Chương : 4
Tác giả: Angelina
Edit: Chen
----
Ngày hôm sau, một đám người lại cùng nhau tụ tập, mà đáng buồn làm sao, Chi Lý đại nhân hắn như vậy mà lại có mấy người bạn học kì quái. Trương Lạc nhìn đã không muốn giới thiệu, Ứng Tu Kiệt nóng nảy hay gào thét linh tinh,
Chu Hận Hợp nhút nhát lại rụt rè, Sở Hạo Vũ đệ nhất biến thái cần phải nghiêm trị, cực phẩm tiểu thụ Công Chu, cùng Tô Ấu Ngôn ít nói kiệm lời. Kha Bố xem xét một lượt, trong đám người này, ngoài cậu và Tô Ấu Ngôn ra, toàn bộ đều là lũ không bình thường.
Đối với chuyện đánh cược, mọi người đều không có ý kiến gì, Sở Hạo Vũ nhìn chằm chằm vào đồng hồ: "12 giờ chính thức bắt đầu, không được nói lại bất luận từ gì tương tự, ngực và mông đều bị cấm, tiêu chuẩn nhất định phải chặt chẽ nhất, để người khác thấy được chúng ta thuần khiết bao nhiêu, tích cực hướng tới chuyện xưa."
"Người thua cuộc sẽ bị trừng phạt như thế nào?" Ứng Tú Kiệt vô cùng hứng thú hỏi. Bên cạnh đó, Tô Ấu Ngôn đang ngồi trên ghế sofa, hai mắt dán chặt vào cuốn sách: "Là ai đem sách của tớ ra xé?" Không xong rồi, Kha Bố vốn cho rằng đấy là đồ Trương Lạc kia mang tới, ai ngờ rằng lại là của Tô Ấu Ngôn, Kha Bố bất động thanh sắc vu khống: "Là Vũ Thái hôm qua xé sách của cậu để gấp máy bay giấy."
"Phát ngôn bừa bãi, Ấu Ngôn, cậu phải tin tưởng tớ vô tội, tớ có thể cung cấp nhân chứng minh oan, ngày hôm qua tớ đã cùng cái đám này ngồi xem phim hành động dành cho người lớn (=)))), tớ trong sạch!"
"Hôm qua, cậu là có tới nơi này đi."
"Tớ có nán lại khoảng mười phút đồng hồ, thời gian còn lại đều là nhìn người lớn làm việc"
"Không cần cậu làm màu."
Tô Ấu Ngôn a, tuyệt đối không phải hạng con gái dễ lừa gạt, cô nhìn Kha Bố, khoé miệng chậm rãi nhếch lên. "Tớ đây hảo hảo trừng phạt, có khả năng thua cá cược không phải chỉ một người, tỷ như nếu đó là Sở Hạo Vũ và Kha Bố, thì Kha Bố cậu khi cùng Chi Lý làm loại việc kia trên giường, phải làm bộ vô tình gọi tên Sở Hạo Vũ." Từ từ, Kha Bố suy nghĩ, ý tứ của Tô Ấu Ngôn ở đây chính là, muốn mình khi cùng Chi Lý lăn lộn trên giường đi kêu tên thằng khác! Còn tưởng chỉ là cá cược chơi chơi, chứ không phải loại cá cược liên quan tới sinh mạng nha!
"Không cần ngay từ đầu liền chơi lớn vậy đi, trừng phạt kiểu này không nghi ngờ gì chính là loại tàn khốc nhất lịch sử, dám làm vậy Chi Lý sẽ đem mông tớ ra ngoài địa phương làm uy với lũ cẩu." Kha Bố kiên quyết không đồng ý, những người khác cũng đi theo phản đối. "Đúng vậy, trong thời gian trừng phạt, không phải là bị kêu tên lên tương đương với đường chết luôn sao, Kha Bố coi như may mắn nhất, chí ít được lưu lại cái mông, chúng ta đây ngay tới cái mông cũng sẽ bị đem đi thị uy với lũ cẩu."
