Chương 21: Boss, mau trả lại em gái cho tôi (11)
Bàn bạc xong di chúc, Mặc Lãng giận dỗi cô, đi cùng Lâm Vân rời khỏi bệnh viện.
Trời đã tối muộn, Tô Ca cũng không còn tâm trạng nằm tiếp, cô ngồi dậy tiện tay với lấy quyển sách đọc dở ở đầu giường.
Cô chẳng hề tập trung đọc sách, đôi mắt thi thoảng nhìn ra cửa như đang chờ đợi ai đó.
Thấy có người đến, Tô Ca lập tức cao hứng nhoẻn miệng cười, nhưng nam y tá đối diện khiến cô hụt hẫng khó nói thành lời.
Anh ta chuẩn bị sẵn dụng cụ tiêm: “Đã qua giờ uống thuốc hai tiếng. Cô còn muốn chờ đến khi nào? Tôi sẽ không nhượng bộ nữa đâu!”
Tô Ca hiếm khi ngoan ngoãn, cụp mắt đưa tay ra trước mặt đối phương.
Nam y tá sửng sốt, nhìn dáng vẻ ỉu xìu của cô khiến anh có chút đau lòng, nhưng anh ta vẫn dứt khoát tiêm thuốc cho bệnh nhân.
Do tác dụng của thuốc Tô Ca chìm vào mê mang, đôi mắt khép chặt từ lúc nào không hay.
Bên này Đào Bách theo xe cấp cứu đưa Tô Lam vào bệnh viện.
Anh muốn bỏ mặc tất cả đi thăm Tô Ca, nhưng nhớ lời hệ thống từng nói bước chân như đổ chì.
Phải biết anh vượt qua hàng trăm thế giới, chịu biết bao khổ cực mới có duyên gặp được cô gái này, anh chỉ hận không thể giam cô bên mình để ngày ngày chăm sóc chiều chuộng.
Bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, ông ta hoài nghi nhìn anh: “Cậu có quan hệ thế nào với bệnh nhân?”
Đào Bách không chút chần chờ, gần như theo phản xạ thốt lên: “Em rể.”
Đối phương cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã thở dài lên tiếng: “Bệnh suy tim của chị vợ cậu đang trở nặng, tạm thời đừng để cô ấy sống vất vả thêm nữa. Cô ấy cần được bồi bổ, trông nom cẩn thận.”
Đào Bách kinh ngạc: “Suy tim? Sao có thể? Trước giờ Tô Lam chưa từng bị bệnh tim.”
Bác sĩ bực mình quát cậu: “Tôi là bác sĩ hay cậu là bác sĩ? Triệu chứng bệnh tim mỗi người mỗi khác, nhưng chắc chắn đây là do di truyền. Bệnh của cô gái này không nặng, có thể cũng khó phát hiện, nhưng dạo gần đây cô ấy có bị kích thích không?”
Anh lúc này điên cuồng mắng chửi hệ thống: “Cậu xem cái thế giới này rốt cuộc là bị gì? Sao quái nào lại xuất hiện nhiều biến số vậy hả?”
777 cũng ngạc nhiên không khác gì anh: “Sao tôi biết được? Mấy lần trước có bị vậy đâu? Cậu còn không chú ý tới nữ chính, cô ấy có mệnh hệ gì, cậu đừng mơ tưởng nói chuyện yêu đương!”
Tay Đào Bách cuộn thành nắm đấm, đập mạnh vào tường tức giận chửi thề: “Mẹ nó!”
Bác sĩ cũng bị anh dọa sợ, dặn dò vài câu rồi vội vã chạy đi.
Đào Bách mặc kệ Tô Lam sau khi ra phòng cấp cứu sẽ bị đưa đến đâu, mặc kệ hệ thống trong đầu mắng chửi anh 7749 lần, anh vẫn trước sau như một đi tìm Tô Ca.
Anh không vào phòng bệnh cô ngay mà gọi nam y tá lại hỏi chuyện: “Cô ấy tiêm thuốc rồi sao?”
