Chương : 5
Tác giả: Angelina
Edit: Chen
Beta: Tảo
Chương 5: Ánh mắt không thể tin
Tới khi vào được lớp học thì đã muộn 10 phút, lão sư chỉ gật đầu một cái rồi để bọn họ đi vào, ở Thánh Kiệt này đối với việc quản lí học sinh cực kì rộng rãi, cơ hồ nơi này chính là tượng trưng cho xã hội thu nhỏ, học sinh tuỳ ý tự sinh tự diệt, hoặc học tập hoặc ham chơi, hoặc tiến thủ hoặc sa đoạ, đều là do chính mình tự lựa chọn, kết quả cũng tự mình gánh chịu, nhà trường căn bản không quan tâm đến tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp, không quan tâm đến học sinh ra đời trở thành nhân tài hay phế nhân, dù sao đều là bản thân tự chọn lấy.
Kha Bố ngáp một cái, tay chống mặt, uể oải ghi chép, vừa đặt mông xuống ghế liền muốn ngủ gục, loại bệnh này có thuốc chữa hay không? Cậu liếc mắt nhìn Chi Lý phía trước, hắn dựa lưng vào ghế nhìn lão sư trên bục giảng bài, có lẽ chú ý tới ánh mắt của Kha Bố, Chi Lý nghiêng đầu, Kha Bố lập tức dời mắt dán lên bảng đen, cậu không có ý định cùng hắn chơi trò bốn mắt giao nhau lửa tình rực cháy, nếu để hắn bắt được mình nhìn lén, nhất định sẽ hiểu lầm rằng cậu đây rất thích hắn, không thể để hắn quá kiêu ngạo.
Vốn cho rằng Chi Lý sẽ không để tâm quay đi, vậy mà hắn nhất nhất bảo trì một tư thế không hề động đậy, dư quang nóng bỏng trong mắt Chi Lý bao phủ Kha Bố, cậu mím mím miệng, vẻ mặt cùng động tác đều trở nên không được tự nhiên, còn muốn nhìn bao lâu nữa, ông đây đẹp như vậy à, hắn nhìn mình cũng đã được 7 năm, còn chưa thấy chán hay sao. Kha Bố ý thức được cơ thể mình dần dần nóng lên, cuống quít dùng sách che mặt, đỏ mặt liền thua. Vài phút sau, Kha Bố buông sách xuống, len lén liếc mắt phát hiện Chi Lý vẫn còn nhìn mình, hắn còn chưa xong, Kha Bố quyết định nhắm lại mắt phải, đem ánh mắt Chi Lý bài trừ khỏi đầu.
Suốt một tiết, Chi Lý đều nhìn Kha Bố bên này, khiến Kha Bố muốn ôm oán giận hắn đối với mình quá mức si tình. Chuông tan học vừa mới reo lên, Kha Bố liền gục xuống bàn nhìn Sở Hạo Vũ phía sau: "Mệt chết tớ, suốt một tiết đều làm chuyện lén lút, Chi Lý, cậu lần này vẫn là có thể đoán được đi." Kha Bố quay đầu lại, liền nhìn thấy Sở Hạo Vũ đang ở đó khoa chân múa tay, làm ra loại động tác rất khó coi, so với ngón giữa còn ngây ngô, trúc trắc hơn nhiều, suốt giờ học vừa nãy cậu ta cũng làm như vậy sao? Lão sư trên bục giảng có thể nhìn thấy đó! Kha Bố lập tức phản ứng lại, đầu lại quay qua, nhìn Chi Lý rồi lại nhìn Sở Hạo Vũ, chính mình hay là, hay là, tự mình đa tình suốt một tiết học? Ánh mắt này thật không thể tin, Kha Bố cầm lấy sách, ném về phía Chi Lý:"Cậu nhận ra, cậu chắc chắn đã nhận ra!"
Chi Lý giơ tay bắt được sách: "Muốn thuốc nhỏ mắt không?"
"Cậu cứ cười nhạo tớ đi, tớ về sau sẽ không bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn cậu nữa."
"Không cần đặt cho mình mục tiêu khó khăn như vậy."
"........."
Khóa sau Kha Bố đổi tới chỗ ngồi đằng trước hắn, cậu đem mặt dán lên bàn, lần sau nhất định khiến cho Chi Lý nếm thử tự mình đa tình là cái tư vị gì.
Buổi chiều là kết húc lớp học, cơn giận của Kha Bố không chút nào thuyên giảm, cậu cầm sách chân bước nhanh hơn cố ý đụng Chi Lý một cái:"Chắn đường tớ."