"Lưu mỗi cái mông mà cậu kêu may mắn?"
"Ít nhất vẫn còn hình thể để tồn tại."
"Cái kia tồn tại thì có ích gì, có thể triệu hồi thần long hay sao?!"
Kha Bố cùng Trương Lạc, Sở Hạo Vũ tranh luận, Công Chu và Chu Hợp đảm nhiệm vai áp lực, bọn họ ngoài đời cũng ít nói mấy loại lời này, Tô Ấu Ngôn chống cằm nói: "Chỉ cần mấy người các cậu im miệng thì sẽ bình an vô sự, dám chơi không dám nói liều, vậy sau này đừng đòi chơi." Những người khác xiết tay hạ quyết tâm, còn ba mươi giây nữa là tới giờ, Sở Hạo Vũ tranh thủ thời gian cấp bách, thống khoái phun ra loạt từ:"bộ ngực lớn, đánh rắm, âm..." Kha Bố hướng khuỷu tay tới yết hầu Sở Hạo Vũ, ngăn cậu ta tiếp tục làm bậy.
Đã tới 12 giờ rồi, tính từ giờ phút này, bọn họ sẽ phải kiên trì chơi thêm 5,6 ván nữa. Chi Lý lúc nào cũng để lỡ mất thời gian, hiện tại mọi người đều nhìn chòng chọc vào hắn, Kha Bố đột nhiên đưa ra câu hỏi then chốt: " Nếu như Chi Lý đã nói trước rồi thì phải trừng phạt như thế nào?"
"Hay chúng ta lấy Chi Lý làm tiêu chuẩn? Ai khiến cậu ta nói ra từ không thuần khiết trước, thì người đó sẽ được miễn hình phạt."
Đối với những người đang nhôn nhao ý kiến, việc đem Chi Lý làm bia chính là cách giải quyết vô cùng công bằng, mọi người ai cũng vui vẻ thoải mái, đều có lợi. Kha Bố mở lời tranh cãi: "Tớ cảm thấy, trừng phạt này trong trường hợp tớ thua mới phải chấp hành, nếu không thua, tớ không cần kêu tên người khác."
Tô Ấu Ngôn liếc Kha Bố một cái, Kha Bố biết rõ, cô ấy là đang tính toán trả thù cậu mà.
Sở Hạo Vũ đứng lên, đưa lưng vè phía Chi Lý, dùng ngón tay chỉ chính mông mình: "Chi Lý, cậu nghĩ thứ này là gì, cậu nói xem?" Hắn giống như lão sư ở nhà trẻ đang dạy đám con nít cách đọc chữ, nhìn mông Sở Hạo Vũ:"Là mặt của cậu." Kha Bố dùng chân đá:"Đúng vậy, Vũ thái, mau đem mặt cậu thu hồi lại ngay."
Trương Lạc cũng không cam lòng, quyết không thể yếu thế:"Chi Lý, trước đó hai chúng ta cùng nhau ngồi xem cái gì mà B, C, D, trước B, C, D là cái gì, đọc như thế nào a, cậu nói cho tớ biết đi, chữ gì đằng trước B, C, D, nói đi tớ quên mất rồi."
"A."
"Đúng đúng, A rồi cái gì nữa?"
"A, B, C, D." Chi lý nguyên lai lại là kiểu người trì độn vậy sao?
"Người bình thường có nửa trên nửa dưới, vậy ở nửa trên, nhô lên vật thể gì?" Ứng Tu Kiệt cũng gia nhập cái trò "ông đây khoa tay múa chân cho ngươi tới đoán".
"U."
"Không đúng, vật này nhô lên tới hai cái liền." Ứng Tu Kiệt trong lòng sốt ruột không ngừng múa may tay chân miêu tả, mong đợi câu trả lời của Chi Lý.