Đối phương có chút bất bình thay Tô Ca: “Anh đi đâu sao giờ mới trở về? Cô gái này cứ chờ anh nhất định không chịu tiêm thuốc. Nếu không phải đã trễ quá hai tiếng, tôi bên này cưỡng ép, cô ấy còn định chờ anh tới bao giờ không biết!”
Đào Bách hiếm khi im lặng để người lạ chất vấn, đợi anh ta nói xong, anh mới hạ giọng hỏi: “Có phải… lúc nãy cô ấy đau lắm không?”
Nam y tá nghẹn họng: “Chuyện này cậu tự đi mà hỏi cô ấy. Trước mặt tỏ ra quan tâm, sau lưng lại hành động đi ngược với lời nói.”
Anh ta dứt khoát bỏ đi, không muốn tiếp tục ở đây bị đối phương lôi kéo hỏi chuyện.
Sáng hôm sau Tô Ca thức dậy, việc đầu tiên làm là đảo mắt nhìn khắp phòng, phòng bệnh trống rỗng làm cô thất thần: Đào Bách chưa về sao?
Có lẽ vì cô độc quá lâu, đột nhiên có một người xuất hiện đối tốt với mình khiến cô nhất thời tham lam.
Tô Ca cụp mắt, ngồi đờ đẫn một lát.
Đào Bách đang khom người cạnh giường cô, giữ nguyên một tư thế có hơi ê ẩm. Cánh tay anh tê dại muốn cử động một chút, bất ngờ va phải tủ đầu giường phát ra âm thanh.
Cạch!
Tô Ca giật mình nhìn xuống dưới phát hiện bộ dáng túng quẫn của Đào Bách: “Anh làm gì vậy? Sao lại chui xuống đó?”
Anh thấy không trốn được, ngượng ngùng sờ mũi đứng dậy: “Còn không phải không còn mặt mũi gặp em sao?”
Tô Ca lòng buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn lãnh đạm: “Làm gì tới mức đó, dù sao anh cũng có việc quan trọng hơn phải làm.”
Đào Bách hoảng hốt vội vàng ngồi lên mép giường: “Không có! Chuyện hôm qua thất hứa là anh không đúng. Xin lỗi em! Anh thề tuyệt đối không có việc gì quan trọng hơn em cả. Chỉ là… chỉ là… có vài chuyện nhất thời anh không giải thích được.”
Chứng kiến dáng vẻ khó xử của anh, cô cũng mất hứng trêu chọc: “Thôi được rồi. Anh ngồi xuống ghế đi đã. Người ngoài nhìn vào còn tưởng em bắt nạt anh.”
Anh như được khai ân, vội vàng làm theo, giọng điệu hết sức nịnh bợ: “Anh nghe nói quán cháo đối diện bệnh viện mới ra món mới, để anh sang đó mua cho em. Em rửa mặt đi anh trở về là vừa.”
Thấy cô gật đầu, Đào Bách vội vàng chạy đi mua.
Chỗ Tô Lam anh cũng gọi Trần Sinh đến trông coi.
Bác sĩ nói tình trạng cô ấy ở lại quan sát hai ngày, nếu không có việc gì có thể lập tức xuất viện, Đào Bách anh cũng lười quản.
Mua đồ ăn sáng trở về, anh nhìn thấy Mạch Nha và Tô Ca đang trò chuyện vui vẻ: “Bà nội? Sao bà lại ở đây?”
Mạch Nha có chút hờn dỗi: “Bà không qua đây, chắc cháu cũng quên sự tồn tại của bà già này rồi.”
Đào Bách gãi đầu ngượng ngùng: “Làm gì có! Bà nội ăn sáng chưa hay ăn cùng bọn cháu luôn nha?”
Mạch Nha nhìn hai hộp cháo trên tay anh, trừng mắt: “Ăn phần của cháu à? Thôi được rồi bớt mời lơi lại, bà ăn rồi. Cảm ơn lòng hiếu thảo của cháu.”