" Cậu không cần không có ai nhìn liền làm mặt quỷ."
"Tớ, tớ mới không phải làm mặt quỷ, tớ đó là..." Biểu tình ngại ngùng bị hiểu thành mặt quỷ, càng khó nói ra.
"Là gì?"
"Tớ sẽ nói, cậu không được cười nhạo tớ, cũng không cần dùng ánh mắt kì quái đó nhìn tớ, nghe xong thì lập tức đi, tớ muốn tự mình chỉnh sửa lại tâm tình, trước đó tớ phải làm rõ đã, có thể nghe có chút buồn nôn, nhưng cậu tuyệt đối không được có ý tứ buồn nôn nào hết."
"Cậu chừng nào mới nói ra trọng điểm."
"Tớ đây vì cho rằng cậu thực sự rất thích tớ, cho rằng cậu nhìn tớ 7 năm cũng không nhìn chán, cho rằng tớ rất dễ nhìn, kết quả, cậu lại vẫn luôn nhìn Sở Hạo Vũ, về điểm rắc rối vụng về này xem ra cũng là hợp tình hợp lí đi." Kha Bố nói xong cũng không nhìn Chi Lý, hướng hắn phất tay. "Cậu đi trước đi, tự mình không biết xấu hổ nói ra những lời này, tớ cần thời gian để bình tĩnh mới có thể đối mặt với cậu."
Chi Lý bỏ lại Kha Bố đi xuống cầu thang, ở góc rẽ khuất cầu thang, hắn ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Kha Bố: "A, ai nói với cậu những cái kia nó không phải sự thật?" Nói xong, hắn liền nháy mắt phải, lộ ra vẻ vừa tuỳ tiện lại vừa tinh nghịch. Kha Bố cắn chặt răng, Chi Lý rốt cuộc còn có bao nhiêu loại biểu cảm, còn có bao nhiêu loại ngôn ngữ có thể khiến trái tim mình bùng nổ đây.
Từ 12 giờ ngày hôm qua đến 12 giờ ngày hôm nay, đã tròn 24 tiếng đồng hồ, vậy nên phải nộp lên bút ghi âm để kiểm tra, một đám người lại tụ tập một chỗ, Trương Lạc trực tiếp bỏ qua Chu Hân Hợp: "Hân Hợp sẽ không nói loại lời này, không cần lãng phí thời gian." Điểm này không một ai có kiến, Trương Lạc lại cầm lấy bút ghi âm của Công Chu, nhấn một cái, chưa bắt đầu được bao lâu liền nghe thấy thanh âm nam nhân tê dại, Trương Lạc tua nhanh, Kha Bố ngã nhào xuống sofa lắc lắc chân." Cậu cũng xem quá nhiều manga anime BL rồi đi, Trương Lạc, kiểm tra cẩn thận một chút, BL khẳng định có loại tình tiết không trong sáng."
Gương mặt nhỏ xinh đẹp của Công Chu tràn đầy tự tin. "Tớ mấy ngày nay đều xem thể loại thuần khiết."
"Bại lộ rồi, cậu ngày thường đều xem thể loại kia đi."
"Lưu lại sau này cùng cậu đàm luận, chỉ có 10 đoạn nhỏ, bây giờ không tiện nói."
"Tớ không có ý định cùng cậu đàm luận.
Nghe xong nội dung trong bút ghi âm của Công Chu, tựa như mọi người được phổ cập về BL một lần, về điểm này với trình độ của Chu Hân Hợp thì không ngừng đỏ mặt, bút ghi âm của Ứng Tu Kiệt đều là âm thanh đánh đấm, còn của Tô Ấu Ngôn thì nội dung gì cũng không có, Trương Lạc nhìn nhìn chung quanh: "Sở Hạo Vũ chạy đi đâu rồi?"
"Bị chủ nhiệm gọi đi rồi, ông ấy nói cậu ta hôm qua lên lớp có hành vi quấy rối nam lão sư X." Kha Bố tự động loại bỏ.
"Cậu ta đã làm cái gì?"
"Lên lớp đều là làm mấy động tác đó đó, không báo cảnh sát đem bắt cậu ta đi là ngon rồi."
Trương Lạc đem bút ghi âm của Kha Bố mở ra, trực tiếp chỉnh đến âm lượng lớn nhất, hành động này khiến Kha Bố vô cùng bất mãn:"Các cậu."
"Xuỵt!"