"Hai cái u."
"Không đúng!!!"
Kha Bố không thể nhìn nổi nữa: "Mấy người các cậu đứng ở đây chỉ cho Chi Lý mấy thứ không đâu, tớ cảm thấy các cậu đều là không biết xấu hổ, Chi Lý, chúng ta cùng đi làm việc học sinh nên làm, đi đọc sách gì đó." Hắn vừa mới định đi, đã bị Trương Lạc gọi lại, lấy ra một cây bút ghi âm đưa qua:"Mọi việc nói miệng đều không thể đối chứng, vậy nên chúng ta mỗi người đem theo một cây bút, tránh việc có người phát ngôn cũng không ai biết. Đừng hòng giở mấy trò như tạm dừng hay cắt xén, tớ nhất định sẽ điều tra ra được."
"Như vậy cũng tốt, dù sao tớ cũng không tin mấy người các cậu." Kha Bố nhận lấy bút ghi âm.
Hai người rời khỏi phòng căn cứ, Kha Bố duỗi thắt lưng mệt mỏi, nếu tình hình hiện giờ phép, cậu ngay cả khẽ động một cái cũng chẳng buồn động, đối với những người chưa từng có cảm xúc mãnh liệt, cũng chưa từng phấn đấu để đạt được mục tiêu nào như cậu, đều có một điểm chung là lười.
"Cậu vẫn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua tớ nói với cậu sao?"
"Chuyện gì?"
"Không có gì, tốt nhất là đừng nên nhớ. Bất quá, cậu không hề hiếu kỳ về hành động kì lạ của bọn Trương Lạc sao?"
"Tớ không muốn tò mò đến mấy hành động ngu xuẩn nhạt nhẽo."
"Cũng phải..." Kha Bố ngắm nhìn Chi Lý, làm bộ vô tình đá hòn sỏi nhỏ. "Buổi chiều còn có tiết, dư lại một tiếng nghỉ trưa, nên chúng ta cùng về phòng...làm đi." Chi Lý không không có ý phản đối, ngay lập tức đồng ý.
"Cậu một chút cũng không hiếu kì tại sao tớ lại đề nghị như vậy?"
"Tớ không muốn tò mò mấy đề nghị thiếu não."
Nội tâm Kha Bố đang so đo xem "ngu xuẩn" cùng "thiếu não", rốt cuộc có cái nào tốt hơn, hiện tại chỉ có thể dằn xuống bực tức mà thôi. Vừa mới bước vào phòng ngủ, Kha Bố lập tức đóng cửa lại, bắt đầu cởi bỏ quần áo, gỡ ra từng chiếc cúc. Đây chính là kế hoạch của cậu, cậu biết rõ con người Chi Lý khi trên giường sẽ không biết xấu hổ mà nói những lời hạ lưu, so với mấy tên rác rưởi không có năng lực thực thi kia, ông đây thà sử dụng biện pháp trực tiếp còn hơn. Chi Lý đứng cách xa Kha Bố một mét, ôm tay đứng nhìn cậu hành động.
"Cậu vì tâm tình của tớ mà mau chăm sóc tớ đi, cũng đừng có nhìn thẳng vào tớ như thế."
"Ông đây hiện tại không có tâm tình chăm sóc cậu."
Chi Lý tiến một bước tới bế Kha Bố lên, một tay đặt bên eo, có chút ngứa ngáy truyền đến:"Nơi đó, đừng chạm vào a."
"Chỉ còn 50 phút."
"Có khác gì đâu, với lại, cậu cũng phải nói gì đi chứ."
"Ông đây không có tâm trạng nói chuyện."