Đào Bách đã quen bị bà mỉa mai, đi lại bàn sô pha bày đồ ăn ra: “Tô Ca, em tranh thủ lại ăn đi để nguội, còn kịp giờ uống thuốc.”
Mạch Nha tuy lời nói đầy gai nhọn, nhưng lòng lại vui như nở hoa. Bà trong đầu còn đang tưởng tượng một đứa chắt bụ bẫm chạy lon ton về phía mình.
Đây không phải là lần đầu tiên bà nội Đào Bách ghé qua nên Tô Ca cũng đã quen thuộc. Cô lại sô pha dùng bữa sáng còn không quên mời bà: “Bà ăn ít trái cây cho mát.”
Mạch Nha vui vẻ gật đầu: “Được được!”
Đào Bách cười bất đắc dĩ: “Sao không thấy bà niềm nở với cháu như vậy? Không biết ai là cháu ruột của bà nữa đấy! Vừa nãy hai người nói chuyện gì mà vui vậy?”
Nghe anh nhắc, bà mới sực nhớ đem chiếc vòng phỉ thúy trên tay đưa cho anh: “Đây là của bà lúc trước cho mẹ cháu, giờ tặng lại cho Tô Ca, bà nói mãi mà con bé không nhận.”
Đào Bách cũng bất ngờ: “Chúng cháu chưa kết hôn bà làm gì gấp gáp dữ vậy!”
Tô Ca lườm anh: “Đào Bách! Anh ăn nói cẩn thận. Sao em lại kết hôn với anh? Anh đừng có dát vàng lên mặt, còn không mau giải thích với bà kìa.”
Đào Bách lấy bà nội ra làm cái cớ: “Bà già sắp lẫn rồi, lại còn sớm ngày gần đất xa trời. Em chiều theo ý bà đi, cứ nghe là được.”
Mạch Nha nghe vậy miếng lê trong tay cũng ném thẳng về phía anh: “Thằng mất dạy! Mày trù ẻo ai đó?”
Trời đã tối muộn, Tô Ca cũng không còn tâm trạng nằm tiếp, cô ngồi dậy tiện tay với lấy quyển sách đọc dở ở đầu giường.
Cô chẳng hề tập trung đọc sách, đôi mắt thi thoảng nhìn ra cửa như đang chờ đợi ai đó.
Thấy có người đến, Tô Ca lập tức cao hứng nhoẻn miệng cười, nhưng nam y tá đối diện khiến cô hụt hẫng khó nói thành lời.
Anh ta chuẩn bị sẵn dụng cụ tiêm: “Đã qua giờ uống thuốc hai tiếng. Cô còn muốn chờ đến khi nào? Tôi sẽ không nhượng bộ nữa đâu!”
Tô Ca hiếm khi ngoan ngoãn, cụp mắt đưa tay ra trước mặt đối phương.
Nam y tá sửng sốt, nhìn dáng vẻ ỉu xìu của cô khiến anh có chút đau lòng, nhưng anh ta vẫn dứt khoát tiêm thuốc cho bệnh nhân.
Do tác dụng của thuốc Tô Ca chìm vào mê mang, đôi mắt khép chặt từ lúc nào không hay.
Bên này Đào Bách theo xe cấp cứu đưa Tô Lam vào bệnh viện.
Anh muốn bỏ mặc tất cả đi thăm Tô Ca, nhưng nhớ lời hệ thống từng nói bước chân như đổ chì.
Phải biết anh vượt qua hàng trăm thế giới, chịu biết bao khổ cực mới có duyên gặp được cô gái này, anh chỉ hận không thể giam cô bên mình để ngày ngày chăm sóc chiều chuộng.
Bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, ông ta hoài nghi nhìn anh: “Cậu có quan hệ thế nào với bệnh nhân?”
Đào Bách không chút chần chờ, gần như theo phản xạ thốt lên: “Em rể.”