Cái đám này đến tột cùng là muốn nghe cái gì, Trương Lạc trực tiếp tua đến đoạn phòng ngủ kia, Kha Bố muốn cướp bút ghi âm: "Mấy người các cậu làm như vậy chính xác là xâm phạm nghiêm trọng quyền riêng tư của tớ!" Ứng Tu Kiệt so với Kha Bố nhanh hơn một bước, chặn không cho Kha Bố tới gần bút ghi âm, thông qua tiếng động của bút ghi âm, cả gian phòng ký túc xá đều ngập trong tiếng thở dốc của Kha Bố, là tên nào đã mua loại bút âm thanh tốt như vậy, quá rõ ràng, thực sự quá rõ ràng!
"Lạp lạp lạp lạp lạp lạp ~" Kha Bố cố ý tạo ra tạp âm, Tô Ấu Ngôn tầm mắt luôn đặt trên cuốn sách: "Như vậy mấy người các cậu đều bất lực trở về, còn có ích lợi gì."
"Tớ đã nghĩ thông suốt, chỉ cần tớ không nói cái loại lời kia, chắc chắn trong 5 ngày tiếp theo sẽ an toàn."
"Tớ đây liền chậm rãi xem cậu như thế nào bình an vượt qua."
"Tớ cũngkhông phải là Vũ thái."
Mới vừa nhắc Sở Hạo Vũ, Sở Hạo Vũ liền tới, cậu ta gãi toàn thân:"Tớ không xong rồi, tớ không nhịn được, để tớ nói, để tớ làm, sau 5 chương tớ nhất định sẽ biến thành XX cuồng ma! Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã nói ra từ không được nói, Chi Lý đâu, ở nơi nào, cậu ấy ở nơi nào."
"Ở đằng sau cậu."
Sở Hạo Vũ xoay người nhìn Chi Lý, muốn chạy tới ôm lấy hắn một lúc, lại không chút lưu tình bị hắn một chân đá văng ra, Sở Hạo Vũ nắm tóc chính mình:"Chi Lý, cậu mau nói đi, nhịn xuống, chỉ cần chịu thêm 5 chương nữa tớ rất có thể sẽ làm ra chuyện trái pháp luật, phạm tội rồi bị người ta tống vào nhà giam, cậu mau cứu tớ đi."
Ứng Tu Kiệt ở một bên khinh thường cậu ta:"Nam nhân đến điểm này còn không nhịn được thì có đáng là là nam nhân không."
"Cũng bởi vì tớ là nam nhân!" Sở Hạo Vũ không muốn cùng Ứng Tu Kiệt lãng phí nước bọt, lại chuyển hướng sang Chi Lý:"Cậu thích bộ phận nào trên cơ thể Kha Bố, nói ra đi, tớ đây chưa bao giờ chạm qua thứ kia của Kha Bố, cậu còn không nói, tớ không chừng sẽ bụng đói ăn quàng, thừa dịp cậu ta ngủ sẽ XXXXXXXXXX cậu ta."
"Ông đây là người cậu muốn XXXXXXX là liền có thể XXXXXXX sao?" Kha Bố không đem lời nói của Sở Hạo Vũ để trong lòng.
Chi Lý lướt qua Sở Hạo Vũ, ngồi lên ghế sofa, một bàn tay đặt lên ghế sofa, lưng dựa vào ghế:"Cậu vừa rồi là uy hiếp tôi?"
"Tớ chỉ nói việc đó có khả năng xảy ra."
Chi Lý giật giật ngón tay, Tô Ấu Ngôn khép lại quốn sách, kéo cổ áo Sở Hạo Vũ lôi ra ngoài.
"10 ngày sắp tới, cậu ngủ trong phòng tớ." Lời này của Chi Lý là nói với Kha Bố, Kha Bố không đồng ý: "Vậy tớ nhiều nhất chỉ có thể sống thêm 5 chương! Cậu thương cảm cho cái mông tớ được không, trực tiếp giết chết Sở Hạo Vũ không phải xong rồi sao?" Sau khi nói xong, tất cả ánh mắt đều dồn về Kha Bố, ngay sau đó là cả một tràng pháo tay vang dội.
Người hi sinh thứ nhất xuất hiện, Ứng Tu Kiệt cười đến ngửa tới ngửa lui: "Ha ha, Kha Bố lại ngu ngốc đi nói từ mông, cậu ta nói mông, cười chết tớ."
Bởi vậy người hi sinh thứ hai cũng lập tức xuất hiện.
