Chương : 42
Tô Viễn Hằng do dự một chút, đơn giản mà đem chuyện chính mình trộm đi tìm y nói ra.
Tô Viễn Hằng không biết sao có điểm chột dạ, không nói gì.
Bắc Đường Mẫn Khiêm trừng mắt nhìn trong chốc lát, quyết định không cùng nam nhân mang thai so đo, nói: “Quên đi, ta đại nhân đại lượng, không cùng ngươi so đo.” Tiếp theo không biết lại nghĩ đến gì đó, đột nhiên ha ha ha nở nụ cười.
Cái này làm Tô Viễn Hằng mất hứng, trầm giọng nói: “Ta hỏi ngươi chuyện Lâm Yên, ngươi không muốn nói thì thôi, có gì buồn cười đâu.”
Bắc Đường Mẫn Khiêm càng nghĩ càng buồn cười, “Ngươi không phải đang ghen đó chứ? Ngươi cho nữ nhân kia là Lâm Yên?”
Tô Viễn Hằng túm qua gối đầu trong tay y, hung hăng đập vào trên mặt y, cả giận nói: “Ngươi rốt cuộc nói hay không! Quản ta có ăn giấm chua hay không!”
“Ha ha ha. . . . . .” Bắc Đường Mẫn Khiêm cũng không để ý, mừng rỡ loan hạ thắt lưng. Bỗng nhiên ở trên mặt hắn dùng sức hôn một cái.”Ngu ngốc! Người kia làm sao là Lâm Yên a! Ngươi ngay cả bệnh nhân của chính mình cũng không nhận ra sao?”
Tô Viễn Hằng sửng sốt một chút, thất thanh nói: “Ngươi nói đó là Huệ Chi?”
“Bằng không còn có thể là ai?”
“Nhưng mà, nhưng mà bộ dáng không quá giống nhau a. . . . . .” Tô Viễn Hằng không thể tin được. Mấy năm trước xem bệnh cho Bắc Đường Huệ Chi, bọn họ ngẫu nhiên ở trên mạng liên lạc với nhau, khuôn mặt kia không khác mấy so với Bắc Đường Mẫn Khiêm, bất quá so với y nhu hoà sáng sủa hơn.
Nói đến điều này, Bắc Đường Mẫn Khiêm bỗng nhiên không cười, có chút buồn bực, nghiêm túc hỏi: “Viễn Hằng, ngươi cảm thấy mặt của ta xấu không?”
Đầu óc Tô Viễn Hằng theo không kịp, không rõ sao đột nhiên y lại hỏi cái này, nói: “Ngươi nói đùa sao. Thế nhưng nói chính mình xấu?”
Nếu ngươi xấu, vậy trên đời này, những người khác chẳng phải là sẽ không còn mặt mũi sống rồi sao?
Hắn thầm nghĩ.
Bắc Đường Mẫn Khiêm sờ sờ mặt mình, nói: “Ta cũng không cảm thấy chính mình xấu. Nhưng ngươi có thể tin không? Vậy mà người kia lại nói không muốn cùng ta bộ dạng giống nhau như đúc, đi giải phẫu dung nhan!”
Tô Viễn Hằng giật mình mở lớn miệng.
Bắc Đường Mẫn Khiêm oán hận nói: “Nữ nhân này không biết suy nghĩ cái gì! Quả nhiên là từ ngoài hành tinh tới!”
Đối với người chị song sinh này, thái độ Bắc Đường Mẫn Khiêm cũng không giống như người thường. Tựa như một nửa thân thể khác, bất luận là phê bình hay là ca ngợi, đều cực kỳ thân cận thẳng thắn.
“Thật là Huệ Chi?” Tô Viễn Hằng vẫn là không thể tin được.
“Nàng nói ta làm đại minh tinh, liên luỵ nàng ra ngoài cũng không phương tiện, ảnh hưởng cuộc sống tự do của nàng, cho nên nhất định phải vứt bỏ khuôn mặt chung của chúng ta.” Vẻ mặt Bắc Đường Mẫn Khiêm thập phần khó chịu, mắng: “Đúng là nữ nhân ngu ngốc. Làm mỹ nhân có gì không tốt chứ, vậy mà đi chỉnh dung làm cái gì! Ta xem nàng về sau lấy chồng được hay không cho biết!”
Y là tối không thích người khác tán dương dung mạo của y, hơn nữa thật kỳ dị là đối dung mạo chính mình còn có chút chán ghét. Thế nhưng đối Bắc Đường Huệ Chi có cùng khuôn mặt với chính mình, y lại không ngớt lời ca ngợi, mâu thuẫn thật sự.
Tô Viễn Hằng đã làm rõ ràng sự thật, ngực lập tức thoải mái. Giống như mây đen tan hết, không có gì làm cho hắn ảm đạm nữa.
Chuyện như vậy mà làm cho hắn bị tra tấn mấy tháng nay, thật cảm thấy chính mình giống như tên ngốc.
