Chương : 41
Buổi tối đóng cửa phòng, đôi vợ chồng kia bắt đầu trò chuyện. ( Mọi người biết là đôi nào rồi đó ^^)
“Ngươi muốn Siva đi công ty giúp ngươi.”
“Ân.” Bắc Đường Mẫn Khiêm tựa vào đầu giường xem báo cáo.
Tô Viễn Hằng mới từ phòng tắm đi ra, phủ áo ngủ, trên người có vẻ mập mạp. Hắn đối thân thể chính mình hiện tại thập phần khó chịu, có khi toát ra ý tưởng chính mình là quái vật. Tuy rằng người Ma Da thể chất là như vậy, nhưng dù sao nam nhân người Ma Da nguyện ý sinh con cho nam nhân mà mình thích là phi thường thưa thớt.
Tô Viễn Hằng kỳ thật một mực cố gắng không cho chính mình chán ghét bản thân, thấp giọng nói: “Siva nói ta béo, hôm nay vẫn nhìn chằm chằm bụng của ta.”
Bắc Đường Mẫn Khiêm bật cười: “Ngươi tưởng ai cũng giống như tên nhóc Tần Túc kia.”
“Nếu hắn. . . . . . nhìn ra thì làm sao đây?”
Bắc Đường Mẫn Khiêm bỗng nhiên thở dài, buông báo cáo trong tay, nhìn Tô Viễn Hằng, nghiêm nghị nói: “Ngươi không thể giấu mọi người mãi được. Đây là con của ngươi, cũng là của ta. Sớm muộn gì người nên biết cũng phải biết đến!”
Tô Viễn Hằng nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
“Không có gì. Chỉ là hy vọng ngươi phóng khoáng tâm, không cần có nhiều gánh nặng lắm. Việc này cũng không đáng xấu hổ, nói sao Siva cũng không phải người như vậy.”
“Ta biết.”
Tô Viễn Hằng ở trên giường nằm xuống, nhìn trần nhà. Hắn cảm thấy đứa nhỏ trong bụng giật giật, tay đặt ở trên bụng, cuối cùng quyết tâm cùng Bắc Đường Mẫn Khiêm nói chuyện.
“Ngươi sắp quay về Mĩ Quốc?”
Nhìn y hôm nay muốn Siva đến giúp y, cũng biết là y tính toán muốn về bên đó.
“Ân. Ngươi muốn cùng ta đi hay không? Mĩ Quốc điều kiện rất tốt.”
“Sao đi được. Đã hơn bảy tháng, đi máy bay đối đứa nhỏ không tốt.” Tô Viễn Hằng thản nhiên nói.
“Này không là vấn đề đi. Ngươi rốt cuộc đang do dự cái gì? Nói cho ta biết không tốt sao?” Bắc Đường Mẫn Khiêm mặt nhăn mày nhíu, có chút mất hứng.
Người này chính là như vậy, có việc gì đều nghẹn ở trong lòng, cũng không chịu cùng y nói. Chẳng lẽ y là con giun trong bụng hắn, có thể đoán được sao?
“Mẫn Khiêm. . . . . . Cái kia tập đoàn Lâm thị. . . . . . vị hôn thê của ngươi. . . . . .” Tô Viễn Hằng chần chờ nói.
“Vị hôn thê? A, ngươi là nói Lâm Yên.” Bắc Đường Mẫn Khiêm mỉm cười, thoải mái mà nói: “Ngươi không phải xem Mĩ Quốc đưa tin này đó chứ? Không thể nào, chỉ là tin truyền thông thôi. Nếu ta thật sự đính hôn, sao có thể không hề động tĩnh.”
Tô Viễn Hằng kỳ thật cũng nghĩ đến điểm này. Dù sao ngoại trừ mấy tháng trước trên truyền thông đưa một ít tin ra, cũng không có tin tức công bố chính thức. Nếu người thừa kế tập đoàn Bắc Đường thật sự đính hôn, nhất định sẽ rất long trọng, tuyệt không chỉ xuất hiện trên trang giải trí như vậy.
Nhưng mà nghĩ đến một màn mà hắn đã chính mắt nhìn thấy kia, hắn liền không thể nào quên.
Cảnh tượng hai người trẻ tuổi mặc lữ trang, vui vẻ cười nói làm cho hắn vẫn để tâm. Nhưng mà tự tôn nam nhân cùng tâm tình lo sợ không yên làm cho hắn không thể thẳng thắn hỏi ra chuyện này.
“Vậy ngươi đối nàng. . . . . . có ý tưởng gì?”
“Ý tưởng?” Bắc Đường Mẫn Khiêm không rõ.
“Thích nàng không?”
Bắc Đường Mẫn Khiêm nở nụ cười: “Kỳ thật dựa theo quan hệ thân thích mà nói thì nàng vẫn là em họ của ta. Ta không chán ghét nàng, một cô bé đáng yêu.”
“Nga.” Tô Viễn Hằng không biết nói gì, xoay mặt đi.
Bắc Đường Mẫn Khiêm mỉm cười tới gần hắn, hơi thở ngay tại bên tai hắn, thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói: “Thế nhưng nàng cùng ngươi không giống với nhau a. Nàng là em gái của ta, mà ngươi là vợ của ta.”
Vợ?
Cả người Tô Viễn Hằng chấn động, có chút không dám tin ngẩng đầu nhìn y.
Bắc Đường Mẫn Khiêm có chút buồn bực: “Gì chứ, sao lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Không phải. . . . . . Ta. . . . . .” Tô Viễn Hằng có chút lúng ta lúng túng. Hắn cứ nghĩ quan hệ giữa bọn họ chỉ có thể tính là người yêu hoặc tình nhân, từ “vợ” này. . . . . .
“Chúng ta sống chung cũng có sáu bảy năm, thật mau! Đều sắp làm cha mẹ cả rồi.” Bắc Đường Mẫn Khiêm ha hả cười, bàn tay tiến vào trong chăn sờ sờ bụng hắn, thật tự nhiên nói: “Chúng ta cũng nên kết hôn đi?”
“Cái gì?”
Lần này Tô Viễn Hằng thật sự là hoảng sợ, cơ hồ từ trên giường nhảy dựng lên.
“Ngươi nói kết hôn?”
“Đương nhiên! Chẳng lẽ muốn cho con của chúng ta trở thành con ngoài giá thú sao?” Bắc Đường Mẫn Khiêm vẻ mặt không phải thật hiểu nhìn hắn, tựa hồ cảm thấy phản ứng của hắn rất kỳ quái .
“Nhưng mà, nhưng mà. . . . . .” Tô Viễn Hằng nói lắp, hỏi: “Ngươi không phải thích Lâm Yên sao? Còn nói qua sẽ dưỡng nàng cả đời. . . . . .”
“Ân?” Bắc Đường Mẫn Khiêm nhíu mi, nói: “Ta nói qua vào lúc nào? Ngươi làm sao nghe được?