------
Thiệt ra tui thích cmt hơn vote đó =))))
Edit: Chen
Beta: Tảo
Chương 5: Ánh mắt không thể tin
Tới khi vào được lớp học thì đã muộn 10 phút, lão sư chỉ gật đầu một cái rồi để bọn họ đi vào, ở Thánh Kiệt này đối với việc quản lí học sinh cực kì rộng rãi, cơ hồ nơi này chính là tượng trưng cho xã hội thu nhỏ, học sinh tuỳ ý tự sinh tự diệt, hoặc học tập hoặc ham chơi, hoặc tiến thủ hoặc sa đoạ, đều là do chính mình tự lựa chọn, kết quả cũng tự mình gánh chịu, nhà trường căn bản không quan tâm đến tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp, không quan tâm đến học sinh ra đời trở thành nhân tài hay phế nhân, dù sao đều là bản thân tự chọn lấy.
Kha Bố ngáp một cái, tay chống mặt, uể oải ghi chép, vừa đặt mông xuống ghế liền muốn ngủ gục, loại bệnh này có thuốc chữa hay không? Cậu liếc mắt nhìn Chi Lý phía trước, hắn dựa lưng vào ghế nhìn lão sư trên bục giảng bài, có lẽ chú ý tới ánh mắt của Kha Bố, Chi Lý nghiêng đầu, Kha Bố lập tức dời mắt dán lên bảng đen, cậu không có ý định cùng hắn chơi trò bốn mắt giao nhau lửa tình rực cháy, nếu để hắn bắt được mình nhìn lén, nhất định sẽ hiểu lầm rằng cậu đây rất thích hắn, không thể để hắn quá kiêu ngạo.
Vốn cho rằng Chi Lý sẽ không để tâm quay đi, vậy mà hắn nhất nhất bảo trì một tư thế không hề động đậy, dư quang nóng bỏng trong mắt Chi Lý bao phủ Kha Bố, cậu mím mím miệng, vẻ mặt cùng động tác đều trở nên không được tự nhiên, còn muốn nhìn bao lâu nữa, ông đây đẹp như vậy à, hắn nhìn mình cũng đã được 7 năm, còn chưa thấy chán hay sao. Kha Bố ý thức được cơ thể mình dần dần nóng lên, cuống quít dùng sách che mặt, đỏ mặt liền thua. Vài phút sau, Kha Bố buông sách xuống, len lén liếc mắt phát hiện Chi Lý vẫn còn nhìn mình, hắn còn chưa xong, Kha Bố quyết định nhắm lại mắt phải, đem ánh mắt Chi Lý bài trừ khỏi đầu.
Suốt một tiết, Chi Lý đều nhìn Kha Bố bên này, khiến Kha Bố muốn ôm oán giận hắn đối với mình quá mức si tình. Chuông tan học vừa mới reo lên, Kha Bố liền gục xuống bàn nhìn Sở Hạo Vũ phía sau: "Mệt chết tớ, suốt một tiết đều làm chuyện lén lút, Chi Lý, cậu lần này vẫn là có thể đoán được đi." Kha Bố quay đầu lại, liền nhìn thấy Sở Hạo Vũ đang ở đó khoa chân múa tay, làm ra loại động tác rất khó coi, so với ngón giữa còn ngây ngô, trúc trắc hơn nhiều, suốt giờ học vừa nãy cậu ta cũng làm như vậy sao? Lão sư trên bục giảng có thể nhìn thấy đó! Kha Bố lập tức phản ứng lại, đầu lại quay qua, nhìn Chi Lý rồi lại nhìn Sở Hạo Vũ, chính mình hay là, hay là, tự mình đa tình suốt một tiết học? Ánh mắt này thật không thể tin, Kha Bố cầm lấy sách, ném về phía Chi Lý:"Cậu nhận ra, cậu chắc chắn đã nhận ra!"
Chi Lý giơ tay bắt được sách: "Muốn thuốc nhỏ mắt không?"
"Cậu cứ cười nhạo tớ đi, tớ về sau sẽ không bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn cậu nữa."
"Không cần đặt cho mình mục tiêu khó khăn như vậy."
"........."
Khóa sau Kha Bố đổi tới chỗ ngồi đằng trước hắn, cậu đem mặt dán lên bàn, lần sau nhất định khiến cho Chi Lý nếm thử tự mình đa tình là cái tư vị gì.
Buổi chiều là kết húc lớp học, cơn giận của Kha Bố không chút nào thuyên giảm, cậu cầm sách chân bước nhanh hơn cố ý đụng Chi Lý một cái:"Chắn đường tớ."