Đối phương cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã thở dài lên tiếng: “Bệnh suy tim của chị vợ cậu đang trở nặng, tạm thời đừng để cô ấy sống vất vả thêm nữa. Cô ấy cần được bồi bổ, trông nom cẩn thận.”
Đào Bách kinh ngạc: “Suy tim? Sao có thể? Trước giờ Tô Lam chưa từng bị bệnh tim.”
Bác sĩ bực mình quát cậu: “Tôi là bác sĩ hay cậu là bác sĩ? Triệu chứng bệnh tim mỗi người mỗi khác, nhưng chắc chắn đây là do di truyền. Bệnh của cô gái này không nặng, có thể cũng khó phát hiện, nhưng dạo gần đây cô ấy có bị kích thích không?”
Anh lúc này điên cuồng mắng chửi hệ thống: “Cậu xem cái thế giới này rốt cuộc là bị gì? Sao quái nào lại xuất hiện nhiều biến số vậy hả?”
777 cũng ngạc nhiên không khác gì anh: “Sao tôi biết được? Mấy lần trước có bị vậy đâu? Cậu còn không chú ý tới nữ chính, cô ấy có mệnh hệ gì, cậu đừng mơ tưởng nói chuyện yêu đương!”
Tay Đào Bách cuộn thành nắm đấm, đập mạnh vào tường tức giận chửi thề: “Mẹ nó!”
Bác sĩ cũng bị anh dọa sợ, dặn dò vài câu rồi vội vã chạy đi.
Đào Bách mặc kệ Tô Lam sau khi ra phòng cấp cứu sẽ bị đưa đến đâu, mặc kệ hệ thống trong đầu mắng chửi anh 7749 lần, anh vẫn trước sau như một đi tìm Tô Ca.
Anh không vào phòng bệnh cô ngay mà gọi nam y tá lại hỏi chuyện: “Cô ấy tiêm thuốc rồi sao?”
Đối phương có chút bất bình thay Tô Ca: “Anh đi đâu sao giờ mới trở về? Cô gái này cứ chờ anh nhất định không chịu tiêm thuốc. Nếu không phải đã trễ quá hai tiếng, tôi bên này cưỡng ép, cô ấy còn định chờ anh tới bao giờ không biết!”
Đào Bách hiếm khi im lặng để người lạ chất vấn, đợi anh ta nói xong, anh mới hạ giọng hỏi: “Có phải… lúc nãy cô ấy đau lắm không?”
Nam y tá nghẹn họng: “Chuyện này cậu tự đi mà hỏi cô ấy. Trước mặt tỏ ra quan tâm, sau lưng lại hành động đi ngược với lời nói.”
Anh ta dứt khoát bỏ đi, không muốn tiếp tục ở đây bị đối phương lôi kéo hỏi chuyện.
Sáng hôm sau Tô Ca thức dậy, việc đầu tiên làm là đảo mắt nhìn khắp phòng, phòng bệnh trống rỗng làm cô thất thần: Đào Bách chưa về sao?
Có lẽ vì cô độc quá lâu, đột nhiên có một người xuất hiện đối tốt với mình khiến cô nhất thời tham lam.
Tô Ca cụp mắt, ngồi đờ đẫn một lát.
Đào Bách đang khom người cạnh giường cô, giữ nguyên một tư thế có hơi ê ẩm. Cánh tay anh tê dại muốn cử động một chút, bất ngờ va phải tủ đầu giường phát ra âm thanh.
Cạch!
Tô Ca giật mình nhìn xuống dưới phát hiện bộ dáng túng quẫn của Đào Bách: “Anh làm gì vậy? Sao lại chui xuống đó?”
Anh thấy không trốn được, ngượng ngùng sờ mũi đứng dậy: “Còn không phải không còn mặt mũi gặp em sao?”
Tô Ca lòng buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn lãnh đạm: “Làm gì tới mức đó, dù sao anh cũng có việc quan trọng hơn phải làm.”
