Chương 20: Boss, mau trả lại em gái cho tôi (20)
Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, người phụ nữ kia vẫn đứng đó im lặng nghe họ nói chuyện.
Tô Ca cau mày: “Xúi quẩy. Tớ không giống cậu.”
Mặc Lãng bật cười: “Đùa tí thôi mà. Cậu đâu cần nghiêm túc như vậy. Cậu gọi tớ đến có chuyện gì sao? Lúc đầu mấy người kia cũng ầm ĩ muốn đến thăm cậu, nhưng nghe cậu dặn tớ chỉ dám đến một mình. Thấy tớ tốt với cậu chưa?”
Tô Ca đã quen người này nói chuyện như bắn liên thanh nên cũng không thấy phiền phức, nhưng nếu đổi lại là người lạ cô lập tức đuổi cổ khỏi phòng ngay.
Cô thờ ơ lên tiếng: “Tớ gần đây cảm thấy không khỏe.”
Nụ cười trên mặt đối phương thoáng gượng gạo: “Cậu lúc nào chẳng không khỏe, yên tâm đi chúng ớ đang cho người đi tìm, tìm được trái tim tương thích, cậu nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Tô Ca lắc đầu: “Không giống. Dạo này tim tớ rất đau, giấc ngủ cũng ngày càng dài. Tớ cũng dần không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ. Tớ có hỏi bác sĩ. Bác sĩ cũng không khám ra được gì.”
Mặc Lãng như đang tìm chỗ trút giận: “Mẹ nó! Tên bác sĩ quèn này! Không sao! Để tớ tìm bác sĩ nước ngoài về trị liệu cho cậu. Khắp giới y học chẳng lẽ không có người chữa được cho cậu?”
Tô Ca ngắt ngang: “Mặc Lãng! Cậu hiểu ý tớ mà? Đúng không? Đây là số mệnh của tớ. Từ lúc sinh ra đã vậy. Từ lần đầu tiên tớ gặp các cậu, các cậu cũng đã biết sẽ có ngày này không phải sao?”
Mặc Lãng đau lòng tức giận chửi thề: “Mẹ nó! Số mệnh! Số mệnh! Dẹp ngay cái thứ vớ vẩn đó ngay đi! Tớ quá chán ngấy rồi.”
Mặc Lãng, Tô Ca và hai người khác gặp nhau vào năm nhất đại học.
Thời gian đó ba người Mặc Lãng đều bị xã hội vứt bỏ. Trong mắt mọi người họ là những đứa trẻ hư hỏng, rượu chè, cờ bạc, đua xe, phá phách không gì là không làm được. Họ cũng đã quá quen với ánh mắt khinh thường của người khác.
Nhưng cô bạn cùng lớp lại nhìn bọn họ với vẻ ngưỡng mộ.
Ban đầu họ cho rằng cô nhắm vào tiền của mình.
Cũng không có gì lạ! Nhưng sau này họ mới nhận ra cô gái này mắc bệnh tim bẩm sinh, bị hạn chế nhiều thứ, thậm chí chỉ cần chạy xíu thôi thì bệnh tình cũng đủ trở nặng.
Những điều họ dễ dàng làm đươc, thậm chí là phản nghịch trong mắt phụ huynh, lại là những thứ cô cầu cũng không được.
Nhưng ấn tượng chỉ dừng lại ở đó.
Cho đến một ngày Tô Ca thấy nhóm bọn họ bàn về siêu xe. Đôi mắt cô ấy sáng rực hỏi bọn họ có muốn hợp tác không?
Mặc Lãng còn nhớ năm ấy cô gái này mới hai mươi tuổi trong mắt rực lửa, hùng hồn tuyên bố muốn xây dựng tập đoàn phân phối siêu xe lớn nhất toàn cầu.
Ban đầu ba người không đồng ý. Nhưng chứng kiến cô nỗ lực vận dụng mối quan hệ, trí thông minh, cùng khả năng thuyết phục của mình giành được quyền phân phối của một vài hãng xe có tiếng trên thế giới, ba người bọn họ cũng bị miếng bánh trước mắt thu hút, lần lượt sa chân vào.
Nhờ nguồn vốn hùng hậu của bốn người họ, cùng IQ nghịch thiên của Tô Ca, tập đoàn ngày càng lớn mạnh và gần chạm tới ước mơ ngày đó của cô.
Bốn người họ vậy mà đã đồng hành được năm năm, từ những người bị xã hội ruồng bỏ, họ giờ đây lại khiến người khác phải ngước mắt nhìn mình.
Tất cả đều nhờ cô gái trước mặt kéo họ ra vũng bùn năm ấy.