Quần áo từng thứ từng thứ lần lượt rơi xuống đất, Chi Lý cùng Kha Bố, hai người bọn họ không có màu sắc giống nhau, mùi hương bột giặt lưu trên quần áo cũng rất khác biệt. Năm mươi phút sau, Chi Lý bắt đầu mặc quần áo. Đúng vậy, tới một chút dấu vết cho sự gần gũi vừa rồi cũng không thèm lưu lại, suốt năm mươi phút cùng nhau phát sinh kia, bởi cá cược đã bắt đầu, quy tắc lại rất chặt chẽ, cho nên Kha Bố không dám mạo hiểm ngay trên giường gọi tên ai khác, ngay cả tên mình, nếu như lúc làm loại chuyện riêng kia Kha Bố đột nhiên gọi một tiếng "Angelina"*, tình cảnh chắc chắn sẽ trở nên kỳ quái.
*Angelina là tên tác giả truyện, Kha Bố chỉ lấy ví dụ gọi tên người khác lúc trên giường thoi "v"
Bởi ở đây còn có bút ghi âm, nên việc Kha Bố nén không phát ra âm thanh thực bình thường đi, nhưng còn Chi Lý thì khác, Chi Lý từ đầu chí cuối đều không hé một lời, ấy mới là quá không bình thường! Hắn tại sao lần này cố tình không nói lời nào, cứ như vậy trong im lặng rồi kịch liệt kết thúc.
Kha Bố đem theo cỗi tức giận mặc quần áo. "Cậu vì cái gì không chịu nói chuyện."
Chi Lý nói ra suy nghĩ:"Khả năng tối nay hoặc ngày mai mới mở miệng, cậu có thể tuỳ ý mỗi ngày tới kiểm tra xem sao." (Ý là đến ấy ấy xem Chi Lý có nói chuyện không =)))
"Tớ nghe sao cũng thấy cậu đang vì muốn làm loại chuyện này mà cố ý."
"Cố ý làm sao cơ?" Chi Lý lộ ra biểu tình cái gì cũng không biết, Kha Bố chịu không nổi vẻ mặt này, nó khiến cậu không thể phân biệt đâu là lời thật lòng đâu là lời giả dối, càng không tài nào nhìn thấu được suy nghĩ của Chi Lý. Ban đầu là cùng Sở Hạo Vũ cá cược, xem xem ai là người có thể ung dung ngạo nghễ bước trên con đường đầy nắng trong sáng ngây ngô của tuổi thanh xuân, kết cục dường như hiện tại đều đã thay đổi rồi, càng lúc càng không thuần khiết, Kha Bố cũng vậy, đám người bọn họ cũng vậy, quả nhiên đều không thích hợp để bước trên con đường tràn ngập tia nắng ngây ngô.
"Mau lên. Sắp muộn rồi." Kha Bố cầm theo áo khoác, vừa mới mở cửa phòng ra, lập tức lùi lại. "Áo của cậu đó, cài sai cúc áo kìa."
"Nơi nào?"
"Nơi nào cái gì? Đương nhiên là cúc áo ở trên người cậu."
Chi lý vẫn thờ ơ mà mặc vào áo khoác, Kha Bố giật giật khóe miệng, bất lực đưa tay giúp hắn cài lại hai cúc bị lệch kia. Chi Lý liếc ngắm nhìn ngón tay của cậu:"Cậu có sở thích cài nút áo cho người khác à?"
"Không hề nha."
"Vậy tay cậu đang làm cái gì đó."
"Ai biết nó đang làm cái gì, nó một chút cũng không nghe lời tớ nói." Kha Bố túm lấy cổ áo của Chi Lý, môi dán sát vào hàng cúc áo kia, có lẽ cậu đang nhớ tới cái thời tốt nghiệp cao trung, tự tay cởi ra chiếc cúc trên áo, hay nhớ về cái áo trắng tinh khôi lại bị hắn chê cũ kĩ.
"Này, tớ đây thấy cậu chính là đang cố ý đùa giỡn tình cảm của tớ."
Chi Lý cúi đầu, ghé sét bên tai Kha Bố nói nhỏ: "Ừm, lần này là cố ý."