" Cậu không cần không có ai nhìn liền làm mặt quỷ."
"Tớ, tớ mới không phải làm mặt quỷ, tớ đó là..." Biểu tình ngại ngùng bị hiểu thành mặt quỷ, càng khó nói ra.
"Là gì?"
"Tớ sẽ nói, cậu không được cười nhạo tớ, cũng không cần dùng ánh mắt kì quái đó nhìn tớ, nghe xong thì lập tức đi, tớ muốn tự mình chỉnh sửa lại tâm tình, trước đó tớ phải làm rõ đã, có thể nghe có chút buồn nôn, nhưng cậu tuyệt đối không được có ý tứ buồn nôn nào hết."
"Cậu chừng nào mới nói ra trọng điểm."
"Tớ đây vì cho rằng cậu thực sự rất thích tớ, cho rằng cậu nhìn tớ 7 năm cũng không nhìn chán, cho rằng tớ rất dễ nhìn, kết quả, cậu lại vẫn luôn nhìn Sở Hạo Vũ, về điểm rắc rối vụng về này xem ra cũng là hợp tình hợp lí đi." Kha Bố nói xong cũng không nhìn Chi Lý, hướng hắn phất tay. "Cậu đi trước đi, tự mình không biết xấu hổ nói ra những lời này, tớ cần thời gian để bình tĩnh mới có thể đối mặt với cậu."
Chi Lý bỏ lại Kha Bố đi xuống cầu thang, ở góc rẽ khuất cầu thang, hắn ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Kha Bố: "A, ai nói với cậu những cái kia nó không phải sự thật?" Nói xong, hắn liền nháy mắt phải, lộ ra vẻ vừa tuỳ tiện lại vừa tinh nghịch. Kha Bố cắn chặt răng, Chi Lý rốt cuộc còn có bao nhiêu loại biểu cảm, còn có bao nhiêu loại ngôn ngữ có thể khiến trái tim mình bùng nổ đây.
Từ 12 giờ ngày hôm qua đến 12 giờ ngày hôm nay, đã tròn 24 tiếng đồng hồ, vậy nên phải nộp lên bút ghi âm để kiểm tra, một đám người lại tụ tập một chỗ, Trương Lạc trực tiếp bỏ qua Chu Hân Hợp: "Hân Hợp sẽ không nói loại lời này, không cần lãng phí thời gian." Điểm này không một ai có kiến, Trương Lạc lại cầm lấy bút ghi âm của Công Chu, nhấn một cái, chưa bắt đầu được bao lâu liền nghe thấy thanh âm nam nhân tê dại, Trương Lạc tua nhanh, Kha Bố ngã nhào xuống sofa lắc lắc chân." Cậu cũng xem quá nhiều manga anime BL rồi đi, Trương Lạc, kiểm tra cẩn thận một chút, BL khẳng định có loại tình tiết không trong sáng."
Gương mặt nhỏ xinh đẹp của Công Chu tràn đầy tự tin. "Tớ mấy ngày nay đều xem thể loại thuần khiết."
"Bại lộ rồi, cậu ngày thường đều xem thể loại kia đi."
"Lưu lại sau này cùng cậu đàm luận, chỉ có 10 đoạn nhỏ, bây giờ không tiện nói."
"Tớ không có ý định cùng cậu đàm luận.
Nghe xong nội dung trong bút ghi âm của Công Chu, tựa như mọi người được phổ cập về BL một lần, về điểm này với trình độ của Chu Hân Hợp thì không ngừng đỏ mặt, bút ghi âm của Ứng Tu Kiệt đều là âm thanh đánh đấm, còn của Tô Ấu Ngôn thì nội dung gì cũng không có, Trương Lạc nhìn nhìn chung quanh: "Sở Hạo Vũ chạy đi đâu rồi?"
"Bị chủ nhiệm gọi đi rồi, ông ấy nói cậu ta hôm qua lên lớp có hành vi quấy rối nam lão sư X." Kha Bố tự động loại bỏ.
"Cậu ta đã làm cái gì?"
"Lên lớp đều là làm mấy động tác đó đó, không báo cảnh sát đem bắt cậu ta đi là ngon rồi."
Trương Lạc đem bút ghi âm của Kha Bố mở ra, trực tiếp chỉnh đến âm lượng lớn nhất, hành động này khiến Kha Bố vô cùng bất mãn:"Các cậu."
"Xuỵt!"