“Tôi muốn lập di chúc.”
Tô Ca đột nhiên lên tiếng, kéo Mặc Lãng ra khỏi dòng hồi tưởng.
Anh sửng sờ hồi lâu rồi quát lớn: “Cậu điên à? Cậu muốn lập di chúc cho ai? Cho người mẹ ruột đã ruồng bỏ cậu? Hay cho chú thím ba ngày ngày nguyền rủa cậu sao không chết sớm đi? Nếu không phải cậu thông minh biết đầu tư cổ phiếu, tự lập từ sớm, cậu còn sống tới giờ này sao?”
Tô Ca biết đối phương quan tâm mình chỉ mỉm cười lắc đầu: “Không phải! Tôi muốn để cho Đào Bách.”
Mặc Lãng sửng sốt: “Ý cậu là Đào Bách, tổng giám đốc tập đoàn DL?”
Thấy cô gật đầu, anh lo lắng bất giác cao giọng: “Tên mặt trắng đó là vị hôn phu của Tô Kiều! Chẳng khác nào giao cho nhà họ Tô? Cậu nhất định nằm viện đến ngu muội rồi!”
“Ừa, cho là vậy đi. Nhưng Mặc Lãng, đời này chỉ có anh ta đối xử tốt với tớ thôi.”
Tô Ca nhẹ nhàng lên tiếng khiến trái tim Mặc Lãnh chùn xuống: “Vậy còn bọn tớ? Chẳng lẽ bọn tớ không tốt với cậu sao?”
Tô Ca phì cười: “Không giống. Dù sao cũng không giống! Nhưng mà trong di chúc của tớ cũng có phần các cậu.”
Mặc Lãng nghẹn họng, bản thân như vừa đấm vào cục bông: “Không phải. Ý tớ không phải muốn chút tài sản đó của cậu. Chỉ là bọn tớ sợ cậu bị lừa. Tô Ca cậu khổ cực lâu rồi, cũng không thể đau lòng thêm nữa.”
Tô Ca không nói chỉ nhìn anh chằm chằm, nhìn tới mức da đầu đối phương tê rần.
Anh ta không nhịn nổi nữa, vội vàng bỏ vũ khí đầu hàng: “Được! Cậu muốn cho ai cũng được! Lấy tài sản của bọn tớ cho hết cậu ta cũng được! Đồ thấy sắc quên bạn! Lâm Vân! Cô lập di chúc cho cô ấy đi.”
Tô Ca cau mày: “Xúi quẩy. Tớ không giống cậu.”
Mặc Lãng bật cười: “Đùa tí thôi mà. Cậu đâu cần nghiêm túc như vậy. Cậu gọi tớ đến có chuyện gì sao? Lúc đầu mấy người kia cũng ầm ĩ muốn đến thăm cậu, nhưng nghe cậu dặn tớ chỉ dám đến một mình. Thấy tớ tốt với cậu chưa?”
Tô Ca đã quen người này nói chuyện như bắn liên thanh nên cũng không thấy phiền phức, nhưng nếu đổi lại là người lạ cô lập tức đuổi cổ khỏi phòng ngay.
Cô thờ ơ lên tiếng: “Tớ gần đây cảm thấy không khỏe.”
Nụ cười trên mặt đối phương thoáng gượng gạo: “Cậu lúc nào chẳng không khỏe, yên tâm đi chúng ớ đang cho người đi tìm, tìm được trái tim tương thích, cậu nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Tô Ca lắc đầu: “Không giống. Dạo này tim tớ rất đau, giấc ngủ cũng ngày càng dài. Tớ cũng dần không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ. Tớ có hỏi bác sĩ. Bác sĩ cũng không khám ra được gì.”
Mặc Lãng như đang tìm chỗ trút giận: “Mẹ nó! Tên bác sĩ quèn này! Không sao! Để tớ tìm bác sĩ nước ngoài về trị liệu cho cậu. Khắp giới y học chẳng lẽ không có người chữa được cho cậu?”
Tô Ca ngắt ngang: “Mặc Lãng! Cậu hiểu ý tớ mà? Đúng không? Đây là số mệnh của tớ. Từ lúc sinh ra đã vậy. Từ lần đầu tiên tớ gặp các cậu, các cậu cũng đã biết sẽ có ngày này không phải sao?”
Mặc Lãng đau lòng tức giận chửi thề: “Mẹ nó! Số mệnh! Số mệnh! Dẹp ngay cái thứ vớ vẩn đó ngay đi! Tớ quá chán ngấy rồi.”
Mặc Lãng, Tô Ca và hai người khác gặp nhau vào năm nhất đại học.