Edit: Chen
----
Ngày hôm sau, một đám người lại cùng nhau tụ tập, mà đáng buồn làm sao, Chi Lý đại nhân hắn như vậy mà lại có mấy người bạn học kì quái. Trương Lạc nhìn đã không muốn giới thiệu, Ứng Tu Kiệt nóng nảy hay gào thét linh tinh,
Chu Hận Hợp nhút nhát lại rụt rè, Sở Hạo Vũ đệ nhất biến thái cần phải nghiêm trị, cực phẩm tiểu thụ Công Chu, cùng Tô Ấu Ngôn ít nói kiệm lời. Kha Bố xem xét một lượt, trong đám người này, ngoài cậu và Tô Ấu Ngôn ra, toàn bộ đều là lũ không bình thường.
Đối với chuyện đánh cược, mọi người đều không có ý kiến gì, Sở Hạo Vũ nhìn chằm chằm vào đồng hồ: "12 giờ chính thức bắt đầu, không được nói lại bất luận từ gì tương tự, ngực và mông đều bị cấm, tiêu chuẩn nhất định phải chặt chẽ nhất, để người khác thấy được chúng ta thuần khiết bao nhiêu, tích cực hướng tới chuyện xưa."
"Người thua cuộc sẽ bị trừng phạt như thế nào?" Ứng Tú Kiệt vô cùng hứng thú hỏi. Bên cạnh đó, Tô Ấu Ngôn đang ngồi trên ghế sofa, hai mắt dán chặt vào cuốn sách: "Là ai đem sách của tớ ra xé?" Không xong rồi, Kha Bố vốn cho rằng đấy là đồ Trương Lạc kia mang tới, ai ngờ rằng lại là của Tô Ấu Ngôn, Kha Bố bất động thanh sắc vu khống: "Là Vũ Thái hôm qua xé sách của cậu để gấp máy bay giấy."
"Phát ngôn bừa bãi, Ấu Ngôn, cậu phải tin tưởng tớ vô tội, tớ có thể cung cấp nhân chứng minh oan, ngày hôm qua tớ đã cùng cái đám này ngồi xem phim hành động dành cho người lớn (=)))), tớ trong sạch!"
"Hôm qua, cậu là có tới nơi này đi."
"Tớ có nán lại khoảng mười phút đồng hồ, thời gian còn lại đều là nhìn người lớn làm việc"
"Không cần cậu làm màu."
Tô Ấu Ngôn a, tuyệt đối không phải hạng con gái dễ lừa gạt, cô nhìn Kha Bố, khoé miệng chậm rãi nhếch lên. "Tớ đây hảo hảo trừng phạt, có khả năng thua cá cược không phải chỉ một người, tỷ như nếu đó là Sở Hạo Vũ và Kha Bố, thì Kha Bố cậu khi cùng Chi Lý làm loại việc kia trên giường, phải làm bộ vô tình gọi tên Sở Hạo Vũ." Từ từ, Kha Bố suy nghĩ, ý tứ của Tô Ấu Ngôn ở đây chính là, muốn mình khi cùng Chi Lý lăn lộn trên giường đi kêu tên thằng khác! Còn tưởng chỉ là cá cược chơi chơi, chứ không phải loại cá cược liên quan tới sinh mạng nha!
"Không cần ngay từ đầu liền chơi lớn vậy đi, trừng phạt kiểu này không nghi ngờ gì chính là loại tàn khốc nhất lịch sử, dám làm vậy Chi Lý sẽ đem mông tớ ra ngoài địa phương làm uy với lũ cẩu." Kha Bố kiên quyết không đồng ý, những người khác cũng đi theo phản đối. "Đúng vậy, trong thời gian trừng phạt, không phải là bị kêu tên lên tương đương với đường chết luôn sao, Kha Bố coi như may mắn nhất, chí ít được lưu lại cái mông, chúng ta đây ngay tới cái mông cũng sẽ bị đem đi thị uy với lũ cẩu."