Cái đám này đến tột cùng là muốn nghe cái gì, Trương Lạc trực tiếp tua đến đoạn phòng ngủ kia, Kha Bố muốn cướp bút ghi âm: "Mấy người các cậu làm như vậy chính xác là xâm phạm nghiêm trọng quyền riêng tư của tớ!" Ứng Tu Kiệt so với Kha Bố nhanh hơn một bước, chặn không cho Kha Bố tới gần bút ghi âm, thông qua tiếng động của bút ghi âm, cả gian phòng ký túc xá đều ngập trong tiếng thở dốc của Kha Bố, là tên nào đã mua loại bút âm thanh tốt như vậy, quá rõ ràng, thực sự quá rõ ràng!
"Lạp lạp lạp lạp lạp lạp ~" Kha Bố cố ý tạo ra tạp âm, Tô Ấu Ngôn tầm mắt luôn đặt trên cuốn sách: "Như vậy mấy người các cậu đều bất lực trở về, còn có ích lợi gì."
"Tớ đã nghĩ thông suốt, chỉ cần tớ không nói cái loại lời kia, chắc chắn trong 5 ngày tiếp theo sẽ an toàn."
"Tớ đây liền chậm rãi xem cậu như thế nào bình an vượt qua."
"Tớ cũngkhông phải là Vũ thái."
Mới vừa nhắc Sở Hạo Vũ, Sở Hạo Vũ liền tới, cậu ta gãi toàn thân:"Tớ không xong rồi, tớ không nhịn được, để tớ nói, để tớ làm, sau 5 chương tớ nhất định sẽ biến thành XX cuồng ma! Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã nói ra từ không được nói, Chi Lý đâu, ở nơi nào, cậu ấy ở nơi nào."
"Ở đằng sau cậu."
Sở Hạo Vũ xoay người nhìn Chi Lý, muốn chạy tới ôm lấy hắn một lúc, lại không chút lưu tình bị hắn một chân đá văng ra, Sở Hạo Vũ nắm tóc chính mình:"Chi Lý, cậu mau nói đi, nhịn xuống, chỉ cần chịu thêm 5 chương nữa tớ rất có thể sẽ làm ra chuyện trái pháp luật, phạm tội rồi bị người ta tống vào nhà giam, cậu mau cứu tớ đi."
Ứng Tu Kiệt ở một bên khinh thường cậu ta:"Nam nhân đến điểm này còn không nhịn được thì có đáng là là nam nhân không."
"Cũng bởi vì tớ là nam nhân!" Sở Hạo Vũ không muốn cùng Ứng Tu Kiệt lãng phí nước bọt, lại chuyển hướng sang Chi Lý:"Cậu thích bộ phận nào trên cơ thể Kha Bố, nói ra đi, tớ đây chưa bao giờ chạm qua thứ kia của Kha Bố, cậu còn không nói, tớ không chừng sẽ bụng đói ăn quàng, thừa dịp cậu ta ngủ sẽ XXXXXXXXXX cậu ta."
"Ông đây là người cậu muốn XXXXXXX là liền có thể XXXXXXX sao?" Kha Bố không đem lời nói của Sở Hạo Vũ để trong lòng.
Chi Lý lướt qua Sở Hạo Vũ, ngồi lên ghế sofa, một bàn tay đặt lên ghế sofa, lưng dựa vào ghế:"Cậu vừa rồi là uy hiếp tôi?"
"Tớ chỉ nói việc đó có khả năng xảy ra."
Chi Lý giật giật ngón tay, Tô Ấu Ngôn khép lại quốn sách, kéo cổ áo Sở Hạo Vũ lôi ra ngoài.
"10 ngày sắp tới, cậu ngủ trong phòng tớ." Lời này của Chi Lý là nói với Kha Bố, Kha Bố không đồng ý: "Vậy tớ nhiều nhất chỉ có thể sống thêm 5 chương! Cậu thương cảm cho cái mông tớ được không, trực tiếp giết chết Sở Hạo Vũ không phải xong rồi sao?" Sau khi nói xong, tất cả ánh mắt đều dồn về Kha Bố, ngay sau đó là cả một tràng pháo tay vang dội.
Người hi sinh thứ nhất xuất hiện, Ứng Tu Kiệt cười đến ngửa tới ngửa lui: "Ha ha, Kha Bố lại ngu ngốc đi nói từ mông, cậu ta nói mông, cười chết tớ."
Bởi vậy người hi sinh thứ hai cũng lập tức xuất hiện.
------
Thiệt ra tui thích cmt hơn vote đó =))))