Thời gian đó ba người Mặc Lãng đều bị xã hội vứt bỏ. Trong mắt mọi người họ là những đứa trẻ hư hỏng, rượu chè, cờ bạc, đua xe, phá phách không gì là không làm được. Họ cũng đã quá quen với ánh mắt khinh thường của người khác.
Nhưng cô bạn cùng lớp lại nhìn bọn họ với vẻ ngưỡng mộ.
Ban đầu họ cho rằng cô nhắm vào tiền của mình.
Cũng không có gì lạ! Nhưng sau này họ mới nhận ra cô gái này mắc bệnh tim bẩm sinh, bị hạn chế nhiều thứ, thậm chí chỉ cần chạy xíu thôi thì bệnh tình cũng đủ trở nặng.
Những điều họ dễ dàng làm đươc, thậm chí là phản nghịch trong mắt phụ huynh, lại là những thứ cô cầu cũng không được.
Nhưng ấn tượng chỉ dừng lại ở đó.
Cho đến một ngày Tô Ca thấy nhóm bọn họ bàn về siêu xe. Đôi mắt cô ấy sáng rực hỏi bọn họ có muốn hợp tác không?
Mặc Lãng còn nhớ năm ấy cô gái này mới hai mươi tuổi trong mắt rực lửa, hùng hồn tuyên bố muốn xây dựng tập đoàn phân phối siêu xe lớn nhất toàn cầu.
Ban đầu ba người không đồng ý. Nhưng chứng kiến cô nỗ lực vận dụng mối quan hệ, trí thông minh, cùng khả năng thuyết phục của mình giành được quyền phân phối của một vài hãng xe có tiếng trên thế giới, ba người bọn họ cũng bị miếng bánh trước mắt thu hút, lần lượt sa chân vào.
Nhờ nguồn vốn hùng hậu của bốn người họ, cùng IQ nghịch thiên của Tô Ca, tập đoàn ngày càng lớn mạnh và gần chạm tới ước mơ ngày đó của cô.
Bốn người họ vậy mà đã đồng hành được năm năm, từ những người bị xã hội ruồng bỏ, họ giờ đây lại khiến người khác phải ngước mắt nhìn mình.
Tất cả đều nhờ cô gái trước mặt kéo họ ra vũng bùn năm ấy.
“Tôi muốn lập di chúc.”
Tô Ca đột nhiên lên tiếng, kéo Mặc Lãng ra khỏi dòng hồi tưởng.
Anh sửng sờ hồi lâu rồi quát lớn: “Cậu điên à? Cậu muốn lập di chúc cho ai? Cho người mẹ ruột đã ruồng bỏ cậu? Hay cho chú thím ba ngày ngày nguyền rủa cậu sao không chết sớm đi? Nếu không phải cậu thông minh biết đầu tư cổ phiếu, tự lập từ sớm, cậu còn sống tới giờ này sao?”
Tô Ca biết đối phương quan tâm mình chỉ mỉm cười lắc đầu: “Không phải! Tôi muốn để cho Đào Bách.”
Mặc Lãng sửng sốt: “Ý cậu là Đào Bách, tổng giám đốc tập đoàn DL?”
Thấy cô gật đầu, anh lo lắng bất giác cao giọng: “Tên mặt trắng đó là vị hôn phu của Tô Kiều! Chẳng khác nào giao cho nhà họ Tô? Cậu nhất định nằm viện đến ngu muội rồi!”
“Ừa, cho là vậy đi. Nhưng Mặc Lãng, đời này chỉ có anh ta đối xử tốt với tớ thôi.”
Tô Ca nhẹ nhàng lên tiếng khiến trái tim Mặc Lãnh chùn xuống: “Vậy còn bọn tớ? Chẳng lẽ bọn tớ không tốt với cậu sao?”
Tô Ca phì cười: “Không giống. Dù sao cũng không giống! Nhưng mà trong di chúc của tớ cũng có phần các cậu.”
Mặc Lãng nghẹn họng, bản thân như vừa đấm vào cục bông: “Không phải. Ý tớ không phải muốn chút tài sản đó của cậu. Chỉ là bọn tớ sợ cậu bị lừa. Tô Ca cậu khổ cực lâu rồi, cũng không thể đau lòng thêm nữa.”
Tô Ca không nói chỉ nhìn anh chằm chằm, nhìn tới mức da đầu đối phương tê rần.
Anh ta không nhịn nổi nữa, vội vàng bỏ vũ khí đầu hàng: “Được! Cậu muốn cho ai cũng được! Lấy tài sản của bọn tớ cho hết cậu ta cũng được! Đồ thấy sắc quên bạn! Lâm Vân! Cô lập di chúc cho cô ấy đi.”