"Lưu mỗi cái mông mà cậu kêu may mắn?"
"Ít nhất vẫn còn hình thể để tồn tại."
"Cái kia tồn tại thì có ích gì, có thể triệu hồi thần long hay sao?!"
Kha Bố cùng Trương Lạc, Sở Hạo Vũ tranh luận, Công Chu và Chu Hợp đảm nhiệm vai áp lực, bọn họ ngoài đời cũng ít nói mấy loại lời này, Tô Ấu Ngôn chống cằm nói: "Chỉ cần mấy người các cậu im miệng thì sẽ bình an vô sự, dám chơi không dám nói liều, vậy sau này đừng đòi chơi." Những người khác xiết tay hạ quyết tâm, còn ba mươi giây nữa là tới giờ, Sở Hạo Vũ tranh thủ thời gian cấp bách, thống khoái phun ra loạt từ:"bộ ngực lớn, đánh rắm, âm..." Kha Bố hướng khuỷu tay tới yết hầu Sở Hạo Vũ, ngăn cậu ta tiếp tục làm bậy.
Đã tới 12 giờ rồi, tính từ giờ phút này, bọn họ sẽ phải kiên trì chơi thêm 5,6 ván nữa. Chi Lý lúc nào cũng để lỡ mất thời gian, hiện tại mọi người đều nhìn chòng chọc vào hắn, Kha Bố đột nhiên đưa ra câu hỏi then chốt: " Nếu như Chi Lý đã nói trước rồi thì phải trừng phạt như thế nào?"
"Hay chúng ta lấy Chi Lý làm tiêu chuẩn? Ai khiến cậu ta nói ra từ không thuần khiết trước, thì người đó sẽ được miễn hình phạt."
Đối với những người đang nhôn nhao ý kiến, việc đem Chi Lý làm bia chính là cách giải quyết vô cùng công bằng, mọi người ai cũng vui vẻ thoải mái, đều có lợi. Kha Bố mở lời tranh cãi: "Tớ cảm thấy, trừng phạt này trong trường hợp tớ thua mới phải chấp hành, nếu không thua, tớ không cần kêu tên người khác."
Tô Ấu Ngôn liếc Kha Bố một cái, Kha Bố biết rõ, cô ấy là đang tính toán trả thù cậu mà.
Sở Hạo Vũ đứng lên, đưa lưng vè phía Chi Lý, dùng ngón tay chỉ chính mông mình: "Chi Lý, cậu nghĩ thứ này là gì, cậu nói xem?" Hắn giống như lão sư ở nhà trẻ đang dạy đám con nít cách đọc chữ, nhìn mông Sở Hạo Vũ:"Là mặt của cậu." Kha Bố dùng chân đá:"Đúng vậy, Vũ thái, mau đem mặt cậu thu hồi lại ngay."
Trương Lạc cũng không cam lòng, quyết không thể yếu thế:"Chi Lý, trước đó hai chúng ta cùng nhau ngồi xem cái gì mà B, C, D, trước B, C, D là cái gì, đọc như thế nào a, cậu nói cho tớ biết đi, chữ gì đằng trước B, C, D, nói đi tớ quên mất rồi."
"A."
"Đúng đúng, A rồi cái gì nữa?"
"A, B, C, D." Chi lý nguyên lai lại là kiểu người trì độn vậy sao?
"Người bình thường có nửa trên nửa dưới, vậy ở nửa trên, nhô lên vật thể gì?" Ứng Tu Kiệt cũng gia nhập cái trò "ông đây khoa tay múa chân cho ngươi tới đoán".
"U."
"Không đúng, vật này nhô lên tới hai cái liền." Ứng Tu Kiệt trong lòng sốt ruột không ngừng múa may tay chân miêu tả, mong đợi câu trả lời của Chi Lý.