Bắc Đường Mẫn Khiêm đã hiểu rõ ràng tâm sự của hắn, kỳ thật cũng hiểu được là do hắn tự tìm phiền não. Bất quá khi đó tình cảm bọn họ còn rất mơ hồ, cho nên không lạ khi hắn hiểu lầm.
Nghĩ như thế, Bắc Đường Mẫn Khiêm quay lại nói: “Đề nghị vừa rồi của ta như thế nào?”
Ánh mắt Tô Viễn Hằng vòng vo chuyển, hỏi: “Đề nghị gì?”
“Kết hôn a! Chúng ta kết hôn đi.” Bắc Đường Mẫn Khiêm ngồi xếp bằng ở trên giường, thật nghiêm túc nhìn hắn.
Tô Viễn Hằng không nói gì. Yên lặng nhìn y trong chốc lát, chậm rãi nói: “Ngươi là đang cầu hôn sao?”
“Ngươi nghe không hiểu?” Bắc Đường Mẫn Khiêm trừng mắt.
Tô Viễn Hằng nhu nhu thái dương.
Buổi tối hơn mười giờ rưỡi, ở dưới ngọn đèn mờ ảo nơi đầu giường, không có âm nhạc, không có nhẫn, không có không khí, kinh hỉ thật ra là có, bất quá cũng quá ‘ kinh ’ đi, thật sự rất không lãng mạn.
“Ta nói. . . . . . Vấn đề này chúng ta có thể hôm nào nói tiếp được không. Ta mệt nhọc, trước ngủ đi.”
“Từ từ! Tại sao phải hôm nào mới nói?” Bắc Đường Mẫn Khiêm không khỏi hờn giận giữ chặt tay hắn đang túm ổ chăn, mạnh mẽ nói: “Hôm nay phải trả lời! Hôm nay!”
Tô Viễn Hằng thật bất đắc dĩ nhìn y. Bắc Đường Mẫn Khiêm chính là như vậy, có đôi khi toát ra ý tưởng gì liền nhất định phải chạy nhanh thực hành, tuỳ hứng giống như một đứa trẻ.
“Mẫn Khiêm, kết hôn không phải chuyện hai người, chuyện này ngươi cùng người trong nhà thương lượng qua chưa?”
Bắc Đường Mẫn Khiêm tà mi nhìn hắn: “Cùng các nàng thương lượng cái gì?!”
Quả nhiên. . . . . .
Tô Viễn Hằng đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Lần đầu tiên trong đời Bắc Đường Mẫn Khiêm cầu hôn, thế mà lại không được coi trọng như vậy.
Tô Viễn Hằng đỡ lấy bụng tiến vào trong chăn, đưa lưng về phía Bắc Đường Mẫn Khiêm, còn chưa đến hai phút liền vù vù ngủ.
Bắc Đường Mẫn Khiêm ở một bên giương mắt nhìn, tức giận đến không lời nào để nói.
Ngày hôm sau Tần Túc trở về cô nhi viện, trong nhà lại khôi phục cuộc sống của hai người ngày xưa.
Siva trải qua thận trọng lo lắng, cuối cùng quyết định đến công ty của Bắc Đường Mẫn Khiêm làm. Ở trong thế giới giải trí lâu như thế, gã cũng có chút chán. Cuộc sống nơi đó tuy rằng muôn màu muôn vẻ, nhưng thị phi nhiều, người ở lâu sẽ biến chất.
Không phải gã không còn con đường nào khác để đi, nhưng cần gì phải mệt nhọc khi bị mọi người vây quanh ở trên đường chứ? Hơn nữa giống Werner có tiềm chất nghệ nhân như vậy, đời này gặp gỡ một người là đủ rồi.
Siva là người quốc tịch Hoa, ở Tuyết Lê tốt nghiệp lấy là học vị thạc sĩ quản lý, lại tinh thông ngôn ngữ sáu nước, quả thật từ nhỏ chính là làm công cho Bắc Đường Mẫn Khiêm, bất luận là lúc trước ở trong làng giải trí hay là hiện tại……
Có Siva giúp, Bắc Đường Mẫn Khiêm thiết lập công việc ở công ty càng thêm thuận tay.
Hiện tại y không muốn quay về Mĩ quốc, bởi vì Tô Viễn Hằng không muốn đi cùng y.
Tô Viễn Hằng có thai đã gần chín tháng, bụng to cứ như treo một quả dưa hấu lớn trước người, đi đường đều lao lực, gần đây trạng thái lại không tốt, nếu để hắn cùng đi máy bay về Mĩ quốc, nói thật y cũng không yên tâm. Hơn nữa một khi y quay về Mĩ quốc, sự tình ở bổn gia cho dù có hai ba tháng khẳng định cũng làm không xong. Y không muốn bỏ lại Tô Viễn Hằng đang sắp đến thời kỳ sinh sản, đành phải đem chuyện tình về nước giải quyết.