Đào Bách hoảng hốt vội vàng ngồi lên mép giường: “Không có! Chuyện hôm qua thất hứa là anh không đúng. Xin lỗi em! Anh thề tuyệt đối không có việc gì quan trọng hơn em cả. Chỉ là… chỉ là… có vài chuyện nhất thời anh không giải thích được.”
Chứng kiến dáng vẻ khó xử của anh, cô cũng mất hứng trêu chọc: “Thôi được rồi. Anh ngồi xuống ghế đi đã. Người ngoài nhìn vào còn tưởng em bắt nạt anh.”
Anh như được khai ân, vội vàng làm theo, giọng điệu hết sức nịnh bợ: “Anh nghe nói quán cháo đối diện bệnh viện mới ra món mới, để anh sang đó mua cho em. Em rửa mặt đi anh trở về là vừa.”
Thấy cô gật đầu, Đào Bách vội vàng chạy đi mua.
Chỗ Tô Lam anh cũng gọi Trần Sinh đến trông coi.
Bác sĩ nói tình trạng cô ấy ở lại quan sát hai ngày, nếu không có việc gì có thể lập tức xuất viện, Đào Bách anh cũng lười quản.
Mua đồ ăn sáng trở về, anh nhìn thấy Mạch Nha và Tô Ca đang trò chuyện vui vẻ: “Bà nội? Sao bà lại ở đây?”
Mạch Nha có chút hờn dỗi: “Bà không qua đây, chắc cháu cũng quên sự tồn tại của bà già này rồi.”
Đào Bách gãi đầu ngượng ngùng: “Làm gì có! Bà nội ăn sáng chưa hay ăn cùng bọn cháu luôn nha?”
Mạch Nha nhìn hai hộp cháo trên tay anh, trừng mắt: “Ăn phần của cháu à? Thôi được rồi bớt mời lơi lại, bà ăn rồi. Cảm ơn lòng hiếu thảo của cháu.”
Đào Bách đã quen bị bà mỉa mai, đi lại bàn sô pha bày đồ ăn ra: “Tô Ca, em tranh thủ lại ăn đi để nguội, còn kịp giờ uống thuốc.”
Mạch Nha tuy lời nói đầy gai nhọn, nhưng lòng lại vui như nở hoa. Bà trong đầu còn đang tưởng tượng một đứa chắt bụ bẫm chạy lon ton về phía mình.
Đây không phải là lần đầu tiên bà nội Đào Bách ghé qua nên Tô Ca cũng đã quen thuộc. Cô lại sô pha dùng bữa sáng còn không quên mời bà: “Bà ăn ít trái cây cho mát.”
Mạch Nha vui vẻ gật đầu: “Được được!”
Đào Bách cười bất đắc dĩ: “Sao không thấy bà niềm nở với cháu như vậy? Không biết ai là cháu ruột của bà nữa đấy! Vừa nãy hai người nói chuyện gì mà vui vậy?”
Nghe anh nhắc, bà mới sực nhớ đem chiếc vòng phỉ thúy trên tay đưa cho anh: “Đây là của bà lúc trước cho mẹ cháu, giờ tặng lại cho Tô Ca, bà nói mãi mà con bé không nhận.”
Đào Bách cũng bất ngờ: “Chúng cháu chưa kết hôn bà làm gì gấp gáp dữ vậy!”
Tô Ca lườm anh: “Đào Bách! Anh ăn nói cẩn thận. Sao em lại kết hôn với anh? Anh đừng có dát vàng lên mặt, còn không mau giải thích với bà kìa.”
Đào Bách lấy bà nội ra làm cái cớ: “Bà già sắp lẫn rồi, lại còn sớm ngày gần đất xa trời. Em chiều theo ý bà đi, cứ nghe là được.”
Mạch Nha nghe vậy miếng lê trong tay cũng ném thẳng về phía anh: “Thằng mất dạy! Mày trù ẻo ai đó?”