"Hai cái u."
"Không đúng!!!"
Kha Bố không thể nhìn nổi nữa: "Mấy người các cậu đứng ở đây chỉ cho Chi Lý mấy thứ không đâu, tớ cảm thấy các cậu đều là không biết xấu hổ, Chi Lý, chúng ta cùng đi làm việc học sinh nên làm, đi đọc sách gì đó." Hắn vừa mới định đi, đã bị Trương Lạc gọi lại, lấy ra một cây bút ghi âm đưa qua:"Mọi việc nói miệng đều không thể đối chứng, vậy nên chúng ta mỗi người đem theo một cây bút, tránh việc có người phát ngôn cũng không ai biết. Đừng hòng giở mấy trò như tạm dừng hay cắt xén, tớ nhất định sẽ điều tra ra được."
"Như vậy cũng tốt, dù sao tớ cũng không tin mấy người các cậu." Kha Bố nhận lấy bút ghi âm.
Hai người rời khỏi phòng căn cứ, Kha Bố duỗi thắt lưng mệt mỏi, nếu tình hình hiện giờ phép, cậu ngay cả khẽ động một cái cũng chẳng buồn động, đối với những người chưa từng có cảm xúc mãnh liệt, cũng chưa từng phấn đấu để đạt được mục tiêu nào như cậu, đều có một điểm chung là lười.
"Cậu vẫn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua tớ nói với cậu sao?"
"Chuyện gì?"
"Không có gì, tốt nhất là đừng nên nhớ. Bất quá, cậu không hề hiếu kỳ về hành động kì lạ của bọn Trương Lạc sao?"
"Tớ không muốn tò mò đến mấy hành động ngu xuẩn nhạt nhẽo."
"Cũng phải..." Kha Bố ngắm nhìn Chi Lý, làm bộ vô tình đá hòn sỏi nhỏ. "Buổi chiều còn có tiết, dư lại một tiếng nghỉ trưa, nên chúng ta cùng về phòng...làm đi." Chi Lý không không có ý phản đối, ngay lập tức đồng ý.
"Cậu một chút cũng không hiếu kì tại sao tớ lại đề nghị như vậy?"
"Tớ không muốn tò mò mấy đề nghị thiếu não."
Nội tâm Kha Bố đang so đo xem "ngu xuẩn" cùng "thiếu não", rốt cuộc có cái nào tốt hơn, hiện tại chỉ có thể dằn xuống bực tức mà thôi. Vừa mới bước vào phòng ngủ, Kha Bố lập tức đóng cửa lại, bắt đầu cởi bỏ quần áo, gỡ ra từng chiếc cúc. Đây chính là kế hoạch của cậu, cậu biết rõ con người Chi Lý khi trên giường sẽ không biết xấu hổ mà nói những lời hạ lưu, so với mấy tên rác rưởi không có năng lực thực thi kia, ông đây thà sử dụng biện pháp trực tiếp còn hơn. Chi Lý đứng cách xa Kha Bố một mét, ôm tay đứng nhìn cậu hành động.
"Cậu vì tâm tình của tớ mà mau chăm sóc tớ đi, cũng đừng có nhìn thẳng vào tớ như thế."
"Ông đây hiện tại không có tâm tình chăm sóc cậu."
Chi Lý tiến một bước tới bế Kha Bố lên, một tay đặt bên eo, có chút ngứa ngáy truyền đến:"Nơi đó, đừng chạm vào a."
"Chỉ còn 50 phút."
"Có khác gì đâu, với lại, cậu cũng phải nói gì đi chứ."
"Ông đây không có tâm trạng nói chuyện."
