nhìn tên này, khó trách tên này kiêu ngạo như vậy, thì ra là đầu của hắn ta đủ cứng. "Giết cậu ta cho tôi..." Vương Hổ tức giận, trong phòng nhất thời trở nên hỗn loạn, mười mấy người đột nhiên lao về phía Trần Vũ. Trần Vũ cười lạnh một tiếng, trở tay giật lấy một cây côn từ tay một tên côn đồ, rồi đột nhiên quất về phía đám đông. Vù, sau khi đưa chân khí vào, cây côn tập lực tay trong tay Trần Vũ giống như được phù phép, khi đập một côn xuống, là đã có mấy người ngã văng ra ngoài, chưa đầy một phút, mười mấy người đã bị đánh ngã xuống đất. “Mẹ kiếp, hóa ra là cao thủ.” Tên đầu trọc đứng dậy, phủi sạch mảnh vụn trên đầu, mảng: “Để xem tôi có gi ết chết cậu không.” "Tôi nhìn anh đã thấy khó chịu." Trần Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm tên đầu trọc. "Người nhìn tôi thấy khó chịu rất nhiều, cậu cho rằng cậu là thứ gì?" Tên đầu trọc vẫn gào thét như cũ, hắn ta bước tới trước lớn tiếng hét lên, cơ bắp trên người phồng lên, cơ bắp toàn thân rắn chắc như cục sắt. Tên này đã luyện tập rất chăm chỉ, cường độ thân thể cũng rất mạnh mẽ. 'Trần Vũ tiến lên một bước và giáng một cái tát về phía tên đầu trọc. Phụt... Tên đầu trọc phun ra một ngụm máu, một nửa hàm răng của hắn ta đã bị Trần Vũ đánh bay ra, sau đó hắn ta bị Trân Vũ đánh một quyền vào ngực, phụt một tiếng, chân khí bộc phát ra khỏi cơ thể, tên đầu trọc phun ra một ngụm máu, bay ngược ra ngoài. Xương sườn trên ngực hắn ta hơi lõm xuống, kim chung tráo mà hắn ta tự nhận là bất khả xâm phạm đã bị một cú đấm của Trần Vũ phá tan, hiện tại nội tạng của hắn ta bị hơi dời chỗ, bị nội thương. "Cậu. .. " Tên đầu trọc vừa sợ vừa tức giận, hắn ta không hiểu tại sao kim chung tráo của mình lại bị một quyền của Trần Vũ phá tan. Không nói một lời, Trần Vũ bước tới, vung tay lên và không hề do dự mà ra tay với tên đầu trọc. Không có kim chung tráo bảo vệ cơ thể, tên đầu trọc. bị Trần Vũ đánh đến mức liên tục hét lên, trong vòng năm phút, hắn ta đã ôm đầu nằm trên đất kêu dừng lại. "Người nói lớn nhất cũng là người bị đánh mạnh nhất, anh nhớ rõ chưa?" Trần Vũ lạnh lùng nói. "Cậu, cậu có biết sư phụ của tôi là ai không?" Tên đầu trọc oán hận nói. “Ai?” Trần Vũ tát cho hắn ta một bạt tai. "Ông ấy, ông ấy là Lý Trung Nghĩa." Tên đầu trọc kêu lên: "Trần Vũ, sư phụ của tôi sẽ không buông tha cho cậu đâu." "Lý Trung Nghĩa, Thập Tam Thái Bảo thứ năm?" Trần Vũ hơi sửng sốt. "Đúng vậy, Thập Tam Thái Bảo đều đồng lòng, cậu dám..." Tên đầu trọc báo ra sư môn, thái độ hiển nhiên còn kiêu ngạo hơn trước. Đáng tiếc, hắn ta còn chưa kịp nói xong lời nói đe dọa, Trần Vũ lại tát cho hắn ta một cái, phụt... nửa hàm răng còn lại của tên đầu trọc cũng bay ra ngo: “Cho dù sư phụ của cậu có tới đây, cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy." Trần Vũ đá bay tên đầu trọc: “Bảo ông ta cút tới đây chuộc người."