Quần áo từng thứ từng thứ lần lượt rơi xuống đất, Chi Lý cùng Kha Bố, hai người bọn họ không có màu sắc giống nhau, mùi hương bột giặt lưu trên quần áo cũng rất khác biệt. Năm mươi phút sau, Chi Lý bắt đầu mặc quần áo. Đúng vậy, tới một chút dấu vết cho sự gần gũi vừa rồi cũng không thèm lưu lại, suốt năm mươi phút cùng nhau phát sinh kia, bởi cá cược đã bắt đầu, quy tắc lại rất chặt chẽ, cho nên Kha Bố không dám mạo hiểm ngay trên giường gọi tên ai khác, ngay cả tên mình, nếu như lúc làm loại chuyện riêng kia Kha Bố đột nhiên gọi một tiếng "Angelina"*, tình cảnh chắc chắn sẽ trở nên kỳ quái.
*Angelina là tên tác giả truyện, Kha Bố chỉ lấy ví dụ gọi tên người khác lúc trên giường thoi "v"
Bởi ở đây còn có bút ghi âm, nên việc Kha Bố nén không phát ra âm thanh thực bình thường đi, nhưng còn Chi Lý thì khác, Chi Lý từ đầu chí cuối đều không hé một lời, ấy mới là quá không bình thường! Hắn tại sao lần này cố tình không nói lời nào, cứ như vậy trong im lặng rồi kịch liệt kết thúc.
Kha Bố đem theo cỗi tức giận mặc quần áo. "Cậu vì cái gì không chịu nói chuyện."
Chi Lý nói ra suy nghĩ:"Khả năng tối nay hoặc ngày mai mới mở miệng, cậu có thể tuỳ ý mỗi ngày tới kiểm tra xem sao." (Ý là đến ấy ấy xem Chi Lý có nói chuyện không =)))
"Tớ nghe sao cũng thấy cậu đang vì muốn làm loại chuyện này mà cố ý."
"Cố ý làm sao cơ?" Chi Lý lộ ra biểu tình cái gì cũng không biết, Kha Bố chịu không nổi vẻ mặt này, nó khiến cậu không thể phân biệt đâu là lời thật lòng đâu là lời giả dối, càng không tài nào nhìn thấu được suy nghĩ của Chi Lý. Ban đầu là cùng Sở Hạo Vũ cá cược, xem xem ai là người có thể ung dung ngạo nghễ bước trên con đường đầy nắng trong sáng ngây ngô của tuổi thanh xuân, kết cục dường như hiện tại đều đã thay đổi rồi, càng lúc càng không thuần khiết, Kha Bố cũng vậy, đám người bọn họ cũng vậy, quả nhiên đều không thích hợp để bước trên con đường tràn ngập tia nắng ngây ngô.
"Mau lên. Sắp muộn rồi." Kha Bố cầm theo áo khoác, vừa mới mở cửa phòng ra, lập tức lùi lại. "Áo của cậu đó, cài sai cúc áo kìa."
"Nơi nào?"
"Nơi nào cái gì? Đương nhiên là cúc áo ở trên người cậu."
Chi lý vẫn thờ ơ mà mặc vào áo khoác, Kha Bố giật giật khóe miệng, bất lực đưa tay giúp hắn cài lại hai cúc bị lệch kia. Chi Lý liếc ngắm nhìn ngón tay của cậu:"Cậu có sở thích cài nút áo cho người khác à?"
"Không hề nha."
"Vậy tay cậu đang làm cái gì đó."
"Ai biết nó đang làm cái gì, nó một chút cũng không nghe lời tớ nói." Kha Bố túm lấy cổ áo của Chi Lý, môi dán sát vào hàng cúc áo kia, có lẽ cậu đang nhớ tới cái thời tốt nghiệp cao trung, tự tay cởi ra chiếc cúc trên áo, hay nhớ về cái áo trắng tinh khôi lại bị hắn chê cũ kĩ.
"Này, tớ đây thấy cậu chính là đang cố ý đùa giỡn tình cảm của tớ."
Chi Lý cúi đầu, ghé sét bên tai Kha Bố nói nhỏ: "Ừm, lần này là cố ý."